Chương 3 Cắn chết Khương Hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Thanh Nguyên buộc mình phải bình tỉnh lại.

A, đây chắc chắn là tình thú nhỏ giữa Khương Hành và bé ba này.

Nhất định là yêu cầu của lão già Khương Hành có sở thích tệ đó, để omega điều chỉnh ngày của đồng hồ điện tử trong nhà về mười tám năm trước, giả vờ như thời gian vẫn dừng lại ở quá khứ, tai nạn đó chưa từng xảy ra, ba anh Ngô Đồng vẫn còn sống.

Khương Thanh Nguyên tự thuyết phục mình, nghĩ đến đây, đôi mắt anh đầy thương hại nhìn theo bóng lưng của omega đang bận rộn dọn dẹp nhà.

Chỉ là một O bé nhỏ bị lão già đùa bỡn giữa tràng vỗ tay mà thôi, nếu O nhỏ có thể nhận ra sai lầm của mình, đợi đến khi Khương thiếu gia thừa kế giải trí Mục Đồng, cũng không phải là không thể để cậu đi.

Khu chung cư cũ tuy rằng tồi tàn, nhưng vị trí lại khá tốt, được bao quanh bởi các khu kinh doanh mới, lấy góc nhìn của Khương Thanh Nguyên từ khi còn nhỏ đã bị hun đúc bởi ngành tài chính nhưng vẫn rắm chó không kêu cũng có thể nhìn ra, có lẽ nơi này sẽ sớm bị phá hủy.

Khi màn đêm dần buông xuống, những chiếc đèn rực rỡ được thắp lên, thông qua ô cửa kính được omega yêu thích sự sạch sẽ lau chùi đến trong suốt có thể nhìn thấy màn hình hiển thị trên bức tường bên ngoài tòa nhà đài phát thanh cách đó không xa đang phát sóng thời gian theo giờ.

Cái đuôi của Khương Thanh Nguyên ăn không ngồi rồi đang vỗ xuống đất đột nhiên dừng lại.

Tại sao thời gian trên tòa nhà đài phát thanh cũng hiển thị là mười tám năm trước?

Khương Thanh Nguyên:...

Khương Thanh Nguyên tự nhận là người đã từng thấy qua sóng to gió lớn.

Thân thế của anh thì không cần phải nói, nhóm bạn xấu phú nhị đại từ nhỏ không thích đọc tứ thư ngũ kinh lại thạo đọc tiểu thuyết Long Ngạo Thiên đều biết xuất thân của anh tuyệt vời như thế nào.

Khương thiếu gia hai tuổi không học đi, sau đó đánh vỡ di vật của ba mình, một chiếc bình thủy tinh được mua với giá chín phẩy chín tệ freeship trong một đêm, bị cha anh Khương Hành đuổi giết quanh biệt thự ba vòng, mới phát hiện ra mình lười đi bộ nên giả vờ như không biết đi.

Ba tuổi học lập trình, bị học sinh trung học thiên tài ngồi bên cạnh hack vào máy tính xóa một chuỗi mojibake* mà anh khó khăn lắm mới có thể gõ ra, anh tức giận đến mức ba ngày ăn không ngon.
*các ký tự vô nghĩa được hiển thị khi phần mềm không thể hiển thị văn bản theo mã hóa ký tự dự định của nó

Năm tuổi đầu tư chứng khoán, mất hết toàn bộ tiền mừng tuổi nhận được trong năm năm qua, Khương Hành suốt đêm phải đi điều tra năm đó có phải ở bệnh viện ôm nhầm hay không, đáng tiếc không phải, tên ngốc này xác thực là con ruột của hắn.

Mười tuổi vào đội tuyển quốc gia, không đúng, không vào đội tuyển quốc gia, đã bị loại trong cuộc thi tuyển chọn cấp trường.

Mười ba tuổi trở thành thiên tài kinh doanh, tháng tám đi Hải Nam bán áo khoác, tháng mười hai đến ba tỉnh Đông Bắc bán bikini.
……

Khương thiếu gia hiểu sâu biết rộng, chuyện gì trên đời chưa nhìn thấy qua.

Nhưng hôm nay xác thực để anh dùng dao kéo mông, mở mắt.

Con mắt này gần như bị kéo ra khỏi hậu môn.

Được biết đến, bây giờ là mười tám năm trước.

Có thể, omega có ngoại hình giống hệt ba anh Ngô Đồng này không phải ai khác, chính là ba ruột chết trẻ của anh!

“Ngao woo!”

Khó khăn lắm mới dọn sạch hết mọi bụi bẩn trong phòng khách, Ngô Đồng duỗi thẳng cái lưng đau nhức, chợt nghe thấy tiếng chó sủa phía sau.

Cậu vô thức quay người lại, chỉ thấy một cái bóng đen trắng thoáng qua trước mắt, giây tiếp theo cậu đã bị đánh gục.

Cũng may phía sau có một chiếc sô pha bị gặm đến rách nát, Ngô Đồng cả người và chó của mình đều ngã lên đó, bị nảy lên và rơi xuống.

Husky dùng sức cọ vào hõm cổ cậu, chóp mũi màu đen không ngừng co giật để ngửi mùi hương, cổ họng còn phát ra những tiếng ưm ư làm nũng.

Đống rác cuối cùng cũng được dọn sạch lại bị chú chó không biết nặng nhẹ đánh bay lần nữa, nhưng nhìn thấy chú chó gắn bó với mình như vậy, lòng Ngô Đồng tức khắc mềm nhũn.

Giơ tay xoa đầu chú chó: “Trứng Vịt Bắc Thảo, thiếu chút nữa đã đến Paw Star* rồi, có phải bị dọa sợ không?”
*gốc là 汪星, là một ngôn ngữ trên Internet tưởng tượng những chú chó là người ngoài hành tinh đến từ ngoài vũ trụ, đồng thời cũng ám chỉ những chú chó có hành động dễ thương.

Khương Thanh Nguyên: “Gâu gâu ngao woo —” Ba ơi, con còn tưởng rằng con sẽ không bao giờ được gặp lại người nữa, nhìn thấy người nước mắt của con cũng sắp rơi xuống!

Ngô Đồng nhẹ nhàng trấn an: “Lần sau nhớ đừng ăn đồ bậy bạ, lần này là do mày ăn bậy gây nên họa đó.”

Khương Thanh Nguyên: “Ngao woo —” Đã biết đã biết, lần sau nhất định sẽ không cùng lão già Khương Hành đó cãi nhau bên đường!

Ngô Đồng: “Mày nghĩ xem đây đã là lần thứ mấy mày phải nhập viện vì ăn đồ bậy bạ rồi? Từ lần đầu tiên tao nhặt được mày, cũng bởi vì mày ăn đồ bậy bạ, chủ nhân không thể trả nổi chi phí điều trị nên mới bỏ mày ở trước cửa bệnh viện thú cưng, bây giờ ông chủ bệnh viện thú cưng đều nhờ vào tao và mày để mua một chiếc xe.”

Khương Thanh Nguyên: “Ngao ngao ngao woo  —” Sau này con sẽ không bao giờ đánh nhau với người khác nữa, trước đây đánh nhau bị mời phụ huynh, Khương Hành sẽ đến, nhưng sau này nói không chừng là người đến, sẽ khiến người mất mặt lắm.”

Ngô Đồng: “Cũng đừng phá nhà, tao vừa mất việc văn thư, tiền mặt trong ví cũng không còn dư, mày còn phá nhà lần nữa, chúng ta sẽ phải uống gió Tây Bắc.”

Khương Thanh Nguyên: “Woo woo ngao woo —” Ba sao người biết lão già đó luôn trừ tiền tiêu vặt của con? Khương Hành cách dăm ba hôm lại đóng băng thẻ của con, không mẹ nó cuộc sống của một phú nhị đại như con phải có bao nhiêu chua xót, ba người có biết không?”

Ngô Đồng: “...Mày đừng gào nữa, đến lúc hàng xóm lại phàn nàn.”

Khương Thanh Nguyên: “Gâu gâu woo —” Ba sao người biết Khương Hành mỗi ngày đều chê con phiền, người thậm chí không thể tưởng tượng được những ngày không có người ở bên cạnh, Khương Hành đã bắt nạt con như thế nào.

Từ nhỏ hắn đã không thích quan tâm nhiều đến tôi, giao tôi cho bảo mẫu, mỗi năm vào dịp sinh nhật tặng tôi một căn nhà hoặc một chiếc xe, một chiếc máy bay một chiếc du thuyền liền xong việc, một chút cũng không hiểu tôi rốt cuộc muốn gì!

Bây giờ tôi trưởng thành, hắn mới muốn tới hàn gắn lại mối quan hệ cha con, nhưng hai cha con chưa bao giờ dành thời gian cho nhau chỉ là năm bè bảy mối, gió thổi qua liền tan![*] bổn thiếu gia bây giờ đang khinh thường hắn!

Một người một chó đối thoại xuyên tần số, cảnh tượng nhất thời rất ma quái.

Khương Thanh Nguyên vẫn còn “Ngao woo ngao woo” ma đất kêu, biết Ngô Đồng không nhịn được nữa, đưa tay đè miệng chó của anh lại: “Câm miệng!”

Trong mắt hạnh ngấn nước của Ngô Đồng mang theo cảnh cáo khó có thể bỏ qua, như thể nếu không nghe lời của cậu, đêm nay có thể ăn thịt chó.

Khương Thanh Nguyên ngoan ngoãn câm miệng.

Thế giới yên tĩnh.

Sau khi xác nhận husky sẽ không la hét nữa, Ngô Đồng buông tay ra, đẩy đẩy chú chó đang đè lên người mình: “Trứng Vịt Bắc Thảo, tránh ra một chút, tao muốn tiếp tục dọn dẹp nhà, dọn xong sẽ nấu món gì đó để ăn, đến giờ tao vẫn chưa ăn gì cả.”

Khương Thanh Nguyên nghe xong, lập tức bò dậy khỏi người Ngô Đồng, vẫn chưa hài lòng mà hít mạnh mùi pheromone omega cam quýt nhàn nhạt bay bổng trong không khí.

Bây giờ tôi được gọi là Trứng Vịt Bắc Thảo.

Thật dễ nghe, không ai hiểu con bằng ba, quả nhiên ba tôi biết tôi thích ăn trứng vịt bắc thảo nhất.

Cho dù là Khương Thanh Nguyên hay là Trứng Vịt Bắc Thảo, không hổ là cái tên ba tôi đặt cho tôi, đều có thể khiến người ta cảm thấy ấn tượng ngay từ cái nhìn thoáng qua.

Ngô Đồng cầm chổi lên lại dọn dẹp rác vương vãi khắp nơi, Khương Thanh Nguyên muốn giúp đỡ. Mười ngón tay không dính nước mùa xuân* của Khương thiếu gia lại làm đổ một bể cá khác của ba mình, sau khi nước đổ khắp sàn, bị ba anh không thể nhịn được nữa buộc dây xích chó cột ngoài cửa.
*gốc là 十指不沾阳春水, ý nói những người không bao giờ làm việc nhà.

Khương Thanh Nguyên bình tĩnh lè lưỡi liếm liếm khóe miệng bị nước bể cá văng ướt.

Ba tôi sợ rác làm bẩn tôi, sợ tôi bất cẩn giẫm phải mảnh kính trên đất, thà một mình dọn dẹp nhà cửa cũng không muốn tôi phải chịu khổ nên để tôi nghỉ ngơi ở cửa.

Ba tôi rất yêu tôi.

Tôi cũng yêu ba.

Chẳng qua hành lang tháng chạp có hơi lạnh.

Hắt xì —

Ngô Đồng thích sạch sẽ, ngay cả tấm thảm trải trước cửa nhà cũng không tì vết, Khương Thanh Nguyên chậm rãi nằm xuống thảm, dựng tai lên trừng mắt cảnh giác nhìn xung quanh.

Từ hôm nay trở đi, ngôi nhà nhỏ này được Khương Thanh Nguyên tôi bảo vệ.

Gián muỗi ruồi nhặng và Khương Hành không được phép vào!

Trước đây Khương Thanh Nguyên từng xem một bài đăng, bài viết nói rằng nếu có thể quay lại thời ba mẹ còn trẻ, bạn sẽ nói gì với ba bạn hoặc mẹ bạn?

Lượt thích đầu tiên là:

Tôi sẽ nói với ba tôi, mẹ nó đừng có đến gần mẹ tôi!

Tôi sẽ nói với mẹ tôi, trên đời còn rất nhiều đàn ông tốt, người làm ơn đừng để ý đến ba con QnQ.

Khương Thanh Nguyên lúc đó chẳng thèm ngó tới bài đăng này, cười nhạo, xem nhiều phim truyền hình đi, còn quay lại thời ba mẹ còn trẻ, mơ cái gì giữa ban ngày vậy chứ?

Nhưng khi anh thật sự xuyên về lúc ba mẹ còn trẻ.

— Ông lớn, Khương Hành dám tới gần căn nhà này nửa bước, tôi mẹ nó sẽ cắn chết hắn!

Vài cơn gió lạnh ùa vào từ cửa sổ hành lang không được đóng chặt, thổi vào cơ thể cảm giác lạnh buốt, không khác gì cái lạnh toàn thân cảm nhận được trước khi hôn mê.

Khương Thanh Nguyên không khỏi nhớ lại vụ tai nạn xe đã đưa anh về mười tám năm trước đó.

Anh đánh nhau, bị mời phụ huynh, Khương Hành và thầy giáo đề nghị đưa anh về nhà, cùng anh nói chuyện thật tốt.

Kết quả hai cha con cãi nhau ở ven đường trước cổng trường.

Một chiếc xe tải mất khống chế bất ngờ lật nghiêng trước mặt họ.

Khương Thanh Nguyên cẩn thận nhớ lại những gì mình đã làm lúc ấy.

Ồ, hình như là theo bản năng vồ lấy cha mình, chắn giữa cha anh và xe tải, để anh làm đệm thịt người.

Cũng không biết Khương Hành có bị thiếu tay thiếu chân gì không.

Khương Thanh Nguyên không tim không phổi nghĩ.

Nhưng tốt nhất là không có.

Khương Thanh Nguyên và ba anh ấm ĩ suốt mười sáu năm, nhưng lúc này đây thành tâm thành ý hy vọng cha mình không sao.

Lại tìm một người trẻ trung xinh đẹp bầu bạn, sinh thêm một đứa con, dù sao thì hắn chỉ mới ngoài bốn mười, chất lượng gì đó cũng không tồi, đứa con thứ hai hẳn là người có tài thông minh xinh đẹp ngoan ngoãn giống như Khương thiếu gia.

Còn Khương thiếu gia anh ở đây để quấy nhiễu chuyện tốt của Khương Hành mới đôi mươi là đủ rồi:)

Khương Thanh Nguyên như hổ rình mồi nhìn đứa trẻ alpha bảy tuổi đi ngang qua anh bước lên cầu thang.

Thằng nhãi này thậm chí còn liếc nhìn cửa nhà ba anh bốn lần!

Quá xấu, một chút cũng không xứng với ba tôi, đừng nhìn nữa, đang nói chú mày đó, cút!

Đứa trẻ alpha chỉ vào Khương Thanh Nguyên và nói với mẹ nó: “Mẹ ơi, con chó ngốc nghếch này hôm nay hình như càng ngốc hơn!”

Mẹ nó nhanh chóng kéo nó lên lầu, đi tới trên lầu, Khương Thanh Nguyên còn nghe được cô ta nói với con mình: “Cho nên mẹ mong con bớt chơi với con chó đó đi, chơi với kẻ ngốc, con cũng sẽ trở nên ngu ngốc.”

Khương Thanh Nguyên: “…”

Đứa trẻ nửa hiểu nửa không: “Dạ… nhưng con rất thích anh Ngô Đồng, anh ấy còn cho con kẹo nữa!”

Người phụ nữ nghẹn lại một chút, ý cười trong giọng nói hoàn toàn biến mất, ngắn tiếng ra lệnh nói: “Sau này con cũng ít chơi với Ngô Đồng lại, đặc biệt là không được ăn đồ cậu ta cho.”

“Tại sao ạ?”

“Không biết chừng cậu ta lại độc chết con, mẹ không có nơi nào để khóc đi!”

Khương Thanh Nguyên tức giận.

Nói anh thì được, nhưng nói ba anh, tuyệt đối không được! Ba tôi là một người rất tốt bụng, dựa vào đâu bị các người nói xấu sau lưng như vậy chứ?

Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía hai mẹ con trên lầu rống lên hai tiếng.

“Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!”

Tiếng nói chuyện của hai mẹ con trên lầu im bặt, ngay lập tức bước chân rõ ràng lộn xộn hơn một chút, vội vàng chạy đến cửa nhà mình, dùng sức đóng cửa nhà lại.

Khương Thanh Nguyên thành công xua đuổi hai mẹ con rút lui, còn chưa kịp nằm xuống, cửa nhà phía sau đã mở ra.

Anh lập tức đứng nghiêm, lè lưỡi nịnh nọt ba mình.

Ba, con có thể vào được chưa?

“Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì sao?” Nghe thấy tiếng kêu của Trứng Vịt Bắc Thảo ở bên ngoài, Ngô Đồng nghi hoặc thò đầu ra, nhưng cũng không phát hiện được gì bất thường, thế là nghiêng người sang một bên để Trứng Vịt Bắc Thảo vào cửa, “Dọn dẹp xong rồi, vào đi, nhớ lau chân trước.”

Hỗn độn trên sàn trên bàn và kệ đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, lộ ra trạng thái ban đầu của căn nhà nhỏ.

Không lớn, nhưng rất sạch sẽ, bố trí ấm áp và sạch sẽ, so sánh với căn hộ cao cấp và biệt thự lớn mình đã sống, Khương thiếu gia quả thực không thể quá yêu ngôi nhà nhỏ của Ngô Đồng.

Cần một ngôi nhà lớn như vậy để làm gì? Còn không phải trống rỗng và lạnh như băng. Có thể sống ở đó, ấm áp để ở, là đủ rồi.

Tuần tra một vòng trong nhà, thậm chí còn đẩy và kéo cửa tủ quần áo kiểm tra một phen, xác nhận không có người đàn ông bên ngoài trốn bên trong, Khương thiếu gia càng hài lòng.

Chóp mũi vẫn được bao quanh bởi mùi thức ăn đậm đà, cơm của Ngô Đồng cũng đã chín, bụng Khương Thanh Nguyên kêu một tiếng, vừa lúc tuần tra xong, anh bước đi một cách cao quý và tao nhã nhưng thưa thớt không phải chó cũng không phải mèo, đi đến nhà ăn, đá chân sau nhảy lên ghế ăn.

Trước mặt anh là một chiếc đĩa chứa vật thể bán rắn màu nâu đen không xác định, có lẽ là đồ ăn thừa mà Ngô Đồng quên rửa sạch, Khương Thanh Nguyên trực tiếp làm lơ, đỏ mắt chờ mong nhìn Ngô Đồng từ trong bếp bưng ra một tô mì, cái đuôi phía sau vẫy vẫy chờ đợi.

Anh còn chưa từng ăn đồ do ba ruột anh làm đâu.

Ngô Đồng ngồi đối diện anh, bắt đầu ăn mì.

Khương Thanh Nguyên thấy cậu không có động tác tiếp theo, lâm vào mông lung.

Cơm của con đâu?

“Gâu gâu gâu!” Ba ba, đói đói, cơm cơm!

Ngô Đồng cắn một ngụm mì, buông đũa xuống, dựa sát vào Khương Thanh Nguyên.

Trong nhà đang bật hệ thống sưởi ấm sàn, omega ở nhà chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, hai nút trên cùng không cài cúc, cổ áo tùy ý rộng mở, để lộ xương quai xanh mảnh khảnh trắng nõn.

Đôi mắt Khương Thanh Nguyên đều phải nhìn thẳng.

Năm đó vào đêm siêu sao omega Ngô Đồng được trao giải ảnh đế, có phương tiện truyền thông miêu tả cậu như một thế hệ diễm hậu.

Khuôn mặt vô cùng tinh xảo, nhưng khí chất và thần thái còn quyến rũ hơn bất kỳ một con hồ ly nào đã tu luyện ngàn năm.

Sau khi trùng sinh ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Ngô Đồng, Khương Thanh Nguyên còn cho rằng đối phương là một mỹ nhân thuần khiết, tự hỏi làm sao ba của anh có thể dùng từ  “đẹp” để hình dung.

Bây giờ anh chợt hiểu được phần nào rồi.

Ngô Đồng đẩy chiếc đĩa đồ ăn thừa nhỏ màu nâu đen tới trước mặt Khương Thanh Nguyên: “Đã chuẩn bị đồ ăn cho mày rồi, đây là đồ hộp của mày.”

Một câu nói đã kéo Khương Thanh Nguyên trở về hiện thực.

Khương Thanh Nguyên:?

Khương Thanh Nguyên:…

Khương Thanh Nguyên:!!!

Đậu má đây không phải là đồ ăn thừa sao?

Ngô Đồng nhìn thấy husky khiếp sợ, bất lực nói: “Gần đây không có đoàn phim tìm tao đóng phim, công việc văn thư cũng bởi vì chuyện trên mạng mà bị sa thải rồi, xương lớn và thịt sống đông khô của mày mấy ngày trước đã ăn xong rồi còn chưa kịp mua… tao cũng không có tiền mua, Trứng Vịt Bắc Thảo, mày có thể chịu thiệt thòi một chút ăn nó trước được không, chờ tao kiếm được tiền, mày muốn ăn cái gì cũng được.”

Ba tôi thật tốt, đã khó khăn như vậy, còn muốn thưởng cho tôi một miếng thức ăn.

Khương Thanh Nguyên hít hít cái mũi, cam tâm tình nguyện nuốt chiếc bánh nướng lớn do Ngô Đồng vẽ.

Nhìn chằm chằm vào chén nghe nói là đồ hộp không xác định còn thừa này vài giây, sau đó coi chết nhẹ như không mà nuốt một ngụm.

…Có vẻ mùi vị cũng không tệ lắm?

Ăn xong, Ngô Đồng đóng gói rác trong nhà, đưa cho Trứng Vịt Bắc Thảo xuống lầu vứt rác.

Nhìn theo Trứng Vịt Bắc Thảo đi xuống cầu thang, Ngô Đồng đóng cửa lại.

Bước tới bàn trà cầm lấy di động, tiếp tục gọi vào số không liên lạc được mấy ngày nay.

Đột nhiên chuông cửa vang lên.

Ngô Đồng ngẩng đầu nhìn về phía cửa, giờ này sẽ là ai?

Cửa nhà kiểu cũ không có mắt mèo, Ngô Đồng treo dây chống trộm lên, mở hé cửa ra.

Đứng ngoài cửa là một alpha trẻ tuổi cao ráo và đẹp trai, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang.

-------------------------------

Bắt được một con sâu.

*Cải biên từ 《 Tiểu Thời Đại  》Quách Kính Minh.

Đến rồi đây! Không sai, nhân thiết chính của con trai là chó nhỏ ngốc nghếch QvQ
@Ttradaosatac

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro