Chương 275: Hòa giải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình minh đã sớm ló rạng.

Cửa phòng giam còn chưa đóng hẳn, ngoài cửa có tiếng bước chân nhè nhẹ, người đàn ông trên giường liền mở mắt ra.

*Thính rứa pa.

Anh liếc về phía cửa, nhìn vào đôi giày liền biết người đến thuộc lực lượng vũ trang.

Chu Dần Khôn cũng không để ý tới người đó, cúi đầu nhìn cô gái đang nằm trên người mình. Có lẽ vì kiệt sức nên cô vẫn giữ nguyên tư thế như đêm qua, mặt tựa vào người anh tạo ra một vết đỏ, hơi thở nặng nề, vẫn đang ngủ say.

Anh xoay người nhẹ nhàng đặt người trở lại giường. Cử động như này, dương vật vốn đang vùi trong cơ thể cô suốt đêm dần dần trượt ra ngoài, thứ chất lỏng bên trong cũng theo đó chảy ra.

Chu Dần Khôn nhấc chăn lên vai, đắp thật kín cho cô. Sau đó anh nhặt quần áo mặc vào, chuẩn bị đưa người đi tắm rửa.

Cho dù muốn tiếp tục giam cô lại thì cũng phải giam trong phòng anh. Điều kiện ở nơi này không tốt, ở lâu sẽ dễ mắc bệnh.

Anh đứng dậy, tấm ván giường bật lên, có thứ gì đó rơi xuống chân anh phát ra tiếng "cạch".

Chu Dần Khôn cúi đầu nhìn xuống, thấy vỉ thuốc còn một nửa. Dự cảm không lành vô cớ ập đến, anh cầm lên nhìn tên thuốc ở mặt sau, sắc mặt lập tức tối sầm.

Thuốc có hạn sử dụng rất mới, chỉ được đưa tới sau khi cô bị giam lại. Người đàn ông quay lại nhìn cô gái trên giường, cô không thể tự mình lấy được thứ này.

Cửa phòng giam mở ra, Á La đang đợi bên ngoài.

Sáng sớm cậu ta tỉnh dậy, phát hiện cửa phòng Chu Dần Khôn mở, bên trong không có người, suy nghĩ một chút thì cậu ta liền tới đây nhìn xem. Thấy cửa không khóa nhưng không có dấu hiệu bị đột nhập nên Á La cũng không lao vào.

Chờ ở cửa chưa đầy ba phút, Chu Dần Khôn đã đi ra. Á La định mở miệng gọi một tiếng anh Khôn, nhưng chưa kịp nói thì phanh lại giữa chừng. Ngay cả mù cũng nhìn ra được lúc này tâm trạng của anh Khôn còn tệ hơn đêm qua.

Á La cúi đầu nhìn xuống, thấy một vỉ thuốc trong tay người đàn ông, cậu ta không khỏi ngước mắt lên.

Chu Dần Khôn lạnh lùng nói: "Đi điều tra."

*

Lúc Hạ Hạ tỉnh dậy thì đã quá trưa.

Cô cử động, cảm giác bủn rủn đau nhức quen thuộc ập đến. Cô phải chậm lại một nhịp, sau đó khó nhọc trở mình, nằm xuống ở mép giường, thò tay vào gầm giường.

Đây là hành động cô ấy làm hàng ngày. Lúc này đầu ngón tay lại chỉ chạm vào khoảng trống giữa các tấm ván giường chứ không chạm vào bất cứ thứ gì. Cô dừng lại, nhắm mắt, cố gắng di chuyển cơ thể ra ngoài một chút.

Căn phòng cực kỳ yên tĩnh. Yên tĩnh đến nỗi tiếng móng tay cô gái cào vào ván giường trở nên vô cùng rõ ràng.

Bàn tay liên tục mò mẫm giữa các kẽ hở của tấm ván giường, nhưng vẫn không tìm thấy thứ gì kẹt bên trong, thậm chí còn bị gai dằm gỗ đâm vào đầu ngón tay, Hạ Hạ đột nhiên tỉnh táo.

Cô lờ đi cái mềm nhũn và đau đớn của cơ thể, lập tức trèo xuống khỏi giường, nằm xuống đất nhìn dưới gầm giường, gầm giường sạch sẽ, bên trong không có thứ gì rơi ra. Hạ Hạ lại đưa tay chạm vào khe hở giữa các tấm ván giường, động tác của cô vô thức trở nên hoảng loạn vội vàng.

Nhưng vẫn không chạm vào được gì.

Chẳng lẽ Đan Li đã phát hiện rồi lấy đi? Không, tối qua trước khi đi ngủ thuốc vẫn còn đó. Cô quỳ xuống cạnh giường không ngừng tìm kiếm.

"Tìm cái gì?"

Một âm thanh đột nhiên từ phía sau truyền đến khiến sống lưng Hạ Hạ cứng đờ, cô không tin được quay đầu nhìn lại.

Người đàn ông không biết từ khi nào đã ngồi trên ghế sofa. Thấy cô nhìn sang, anh cầm thứ đó lên nói: "Tìm cái này à?"

Nhìn thấy vỉ thuốc tránh thai trên tay anh, trái tim Hạ Hạ chợt lạnh đi. Cô ngã ngồi xuống đất, nhìn giữa hai ngón tay anh kẹp vỉ thuốc bước về phía cô.

Màu bạc của vỉ thuốc bị nhuộm thành màu đỏ máu. Đôi mắt đờ đẫn của Hạ Hạ lóe lên, ánh mắt cô chuyển từ vỉ thuốc sang tay anh, đó có phải là... máu?!

Chu Dần Khôn càng đến gần, cô càng có thể nhìn rõ hơn. Quần áo của anh cũng dính đầy máu.

Cô lập tức ngẩng đầu lên: "Vết máu trên tay chú là của ai?"

"Cháu vẫn còn thời gian quan tâm đến người khác à?" Người đàn ông đi tới trước mặt cô gái, ánh mắt trịnh thượng từ trên cao nhìn xuống: "Không có gì muốn nói với tôi sao?"

Hạ Hạ mơ hồ đoán được là máu của ai.

Một lần nữa, cô lại làm tổn thương những người vô tội.

Cô gái cúi đầu xuống, không nói gì, tấm lưng trần dựa vào thành giường lạnh lẽo.

Có bị bắt tại trận cô cũng không có ý định giải thích hay cầu xin gì. Như thể đang thầm nói với anh, chú muốn làm sao thì làm.

Căn phòng lại rơi vào sự im lặng vô tận.

Chu Dần Khôn cũng không nói lời nào nhìn chằm chằm vào cô.

Cô giống như một con búp bê rách, thân thể lộn xộn quấn trong chăn, cũng không che kín hoàn toàn được, vai, cánh tay, lưng... đều là dấu vết của anh. Cô không quấy không khóc ngồi trên mặt đất, khác biệt rất lớn so với trước đây. Nói là búp bê rách chi bằng nói là con rối hay thây ma thì đúng hơn.

Mặt đất rất lạnh.

Giữa hai người, anh ruốt cuộc là người di chuyển trước.

Hạ Hạ không chờ đợi được sự tức giận và xử trí như dự kiến mà Chu Dần Khôn trực tiếp kéo cô ngồi lên trên giường, sau đó kéo chăn bông lên quấn quanh người cô. Anh quỳ một gối xuống, đặt hai tay lên hai bên cơ thể cô.

"Đã một tuần rồi, Chu Hạ Hạ." Anh nhìn cô: "Cháu còn muốn cứng đầu như vậy đến bao giờ nữa?"

Hạ Hạ vẫn cúi đầu không nói gì.

"Nếu cháu muốn tiếp tục bị nhốt ở đây, muốn sống muốn chết tôi cũng không có ý kiến. Nhưng nếu cháu không muốn bị nhốt nữa thì mỗi người lùi lại một bước. Cháu chỉ có một cơ hội, cháu có muốn không?"

Hạ Hạ vẫn không nói gì, nhưng khi nghe được câu cuối cùng, lông mi cô run lên.

Chu Dần Khôn có thể nhìn thấy rõ ràng.

"Tôi chỉ có hai điều kiện, một là không được phép chết, hai là không được phép chạy. Còn lại tùy cháu." Nói xong anh lập tức đếm giờ: "Tôi cho cháu ba giây để suy nghĩ. Ba, hai, một."

Giây tiếp theo anh đứng dậy, Hạ Hạ ngẩng đầu lên: "Đợi đã."

Người đàn ông nhướng mày: "Nghĩ kỹ chưa?"

Hạ Hạ nhìn vào mắt anh. Không hiểu sao, sau khi trải nghiệm việc anh nuốt lời nhiều lần, lần này cô thực sự nhìn thấy trong mắt anh sự nghiêm túc mà cô chưa từng thấy trước đây.

Giống như, chỉ cần anh đồng ý, anh thật sự sẽ không hối hận.

"Tôi... có thể đưa ra bao nhiêu điều kiện."

Công bằng mà nói, nếu anh đưa ra hai điều kiện, cô chỉ có thể đưa ra hai điều kiện. Nhưng Chu Hạ Hạ hỏi như vậy, có nghĩa là cô muốn đề cập đến nhiều hơn hai.

Trong giới kinh doanh, bên A luôn là người chủ động và có thể đưa ra nhiều điều kiện hơn. Nhưng hiện tại, Chu Dần Khôn cũng không để tâm đến điều này.

"Ba cái đủ chưa?"

Hạ Hạ mím môi gật đầu. Cái cô nghĩ đến chính xác là ba.

"Đây là yêu cầu một lần, về sau không thể thêm nữa. Nói đi." Anh kiên nhẫn chờ đợi.

"Đầu tiên," Cô nói: "Đừng dùng bất kỳ loại ma túy nào để kiểm soát tôi."

Cho đến hôm nay, Hạ Hạ nhớ tới lần suýt bị tiêm thuốc ngày hôm đó, nghĩ đến cảnh tượng bi thảm của những người nghiện ma túy mà cô đã nghe thấy, đã từng nhìn thấy trước đây cô vẫn rùng mình.

"Được." Chu Dần Khôn không chút do dự đồng ý.

Kỳ thật ngày đó anh tức giận đến mức trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó là dùng mọi cách có thể khiến cô thỏa hiệp và vâng lời.

"Thứ hai, tôi không muốn có con."

Người đàn ông khẽ cau mày: "Bây giờ hay sau này?"

"Mãi mãi." Cô không chút do dự trả lời.

Chu Dần Khôn nhìn chằm chằm cô, Hạ Hạ cũng đối diện với ánh mắt của anh, không hề có ý định lùi lại.

Sau vài giây giằng co, người đàn ông nói: "Tùy cháu."

Dù sao thì anh cũng không thích trẻ con.

Hạ Hạ vẻ mặt thờ ơ, kỳ thật trong lòng đang đặc biệt căng thẳng, nghe được anh trả lời, liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt rơi xuống bên cạnh. Chu Dần Khôn nhìn theo ánh mắt của cô, anh nhét số thuốc bị tịch thu vào tay cô: "Cái cuối cùng là gì?"

Hai điều đầu tiên anh đồng ý rất suôn sẻ, Hạ Hạ cầm trong tay số thuốc bị anh lấy mất, nói: "Thứ ba, đừng chạm vào tôi nữa."

Ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Ý cháu là sao?"

"...Tôi không muốn làm chuyện đó nữa, chú có thể tìm người khác."

"Có nghĩa là chỉ cho nhìn chứ không cho ngủ đúng không?" Chu Dần Khôn cười khẩy, anh trực tiếp bóp lấy mặt cô kéo lại gần: "Có phải là tôi cho cháu nhiều điều kiện quá, nhiều đến mức cháu không biết chừng mực luôn rồi? Chu Hạ Hạ, nghĩ cũng đừng nghĩ."

Cô dám coi anh như hòa thượng, điều kiện như vậy cũng dám nói.

Anh từ chối không thương tiếc,  cuộc đàm phán giờ như đang trên bờ vực sụp đổ. Hạ Hạ cụp mắt xuống, biết cuối cùng mọi chuyện vẫn là như vậy. Cô đã sẵn sàng tiếp tục bị nhốt ở đây.

Nhưng cô không ngờ người đàn ông lại buông mặt cô ra, kêu cô thay đổi điều kiện.

Hạ Hạ lập tức ngước mắt lên nhìn anh.

"Có đổi không?" Anh thiếu kiên nhẫn nói: "Nếu không đổi thì chỉ tính hai cái đầu tiên."

"Đổi, có đổi." Hạ Hạ không nghĩ quá lâu, nói: "Điều kiện thứ ba, tôi... tôi muốn đến trường. Kể cả khi không thể đến trường thì tôi vẫn muốn tìm giáo viên đứng lớp, tôi cũng không thể sống với việc ngày nào cũng không có việc gì để làm được."

"Được." Chu Dần Khôn vui vẻ đồng ý.

Sau khi thương lượng xong ba điều kiện, thái độ của cô gái trước mặt dịu đi đáng kể, cô không còn trông như bình vỡ lọ nát muốn chết nữa. Anh vòng tay qua eo cô kéo cô lại gần mình: "Bây giờ chúng ta làm hòa được không?"

Làm hòa.

Hạ Hạ không hiểu anh nói hai chữ này làm gì. Cô và anh có khi nào tốt đâu?

Nhưng bây giờ cô không còn lựa chọn nào khác.

Vì cô không thể chết hay trốn thoát, và cô cũng không thể tiếp tục ở trong ngục tối tối tăm này nữa, đó là đang từ bỏ mọi khả năng.

Sau vài giây im lặng, Chu Dần Khôn nhìn thấy người trước mặt gật đầu. Khóe môi nhếch lên, anh bế cô lên, bước ra khỏi ngục tối rồi trở về phòng.

*

Nắng dần gay gắt hơn vào buổi trưa, phòng tra tấn trở nên nóng nực không chịu nổi.

A Diệu nằm trên mặt đất hai tiếng đồng hồ, cuối cùng mới có thể chật vật đứng dậy. Máu và mồ hôi chảy vào trong mắt cay xè. Anh ta ôm ngực và bụng, tay bám vào tường, bước qua sợi xích sắt vừa to vừa dài vẫn còn dính máu trên mặt đất, loạng choạng đi về phía bệnh xá căn cứ.

Về việc lén lút đưa thuốc tránh thai cho Chu Hạ Hạ, Á La cũng đã nhanh chóng điều tra ra. Mà A Diệu cũng không có ý định che giấu, anh ta đã chủ động thừa nhận sai lầm của mình trước mặt anh Khôn.

Là người chứng kiến ​​mối quan hệ giữa anh Khôn và Hạ Hạ từ đầu đến cuối, A Diệu biết anh Khôn thực sự coi trọng cô gái này. Anh ta không biết dùng từ gì để diễn tả, nhưng dù là tình cảm gia đình hay tình yêu thì trong đó cũng có "tin tưởng".

Đối với những người lúc nào cũng liếm máu trên dao như họ, rất khó để tin tưởng ai đó.

Nhưng mà, Chu Hạ Hạ trong sạch và minh bạch. Những gì cô nói, những gì cô làm, cách cô cười, cách cô khóc và gây rắc rối với anh Khôn đều là thật, chân thực đến mức mọi người cảm thấy thoải mái.

Cho nên anh Khôn coi cô như người nhà của anh.

Nhưng cô là một người rất đặc biệt. Thái độ của anh Khôn đối với cô rất phức tạp, hay nói đúng hơn là... rất mâu thuẫn.

Anh dường như hy vọng Hạ Hạ là cháu gái ruột của anh, để giữa họ sẽ có một mối liên kết không thể phá vỡ. Nhưng tựa hồ cũng hy vọng giữa họ sẽ không có quan hệ huyết thống để có thể có con.

Còn về đứa bé, A Diệu thực sự đã cho rằng những lời anh Khôn nói ngày hôm đó là vì bốc đồng và tức giận nên mới đưa thuốc tránh thai cho Hạ Hạ. Nhưng phải đến khi nghe được những lời của Lão Hàn tối qua, A Diệu mới nhận ra được đó không phải là những lời do tức giận nên mới nói ra.

Anh Khôn thực sự có kế hoạch này.

Đó là lý do tại sao anh rất tức giận khi phát hiện ra loại thuốc này.

Dọc đường để lại những dấu chân đẫm máu bẩn thỉu, những người lính vũ trang đi ngang qua đều bàng hoàng khi thấy người chỉ huy bị đánh, người còn đang chảy đầy máu, nhưng cũng không ai dám hỏi cái gì. Bởi vì toàn bộ căn cứ chỉ có một người có thể ra tay động thủ với hắn.

May mắn là phòng y tế ở ngay phía trước, rất nhanh đã đến nơi.

Là thân tín nhất của Chu Dần Khôn, A Diệu có gì muốn nói cũng đều nói thẳng, cho nên dù bị xích sắt nặng quất vào khiến hắn hộc máu thì hắn vẫn cắn răng nói ra.

Hắn chỉ muốn cho Chu Hạ Hạ một chút hy vọng. Bởi vì một khi một người mất đi hy vọng, thật sự sẽ không có cách nào cứu được nữa.

Anh Khôn quả thực có rất nhiều cách để khống chế Hạ Hạ, nhưng dù là tiêm thuốc hay ép cô mang thai đi chăng nữa thì dù bằng cách nào cũng chỉ đẩy Chu Hạ Hạ ngày càng ra xa hơn.

May mắn là anh Khôn trước khi rời đi cũng chịu nghe xong.

Sau khi vào phòng y tế kiểm tra, bác sĩ cởi găng tay ra: "Gãy hai cái xương sườn, vết thương còn lại không nghiêm trọng. Không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi một tháng là được."

A Diệu gật đầu, mặc quần áo vào rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro