Chương 6: ... xem ta có dám chơi ngươi hay không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: DiDi

Beta: DiDi

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

-----------------------------------

Chương 6: ... xem ta có dám chơi ngươi hay không

"Chuyện gì thế này?"

"Nhanh lên... Quỳ xuống, điện hạ tới!"

Trước cửa truyền đến từng đợt âm thanh xôn xao, Thời Uyên híp mắt nhìn ra ngoài phòng, mọi người đều nhận ra được người đang tới là ai, lập tức quỳ xuống nghênh đón.

"Tham kiến thái tử điện hạ."

Trước cửa xuất hiện một nam nhân quần áo đen tuyền, trên y phục còn thêu họa tiết kim long chìm, gương mặt anh tuấn, nhìn có nét giống với Thời Uyên.

"Tiểu Uyên, chuyện gì xảy ra?". Sở Tiêu không giống Thời Uyên có gương mặt đằng đằng sát khí như sắp đánh người, đường nét trên gương mặt anh dịu dàng hơn rất nhiều.

Nhìn thấy tình huống của Thời Uyên, Sở Tiêu cũng không nói thêm gì, chỉ phất tay ra hiệu cho người hai bên lui xuống.

"Đường ca*." Thời Uyên siết chặt vòng tay ôm người trong ngực, Tạ Đàn chỉ cảm thấy y bị ôm đến sắp ngộp chết, đành phải giơ hai tay chống lên lồng ngực Thời Uyên.

*đường ca: anh họ bên nội

Dì Tú há miệng thở dốc, không thể nói được câu nào. Vốn tưởng rằng chỉ là con trai của nhà giàu nào đó, không nghĩ tới thằng nhóc này thế mà lại gọi Thái Tử là đường ca.

Dù cho ở Ngọc Hàn quan này trời cao hoàng đế xa, nhưng dì Tú cũng không phải là người thiếu hiểu biết, người có thể gọi Sở Tiêu hai tiếng 'Đường ca' này cũng chỉ có thể là tiểu hầu gia – Bình An hầu mà thôi.

Sở Tiêu nhìn thiếu niên quần áo hỗn độn đang được Thời Uyên ôm trong ngực, lại nhìn người em họ của mình đang dùng ánh mắt như sói con bảo vệ đồ ăn nhìn mình, Sở Tiêu lập tức hiểu ra.

Tối nay Vọng Nguyệt tiên có không ít các vị quan lớn, quan nhỏ của Ngọc Hàn quan, nhìn thấy thái tử điện hạ đích thân tới thì cúi đầu không dám hé răng, ánh mắt cũng không dám nhìn chỗ khác.

Sở Tiêu đi lên hai bước, thấy Thời Uyên càng ôm chặt mỹ nhân trong lòng ngực thì cười khẽ một tiếng, chuyển mắt nhìn sang dì Tú, nhẹ nhàng nói: "Làm sao vậy, tiểu hầu gia chỉ muốn một tiểu quan mà ngươi cũng không cho sao?"

Dì Tú vội lắc đầu giải thích: "Thưa thái tử điện hạ, chuyện này chỉ là hiểu lầm, tiểu hầu gia thích ai đương nhiên thảo dân phải cho, có điều Hợp Hoan trời sinh ti tiện, sao có thể xứng hầu hạ tiểu hầu gia..."

Tim dì Tú đập như sấm, bà ta không ngờ đêm nay sẽ có thái tử đến, càng không ngờ tiểu hầu gia lại nhìn trúng Hợp Hoan.

Sở Tiêu nhìn Thời Uyên trước mặt, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Uyên, ngươi thích ai thì cứ việc mang về phủ, có chuyện gì thì cứ để cô lo liệu."

Sở Tiêu đối xử với Thời Uyên rất tốt, sinh ra ở hoàng gia, những huynh đệ ruột thịt người này càng dối trá đáng sợ hơn so với người kia, mẹ ruột của Sở Tiêu là hoàng hậu hiện tại, cũng là cô của Thời Uyên, vì thế mọi người đều vô cùng chiều chuộng hắn.

Dì Tú cắn răng, cho dù vị quý nhân kia quyền cao chức trọng, nhưng chắc chắn không thể sánh bằng thái tử điện hạ, tuy Ngọc Hàn quan không thuộc một thế lực nào, nhưng nếu sau này thái tử đăng cơ, bà ta đắc tội thái tử sẽ mất nhiều hơn được.

Huống chi Hợp Hoan đẹp như hoa như ngọc, không thua gì các mỹ nhân trong cung, nếu có thể không cãi lệnh thái tử, lại có thể khiến tiểu hầu gia vừa lòng, đẹp cả đôi đường, hà cớ gì lại không làm chứ?

"Cảm ơn đường ca!" Thời Uyên mím môi, cúi đầu nhìn người trong ngực, chỉ thấy Tạ Đàn không có ý tốt mà liếm liếm môi, trong mắt lóe lên chút ý cười, đôi tay trắng nõn lần mò xuống thân dưới Thời Uyên, cách lớp quần áo nắm chặt dương vật đang nóng cứng của hắn.

Thật muốn chết mà, hầu kết Thời Uyên giật giật.

Lúc đầu Tạ Đàn chỉ nhẹ nhàng xoa bóp dương vật hắn cách lớp quần áo, sau đó lại càng lúc càng lớn mật, đôi tay dần dần tiến vào trong quần hắn, dọc theo bụng dưới từ từ luồng vào, Tạ Đàn nắm lấy dương vật vừa to vừa nóng của Thời Uyên, y dùng tất cả kỹ xảo mình học được xoa nắn chăm sóc nó.

Thời Uyên dần dần thở dốc nặng hơn, sắc mặt hắn cũng không khống chế được mà ửng đỏ, nhưng Tạ Đàn đang nằm trong lòng ngực hắn lại không có ý định dừng lại, y cầm lấy dương vật hắn vuốt ve lên xuống, khiến hô hấp Thời Uyên càng lúc càng nặng nề.

Đầu ngón tay lạnh lẽo của Tạ Đàn bao bọc lấy dương vật, y cảm nhận được gân xanh trên dương vật dường như cũng muốn nhảy lên theo động tác của mình, lòng bàn tay cọ xát quy đầu, một chút chất nhầy ướt át tràn ra từ đỉnh quy đầu thấm vào tay y.

Dương vật trong tay đã cứng như sắt, mạnh mẽ chống lên bụng Tạ Đàn. Động tác của y vô cùng có kĩ thuật, đầu tiên là nhẹ nhàng vuốt ve, sau khi thấy dịch thể tràn ra thì dùng tay cùng chất nhầy kia bôi trơn thuận lợi tuốt lộng, cho đến khi dương vật trong lòng bàn tay dính đầy dịch nhầy.

Thời Uyên cảm thấy dương vật mình bị kích thích vô cùng mãnh liệt, một luồng khí nóng rực từ bụng dưới lan đến toàn thân, cảm giác tê dại kia làm hắn có chút khó khống chế, hầu kết giật giật.

Tạ Đàn nằm trong lòng ngực Thời Uyên nhích người lên, dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ nghe được nhẹ giọng nói: "Tiểu hầu gia mới như thế này đã chịu không nổi? Hay là mấy năm nay, vẫn chỉ là một tên nhóc chưa trải sự đời?"

Y nhướng mày, cười tủm tỉm nhìn Thời Uyên.

Thời Uyên bị ánh mắt chứa đầy ý cười trêu chọc của y mà căng thẳng, dường như có chút xấu hổ buồn bực, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm Tạ Đàn, ánh mắt tối lại, sau đó trầm giọng nói: "Rất nhanh sẽ không phải nữa."

Sở Tiêu nâng cằm bảo mọi người lui ra, dì Tú như còn có điều muốn nói, Sở Tiêu vẫy tay, gã sai vặt phía sau nhanh chóng bước tới đưa cho dì Tú một cái hộp gỗ.

"Nghe nói vị Hợp Hoan này là đầu bảng của Vọng Nguyệt tiên, số ngân phiếu này xem như là chuộc thân cho y."

Dì Tú cầm lấy đống ngân phiếu trong tay, cung kính hành lễ: "Thảo dân thay mặt Hợp Hoan cảm tạ thái tử điện hạ."

Sở Tiêu quay đầu nhìn Thời Uyên, dường như cũng không bị ảnh hưởng bởi vì chút chuyện nhỏ này: "Nếu tiểu Uyên đã thích, cũng không cần để ý quy củ gì, xe ngựa đã chuẩn bị xong, chơi đủ rồi thì trở về." Dứt lời liền xoay người đi ra ngoài.

Thời Uyên đáp lại một tiếng "Được", sau đó dùng áo choàng bọc người trong lòng kín mít, rút tay Tạ Đàn đang quấy rối trong quần áo hắn ra, bế người lên: "Lên xe ngựa chúng ta tính sổ sau, xem ta có dám chơi ngươi hay không."

--------Hết chương 6--------

Truyện size gap ôm tới bế lui, ai thích cường cường thì quay đầu lẹ còn kịp.

Còn ai mê thiết lập thụ mảnh mai nhỏ nhắn, được công ôm ngồi lên đùi, bế qua bế lại, sờ mung, hôn má như tui thì cứ yên tâm mà húp rột rột.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro