chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhậm Tử An đi xuống lầu, nhưng không thấy Diêm Thụy đâu.

"Mọi người đâu rồi?" Nhậm Tử An đi vòng quanh tầng một, cuối cùng khi đi đến ban công phòng khách, anh nhìn thấy Diêm Thụy đang ngồi xổm trong sân qua cửa sổ ban công.

Nhậm Tử An từ cổng đi ra, tìm thấy Diêm Thụy ở một góc sân.

Nhìn vẻ mặt buồn bã của Diêm Thụy, Nhậm Tử An hỏi: "Sao vậy?"

Diêm Thụy không giải thích mà đưa tay về phía Nhậm Tử An: "Anh có thuốc lá không?"

"Tôi không hút thuốc." Nhậm Tử An hất tay Diêm Thụy ra, đi tới bên cạnh hắn rồi ngồi xổm xuống.

"Nói đi, có chuyện gì rồi?"

Diêm Thụy hít một hơi thật sâu, giọng điệu buồn bã.

"Bố tôi đã đóng băng tấm thẻ mẹ đưa cho tôi, giờ toàn thân tôi còn có một vạn hai thôi." Diêm Thụy cay đắng bứt một nhúm cỏ trước mặt rồi ném ra xa.

"Phiền quá, tại sao ông ấy cứ nhất quyết bắt tôi đến công ty của ông ấy chứ? Tôi không thể có mục tiêu cho riêng mình sao?"

Nhậm Tử An không hiểu được ý của Diêm Thụy nhưng vẫn kiên trì an ủi người bạn tốt này của mình.

"Vậy dùng tiết kiệm số tiền này một chút. Không phải anh đã gửi sơ yếu lý lịch của Ôn Nguyên tới cuộc thi tìm kiếm tài năng 101 rồi sao? Chỉ cần được chọn, không chừng Ôn Nguyên có thể đem số tiền này tạo ra nhiều lợi nhuận hơn nữa."

Diêm Thụy cũng không còn lựa chọn nào khác.

"Đành như vậy thôi." Hắn lo lắng, thở dài.

"Đi thôi, đừng lo lắng nữa. Với khuôn mặt của Ôn Nguyên, chỉ cần có một chút cơ hội trong cuộc thi tìm kiếm tài năng 101, nhất định sẽ có được chút danh tiếng." Nhậm Tử An an ủi Diêm Thụy.

Nhưng Diêm Thụy trong lòng biết, không chắc có được lựa chọn hay không.

Cho dù thật sự được chọn, nếu tư bản can thiệp vào, tổ tiết mục sẽ có hàng trăm cách để cắt bỏ cảnh quay của cậu, thậm chí thiết lập cho cậu trở thành một người đáng ghét.

Và họ, sẽ chỉ biết im lặng trước tư bản.

Diêm Thụy xoay người đá vào tường một cách cay đắng: "Tư bản đáng chết."

Nhậm Tử An: ? ? ?

Thứ lỗi cho tôi nói thẳng.

Gia đình hắn cũng là thành viên của tư bản.

Chẳng qua hắn là ngoại lệ duy nhất.

Dùng lời ban đầu của cha Diêm Thụy đã nói chính là, tư bản đã sinh ra kẻ phản bội tư bản.

Nhậm Tử An là một người làm công, thực sự không thể hiểu được những khúc mắc của những người này. Gia đình anh từ nhỏ chỉ là một gia đình khá giả, rồi mãi đến khi tốt nghiệp học viện khiêu vũ, anh lại bị gãy xương cổ tay, bỏ lỡ cơ hội tìm việc làm sau khi tốt nghiệp.

Kể từ đó, anh không có việc làm, phải dựa vào số tiền tiết kiệm được khi làm gia sư ở trường đại học để thuê nhà.

Biết Diêm Thụy mời anh đến làm việc, ôi, còn không có lương.

Sau khi buồn bã thở dài, Diêm Thụy duỗi người, tâm tình lập tức thay đổi.

"Quên đi, đừng nghĩ tới chuyện này nữa, ăn cơm trước đã, tối nay chúng ta ăn cái gì?"

Nhậm Tử An: "Chỉ cần không ăn sườn xào chua ngọt là được."

Có lẽ là bởi vì bữa đầu tiên Diêm Thụy chiêu đãi Ôn Nguyên là sườn xào chua ngọt, sau đó sườn xào chua ngọt đã trở thành một trong những món ăn yêu thích của Ôn Nguyên. Mà Diêm Thụy, người vẫn luôn chiều chuộng Ôn Nguyên, nấu sườn xào chua ngọt gần như ba đến bốn lần một tuần.

Tổng cộng, Nhậm Tử An một tháng này đã ăn sườn xào chua ngọt gần hai mươi lần.

Điều này khiến Nhậm Tử An, người vốn không quá thích đồ ngọt, ăn đến mức muốn nôn mửa khi nhìn thấy món sườn xào chua ngọt.

"Cậu không muốn ăn cũng không sao, Ôn Nguyên thích ăn." Diêm Thụy thẳng thừng từ chối yêu cầu của Nhậm Tử An .

"..."

Nhậm Tử An phàn nàn: "Anh nuôi Ôn Nguyên như nghệ sĩ hay là con trai vậy?"

Diêm Thụy không để ý.

"Lúc làm việc thì là một nghệ sĩ dưới tay tôi, còn trong cuộc sống thì là đứa con trai của tôi được không?"

......

Trên thực tế thì Ôn Nguyên, người đã đủ tuổi trở thành tổ tiên của Diêm Thụy, vừa tỉnh giấc khỏi giấc mộng đẹp, liền chuẩn bị xuống nhà để phụ giúp nấu ăn.

Ba người cùng ăn xong bát cơm rưới với món sườn xào chua ngọt, ăn nhiều đến mức Nhậm Tử An tỏ vẻ ra mặt.

Anh uống vài ngụm nước mới thoát khỏi vị ngọt trong miệng, ôm một bụng đầy nước, khuôn mặt đầy đau đớn.

Bạn học Ôn Nguyên thấu hiểu lòng người đề nghị: "Anh Tử An, anh có muốn đi dạo không?"

Diêm Thụy ăn xong cũng có chút no bụng, nghĩ một chút cũng thấy ổn.

"Tôi cũng đi dạo, vừa vặn có thể đến cửa hàng trái cây ở cổng khu mua nửa quả dưa hấu."

Ôn Nguyên vốn chỉ muốn đề nghị Nhậm Tử An đi dạo, nhưng không ngờ Diêm Thụy lại muốn đi cùng, đột nhiên sửng sốt.

"Tôi cũng đi á?"

"Đương nhiên rồi, mỗi ngày ở trong nhà không ra ngoài cũng không hay." Diêm Thụy đứng dậy thúc giục Nhậm Tử An: "Mau dọn dẹp một chút đi, đừng để lung tung."

Nhậm Tử An sửng sốt cảm thấy bụng mình có thể phát ra tiếng ọc ạch của nước.

Anh buộc phải đứng dậy khỏi ghế, cùng Ôn Nguyên dọn dẹp bát đĩa trên bàn.

Cuộc sống thật khó khăn.

Sau khi rửa xong bát đũa xoong nồi, ba người mặc cùng một chiếc áo phông trắng giá 100 tệ một chiếc rồi đi dạo quanh khu biệt thự.

Tám giờ tối, cũng là thời điểm tan sở về nhà, khu dân cư đông đúc hơn so với hôm Ôn Nguyên tới, nhiều xe ô tô đủ kiểu dáng, màu sắc thỉnh thoảng chạy qua.

Nhậm Tử An cảm thấy buồn chán, liền giới thiệu kiểu dáng của vài chiếc xe cho Ôn Nguyên.

"Chiếc xe đó của hãng Áo nào đó, xe tầm trung và xe cao cấp của nó đều khá tốt, nhất là xe thương vụ cao cấp, gầm thấp, tiện nghi và an toàn mà giá cũng rất cao, 5 con số đầu thường bắt đầu từ 7 trở lên và thường không có giới hạn."

  "Còn cả cái này......"

Ôn Nguyên chăm chú lắng nghe phổ cập kiến thức khoa học, nhưng đối với cậu, những chiếc xe này không có gì khác biệt ngoại trừ màu sắc khác nhau.

"Tích tích"

Một chiếc ô tô chạy tới, Nhậm Tử An liền kéo tay Diêm Thụy đang đi giữa đường lại.

"Nhìn đường kìa."

Chiếc xe không chạy thẳng qua mà dừng lại bên cạnh ba người bọn họ.

Diêm Thụy còn đang hỏi nhân viên tuyển dụng qua email thì bất ngờ bị Nhậm Tử An kéo lại, sợ đến mức suýt mất thăng bằng, điện thoại trên tay rơi ra ngoài.

Ôn Nguyên thuận tay bắt lấy điện thoại, sau khi Diêm Thụy đứng vững vàng liền đưa cho hắn.

Sau đó quay lại nhìn vị trí ghế lái trong xe, nhăn mũi lại.

Mùi rất khó chịu, là tà khí.

Ôn Nguyên rất ít tiếp xúc với tà khí, bởi vì có Thụ gia gia tồn tại, núi Nguyệt Ẩn vẫn luôn có rất ít tà khí, cơ bản đều bị loại trừ khỏi trận pháp của Thục gia gia. Ngoại trừ ngày 15 hàng tháng, khi trận pháp yếu nhất, một số tia tà khí mới có thể lọt vào.

Mỗi lần vào thời điểm này, trong núi đều vô cùng bận rộn.

Những tiểu yêu quái không đủ mạnh sẽ vội vàng lẩn trốn, trong khi những con đủ mạnh phải xua đuổi tà khí ra khỏi trận pháp.

Ôn Nguyên là một trong những yêu quái nhỏ đang lẩn trốn.

Mặc dù tà khí của người trong xe không mạnh bằng tà khí rỉ trong núi nhưng vẫn là rất lớn đối với một con người.

Nhậm Tử An còn đang phàn nàn Diêm Thụy đi bộ mà không nhìn đường, thì chiếc xe đang dừng đột nhiên hạ cửa kính xuống, lộ ra một khuôn mặt mập mạp.

"Này, đây không phải là tiểu tử nhà họ Diêm sao? Tại sao bố cậu vẫn chưa nhốt cậu lại trong nhà vậy?" Người đàn ông nói với giọng điệu vô cùng ngông cuồng: "Tôi khuyên cậu, cậu cứ dứt khoát mà nghe lời bố cậu đi, dẫu sao cậu cũng đâu có làm trong ngành giải trí."

"Từ Kim?" Diêm Thụy lập tức nhận ra người trong xe, hắn đang cãi nhau với Nhậm Tử An bỗng nhiên nhíu mày: "Sao anh lại đến đây?"

"Haizz, đương nhiên là tôi mua nhà rồi." Tên mập Từ Kim cười đắc ý: "Cái gọi là công ty của anh, à không, phòng làm việc chứ nhỉ?"

Từ Kim ngạo nghễ cười, vẻ mặt đáng khinh: "Ngôi nhà đó chắc là vẫn do mẹ cậu đứng tên đi."

"Không phải việc của anh." Nhậm Tử An ngăn Diêm Thụy đang tức giận lại, không khách sáo mà nói một câu.

Từ Kim nghe được lời này, nụ cười của tên béo đột nhiên tắt hẳn.

Khuôn mặt lẽ ra đầy mỡ lúc này lại có chút kì lạ.

Diêm Thụy chưa bao giờ nhìn thấy Từ Kim như thế này, trong trí nhớ của hắn, hắn ta chưa bao giờ đối phó với hắn, trước đây cũng chỉ có thể là 50-50 với hắn.

Cho dù động thủ cũng chỉ là nói chuyện.

Nhưng Từ Kim trước mặt hắn bây giờ tuy nói chuyện có ác ý nhưng đối với Diêm Thụy vẫn có chút xa lạ.

Ôn Nguyên vội vàng nhìn đi chỗ khác.

Cậu biết tại sao Từ Kim lại có sự thay đổi lớn như vậy.

So với những người bình thường khác, tà khí trong người này quả thực quá nặng nề. Ngay cả mắt thường cũng có thể thấy cả thân thể hắn bị bao phủ bởi sương mù đen, trông rất đáng sợ.

Ôn Nguyên cảm nhận được linh lực trong cơ thể mình vẫn đang trống rỗng.

Không có linh lực thì không có cách nào đối phó với tà khí này.

Lúc này Từ Kim lại lên tiếng.

"Tôi biết cậu muốn làm gì, người thanh niên phía sau cậu nhất định chính là người mà cậu đã lừa được đi, nhìn qua cũng thật không tệ nha, nhưng đáng tiếc quá. Từ Kim cười lạnh: "Muốn tham gia cuộc thi tìm kiếm tài năng 101 sao? Không có cửa đâu."

"Các thí sinh trong chương trình đã sớm được quyết định từ tám trăm năm trước rồi. Các cậu nộp một hồ sơ không biết từ góc xó xỉnh nào thậm chí còn không có tên phòng làm việc mà vẫn muốn tham gia tuyển chọn sao?"

Thân thể Diêm Thụy đột nhiên cứng đờ.

Sắc mặt Nhậm Tử An cũng thay đổi, nhưng anh miễn cưỡng giữ được bình tĩnh trước mặt Từ Kim.

"Chuyện đó liên quan gì tới mày, nghe nói dạo này làm ông chủ hình như càng ngày càng cởi mở, hào phóng, nghệ sĩ của mày nhất định rất nghe lời."

Nhậm Tử An khóe miệng giật giật, giọng điệu tràn đầy giễu cợt.

Từ Kim là bạn học cấp ba của Diêm Thụy và anh. Hắn ta luôn mâu thuẫn với họ. Sau khi tốt nghiệp, hắn ta trở thành người quản lí. Nghệ sĩ dưới sự quản lí của hắn ta ngày càng phát triển hơn, hiện tại đều đã là thần tượng lưu lượng.

Tuy nhiên, cách đây vài ngày, nghệ sĩ này đã bị một người nổi tiếng trên weibo tiết lộ có quan hệ tình cảm với cô, lừa dối cô với một lượng lớn fan, thậm chí còn cặp kè với những người nổi tiếng khác trong quá trình quay phim.

Nói Từ Kim hào phóng, cởi mở một mặt có nghĩa là chê hắn ta béo, mặt khác có nghĩa là cố ý dẫm lên chân hắn ta.

Nhậm Tử An biết Từ Kim dạo này nhất định rất bận xử lý chuyện này.

Từ Kim méo mặt, hồi lâu sau mới hừ lạnh một tiếng.

"Dù sao thì cậu cứ đợi phòng làm việc đóng cửa đi. À, tao quên mất, nhà Diêm Thụy giàu có, nếu phòng làm việc đóng cửa, tệ nhất là về nhà khóc lóc, là có thể xin tiền bố mẹ rồi."

Từ Kim lại nhìn Ôn Nguyên đang được Diêm Thụy và Nhậm Tử An bảo vệ, mặc dù làm người quản lí trong làng giải trí mấy năm, từng gặp vô số nam đẹp trai, nữ gái sắc nhưng trong lòng hắn cũng không khỏi chạnh lòng, có chút bị mê hoặc bởi khuôn mặt này.

"Không nhất thiết là sẽ như vậy, nhưng mà, nếu mày bán tiểu thịt tươi xinh đẹp phía sau cho chúng tao nói..." Nói đến đây hắn ta dừng lại, sau đó cười hai tiếng, "Tao có thể kiếm cho mày một chỗ trong danh sách tham gia."

Sắc mặt Diêm Thụy và Nhậm Tử An đột nhiên trở nên tái nhợt, kéo Ôn Nguyên quay người rời đi.

Ôn Nguyên quay đầu nhìn chiếc xe rời đi.

Nghe toàn bộ cuộc trò chuyện, tò mò hỏi Diêm Thụy.

"Hắn ta muốn tôi quan hệ trên giường với hắn ta sao?" Ôn Nguyên nói xong, vô cùng chán ghét: "Nhưng hắn ta xấu quá, trong tiểu thuyết ông chủ nào cũng đẹp trai mà."

"Phốc!"

"Khụ khụ khụ!"

Hai người lúc đầu còn rất tức giận, bị lời nói của Ôn Nguyên dọa đến nghẹn nước miếng.

"Chết tiệt, đừng nói lung tung như vậy!"

Ôn Nguyên nghi hoặc: "Không phải như vậy sao?"

Đây chính là trong tiểu thuyết Tiểu Nhân Sâm mang về viết như vậy, tổng tài độc đoán trong tiểu thuyết đều nói như vậy, sau đó lại bắt ép nữ chính làm hết việc này  đến việc nọ.

Tình yêu sau đó được nảy sinh trong quá trình này.

Nhưng nếu Từ Kim muốn đối với cậu như vậy, Ôn Nguyên sẽ không ngại sử dụng một ít đồ vật do tiểu yêu quái trong núi cấp cho anh để sử dụng lên người Từ Kim.

Ôn Nguyên kể lại diễn biến của cuốn tiểu thuyết, cuối cùng hỏi Diêm Thụy và Nhậm Tử An.

"Điều đó không đúng sao?"

Nhậm Tử An cười nhạt: "Quên đi, Từ Kim khốn nạn như vậy, hắn ta còn có thể làm ông chủ sao?"

"Giày của ông chủ thậm chí còn không xứng để xách." Diêm Thụy quay người lại, nhìn chiếc xe đang lao đi, đấm vào không khí.

"Đúng là tiểu nhân đắc chí * mà, tôi cũng sẽ giúp Ôn Nguyên trở nên nổi tiếng!"

*tiểu nhân đắc chí : người tiểu nhân có tài đức tầm thường nhưng nhờ mưu mô mà thành công trên con đường danh lợi nên tỏ ra tự đắc, khoe khoang mà khinh người.

Ôn Nguyên ở bên cạnh nhanh chóng gật đầu.

Cho dù là phải trở về núi Nguyệt Ẩn, cậu cũng muốn nổi tiếng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro