Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi đi dạo về, Ôn Nguyên đi thẳng lên lầu tắm rửa.
Diêm Thụy kéo Nhậm Tử An đang định lên lầu: "Tôi có chuyện muốn nói với anh."

Nhậm Tử An ngáp một cái, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Nếu như những gì Từ Kim nói là sự thật, thì Ôn Nguyên chắc chắn không thể tham gia cuộc thi tìm kiếm tài năng 101 được." Diêm Thụy có chút buồn bã: "Anh nghĩ tôi có nên chủ động hủy hợp đồng để không lãng phí thời gian của cậu ấy không?"

Nhậm Tử An trầm ngâm một lát.

Anh biết rằng Diêm Thụy nói thật. Nếu mọi chuyện đúng như lời Từ Kim nói, thí sinh đã được định trước, thì phòng làm việc hiện tại của Diêm Thụy chắc chắn sẽ đóng cửa.

Ôn Nguyên là quân bài chủ lực đầu tiên của Diêm Thụy, cũng là quân bài tốt nhất.

Nhưng quân bài này, thậm chí còn không có cơ hội đánh ra.

Nhậm Tử An cảm thấy rất tiếc nuối.

"Tài năng của em ấy thực sự rất tốt." Dù là ca hát hay khiêu vũ, giá trị nhan sắc hay tính cách, tất cả đều rất xuất sắc.

Quá tốt.

Đó là ấn tượng lớn nhất của Nhậm Tử An về Ôn Nguyên.

Em ấy hơi kén ăn một chút, cũng sợ mèo, nhưng rất biết điều, thậm chí còn thường xuyên dọn dẹp vệ sinh phòng.

Diêm Thụy biết Ôn Nguyên không có nơi nào để đi. Hắn suy nghĩ một lúc, cắn răng nói: "Ngày mai tôi sẽ dẫn cậu ấy đi quanh giải trí Tinh Phồn, xem Tinh Phồn có thu nhận cậu ấy không."

Nếu Ôn Nguyên gia nhập được Tinh Phồn, với tư chất của cậu, chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều so với việc ở lại trong cái tổ nhỏ của Diêm Thụy.
Nhậm Tử An ngạc nhiên: "Nhanh vậy sao? Cậu không phải đã cùng em ấy còn kí hợp đồng rồi sao?"

"Khụ khụ." Diêm Thụy ngượng ngùng nói: "Hợp đồng còn chưa có đóng dấu, ban đầu tôi cũng không có ý định ràng buộc cậu ấy."

Vốn dĩ hắn sợ làm chậm trễ sự nghiệp của Ôn Nguyên, hóa ra lại đúng như vậy.

"Chờ đến ngày mai tôi sẽ đưa cậu  ấy đi, chỉ tiếc là tôi nợ anh một tháng lương, có thể sẽ không trả được." Diêm Thụy có chút áy náy.

Nhậm Tử An cũng đã chuẩn bị tinh thần sẽ không nhận được lương.

"Dù sao tôi cũng ở nhà anh một tháng, coi như trả tiền thuê phòng đi." Anh duỗi người, "Nếu Ôn Nguyên đi Tinh Phồn, tôi sẽ đến Tinh Phồn phỏng vấn vị trí giáo viên vũ đạo."

Diêm Thụy không có ý kiến với điều này.

"Anh có chắc là sẽ vượt qua buổi phỏng vấn không đó?"

"..." Nhậm Tử An mỉm cười: "Không biết nói thì đừng mở miệng."

Ok.

Diêm Thụy đặt tay lên miệng, làm động tác kéo khóa, ra hiệu rằng hắn sẽ không nói thêm nữa.

Hai người nhìn nhau cười, rồi trở về phòng mình, lại đều ăn ý mà suốt đêm không chợp mắt.

Sáng hôm sau, khi trời đã sáng tỏ.

Vẫn như mọi khi, Ôn Nguyên đứng bên cửa sổ, cho chim bên ngoài ăn, sau đó vào phòng tắm rửa mặt. Khi vừa xuống lầu, cậu bất ngờ thấy Diêm Thụy và Nhậm Tử An đang ngồi trên ghế salon đều không có lấy chút sức sống nào.

Với trực giác nhạy bén của động vật của Ôn Nguyên, cậu cảm nhận được bầu không khí không thích hợp.

Dù vậy, cậu vẫn chào hỏi: "Chào buổi sáng, anh Diêm, anh Tử An."

"Chào buổi sáng..." Diêm Thụy trả lời một cách uể oải: "Trong bếp còn có bánh bao đấy, cậu ăn đi rồi chúng ta cùng đi đến một nơi."

Ôn Nguyên mặt đầy ngơ ngác, ăn xong bánh bao, cậu theo Diêm Thụy ra khỏi nhà, họ chuyển từ xe buýt sang tàu điện ngầm, cuối cùng xuống xe ở một khu vui chơi sầm uất.

"Anh?" Ôn Nguyên ngơ ngác, cậu nhận ra ý định của Diêm Thụy, đột nhiên có chút hoảng sợ.

"Ôn Nguyên." Diêm Thụy nói với vẻ áy náy: "Tối qua cậu cũng nghe thấy rồi, nếu cậu vẫn tiếp tục ở lại phòng làm việc, tôi sẽ khiến tài năng của cậu bị mai một."

Tại sao lại "mai một" được chứ?

Ôn Nguyên không hiểu ý của Diêm Thụy.

"Anh Diêm, không phải anh nói chỉ cần tham gia cuộc thi tìm kiếm tài năng 101 là được sao?"

"Nhưng, cậu cũng đã nghe thấy những gì Từ Kim nói tối qua rồi chứ." Diêm Thụy nói nhỏ: "Chúng ta có thể không được chọn, mà nhân viên kia cũng chưa có hồi âm gì."

Ôn Nguyên đứng bên lề đường, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao lớn trước mặt, cậu cảm thấy mình vẫn thích biệt thự của Diêm Thụy hơn.

Chim chóc bên ngoài biệt thự đều có tình cảm với cậu!

Ôn Nguyên nói: "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đến lúc đó nhất định có cách."

"Không được, đến lúc đó thì đã không kịp nữa rồi!" Diêm Thụy thật lòng lo lắng.

Ôn Nguyên đứng vững bên vệ đường.

Diêm Thụy dứt khoát kéo Ôn Nguyên đi tới tòa nhà của giải trí Tinh Phồn bên kia, sử dụng lực ở cánh tay rất mạnh.

Nhưng Ôn Nguyên vẫn đứng vững như núi Thái Sơn, cho dù tiểu yêu quái không có linh lực, nhưng cậu vẫn có thể chất tốt.

Diêm Thụy lại tiếp tục dùng sức, nhưng vẫn thất bại.

Ôn Nguyên nheo mắt, cười đắc ý.

"Anh Diêm, anh kéo vậy mà còn không di chuyển được em, chắc chắn là do anh không nỡ rời xa em. Vậy nên, chúng ta quay trở về đi."

Diêm Thụy: ???

——

Tại tầng cao nhất, trong tòa văn phòng Tổng giám đốc, bốn nam nhân ngồi đối diện nhau, khí chất của mỗi người đều lớn hơn lần trước.

Nếu có người khác ở đó, họ sẽ nhận ra ba người trong số họ là những người nổi tiếng trong giới kinh doanh.

Tổng giám đốc Tống Dã của giải trí Tinh Phồn, tổng giám đốc Hoắc Quân Mạch của tập đoàn Hoắc Thị, và tổng giám đốc kiêm tài vụ quan Tạ Vấn của Thiên Vấn đầu tư.

Nhưng người ngồi ở vị trí quan trọng nhất lại là một người trẻ tuổi mặc áo phong cách Trung Quốc với đôi mắt đen, hắn thong thả, nhẹ nhàng đung đưa chén trà trên tay, bốn người đều im lặng uống trà. Cuối cùng, Tống Dã phá vỡ không khí.

"Được rồi, được rồi, tập đoàn Hoắc Thị đã chuyển đến Hải Thị, đã đến lúc nên ăn mừng."

Tạ Vấn mệt mỏi nhấp một ngụm trà, mở miệng nói: "Ăn mừng cái gì, để ăn mừng không bằng tối nay đi bắt vài ác linh được không?"

Tống Dã xấu hổ cười cười: "Cũng không cần đâu."

Hoắc Quân Mạch lập tức đứng dậy.

"Việc này đã bàn rồi, công ty còn có việc, thứ lỗi, tôi không tiếp chuyện được."

Tạ Vấn nghe nói thế, ánh mắt lập tức chuyển qua người đàn ông mặc đồ đen ngồi ở ghế chính.

"Hạ tiên sinh, chúng ta cũng đi sao?"

Hạ Từ Uyên đặt tách trà trên tay lên bàn. Anh đặt hơi mạnh, nhưng không có một giọt trà nào vương vãi trên bàn.

Tạ Vấn ngay lập tức đã hiểu ý, liền cáo biệt Tống Dã và Hoắc Quân Mạch.

Hạ Từ Uyên cùng Tạ Vấn đi ra khỏi bãi đậu xe ngầm của giải trí Tinh Phồn.

Tạ Vấn thuần thục kéo ra cửa ghế lái, ngồi xuống.

"Hạ tiên sinh, bây giờ trở về biệt thự sao?"

"Ừ."Hạ Từ Uyên nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt tập trung vào tờ văn kiện trên tay.

Đó là tư liệu giải trí Tinh Phồn vừa giao cho hắn, trong đó là số liệu thu thập những người bị biến thành yêu quái trong bán kính gần đây, và việc không tìm thấy đám yêu quái trong vụ lật xe.

Trong những thập kỷ gần đây, với sự phát triển kinh tế ở vùng Đông Nam Bộ, dân số trong nước dần tập trung về đây. Dân số càng đông thì càng tạo ra nhiều tà khí hơn.

Tập đoàn Hoắc Thị ở phía bắc đã tìm kiếm đứa con trai út mấy trăm năm, họ đã đến núi Nguyệt Ẩn để tìm cây hòe cổ thụ và gieo quẻ. Căn cứ theo quẻ, quẻ tượng chỉ đi tới Hải Thị, thành phố có nền kinh tế và dân số đông nhất.

Đại yêu quái tới quản lí tà linh, sẽ hỗ trợ giảm bớt gánh nặng ở Hải thị.

Cho nên Tống Dã đã đặc biệt sắp xếp, mời Tạ Vấn, Hạ Từ Uyên và Hoắc Quân Mạch tới thương lượng.

Dù kết quả ra sao, sứ mệnh của gia tộc họ Hoắc cũng không thoát được.

Biết Hạ Từ Uyên mỗi lần ra khỏi biệt thự đều rất khó chịu, Tạ Vấn cũng không hỏi gì, lập tức nổ máy rời khỏi bãi đỗ xe.

Trong nháy mắt đã ra bãi đỗ xe, trong xe vốn còn lờ mờ ngay lập tức tràn đầy ánh nắng, mà Tạ Vấn đã khéo léo nâng tấm chắn sáng ở cửa sổ lên.

Ánh nắng không còn chiếu thẳng mặt, Hạ Từ Uyên ban nãy còn nhíu chặt lông mày giờ đã giãn ra phần nào.

Khi Tạ Vấn chuẩn bị rẽ trái, Hạ Từ Uyên vốn đang tùy ý nhìn ra phía ngoài ánh mắt đột nhiên ngưng lại.

"Chờ một chút." Một giọng nói trầm đầy từ tính vang lên từ ghế sau của xe, Tạ Vấn vô thức đạp phanh.

"Hạ tiên sinh?" Tạ Vấn nhìn theo ánh mắt của Hạ Từ Uyên nhìn sang, chú ý đến hai người bên đường.

"A, tiểu yêu quái này có chút kỳ lạ."Tạ Vấn nhìn Ôn Nguyên từ xa, nheo mắt: "Vậy mà ta không nhìn ra huyết thống?"

Hạ Từ Uyên không nhìn thấy rõ cho nên mới cảm thấy hiếu kỳ.

Hắn mở cửa xe, trực tiếp đi về phía hai người đang đứng, Tạ Vấn nhanh chóng đi theo phía sau để phòng ngừa bất cứ điều gì xảy ra.

Ôn Nguyên còn đang nói lí với Diêm Thụy, đột nhiên ngửi được mùi của một đại yêu quái.

Động vật nhỏ có bản năng tìm lợi tránh hại, cậu quay người bỏ chạy, kết quả bước được một bước, một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên vai cậu, dồn lực ấn xuống.

Ôn Nguyên mở to mắt, rụt cổ lại.
"Anh là ai?"  Diêm thụy nhìn thấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện tiếp cận Ôn Nguyên, hắn cố gắng kéo Ôn Nguyên lại như một đứa trẻ, nhưng khi hắn vừa bắt đầu hành động, lại đột nhiên dừng động tác lại.

Ôn Nguyên dựa vào kiến thức ma thuật còn hạn chế của mình nhớ lại, đây là một loại pháp thuật rối, nhẹ thì có thể để cho người ta mất đi ý thức nghe theo người thi pháp chi phối trong thòi gian ngắn, mạnh có thể trực tiếp làm tử vong, chỉ để lại thể xác hoạt động như một con rối.

Ôn Nguyên vốn còn đang sợ hãi lập tức bắt đầu lo lắng Diêm Thụy.
Nhưng khi cậu vừa quay đầu, nhìn thấy phía sau người đàn ông là một nam nhân tuấn mỹ nhưng  biểu tình lại lạnh nhạt, lập tức sợ hãi không dám mở miệng hỏi.

Tạ Vấn đến chậm một bước, nhìn thấy tình huống của Diêm Thụy, ngay lập tức giải thích một câu:

"Không có gì không có gì, nó chỉ có tác dụng trong giây lát, anh ta sẽ tự về nhà và cũng sẽ quên sự việc vừa rồi."

Ôn Nguyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nỗi sợ hãi lại chiếm lấy tâm trí cậu một lần nữa.

Cậu muốn trốn đi, lại bị bàn tay nhìn như không có sức kia giữ chặt.

Rốt cục, Ôn Nguyên run rẩy mở miệng.

"Tôi, tôi chỉ là một con chim sơn tước đuôi dài, nếu anh ăn tôi anh cũng sẽ không thu được nhiều linh lực đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro