Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

39.

Chuyện là như vậy, tôi biết phòng ngủ của các trường đại học đều có dì canh chừng. Mặc kệ bạn có khóc lóc, làm nũng, hay thậm chí khoe chút nhan sắc. Không có giấy tờ chứng nhận đều không thể lấy được chìa khoá dự phòng.

Nhưng trường của chúng tôi, tự do được ưu tiên khá nhiều. Ví dụ như, để không ảnh hưởng cuộc sống về đêm của sinh viên, dì trông coi phòng ngủ sẽ tan làm lúc sáu giờ chiều. Bạn có thể quẹt thẻ nếu không mang theo chìa khóa.

Ra khỏi trường, rẽ phải đi thêm ba km sẽ đến đến khách sạn.

Nhưng cmn tôi không mang theo tiền và chứng minh thư.

Tôi nhắn tin cho bạn cùng phòng.

Tôi: 【 đêm nay cậu có về không? 】

Bạn cùng phòng tôi: 【 sắp về rồi, cậu muốn ăn gì không? 】

Tôi đã no bụng nên nói với cậu ta, về là được, không cần mua thêm gì cả.

Tôi trò chuyện với huynh đệ phòng đối diện chờ cậu ta, mà có lẽ đây không phải lựa chọn đúng. Hành lang phòng ngủ hơn mười hai giờ vắng tanh, yên tĩnh, cửa sổ cuối hành lang cũng bị đóng lại.

Tôi lại lần nữa cảm thấy sự ngột ngạt khó chịu như trên tàu điện hôm trước.

Cảm giác này thật khó chịu, tôi cố gắng lấy điện thoại liên lạc với bạn cùng phòng, thế nhưng tay của tôi đang run rẩy.

Lúc này cửa phòng đối diện đột nhiên bật mở.

Một người huynh đệ mặc đồ ngủ màu xanh lam nói: "Nãy quên nói, lát nữa cậu giúp tôi nhắc nam thần bảo cậu ấy trả lời tôi trên WeChat nhé."

Thật thần kỳ, cậu ta vừa xuất hiện bệnh của tôi liền biến mất. Tôi hoạt động chút cánh tay, hỏi: "Cậu tìm cậu ta có chuyện gì vậy?"

Áo ngủ xanh lam: "Đương nhiên là rủ cậu ta chơi game, làm nhiệm vụ rồi."

Tôi: "Được, lát nữa tôi sẽ nói với cậu ta."

Cửa phòng ngủ đóng lại một lần nữa.

Một giây, hoặc là hai, ba giây sau, ta cảm thấy hồi hộp.

Tôi không chắc dùng từ 'Hồi hộp' này miêu tả có đúng không, chắc là cũng tương tự vì tôi cảm thấy rất khó chịu.

Rốt cuộc tại sao lại như này vậy?

Di chứng sau khi sống lại sao?

Có cách nào chữa khỏi không?

.....
Editor: Sunny!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro