Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

41.

Trên đường đi, tôi vô tình nhận được tin nhắn của Hạ Dương. Anh ta hỏi tôi có thể gửi đến mấy cốc cà phê được không.

Tôi muốn nói với anh ta, tiệm cà phê của chúng tôi mặc dù không đông khách lắm, nhưng không nhận vận chuyển bên ngoài. Nhưng nghĩ đến chuyện anh ta là em trai của Hạ Diễn tôi lại nói khác. Tôi nói nếu không bận, tôi có thể mang đến.

Anh ta như không thấy chữ "Nếu không bận", trực tiếp gửi đơn đặt hàng và địa chỉ cho tôi.

Tôi có thể làm gì đây? Đây là em trai của Hạ Diễn đấy.

Tôi đành trả lời: Được rồi.

Cũng may tiệm cà phê hôm nay cũng không bận.

Tôi đi theo địa chỉ Hạ Dương gửi, cũng không xa, ở ngay văn phòng bên cạnh tiệm cà phê.

Nhưng vừa đến nơi, tôi hơi bối rối.

Mẹ nó đây không phải công ty chết tiệt của Hạ Diễn sao ! ! !

Tôi giả vờ bình tĩnh mà đưa tin nhắn của Hạ Dương cho quầy lễ tân đọc. Người kia đọc xong, gọi thêm một cuộc điện thoại mới nói với tôi: "Tiểu Hạ tổng muốn anh lên phòng hội nghị chờ, anh ấy và Hạ tổng đang họp."

Tôi: ! ! ! !

Hạ Diễn?

Là Hạ Diễn sao?

D*m biết thế tôi đã không mặc đồng phục của tiệm cà phê tới đây.

Bây giờ về thay đồ có còn kịp không?

Hạ Diễn có nông cạn hay không?

Hắn sẽ không coi thường vì tôi mặc như này chứ?

Chờ tôi kịp phản ứng mà dừng lại, cửa phòng họp ở ngay trước mặt đã mở ra, Hạ Dương mỉm cười với tôi: "Cậu đến rồi?"

Tôi bước vào cửa đặt cà phê lên bàn.

Tôi lấy dư quang liếc nhìn một cái, Hạ Diễn không nhìn thấy tôi.

Điện thoại di động rung lên, là tin nhắn của tiểu A.

Đến đúng lúc lắm!

Ở thêm lâu nữa tôi sẽ rất xấu hổ, mọi người trong phòng họp đều nhìn chằm chằm tôi!

Tôi rời khỏi hội nghị mới mở tin nhắn.

【 tiểu A: Anh có thể mua giúp em một cái dây chun không , cửa hàng tiện lợi bên cạnh có bán, cảm ơn rất nhiều QAQ 】

Lúc xuống lầu, tôi kiểm tra vẻ mặt của mình trên cửa thang máy một chút, tốt, vẫn đẹp trai. Điện thoại lại reo thêm một tiếng.

【 Hạ Dương: Đừng căng thẳng, anh tôi không nhận ra cậu. 】

Tôi tận mắt chứng kiến ​​những biểu hiện của mình phản chiếu xung quanh thang máy từ từ sụp đổ. Lúc ra khỏi thang máy, tôi chỉ có thể tự hình dung mình bằng ba từ: Chó mất chủ. Nhưng tôi vẫn không quên đến cửa hàng tiện lợi mua chun buộc tóc cho tiểu A.

Dì thu ngân là người khá nhiệt tình, dì nói: "Chàng trai, cãi nhau với bạn gái mà chỉ mua một hộp dây chun là chưa đủ đâu."

Sau đó dì giới thiệu cho tôi loại mới nhất, hình dáng đẹp đẽ mỏng dính.

Tôi:......

Thật sự không biết nên hình dung tâm trạng bây giờ ra sao cho thích hợp.


...
Editor: Sunny!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro