Chương 15 : Dọn phòng làm Livestream

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: A Trần

"Tiên sinh, không biết kế tiếp ngài có tính toán gì?"

"Không bằng ngươi giới thiệu cho ta một công việc đi?" Tô Thức vuốt râu, cười ha hả nói.

"Ngài nói đùa, ngài chính là đại văn hào*." Lục Huyền xấu hổ cười, không hiểu tại sao có một loại cảm giác bị đùa giỡn.

*Đại văn hào: nhà văn hào có thực tài và danh tiếng. (Theo Từ điển Tiếng Việt)

"Thoạt nhìn như là ta nói giỡn sao?" Tô Thức cúi người tới, đôi mắt trừng to.

Lục Huyền bị cặp mắt sáng long lanh kia mắt bị lóe một chút, vội vàng che đôi mắt lại.

Ở trong lòng mặc niệm.

Đây là Tô Thức, Tô Đông Pha, Đông Pha cư sĩ, trong truyền thuyết hào phóng phái thi nhân, đại văn hào!!!

Không phải người qua đường Giáp lôi thôi lếch thếch, phải chú ý thái độ!!!

"Ngài...... Không phải nói giỡn?" Lục Huyền cho mình làm dự thiết tâm lý mãnh liệt, lại lần nữa trực diện với Tô Thức Tô Đông Pha cư sĩ.

"Ta cùng ngươi nói giỡn làm cái gì, mới vừa rồi không phải ngươi cũng thấy được sao?" Tô Thức vuốt râu ha hả cười.

"Thấy được...... Cái gì?"

Có loại dự cảm là điềm xấu.

"Người trẻ tuổi hiện tại như các ngươi không phải luôn nói là 'nhìn vào mắt liền biết có chân thành hay không' sao? Chẳng lẽ là ánh mắt vừa nãy của ta không đủ chân thành?" Tô Thức nghiêm túc nhìn Lục Huyền, vẻ mặt nghiêm túc.

Lục Huyền theo bản năng che ngực lại, thuận tay nắm chặt cánh tay Nhan Như Ngự bên cạnh: "Tôi có chút choáng, anh cho tôi mượn bờ vai dựa vào một chút được không."

Nhan Như Ngự sửng sốt, trước đó hai người không có nắm tay, anh cũng không có nghe được Tô Thức nói gì.

Bất quá cậu vẫn vươn tay vỗ vai Lục Huyền vai, lấy đó xem như là an ủi.

"Choáng, là ý gì?" Tô Thức hỏi.

"Choáng...... Khụ khụ," Lục Huyền ho khan hai tiếng, "Tiên sinh, không có quy củ, làm như vậy sẽ phạm vi, nhân gian có quy củ của nhân gian, ngài là người của địa phủ, nếu muốn tìm công việc thì cũng nên ở địa phủ tìm, vì sao lại phải tới nhân gian?"

"Hazz--" Tô Thức bỗng nhiên thở dài một tiếng, nhìn phương xa xôi, ánh mắt xa xăm, hồi lâu, hắn thu hồi tầm mắt, nặng nề nói, "Địa phủ -- thật sự không thú vị a."

Lục Huyền:......

Thở dài cũng vì chuyện này?

Chỉ nhìn bộ dáng vô cớ buồn của Tô Thức, còn tưởng rằng là đã xảy ra cái chuyện gì nghiêm trọng lắm, kết quả là vì chuyện này?

Lục Huyền bất đắc dĩ, lại không thể không giảng đạo lý cho vị đại lão này: "Tiên sinh, nếu ở địa phủ không thú vị, ngài cũng là đám người trong địa phủ, nếu Hắc Bạch Vô Thường phát hiện ngài không có ở địa phủ, có phải sẽ tới tìm hay không?"

Tiếng nói của cậu vừa dứt, liền cảm giác được một đạo tầm mắt oán niệm dừng ở trên người cậu.

Lục Huyền ngước mắt, nhìn thấy ánh mắt ủy khuất hề hề của vị mặt đại chữ điền râu quai nón kia, vô thức xoa xoa cánh tay, sau đó lại thuận tay giúp Nhan Như Ngự xoa xoa.

"Có nổi da gà không?" Lục Huyền đè thấp âm thanh hỏi.

Ánh sáng nhạt trong mắt Nhan Như Ngự lưu chuyển, bỗng nhiên hiện lên một tia ý cười.

"Cảm ơn." Nhan Như Ngự đồng dạng đè thấp âm thanh, dùng giọng trầm thấp nói chuyện.

"Đừng khách khí." Lục Huyền lập tức trả lời, dành thời gian nhìn Nhan Như Ngự một chút, gương mặt kia vẫn luôn bình tĩnh không gợn sóng, cũng may tính tình chân thật của người này không giống như ngoài mặt khó ở chung như vậy.

(Editor: hai anh ân ân ái ái ái muội đủ chưa, ít nhất phải thêm chớ đừng bớt nhe hắc hắc hắc (。-'ω'-))

Sau khi trao đổi cùng Nhan Như Ngự, Lục Huyền lại nhìn về phía Tô Thức, theo bản năng xem nhẹ ánh mắt Tô Thức, dò hỏi: "Ngài thật sự là từ địa phủ chạy đi?"

"Xem như là vậy đi, bất quá trong khoảng thời gian ngắn Hắc Bạch Vô Thường sợ là không thể tìm thấy ta." Thấy thế công ủy khuất không có tác dụng, Tô Thức khôi phục bộ dáng bình tĩnh, vuốt râu khẽ cười nói.

"Xem ra thật sự là trốn ra rồi!" Lục Huyền cuối cùng cũng biết được đáp án.

"Vấn đề công việc, có giải quyết được không? Nếu tiểu huynh đệ vô pháp giải quyết, Tô mỗ chỉ còn cách tìm chỗ khác." Tô Thức thuận miệng nói, kiên định đi tìm công việc.

Lục Huyền bất đắc dĩ: "Tuy rằng không biết vì sao tiên sinh phải tìm công việc, chỉ là người quỷ khác đường, dù sao tiên sinh cũng là quỷ hồn, cùng nhân loại sẽ có thật cách biệt, tựa như trước đó tiên sinh làm đồ ăn, cho dù là món ngon mỹ vị đến đâu, vào trong miệng nhân loại, đều là đạm nhiên vô vị, nhạt như nước ốc."

"Ta làm sao mà không biết." Nói vậy, hắn đi đến cửa sổ sát đất bên cạch, chắp tay sau lưng, thở dài một tiếng.

Lúc này nhìn qua Tô Thức lại thêm vài phần phong phạm của văn nhân nhã sĩ, cùng bộ dáng cười nói chêm chọc trước đó hoàn toàn bất đồng.

Lục Huyền càng bất đắc dĩ, bưng mặt tự hỏi kế tiếp phải làm sao bây giờ.

Phàm nếu là người trước mắt đổi thành người khác, cậu đều có thể quyết tâm đến tàn nhẫn, cố tình người này là Tô Thức, người đã đứng ở trước mặt, cậu vẫn cứ có một tia cảm giác không chân thật.

"Nhan lão sư, anh có biện pháp không?" Lục Huyền quay đầu đi dò hỏi Nhan Như Ngự ngồi ở một bên.

Nhan Như Ngự theo bản năng chạm chỗ ngực của chính mình.

Lục Huyền theo hướng tay Nhan Như Ngự nhìn đến lồng ngực anh, cho rằng anh vẫn còn lo lắng đoàn hồn hỏa kia, vội vàng giải thích nói: "Hồn hỏa vô chủ công kích không phân biệt địch ta, nhưng đoàn hồn hỏa này nếu đã nhận anh làm chủ, tự nhiên theo xu thế của anh, dưới tình huống không có được sự cho phép của anh, nó sẽ không hấp thu dương khí trong cơ thể."

"Chỉ là...... Có chút kỳ quái," Nhan Như Ngự buông tay, chủ động đụng vào cánh tay Lục Huyền, chỉ trong chớp mắt, anh liền nhìn thấy Tô Thức đang đứng ở bên cửa sổ, "Đông Pha cư sĩ tựa hồ có chút sa sút?"

"Đúng vậy, tôi cũng rất khó xử," Lục Huyền gãi gãi đầu, "Nếu đổi thành người khác tôi không rối rắm như thế, cố tình là Đông Pha cư sĩ, anh không biết, hắn chính là một trong những thần tượng của tôi đấy."

"Có thể giúp thì giúp, không thể giúp liền không giúp," Nhan Như Ngự quay đầu lại, "Chỉ là Đông Pha cư sĩ một mình ở bên ngoài, sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm."

"Đúng vậy, suýt nữa đã quên," Lục Huyền đột nhiên đứng dậy, "Tiên sinh, bằng không ta đưa ngài về địa phủ?"

Tiếng nói của cậu vừa dứt, Tô Thức liền mở to hai mắt mà nhìn, bất quá lần này không phải bán ủy khuất, mà là phẫn nộ.

Lục Huyền nhìn từng sợi râu kia bị hơi thở dồn dập thổi bay bay, nháy mắt trong đầu tràn đầy "Dựng râu lên trừng mắt" năm chữ chiếm đầy.

"Hừ o(^ヘ^o#)!"

Lục Huyền ngượng ngùng vươn tay cọ cọ chóp mũi.

Đúng lúc này, tay cậu lại bị nắm lại.

Ngẩng đầu nhìn lên, vừa lúc nhìn thấy Nhan Như Ngự đứng lên.

"Không chạm vào cậu tôi không nhìn thấy."

"À à, xin lỗi, tôi quá sốt ruột rồi." Lục Huyền nắm chặt tay Nhan Như Ngự, để tránh lúc nào mình không cẩn thận lại buông tay ra.

"Tiên sinh, không biết địa phủ đối với ngài có thái độ gì, lần này ngài trốn đi, nếu bị địa phủ phát hiện, không biết sẽ có ảnh hưởng gì đi?"Nhan Như Ngự nhìn Tô Thức dò hỏi, phảng phất như trước đó nắm tay Lục Huyền chính là vì muốn cùng Tô Thức đối thoại.

"Các ngươi đang lo lắng cái này?" Tô Thức hỏi một câu, lắc lắc đầu, "Địa phủ hiện giờ cùng dĩ vãng có bất đồng, sợ là Hắc Bạch Vô Thường không rảnh bận tâm, cho dù bị Hắc Bạch Vô Thường phát hiện, bất quá nhiều nhất cũng là mời ta trở về."

"Vậy liền tốt, vậy xin hỏi tiên sinh đến tột cùng là vì sao mà tới nhân gian? Nếu chỉ là vì cái gọi là tìm công việc, sợ không có kia tất yếu." Nhan Như Ngự lại lần nữa hỏi, đem vấn đề câu hỏi trước đó của Lục Huyền hỏi lại.

"Chỉ là không có thú vị mà thôi," Tô Thức vuốt ve ống tay áo chính mình, "Hồi lâu không có gặp được nhân loại trong sáng chân thật, liền nghĩ đến lên nhân gian một chuyến, chưa từng nghĩ đến sẽ mang đến cho người ta phiền phức."

"Trước đó tiên sinh nói muốn muốn ăn mỹ thực khắp thiên hạ, chuyện này là thật sao ?" Nhan Như Ngự lại lần nữa hỏi.

"Tất nhiên là thật, ngươi có biện pháp sao?" Tô Thức tới hứng thú.

"Có một ý tưởng," Nhan Như Ngự nói, nhìn về phía Lục Huyền, "Lấy thực lực của cậu, có thể làm cho người thường nhìn thấy được quỷ hồn không?"

Lục Huyền nhíu mày: "Tất nhiên là có thể, thế nhưng nếu nhân loại có thể nhìn thấy, cũng đâu thể làm chuyện gì đi? Quỷ hồn muốn ăn đồ ăn nhân gian, nhất định phải có một quá trình, nếu không đối với quỷ hồn mà nói đồ ăn nhân gian cũng chỉ là tẻ nhạt vô vị."

"Cậu có thể làm được?" Nhan Như Ngự lại hỏi lần nữa.

"Cái này cũng không khó," Lục Huyền có điểm sờ không được đầu óc, "Chỉ là tiên sinh muốn ăn mỹ thực khắp thiên hạ, nhưng tôi không thể luôn luôn bồi được."

"Có thể mua thức ăn bên ngoài." Nhan Như Ngự thật sâu mà nhìn Lục Huyền.

"Đây là biện pháp tốt, sau đó thì sau nữa?" Lục Huyền cảm thấy Nhan Như Ngự có cách giải quyết, hứng thú bừng bừng hỏi.

"Có lẽ có thể cho tiên sinh làm livestream về ăn uống đi, cứ như vậy, tiên sinh đã có thể cùng cậu giao lưu, còn có thể làm ra rất nhiều mỹ thực, hơn nữa cũng không cần đối mặt với quá nhiều người." Nhan Như Ngự nghiêm túc kiến nghị.

Lục Huyền có chút ngốc, theo bản năng nhìn về phía người nào đó đang dựng thẳng lỗ tai.

Đối diện với anh mắt đó, Lục Huyền có thể nhìn thấy rõ bốn chữ " Nóng lòng muốn thử "trên mặt vị đại văn hào này .

"Yếu tố thứ nhất trong ba yếu tố livestream ăn uống, dáng vẻ phải đẹp mắt." Lục Huyền dựng thẳng một ngón tay lên.

Chỉ thấy Tô Thức tiên sinh sờ sờ râu rậm rạp, vỗ vỗ bụng tròn trịa chính mình, không hiểu sao có chút chột dạ.

"Yếu tố thứ hai, ăn được nhiều." Lục Huyền dựng thẳng hai ngón tay lên.

Tô Thức lại sờ sờ bụng chính mình, lần này vô cùng có tin tưởng: "Ta là quỷ, ăn nhiều hay ít đều được."

Lục Huyền bất đắc dĩ gật đầu, dựng thẳng ngón tay thứ ba lên: "Yếu tố thứ ba, ăn không mập."

Tiếng của cậu vừa dứt, Tô Thức càng hăng hái: "Ta là quỷ nha, ăn làm sao mà béo cho được?"

Lục Huyền nhìn dáng người vị này, cảm thấy lời này thật sự không có độ đáng tin lắm.

"Đây là hình thể của ta khi còn sống." Tô Thức giải thích nói, bộ dáng cười tủm tỉm hoàn toàn không giống như là đại văn hào tránh xa người ngàn dặm.

Lục Huyền nhẹ nhàng gật đầu, bất tri bất giác tiếp nhận lời giải thích của Tô Đông Pha.

Nếu nói đến trước khi Lục Huyền trọng sinh hai thế giới phát triển không sai biệt lắm,chỉ là thế giới này khoa học kỹ thuật phát triển tương đối mau một ít, có phát triển phát sóng trực tiếp, xu hướng ở thế giới này cũng thành thục hơn.

Bình thường dưới tình huống hắn là sẽ không suy xét phát sóng trực tiếp.

Bất quá tình huống Tô Thức đặc thù, nếu muốn cho hắn tiếp xúc cùng người khác, lại muốn ăn mỹ thực khắp thiên hạ, lại không thể đi ra ngoài tiếp xúc với người khác, phát sóng trực tiếp thật ra cũng là lựa chọn không tồi.

Sau khi quyết định, Nhan Như Ngự ra mặt, tìm Tằng Quần giải quyết vấn đề tương quan trọng.

Về phần bên này của Lục Huyền, cậu ở trên mạng mua rất nhiều giấy vàng, chu sa, cùng với đồ vật tương quan cậu có khả năng phải dùng đến.

Đồng thời còn dọn dẹp đem phòng trước đó của An Dương, bố trí đơn giản làm phòng livestream.

Sau khi toàn bộ đã chuẩn xong, Tằng Quần đi vào trong nhà Lục Huyền, nhìn dạng phòng giống như là phòng livestream , thuận miệng hỏi một câu.

"Lục Huyền cậu tính livestream sao?"

"Không phải tôi......" Lục Huyền duỗi ngón tay cọ cọ chóp mũi.

"Không phải cậu?" Tằng Quần kinh ngạc, "Vậy phòng này là?"

"Đúng là muốn làm livestream cho người ngồi ở nơi đó." Lục Huyền chỉ vào cái ghế đặt ở phía sau bàn ăn.

Tằng Quần hướng bên kia nhìn thoáng qua, không có một bóng người.

Đột nhiên, hắn nghĩ đến năng lực của Lục Huyền.

Tằng Quần:!!!!!!

Hết chương 15

31/10/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro