Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

40.

Cảm giác tim đập dồn dập, khủng hoảng bất an này kéo dài một lúc. Tôi đếm giây, không quá hai chữ số, mà lại khiến tôi như bị rút hết sức lực. Cảm giác thoát chết sau đại nạn là như này ư?

Không biết tại sao, tôi vô thức giấu kín chuyện này, không kể cho bạn cùng phòng.

Cậu ta nhìn tôi kì quái: "Buồn ngủ quá?"

Tôi cố ý ngáp một cái, như thể thật sự buồn ngủ, "Đúng rồi, sao cậu về muộn vậy?"

Bạn cùng phòng nói: "Đưa Chu Dĩnh về nhà."

Tôi đột nhiên cảm thấy không muốn giả vờ buồn ngủ, "Ồ."

Vừa vào phòng tôi liền nằm úp xuống giường, cảm thấy rất mệt nhưng không thể ngủ được. Tình trạng này làm tôi rất mệt mỏi và buồn bực.

Rạng sáng, khoảng ba bốn giờ, bạn cùng phòng của tôi gõ gõ ván giường.

Cậu ta nói: "Niên Niên, cậu không ngủ được sao?"

Lúc trước cậu ta không quan tâm tôi, tôi vô thức cảm thấy sợ hãi. Bây giờ cậu ta nhẹ giọng hỏi, tôi có cảm giác mình không cầm được lòng nữa.

Tôi nói: "Ừm."

Wtf tại sao giọng lại mang theo tiếng nức nở?

Bạn cùng phòng của tôi cúi nửa người xuống, cúi đầu hỏi tôi: "Gặp ác mộng?"

Tôi:...

Dù tôi không gặp ác mộng cũng sẽ bị cậu doạ cho sợ chết khiếp.

Đôi lúc tôi cũng không hiểu nổi suy nghĩ của cậu ta. Cậu ta ném lên giường tôi một con búp bê, bảo tôi ôm nó ngủ.

Tôi:...

Tôi nhắc nhở cậu ta: "Tôi rất hi vọng cậu nhận ra rằng tôi đã hai mươi mốt tuổi rồi."

Bạn cùng phòng tôi nói: "Ngoan, ôm ngủ sẽ hết sợ."

Có lẽ tư thế nằm nhoài mép giường rất khó chịu, cậu ta vừa nói xong liền nằm trở lại. Tôi hết cách đành nhặt thỏ bông rơi bên gối nhét vào trong chăn ôm. Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy đống gấu bông trên giường bạn cùng phòng, tôi đã rất ngạc nhiên. Có lẽ nam thần đều có vài sở thích đặc biệt.

Thôi, lấy ngựa chết làm ngựa sống đi!

Không biết có phải nhờ bạn cùng phòng bắt chuyện làm tôi quên mất chuyện trên hành lang hay không. Rất nhanh tôi liền chìm vào giấc ngủ. Kì lạ là, lại giống như lần trên tàu điện ngầm, tôi lại mơ thấy Hạ Diễn.

Tôi cảm thấy không sợ nữa.

Có lẽ tôi đã đánh giá thấp sức mạnh của tình yêu.

Hôm sau, tôi có ca sớm nên phải dậy sớm đến tiệm cà phê.

Trước khi tôi đi làm, bạn cùng phòng của tôi đột nhiên ngồi dậy, vẫy vẫy với tôi: "Lại đây, cậu lại đây một chút."

Tôi đến bên giường, tay cậu ta từ trên giường đặt lên trán tôi.

Tôi: "......"

Một lúc sau, cậu ta nói: "Không bệnh, đi đi!"

Nói xong cậu ta nằm trở lại, tôi khó hiểu mấy giây, nhấc ba lô đi ra ngoài.

.....
Editor: Sunny!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro