Chương 277: Chào đón

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Hạ bị đâm cho hoảng sợ.

Sau khi ra khỏi phòng giam màu trắng rồi chuyển vào phòng anh.

Từ đó trở đi, hầu như đêm nào anh cũng làm, như bị nghiện vậy. Tần suất này đã quá sức chịu đựng của cô rồi, nếu làm cả ban ngày nữa thì nghĩ cô cũng không dám nghĩ. Chỉ một giây trước khi người đàn ông chuẩn bị cởi cúc quần áo của cô, Hạ Hạ đã vùng ra khỏi tay anh, cô từ chối.

Vừa giãy ra liền vô tình hất phải tập bản đồ kiến ​​trúc, "rầm" một tiếng, mặt kính bàn tròn nhỏ trên bàn rơi xuống lăn về phía bàn, Hạ Hạ vô thức cầm lên, sau một khắc mặt kính rơi vào một bàn tay lớn khác.

Chu Dần Khôn nhét thứ gì đó vào trong tay cô, muốn tiếp tục.

"Có, có thứ gì đó rơi xuống."

Trên cánh tay anh có hơi nóng, một đôi bàn tay nhỏ đưa lên đỡ lấy, Chu Dần Khôn dừng lại, cúi đầu nhìn xuống. Đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô chủ động chạm vào anh.

Hạ Hạ đẩy cánh tay anh ra, ngồi xổm xuống nhặt những thứ rơi trên mặt đất. Chúng là hai chiếc vòng cổ có treo những chiếc đĩa mặt trời nhỏ trên đó, vốn dĩ được treo trên chiếc bàn tròn bằng kính, cũng là những món quà mà cô chưa tặng đi.

Hai khuôn mặt dễ thương lập tức hiện ra trước mắt, nghĩ đến đôi mắt trong sáng và chân thành của bọn trẻ, lòng cô chợt dịu lại.

"Ngây người cái gì thế?" Chu Dần Khôn kéo người lên.

Hạ Hạ nói: "Đi Mexico... có được không?"

Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Nếu nhất định phải đi nghỉ."

"Có gì mà không được." Người đàn ông cười cười xoa đầu cô: "Cháu muốn đi chỗ nào cũng được."

Anh ôm cô vào lòng, nói: "Chu Hạ Hạ, cháu muốn gì cũng được hết."

Hạ Hạ cũng không có phản ứng gì với lời này, chỉ có bụng cô kêu lên đúng lúc.

Bình thường lúc này đã ăn xong bữa trưa, nơi nào đó của Chu Dần Khôn vẫn còn đang chậm chạm ngo ngoe rục rịch, nhưng cơ thể Chu Hạ Hạ khó lắm mới tốt lên được một chút nên không thể để đói được, cuối cùng anh đích thân lái xe xuống núi để ăn món Thái yêu thích của cô.

Có lẽ là thật sự đói, Hạ Hạ ăn rất nhiều, người đàn ông đối diện cũng khá hài lòng. Ăn no rồi mới có sức chống đỡ, trong lòng đang như ngựa phi nước đại* nhưng cũng không thúc giục cô, anh đợi Hạ Hạ đặt đũa xuống rồi dùng khăn giấy lau miệng cho cô.

*Ngựa phi nước đại: lòng thiếu tập trung.

Anh gõ nhẹ đầu ngón tay lên bàn: "Đã no chưa?"

Cô gái gật đầu, nhìn đồng hồ trong phòng, đã một giờ rưỡi.

"Phải về sớm." Cô nói: "Tôi còn có lớp vào lúc hai giờ."

Đầu ngón tay người đàn ông dùng dừng lại: "Lại học cái gì nữa?"

"Buổi chiều là môn toán, buổi tối là môn xã hội học*."

*Xã hội học: môn học nghiên cứu về quy luật và tính quy luật xã hội chung, đặc thù của phát triển và vận hành của hệ thống xã hội.

"..." Chu Dần Khôn có chút không kiên nhẫn, bài học bất tận cả ngày cả đêm.

Nhìn thấy anh không nói gì cũng không cử động, Hạ Hạ không khỏi nhìn lại thời gian, cuối cùng mím môi không nói.

Về phần lớp học, mặc dù Chu Dần Khôn đã đồng ý để cô tự sắp xếp mọi việc nhưng thỉnh thoảng Chu Dần Khôn vẫn có chút muốn lật lọng. Bởi vì lịch học của Chu Hạ Hạ quá dày đặc, quá ảnh hưởng đến cuộc sống của hai người.

Ví dụ như lần trước anh, hiếm lắm anh mới ôm cô ngủ, kết quả là còn chưa tới tám giờ, Á La đã gõ cửa, nói giáo viên đang đợi bên ngoài, Chu Hạ Hạ đang chuẩn bị đứng dậy liền bị anh chặn ngang ôm ngược trở về, lớp học buổi sáng trực tiếp bị hủy.

Cô chỉ không học một buổi học mà thôi, kết quả là cô ngồi đờ trên ban công, không khóc không nháo, thậm chí sau lưng còn viết hai chữ "uất ức".

Bộ dáng đó khiến anh khó chịu.

Lúc này cô lại như vậy, hiển nhiên là lo lắng đến lớp muộn, nhưng lại không nói gì.

Chu Dần Khôn lười tranh cãi với cô, đứng dậy nói: "Đi thôi."

Hạ Hạ lập tức theo anh ra ngoài, lên xe thắt dây an toàn. Người đàn ông bên cạnh khởi động xe, nhìn cô: "Đến mấy giờ tối là xong?"

Người ngồi ở ghế phụ trả lời: "Chín giờ ba mươi."

Nói cách khác, anh sẽ không thể gặp cô cho đến sau chín giờ ba mươi.

Chu Dần Khôn cau mày. Xe chạy một mạch lên núi, lái rất nhanh nhưng vẫn vững vàng, như đang canh thời gian, lao vào căn cứ đúng trước giờ học năm phút.

Hạ Hạ tháo dây an toàn, đang định xuống xe thì bị Chu Dần Khôn nắm tay kéo lại. Cô gái giật mình ngước lên nhìn anh.

"Tan học rồi thì không cho kéo dài thêm thời gian nữa." Giọng điệu anh không tốt nói: "Không thì tôi đổi giáo viên đấy."

Hạ Hạ không hiểu tại sao anh lại đột nhiên quan tâm đến chuyện này, thêm thời gian thì cũng là miễn phí, điều này cho thấy đó là một giáo viên có tâm với nghề, cái này thì có gì không tốt?

Nhưng cô không hỏi thêm nữa mà chỉ gật đầu: "Biết rồi."

*

Chín giờ tối.

Việc huấn luyện tiếp tục diễn ra khắp căn cứ. Trên đài quan sát chéo về phía trường bắn, một người đàn ông đang nằm trên ghế thư giãn, nghe A Diệu báo cáo.

"Anh Khôn, 60% vũ khí chúng ta đặt hàng từ Victor đã đến kho. Số vũ khí quy mô lớn còn lại sẽ được nhập kho trong ba tháng tới."

"Ừ." Chu Dần Khôn mí mắt cũng không nâng lên hỏi: "Mấy giờ rồi."

A Diệu nhìn đồng hồ: "Chín giờ bảy phút."

Chu Dần Khôn tặc lưỡi mất kiên nhẫn: "Mở thêm một chai rượu nữa."

"Vâng."

Rượu mới mở rót vào ly rượu rỗng như thường lệ, A Diệu thêm đá viên vào rồi đưa cho người đàn ông.

Chu Dần Khôn tiện tay nhận lấy, liếc nhìn người bên cạnh, thản nhiên hỏi: "Vết thương thế nào?"

"Không sao." A Diệu lập tức trả lời, dừng lại một chút rồi nói thêm: "Em xin lỗi, anh Khôn."

Về chuyện bí mật đưa thuốc, A Diệu gần như lần nào nhìn thấy Chu Dần Khôn là xin lỗi lần đó. Câu "Em xin lỗi" nhiều đến mức khiến tai Chu Dần Khôn như sắp ù đi.

"Mày còn định nói mấy cái vô nghĩa này bao nhiêu lần nữa?" Anh quay đầu lại, cầm chai rượu lên, rót thêm một ly nữa rồi đẩy nó đến trước mặt A Diệu.

"Cảm ơn anh Khôn."

A Diệu cầm ly lên, hai ly chạm vào nhau phát ra âm thanh giòn tan.

Hắn không biết hai người bắt đầu uống rượu cùng nhau như thế này từ khi nào. A Diệu một ngụm uống hết, vừa uống xong liền cảm thấy một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn mình.

A Diệu ngập ngừng đặt cái ly xuống, không hiểu ý của ánh mắt đó.

"Chu Hạ Hạ lén đưa cho thuốc cho mày dùng một tháng?"

A Diệu giật mình: "Chắc là... vậy."

Hắn xác thực nhận được thuốc, nhưng không phải Chu Hạ Hạ tự mình đưa mà là bác sĩ đưa.

Đối với những người như họ mà nói, bị thương là chuyện thường gặp, nhiều năm rèn luyện đã hình thành nên thể chất cường tráng, chỉ cần không phải vết thương chí mạng do đạn bắn hay vết dao đâm thì cơ bản có thể tự mình xử lý.

Tình huống như gãy hai cái xương sườn và một số vết thương ngoài da là chưa đủ để bác sĩ đích thân đưa thuốc.

Vì thế lần đầu tiên nhận thuốc anh ta có hỏi, nhưng bác sĩ lại lấp lửng nói hai ba câu, không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh ta.

A Diệu biết vậy cũng không hỏi thêm câu nào nữa.

"Mối quan hệ của mày với con bé từ khi nào trở nên tốt vậy?"

Câu hỏi này khiến người bên cạnh không biết trả lời thế nào.

Nhưng trước mặt Chu Dần Khôn, A Diệu chưa bao giờ giấu giếm cái gì. Anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có lẽ là cô ấy cảm thấy áy náy, cho rằng vì em giúp đỡ cô ấy nên bị trừng phạt. Cô ấy coi em như bạn bè nên không muốn em vì cô ấy mà bị thương."

"Con bé coi mày là bạn?" Chu Dần Khôn nhìn A Diệu: "Còn mày thì sao?"

"Em cũng vậy." A Diệu thẳng thắn thừa nhận.

Thấy hắn thẳng thắn trả lời, Chu Dần Khôn nhướng mày: "Đây là nguyên nhân mày đưa thuốc cho con bé?"

A Diệu gật đầu: "Đúng, nhưng cũng không phải hoàn toàn."

"Em biết việc này là trái lệnh của anh, anh Khôn, lúc đó anh đang tức giận, mà Chu Hạ Hạ cũng mất kiểm soát. Em biết anh Khôn quan tâm đến cô ấy, em nghĩ em không thể để mặc anh tổn thương cô ấy được."

Giọng điệu của A Diệu chân thành sâu sắc, Chu Dần Khôn nhìn hắn, không biết còn tưởng người này có hẳn 800 người phụ nữ đấy, trông cũng giống một chuyên gia về cảm xúc ấy chớ.

Người đàn ông đặt ly rượu lên bàn, hỏi: "Nói nghe thử?"

"Chu Hạ Hạ là một cô gái tốt bụng, tính tình cũng tốt. Cô ấy có thể vì những người không cùng huyết thống mà ầm ĩ với anh. Nếu như—"

A Diệu không khỏi cau mày: "Nếu như đứa con ruột của cô ấy bị bắt làm con tin, hoặc bị tổn thương vì cô ấy, thì giữa hai người thực sự không còn khả năng nữa."

Chu Dần Khôn nhìn hắn chằm chằm, không nói gì.

A Diệu nói tiếp: "Em đưa thuốc cho cô ấy chỉ vì để cho cô ấy một chút hy vọng, đồng thời cũng để lại khả năng xoa dịu mối quan hệ giữa hai người."

Vừa nói, anh ta vừa nghiêm túc nhìn vào Chu Dần Khôn: "Anh Khôn, em thật sự không có ý gì khác."

Chu Dần Khôn nhìn chằm chằm hắn một hồi, sau đó chậm rãi nói: "Cho nên... mày thật sự cho rằng con trai của mình tao cũng giết sao?"

A Diệu dừng lại.

Lúc này hắn mới chợt nhận ra mình đã nói gì trước mặt anh Khôn?

Sau khi biết được sự thật về cái chết của Tái Bồng và Chu Diệu Huy, mặc dù hắn chưa bao giờ hỏi riêng anh Khôn tại sao anh lại làm như vậy, nhưng trong tiềm thức hắn đã xác định Chu Dần Khôn có thể giết bất cứ ai.

Nhưng trên thực tế thì sao, hắn đã vi phạm mệnh lệnh, lén đưa thuốc cô cho, còn anh Khôn chỉ đánh hắn một trận mà thôi.

Nhưng vừa rồi... A Diệu đứng dậy nói: "Xin lỗi, anh Khôn!"

Chu Dần Khôn nhìn bộ dáng nghiêm túc ngốc nghếch của hắn, cũng không buồn nói thêm.

Xét đến cùng, A Diệu đúng là đã nhắc nhở anh vào thời điểm quan trọng. Bằng không, nếu Chu Hạ Hạ cứ bị nhốt như vậy, phớt lờ nguyện ý của cô, thực sự sinh ra hai đứa nhỏ thì đúng là không có khả năng cứu nữa rồi.

Về phần con cái... Chỉ riêng Chu Hạ Hạ cũng đã đủ khiến anh đau đầu. Không sinh thì không sinh thôi.

"Không có lần sau."

"Vâng, cảm ơn anh Khôn." A Diệu đang định ngồi lại thì đột nhiên quay lại, bắt gặp một đôi mắt xanh nâu.

Á La im lặng bước tới, liếc nhìn A Diệu đã báo cáo xong, rồi nhìn hai ly rượu trên bàn, cậu ta chợt cảm thấy chán ghét tuổi tác của mình.

Chu Dần Khôn không cần quay lại nhìn cũng biết là ai đến. Á La gần như theo anh nửa bước không rời, điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Điều kỳ lạ là... người đàn ông liếc nhìn vẻ mặt của A Diệu, bầu không khí trên đài quan sát vốn hài hòa giờ có chút căng thẳng.

Đúng là thú vị.

Chu Dần Khôn nghiêng đầu: "Á La, tới ngồi đi."

Á La không ngờ người đàn ông lại mời cậu ta lên ngồi cùng, nên lập tức đi tới, ngồi ở bên trái Chu Dần Khôn. Người đàn ông vẫn rót một ly rượu như trước rồi đưa cho cậu ta: "Hai người mỗi người một ly."

Á La không chút suy nghĩ mà nhận lấy bằng cả hai tay: "Cảm ơn anh Khôn."

Nói xong cậu ta uống cạn ly rượu trong tay, đây là ly rượu đầu tiên trong đời cậu ta, nó đắng, cay và cực kỳ khó uống. Nhưng là do chính anh Khôn đưa cho, thiếu niên liếm môi, xem ra cũng không tệ lắm.

"Mày mới mười bảy tuổi phải không? Cho mày là mày uống à?"

Á La giật mình, trong miệng còn có vị cay của rượu. Cậu ta nhìn xuống cái ly đã rỗng, trong giây lát không nói nên lời. Theo quy định của lực lượng vũ trang, người dưới mười bảy tuổi không được uống rượu.

Chu Dần Khôn cười cười dựa lưng vào ghế, tạo ra một khoảng trống ở giữa, vừa đủ để người bên trái và bên phải nhìn thấy nhau.

Á La thấy A Diệu đang vô cảm nhìn mình.

"Nhưng ở đây không có người ngoài." Chu Dần Khôn cầm ly rượu lên nói: "Chỉ cần người chỉ huy nhắm mắt làm ngơ, mày không cần phải đi lĩnh phạt."

"Không cần." Á La tự mình đứng lên: "Em sẽ đi ngay bây giờ."

Rõ ràng là không muốn A Diệu giả mù không thấy chút nào. Chu Dần Khôn cũng không ngăn cản: "Ngày mai chuẩn bị sẵn sàng bay đi Mexico nghỉ dưỡng."

"Vâng." Á La nói xong liền rời đi.

Cậu ta vừa rời đi, bầu không khí căng thẳng lập tức biến mất. Mặc dù người bên trái và bên phải từ đầu đến cuối đều không nói chuyện với nhau, nhưng Chu Dần Khôn biết rõ hai người không thích đụng mặt nhau.

Á La luôn không hài lòng với mọi người, chuyện này cũng không có gì bất ngờ. Nhưng A Diệu là người có tính khí tốt nhất trong toàn bộ quân lực lượng vũ trang, hiếm khi hắn tỏ vẻ ghét ai đó ra mặt như vậy.

"Sao thế, mới lên làm thống lĩnh có vài ngày đã cảm thấy nguy cơ rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro