chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Ôn Nguyên bị tiếng chim chóc ngoài cửa sổ đánh thức.

Cậu xoa đôi mắt rồi từ trên giường ngồi dậy, nhìn những đàn chim đang vỗ cánh bay ngoài cửa sổ, đến hồi lâu mới chậm rãi nhận ra mình không còn ở trên núi Ẩn Sơn nữa.

Cậu bị người đem đi khỏi núi Nguyệt Ẩn, thật vất vả mới trốn thoát được thì núi Ẩn Sơn bị phong toả, chỉ có thể bất đắc dĩ ra làm công kiếm tiền.

Thật thê thảm a.

Ôn Nguyên chỉ muốn viết câu chuyện mấy ngày qua của mình thành lịch sử đầy máu và nước mắt.

Chiếc giường mềm mại và thoải mái bên dưới khiến Ôn Nguyên cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút.

Cậu chậm rãi từ trên giường đứng lên đi đến bên cửa sổ, kéo cửa sổ ra.

Những con chim đang vỗ cánh bên ngoài nhìn thấy cậu, chúng đều quay lại và bay đến tay của Ôn Nguyên. Những con chim bồ câu lớn hơn một chút thì đứng trên vai cậu, nghiêng đầu và cố gắng cọ cọ vào cổ Ôn Nguyên.

"Ngoan, đừng nháo." Cổ Ôn Nguyên có chút ngứa ngáy, vì vậy cậu dùng tay còn lại sờ nhẹ đầu chim bồ câu.

"Cộc cộc cộc."

Tiếng đập cửa bên ngoài khiến những chim chóc bị hù dọa bay tán loạn bốn phía, Ôn Nguyên vội vàng đóng cửa sổ lại, thấy chim bay đi, liền quay người mở cửa.

"Anh."

"Nhanh rửa mặt đi, tôi đã nấu cháo, hôm nay giáo viên dạy vũ đạo cũng sẽ tới đây ."Diêm Thụy vẫn đang đeo chiếc tạp dề hình mèo Kitty màu hồng được siêu thị tặng, cầm thìa trong tay và nói chuyện trong khi tay vẫn quơ quơ.

"Vâng." Ôn Nguyên ngoan ngoãn lên tiếng.

Chờ Diêm Thụy rời đi, Ôn Nguyên trở lại phòng tắm nhỏ, đơn giản đánh răng rửa mặt một lát rồi thay bộ quần áo mới được Diêm Thuỵ đưa cho.

Ôn Nguyên đã học được những hành vi này của con người bằng cách theo dõi các video khoa học phổ biến trên màn hình vệ tinh. Đất nước đặc biệt cử người đến đặt những màn hình vệ tinh này ở mọi ngóc ngách trên núi, nhằm để những con quái vật nhỏ này học những kiến ​​thức cơ bản của con người, nhằm tránh khiến con người nghĩ rằng mỗi khi ra ngoài đều nhìn thấy những kẻ man rợ trong núi.

Đương nhiên, cũng có thể tưởng rằng là bị bệnh tâm thần.

Đã từng có rất nhiều yêu quái không muốn xem các video khoa học phổ thông và đến các thành phố của con người mà không biết gì. Sau đó, chúng bị coi là mắc bệnh tâm thần và được đưa đến bệnh viện.

Sửa soạn xong, Ôn Nguyên đi xuống cầu thang, đi vào phòng bếp giúp Diêm Thuỵ đang có chút bận rộn.

"Đến đem cái này bưng lên đi." Diêm Thụy đặt một bát súp đầy cháo nóng lên bàn trước mặt Ôn Nguyên "Nhớ có găng tay cách nhiệt bên cạnh—-"

Diêm Thụy còn chưa nói xong, đã thấy Ôn Nguyên dùng tay không bưng bát lên, lời nói đột nhiên dừng lại.

Hắn hoảng sợ nuốt nước bọt, nhanh chóng đặt bát trong tay xuống, bước tới trước mặt Ôn Nguyên..

"Mau bỏ xuống, vào dội nước lạnh đi, nếu không sẽ bị phồng rộp."Diêm Thuỵ vội vàng nắm lấy cổ tay Ôn Ngyên, nhưng lại sợ Ôn Nguyên không giữ vững được, sẽ bị thương đổ cháo vào người hắn.

Nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Diêm Thuỵ, Ôn Nguyên cúi đầu nhìn đôi tay đang cầm bát của mình, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.

Quên mất,nhân loại cùng yêu quái không giống nhau lắm.

"Bỏ nó xuống trước, đặt tay lên mặt nước lạnh." Diêm Thuỵ sắp ngã xuống, vội vàng đeo găng tay cách nhiệt, cầm lấy bát cháo nóng bỏng.

Ôn Nguyên còn đang suy nghĩ nên giải thích thế nào, thì Diêm Thuỵ đã giật lấy cháo trong tay cậu, bị cưỡng bức đưa cậu đến vòi nước lạnh.

Diêm thụy còn đang một mực giáo huấn Ôn Nguyên.

"Sao cậu không có biện pháp bảo vệ nào thế? Cháo vừa nấu rất nóng, cậu xem tay đều..."

Nói đến một nửa, Diêm Thụy đột nhiên dừng lại.

Bởi vì hắn phát hiện bàn tay xinh đẹp của Ôn Nguyên thậm chí không có vết đỏ, vẫn trắng như ngọc.

Diêm thụy bối rối trước cảnh tượng này, trong lúc nhất thời cũng ngừng ấn Ôn Nguyên.

Ôn Nguyên không nhanh không chậm rút tay ra xả nước, còn tiện tay đóng vòi nước lại.

Cậu phải theo luật của con người, tiết kiệm nước.

Nhưng nếu giải thích là cậu không sợ bị bỏng thì hơi rắc rối..

Mà Diêm Thụy đã đích thân chạm vào thành bát đựng cháo.

Nóng quá!

Diêm thụy bị bỏng một cái giật mình, theo bản năng rút tay trở về, đặt ở bên miệng thổi thổi.

"Ding dong." "Diêm Thuỵ, để tôi mở cửa."

Tiếng cửa mở phá vỡ động tác thổi ngón tay của Diêm Thụy, Nhậm Tử An vừa vào cửa nhìn thấy Diêm Thuỵ đưa ngón trỏ lên miệng, trên mặt đột nhiên hiện lên một vẻ kỳ lạ.

"Anh đang... giở trò gì vậy? Anh sẽ không thọc ngón tay vào cháo để đầu độc tôi đấy chứ?"

Diêm Thuỵ không nói nên lời, nhưng cũng không giải thích, liền chạy tới chỗ Nhậm Tử An, nắm lấy tay cậu đi về phía bàn ăn.

"Nào, nào, sờ vào cháo này xem có nóng không."

Nhậm Tử An bị động tác của Diêm Thuỵ buộc phải tiến về phía trước.

"Anh đang làm gì vậy? Tôi chỉ tùy tiện nói thuốc độc, anh không cần phải làm bỏng chết tôi."

"Không, không." Diêm Thuỵ kiên trì nói: "Tôi vừa nhìn thấy một chuyện cực kỳ chấn động."

Nhậm Tử An:?

Diêm Thuỵ dừng lại, chỉ vào Ôn Nguyên đang xem kịch với vẻ mặt ngây thơ: "Cháo vừa mới ra khỏi nồi còn nóng hổi, ​​thế mà cậu ấy lại dùng tay không cầm lên mà không có vấn đề gì."

Nhâm Tử An cau mày: "Thật sao?"

Diêm Thuỵ nói: "Nếu cậu không tin, để Ôn Nguyên thử lại lần nữa!"

Ôn Nguyên nhìn Nhậm Tử An vẻ mặt đầy tò mò, do dự đi tới, thật sự muốn cho Nhậm Tử An xem lại một lần nữa.

Sau khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Nhậm Tử An và DIêm Thuỵ, Ôn Nguyên cuối cùng cũng giải thích lý do cuối cùng mình nghĩ tới.

"Có lẽ đây là thiên phú." Ôn Nguyên khẳng định gật đầu.

Không biết là để Nhậm Tử An và Diêm Thuỵ tin tưởng, hay là để cho chính mình tin tưởng.

Nhậm Tử An dừng lại một giây, lần này không có Diêm Thuỵ nói, anh chủ động chạy tới bàn ăn, sờ vào bát.

Đúng như dự đoán, anh cũng rút tay lại vì bị bỏng.

Anh không thể tin lại sờ lên, sau đó quay đầu nhìn Ôn Nguyên: "Đưa tay cho tôi xem."

Ôn Nguyên ngoan ngoãn đưa tay ra, đặt ở trước mặt Nhậm Tử An.

Những ngón tay trắng hồng, thậm chí cả các khớp xương đều là sự đối xử đặc biệt của tạo hóa.

Bàn tay vừa chạm vào bát vẫn bình thường, không hề đỏ chút nào.

Nhậm Tử An im lặng một lúc, cho đến khi Diêm Thuỵ  bước tới vỗ nhẹ vai anh.

"Có lẽ đây thực sự là thiên phú?"

Diêm Thuỵ: "Trên đời có nhân tài nào không sợ bị thiêu chết sao?"

Nhậm Tử An: "Chắc tôi có thể nộp đơn xin lập kỷ lục thế giới."

Diêm Thuỵ tát Nhậm Tử An một cái: "Nào, đừng đánh chủ ý tới nghệ sĩ của tôi."

Diêm Thuỵ và Nhậm Tử An im lặng, cuối cùng mùi thơm hấp dẫn của cháo trứng và thịt nạc đã phá vỡ bầu không khí kỳ lạ.

Ôn Nguyên đã mấy lần lén nhìn cháo trên bàn.

Cháo ngon quá!

Mùi thơm của trứng cùng với thịt nạc đọng lại trên chóp mũi, cháo còn được rắc thêm lá rau xanh được cắt nhỏ khiến mùi thơm của cháo càng trở nên hấp dẫn.

Dù sao thì cũng đã thành công dụ dỗ con côn trùng tham lam ra khỏi cơ thể của Ôn Nguyên.

Nhậm Tử An ngồi yên trên ghế.

"Quên đi, ăn trước đã, trên thế giới có nhiều vấn đề chưa được biết đến, không chỉ có mỗi vấn đề này, có thể là bởi vì chúng ta biết quá ít, cho nên không giải đáp được."

Vẫn cần đọc thêm sách!

Nhậm Tử An nghĩ vậy, quay người giục Diêm Thụy mang bánh bao hấp tới.

Diêm Thụy tức giận cau mày, sự chú ý biến mất trong tức khắc: " Cậu không biết tự làm à."

Nhậm Tử An: "Vậy thì trả lương đây?"

Diêm Thụy duỗi người, quay lại người lại.

"Lập tức tới ngay."

Lúc Diêm Thụy đi vào phòng bếp, Nhậm Tử An chậm rãi đưa mắt nhìn Ôn Nguyên, hơi cau mày nhìn cậu mà không nói gì.

Ôn Nguyên không hề cảm thấy khó chịu chút nào, cậu khẽ hít mũi, ngửi thấy mùi cháo thơm phức rồi đi vào bếp giúp Diêm Thụy.

Diêm Thuỵ còn đang xử lý món bánh bao hấp trong nồi, liền bảo Ôn Nguyên bưng bát đũa ra ngoài chờ.

"Ngồi xuống trước đi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu." Nhìn thấy Ôn Nguyên lại đi vào phòng bếp, Nhậm Tử An vội vàng nói.

"Hả?" Ôn Nguyên tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn ngồi đối diện Nhậm Tử An, ngồi thẳng như học sinh tiểu học trong lớp.

Kiểu ngồi đó giống như đang ngoan ngoãn chờ đợi giáo viên giao bài tập về nhà.

Ấn tượng của Nhậm Tử An đối với Ôn Nguyên đột nhiên tăng lên mấy lần.

Giọng điệu của anh dịu đi rất nhiều, anh hỏi: "Em có nền tảng gì về khiêu vũ không? Trước đây em đã từng tham gia khiêu vũ chưa?"

Ôn Nguyên lắc đầu.

Lúc trước cậu ở trong núi đều là dùng nguyên hình vui sướng chơi đùa, muốn hát ca nói không chừng còn miễn cưỡng tính tiếp xúc qua.

Nếu như chim gọi cũng coi như là ca hát.

Nếu không có nền tảng về khiêu vũ thì sẽ rất khó để thành thạo nó một cách nhanh chóng,và sẽ nhảy khó hơn.

Nhậm Tử An cảm thấy khó khăn, nhưng sau khi nhìn thấy Ôn Nguyên, anh quả thực đồng ý với lời Diêm Thuỵ nói.

Gương mặt này, xác thực rất có tiềm năng.

"Tôi thử xem." Cuối cùng, Nhậm Tử An thở dài một hơi, tiếp nhận nhiệm vụ này.

Dù sao anh ấy cũng chỉ dạy được một tháng khi đồng ý với Diêm Thuỵ, anh đã chuẩn bị sẵn sàng rằng mình sẽ không nhận được tiền. Dù sao hiện tại vốn đã thâm nhập vào giới giải trí trong nước quá nhiều. Mặc dù Nhậm Tử An cho rằng Ôn Viễn có tiềm năng rất lớn, nhưng anh cũng không có hy vọng quá lớn.

"Ăn cơm ăn cơm."Diêm thụy bưng ra một dĩa bánh bao lớn.

Ôn Nguyên và Nhậm Tử An lập tức kết thúc cuộc trò chuyện, cầm đũa cùng nhau ăn.

......

Thời tiết đã bước vào tháng Năm, càng ngày càng nóng, Nhậm Tử An vẫn ngâm mình trong phòng tập nhảy có điều hòa, trong khi Ôn Nguyên bên cạnh vẫn như cũ, thậm chí không thở được nhiều.

Nhậm Tử An nằm trên mặt đất thở hổn hển, nghiêng đầu nhìn Ôn Nguyên dựa vào tường đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh đã dạy Ôn Viễn nhảy được gần một tháng. Ngoại trừ việc lúc đầu Ôn Nguyên có chút bối rối trước các động tác nhảy, giờ cậu đã có thể nhảy theo các động tác của mình.

Bất luận là thể chất hay năng lực học tập đều tốt đến không hợp lẽ  thường, Nhậm Tử An có cảm giác rằng Ôn Nguyên chắc chắn nổi tiếng

Nhậm Tử An chống khuỷu tay xuống đất ngồi dậy, nhìn theo tầm mắt của Ôn Nguyên, nhưng chỉ nhìn thấy vài con chim đang hót líu lo trên cành.

Anh thu tầm mắt lại.

"Được rồi, hôm nay chỉ tới đây thôi." Nhậm Tử An nói.

Ôn Nguyên còn đang ở bên ngoài nhìn hai con chim cãi nhau, chợt vừa nghe kết thúc, trong lúc nhất thời không lấy lại tinh thần.

"Lát nữa tôi sẽ bàn về một tiết mục tạp kỹ với Diêm Thuỵ, em tiếp tục nghỉ ngơi, lát nữa nhớ xuống ăn tối nhé."

Nói xong, Nhâm Tử An uống một ngụm nước lớn, cuối cùng hài lòng ợ một tiếng, rời khỏi phòng luyện tập.

Ôn Nguyên mở cửa sổ phòng tập ra thì nghe thấy Nhậm Tử An đi xuống lầu.

Hai con chim đang tranh cãi đột nhiên dừng lại, quay đầu lại và cùng nhau bay về phía Ôn Nguyên.

Ôn Nguyên sờ đầu con này rồi lại xoa xoa đuôi con kia, cuối cùng mới cùng bọn hắn nhỏ giọng nói chuyện.

"Các ngươi là vợ chồng sao?"

"Chít chít!" "Ai cùng hắn là vợ chồng!

"Chíp!"Cô ấy là vợ tôi!"

Ôn Nguyên: ......

Quên đi, một vị quan ngay thẳng khó có thể ngừng làm việc nhà, Ôn Nguyên chỉ đơn giản muốn nuốt lại lời thuyết phục, quay người, mở chiếc lọ kín duy nhất  để trên bàn, múc ra một ít thức ăn cho chim.

Thức ăn cho chim do Diêm Thụy chuẩn bị, hắn thấy Ôn Nguyên rất thích chim nên liền mua trên mạng một ít thức ăn cho chim, để trong phòng tập và phòng của Ôn Nguyên cho cậu chơi.

Hai con chim vốn đang đánh nhau đột nhiên ngừng đánh nhau, an tĩnh tập trung vào bữa ăn.

Ôn Nguyên cũng mỉm cười, đóng lọ thức ăn cho chim lại, ngồi dưới đất nhìn hai con chim ăn.

Chớp mắt đã gần một tháng kể từ khi cậu rời khỏi núi Ấn Sơn, những ngày này cậu đã sống rất trọn vẹn. Ban ngày cậu học khiêu vũ với Nhậm Tử An. Buổi tối thì ngâm nga những bài hát Diêm Thụy đã tìm cho cậu, thỉnh thoảng cậu cũng giúp Diêm Thụy dọn dẹp mỗi khi cần.

Để dễ dàng dạy dỗ Ôn Nguyên, Nhâm Tử An chỉ tạm thời chuyển đến biệt thự và sống trong căn phòng trống trên tầng hai.

Ôn Nguyên vẫn là người duy nhất ở cả tầng ba, nhưng cậu không cảm thấy cô đơn.

Con chim ngoài cửa sổ đã ăn uống no say, bắt đầu dùng mỏ chải lông, vẫn còn mơ hồ nghe thấy tiếng cãi vã của Diêm Thụy và Nhậm Tử An ở tầng dưới.

Trên thực tế, cậu khá thích cuộc sống như vậy.

Tuy không giống như trên núi Ẩn Sơn, nhưng nó rất tuyệt vời.

Ôn Nguyên nắm lấy lọn tóc đang dựng lên, hài lòng mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro