Chương 276: Bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng sau, Quảng Đông, Trung Quốc.

Trong phòng họp của Cục Kiểm soát ma túy Công an tỉnh, trên màn hình lần lượt xuất hiện nhiều bức ảnh, phòng họp im lặng.

Một sĩ quan cảnh sát báo cáo: "Chúng tôi nhận được tin từ Cục Hải quan chống buôn lậu, khi kiểm tra hàng hóa tại cảng Quảng Châu đã phát hiện một lượng lớn ma túy là heroin có độ tinh khiết rất cao. Truy xuất lộ trình hàng hóa vào cửa khẩu hải quan, chúng tôi phát hiện hàng hóa đến từ một con tàu chở hàng Bắc Mỹ."

"Tàu chở hàng Bắc Mỹ đã rời đi sau khi dỡ hàng, khi nhân viên của chúng tôi phát hiện ra ma túy, bên kia đã ra khơi nên việc đuổi theo con tàu này chẳng có ý nghĩa gì."

Người tiếp lời là Vương Trường Bân, Phó Giám đốc Sở Công an thành phố Quảng Châu: "Để không đánh rắn động cỏ, chúng tôi đã ngay lập tức lập một mạng lưới bí mật và báo cáo lên sở cảnh sát cấp tỉnh."

Trên ghế chính trong phòng họp, Hà Phong - Phó Cục trưởng Cục Kiểm soát ma túy tỉnh.

Hắn nhìn chằm chằm vào cách sắp xếp mạng lưới trên màn hình, sau khi đọc kỹ, hắn gật đầu. Từ nhân sự đến phân định địa lý, cảnh sát Quảng Châu đã sắp xếp mọi việc mà không vấn đề gì.

"Theo lý thì việc vận chuyển số lượng lớn hàng hóa qua biên giới như vậy phải có giao dịch quy mô lớn. Nhưng cho đến nay, cơ quan công an vẫn chưa tìm ra được người nhận hàng nào. Hơn nữa, cho dù là để buôn bán nhưng vận chuyển một số lượng lớn ma túy như vậy cũng là quá mạo hiểm. Dù sao thì một khi bị tịch thu, thiệt hại sẽ rất nặng."

Vương Trường Bân nói: "Cho nên chúng tôi nghi ngờ lô ma túy này không phải để buôn bán mà là để thử nghiệm của các nhóm tội phạm ma túy ở nước ngoài."

"Do hoạt động kiểm tra biên giới trên đất liền và kiểm tra trên không của Trung Quốc rất chuyên sâu cho nên những kẻ buôn lậu ma túy ở nước ngoài đã chuyển sự chú ý sang vận chuyển đường biển và các cảng."

"Các cảng quốc tế lớn như cảng Quảng Châu có lượng hàng hóa thông qua hàng năm lên đến chục nghìn tấn, và hàng hóa hầu hết thường áp dụng kiểm tra ngẫu nhiên. Việc nhập khẩu ma túy lần này có lẽ là để kiểm tra cường độ kiểm tra hải quan của nước ta, cố gắng tìm cơ hội vận chuyển ma túy sang Trung Quốc."

Hà Phong nghe xong im lặng vài giây: "150kg heroin có độ tinh khiết cao, chỉ để kiểm tra khả năng chống buôn lậu của hải quan đủ để cho thấy đây không phải là một nhóm buôn lậu ma túy thông thường. Từ nay trở đi, tất cả các cảng trên địa bàn tỉnh ta sẽ thực hiện giám sát nghiêm ngặt, mọi thông tin bất thường phải được theo dõi và báo cáo sớm nhất có thể."

"Rõ!"

*

Myanmar.

Quận Qingshuihe, Căn cứ vũ trang Tashan.

Trên màn hình trong phòng họp là bản đồ lộ trình vận chuyển được đánh dấu rõ ràng, Kevin là người chịu trách nhiệm báo cáo tóm tắt lần này.

"Vào đầu tháng trước, chúng ta đã tạm thời chuyển một lô hàng từ các băng đảng châu Á ở Colombia, vận chuyển xuyên quốc gia bằng một chuyên cơ vận tải quốc tế."

Hình ảnh trên màn hình chuyển sang bản đồ lộ trình chi tiết hơn.

"Tàu chở hàng khởi hành từ cảng Mexico, đầu tiên đi theo tuyến đường Bắc Thái Bình Dương, đi qua Cảng Yokohama ở Nhật Bản, qua cảng Busan của Hàn Quốc, cảng Quảng Châu ở Trung Quốc và Cảng Singapore. Sau đó đi theo tuyến kênh đào Suez, băng qua Ấn Độ Dương và Biển Ả Rập, rồi đến cảng Dubai và cảng Abu Dhabi, phủ sóng ra các quốc gia có dầu mỏ ở Trung Đông, chẳng hạn như các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất."

Nhìn như này, mục đích rất rõ ràng.

"Nói chung, các quốc gia chúng ta chọn lần này đều là những quốc gia có tiềm năng tiêu thụ lớn về mặt dân số và kinh tế, nhưng bản thân các đất nước này đều có chính sách chống ma túy rất nghiêm ngặt"

"Tàu chở hàng Bắc Mỹ đang thực hiện vẩn chuyển hàng di chuyển thành một vòng rất lớn, mục đích là để thăm dò vùng biển không giao thương và kiểm tra hải quan ở các nước này có để lộ ra nguồn hàng. Tiếp theo vẫn còn hai tháng nữa là đến mùa thu hoạch cây anh túc, một lượng lớn heroin sẽ được cung cấp đầy đầy đủ ra thị trường quốc tế."

"Kết quả kiểm tra thế nào?" La Trát Lương, người ngồi cạnh Hàn Kim Văn tò mò hỏi.

"Cũng không khác dự liệu bao nhiêu."

Kevin nói: "Phương thức vận chuyển hàng rải rác của chúng ta chủ yếu là dỡ các container chứa ma túy tại mỗi cảng, ma túy được đóng gói với số lượng khác nhau, từ 100kg đến ít nhất là 20kg, với trung bình 200kg được dỡ xuống mỗi cảng."

"Những hàng hóa này bị tịch thu với số lượng khác nhau ở mỗi quốc gia khác nhau." Kevin nhìn vào màn hình, hình ảnh trên đó chuyển sang dữ liệu.

"40kg ở Nhật Bản, 80kg ở Hàn Quốc, 80kg ở Singapore. Bị tịch thu nhiều nhất là ở Trung Quốc, 150kg. Bị tịch thu ít nhất là ở các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất, không có bị phát hiện."

Kevin nhìn Chu Dần Khôn: "Nhìn chung, tất cả hàng rải rác bị tịch thu đều là hàng với số lượng lớn, còn các lô hàng nhỏ đã được nhập khẩu thành công vào từng quốc gia."

Việc này cũng chứng tỏ được chiến lược sử dụng các kênh mạng darkweb để thực hiện vận chuyển hàng rải rác đa cấp, chiến lược phủ sóng các nước chống ma túy là khả thi.

"Sau khi hàng rải rác không bị phát hiện du nhập vào các quốc gia này, chúng được sử dụng để thử nghiệm lô giao dịch mạng darkweb đầu tiên, giao dịch đầu tiên đã được hoàn tất ở Dubai."

Từ vị trí chính, Chu Dần Khôn khá hài lòng với kết quả này: "Có thể tăng số lượng lên, phủ sóng tất cả các nước châu Á trong vòng một tháng."

"Rõ."

Chu Dần Khôn nhìn đồng hồ, thấy đã là giữa trưa, anh nhìn những người khác xem có còn gì để nói không.

Lúc này, Hàn Kim Văn ngồi bên phải anh mở miệng. A Diệu và Kevin cùng lúc nhìn sang Chu Dần Khôn, sau đó lại nhìn vào dữ liệu đầy hứa hẹn trên màn hình, cuối cùng nuốt lại những lời tính nói lại, cũng không dám nói gì nữa.

Chu Dần Khôn họp xong liền đi thẳng về phòng.

*

Vừa bước đến cửa phòng, bên trong còn đang nói chuyện bằng tiếng Anh.

Người đàn ông dừng lại một lúc, lại nhìn lại thời gian, đã mười hai giờ mà vẫn chưa tan lớp.

Cửa phòng mở, nhìn thế này có thể thấy cô gái đang ngồi ở bàn học, trên tay cầm cây bút, chăm chú lắng nghe bài tập của giáo viên. Cô thỉnh thoảng gật đầu tỏ ý đã hiểu, thỉnh thoảng cô lại hỏi một câu để xác nhận mình hiểu đúng.

Ánh nắng từ ban công chiếu vào, phản chiếu lên góc nghiêng của cô, khiến đường nét của cô mềm mại hơn, thậm chí còn tỏa ra vầng hào quang mờ nhạt. Hạ Hạ chăm chú làm theo ý chỉ dẫn của giáo viên, thậm chí còn không chú ý tới người đàn ông từ cửa quay lại.

Chu Dần Khôn không có đi vào quấy rầy cô, chỉ tự mình châm một điếu thuốc, ngồi ở bên ngoài lan can. Nhóm người đông nghịt phía dưới vừa đi tới, không cần nhìn cũng biết là Hàn Kim Văn và La Trạ Trát Lương đang ăn nhậu.

Một nhóm đàn ông ăn uống mà anh lại lười tham gia.

Chu Dần Khôn quay đầu nhìn lại, thấy trong phòng hai người vẫn đang nói chuyện.

Trong tháng qua, Chu Hạ Hạ khá ngoan ngoãn, cơ bản không có rời khỏi phòng, nếu cô không học trên lớp thì sẽ cầm vở vẽ. Cô thường ngồi trên chiếc ghế xếp ngoài ban công vẽ những ngọn núi ngôi nhà, có khi có thể ngồi vẽ cả ngày.

Khi rảnh rỗi, anh thường ngồi xem cô vẽ. Nhưng có nhìn một lúc lâu thì hai người cũng không nói được lời nào.

Thỏ nhỏ không thích nói chuyện với anh, người đàn ông cũng biết rất rõ. Nhưng anh cũng không khó chịu, thời gian luôn là liều thuốc tốt nhất. Chỉ cần người còn ở bên cạnh thì ngày sẽ còn dài.

Hút xong điếu thuốc thì nghe thấy những lời tạm biệt lịch sự bên trong.

Giáo viên mang theo thứ gì đó đi ra, nhìn thấy người đàn ông vừa mới dập điếu thuốc, bà ấy cúi đầu chào như thường lệ rồi nhanh chóng rời đi.

Chu Dần Khôn quay lại cửa phòng, cô gái bên trong đang đứng trước bàn, im lặng sắp xếp sách bài tập trên bàn. Không khí trong phòng vừa rồi rõ ràng rất ấm áp, nhưng khi giáo viên vừa rời đi, không khí trong phòng lập tức trở nên lạnh lẽo.

Người đàn ông dựa vào cửa nhìn bóng lưng cô.

Chu Hạ Hạ ít nói hơn, không những không để ý tới anh mà còn không để ý nhiều đến những người khác trong căn cứ.

Trên giường cũng như vậy, cô không thích phát ra âm thanh, nhưng anh lại muốn nghe, cố ý làm đau cô nhưng cô cũng chỉ cắn răng im lặng.

Bác sĩ nói tháng này cô ăn uống tốt hơn, ngủ cũng nhiều, thể chất không có vấn đề gì. Nếu không phải là vấn đề về thân thể thì việc ít nói này là vấn đề về tinh thần.

Nghĩ đến đây, Chu Dần Khôn suy nghĩ một lát.

Trong khoảng thời gian này, anh bận rộn thử nghiệm lĩnh vực giao dịch darkweb, mở rộng vũ khí của Tam giác vàng và Helmand. Không để tâm đến cô nhiều, để con thỏ nhỏ này buồn chán ở đây suốt cả tháng.

Hiện tại mọi thứ đang đi đúng hướng, vẫn còn hai tháng nữa mới đến mùa thu hoạch anh túc, thời điểm hoàn hảo cho một kỳ nghỉ.

"Chu Hạ Hạ." Anh đột nhiên lên tiếng. Tấm lưng cô gái đang thu dọn đồ đạc hơi cứng lại, cô cũng không quay đầu, tiếp tục sắp xếp sách vở trên bàn.

Phản ứng của cô lạnh lùng, người đàn ông cũng không có ngạc nhiên: "Tôi đưa cháu đi chơi vài ngày, cháu có nơi nào muốn đi không?"

Hạ Hạ không muốn đi chơi với anh.

"Không có." Cô nhẹ nhàng trả lời, muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.

Nhưng cô không ngờ vừa nói xong, sau lưng cô đã nóng bừng. Chu Dần Khôn không biết từ lúc nào đã đi tới dán lên, đặt tay lên mép bàn, hoàn toàn vây lấy cô: "Chắc chưa?"

Khoảng cách rút ngắn đột ngột khiến Hạ Hạ rất khó chịu.

Trong khoảng thời gian này ban ngày anh rất bận, cô cũng phải lên lớp nên hai người không có nhiều thời gian ở riêng. Ngoài việc phải tiếp xúc gần gũi với anh vào ban đêm, hai người chưa bao giờ nói chuyện thân mật như vậy trong suốt thời gian còn lại.

Cơ thể Hạ Hạ căng thẳng, người đàn ông cũng không chú ý tới, mở tập bản đồ kiến ​​trúc dày đặc trước mặt: "Vậy tại sao ngày nào cũng nhìn vào những thứ này?"

Cuốn sách bao gồm một bộ sưu tập các tòa nhà đặc trưng của các quốc gia và khu vực khác nhau. Chu Dần Khôn tựa cằm lên đỉnh đầu cô, đầu ngón tay nhàn nhã lật qua từng trang: "Cháu có vẻ đã nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần, sao, chọn cái nào? Romania, Hy Lạp, Hà Lan... hay là Na Uy, Thụy Sĩ?"

Nói xong, anh lại quay đầu nhìn cô: "Hoặc là cháu tự mình lựa chọn."

Hạ Hạ không khỏi cau mày, cô thật sự không có nơi nào muốn đi, cô không muốn ra ngoài chơi. Nhưng cho dù cô nói anh cũng đâu có nghe, cho nên cũng không muốn lãng phí miệng lưỡi làm gì.

Chỉ là cô không biết, trong mắt người đàn ông dáng vẻ cau mày này kỳ thực có chút đáng yêu. Anh chỉ hỏi cô muốn đi đâu cũng có thể khiến cô không kiên nhẫn, cau mày không nói lời nào, đây là không muốn ra ngoài đến mức nào chứ?

Chu Dần Khôn mỉm cười, mũi anh tràn ngập hương thơm ngọt ngào của cô, anh không nhịn được hôn lên tóc cô. Tóc Hạ Hạ mềm mượt, ngọn tóc cọ cọ vào cánh tay anh, khiến người đàn ông cảm thấy ngứa ngáy.

Nụ hôn tự nhiên rơi xuống tai và mặt cô, rồi lại đi xuống, chạm vào chiếc cổ trắng nõn ấm áp của cô.

Bầu không khí trở nên nóng bỏng mơ hồ. Bàn tay vốn ở trên bàn của người đàn ông không biết khi nào đó đã nắm lấy cổ tay cô, đầu ngón tay của anh mơ hồ xoa xoa.

Hạ Hạ bị vật gì đó cứng cứng phía sau chống lên lưng, hàm ý xâm lược rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro