Chương : 14 Âm khí rất nặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: A Trần

"Tiểu huynh đệ, ngươi trói ta làm cái gì?"

"Đại ca, ngươi ảnh hưởng tới người ta làm ăn buôn bán, nếu không phải thấy ngươi không có hại người, ta liền không chỉ đơn giản trói ngươi như vậy." Lục Huyền nghiêm túc túm dây thừng, cúi đầu cầm dây thừng ở trên cổ tay mình quấn thêm vài vòng.

"Ta chính là muốn tìm việc làm, cái này đều không được sao?"

"Tới nhân gian tìm việc làm?" Lục Huyền quay đầu lại, nhìn vị mập mạp đứng ở trước mặt mình, "Địa phủ đóng cửa rồi?"

"Hazz......" Mập mạp quỷ thở dài một tiếng, "Đại Tống đóng cửa."

"Đại Tống đều đóng cửa gần một ngàn năm, đại ca hiện tại mới biết được sao?" Lục Huyền khiếp sợ hỏi.

Quỷ mập mạp khinh thường mà nhìn Lục Huyền một cái.

Lục Huyền xấu hổ mà vuốt cái mũi: "Đại ca ngươi là người của triều Tống, đều sống nhiều năm như vậy, vậy có biết Nam Tống Bắc Tống không?"

"Tiểu huynh đệ, ta cũng không phải còn sống, hơn nữa bát quái nhiều quá cũng không tốt." Quỷ mập mạp dùng loại ánh mắt quỷ dị nhìn Lục Huyền.

"Quỷ sứ hà, ta biết, chính là thuận miệng nói mà thôi, bất quá quỷ triều Tống, bát quái đều biết, còn rất thời thượng, ngươi không phải là từ địa phủ chạy ra đi, nhìn dáng vẻ của ngươi không giống như là ác quỷ, làm sao ở địa phủ đợi nhiều năm như vậy?"

"Cả đời này của ta, mơ ước lớn nhất chính là ăn mỹ thực khắp thiên hạ, đáng tiếc ước mơ vẫn không có thực hiện." Quỷ mập mạp cảm khái, chắp tay sau lưng đón thái dương*, bộ dáng trầm tư rất có phong phạm nhã sĩ, cho dù hình thể thiếu hụt, cũng không thể che dấu được khí chất của hắn.

*Thái dương: mặt trời.

Đây là khí chất lắng đọng lại qua thời gian.

Lục Huyền bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nhìn thái dương trên bầu trời, hoàn toàn không nhìn ra điểm không thích hợp của quỷ mập mạp.

"Tôn tính đại danh của đại ca là?" Lục Huyền cẩn thận hỏi.

"Tử Chiêm." Quỷ mập mạp thản nhiên trả lời.

"À, Tử Chiêm, tên này nghe có điểm quen tai," Lục Huyền trầm tư hồi lâu, một hồi lâu đột nhiên nhớ tới cái gì đó, thiếu chút nữa đứng không vững, "Tử......Tử Chiêm, đại ca họ Tô?"

"Ồ? Tiểu huynh đệ từng nghe qua?"

"Nghe, nghe qua, cửu ngưỡng đại danh*," Lục Huyền hận không thể đào cái hố chui xuống, "Xin lỗi, xin lỗi, ta lập tức cởi trói cho ngài."

*Cửu ngưỡng đại danh(久仰大名) lâu nay kính mộ đại danh.(Theo Từ điển Hán Nôm)

"Ngươi không phải nói ta làm ảnh hưởng tới người ta làm ăn buôn bán sao, cứ như vậy trói lại, không bằng ta cùng tiểu huynh đệ tâm sự làm thế nào để đối đãi cửu ngưỡng đại danh?"


Lục Huyền sửng sốt một hồi, hồi lâu sau mới thật cẩn thận từng li từng tí nhìn về người mập mạp nào đấy trước đó từng bị cậu trói qua: "Việc này, biết Thủy Điệu Ca Đầu*, không biết ngài có tính không?"

*Là bài thơ Trung Thu nổi tiếng của Tô Thức cũng được cải biên thành bài hát. Nếu mọi người có hứng thú thì có thể lên google tìm hiểu thêm nhé.

"Ha ha ha ha ha," Tô Thức đột nhiên cười to, "Tiểu huynh đệ ngược lại còn rất thú vị."

"Không thú vị không thú vị đâu," Lục Huyền vội vàng lắc đầu, lại cảm thấy nghi hoặc, "Ngài qua đời nhiều năm như vậy rồi, sao không đi đầu thai?"

"Hiện tại cứ như vậy cũng khá tốt, cuộc sống bây giờ của mọi người, so với chúng ta lúc ấy khá hơn nhiều, cũng hạnh phúc hơn." Tô Thức cảm khái nói, đột nhiên cảm giác trên tay buông lỏng, đôi tay bị trói trước đó đã được cởi bỏ.

"Ngài sao lại đột nhiên lên đây?" Lục Huyền nghi hoặc.

Tô Thức sửng sốt một chút, đột nhiên chắp tay sau lưng cười: "Trước đó không phải ta đã nói, ta muốn ăn mỹ thực khắp thiên hạ sao."

"Cái dạng hiện tại này của ngài, chỉ sợ ăn không được mỹ thực thiên hạ đi?" Lục Huyền cũng vừa mới nghĩ đến, hiển nhiên cái trạng thái này của Tô Thức căn bản là không thể ăn được đồ ăn nhân gian.

Âm dương cách biệt, nhân gian cùng địa phủ vốn là có giới khác biệt, người giới âm muốn ăn được đồ ăn nhân gian, trừ khi có người cung phụng, nếu không căn bản là không thể ăn được.

Ngược lại cũng là như thế.

Lục Huyền đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Thịt Đông Pha vừa rồi trong quán kia chính là ngài làm ra?"

"Đáng tiếc không có người nếm được." Tô Thức lắc đầu.

"Ta ăn rồi, đặc biệt ăn ngon, quả thực là mỹ vị nhân gian." Lục Huyền vội vàng nói, nghĩ đến mình thế mà được ăn món thịt Đông Pha do chính tay Tô Đông làm ra, cậu liền cảm thấy cả người mình thăng hoa đến nơi rồi.

"Thật sự?" Tô Thức hoài nghi.

"Thật, thật không thể thật hơn, tuy rằng nhân gian cùng địa phủ có giới khác biệt, nhưng bản thân thân thể này chết qua một lần, vào thời khắc sinh tử, cho nên mới có thể nếm được mỹ thực do Đông Pha cư sĩ thân thủ làm ra cũng không có kỳ quái gì." Lục Huyền giải thích nói, thịt Đông Pha mỹ vị trước đó, cho tới bây giờ cậu đều không thể quên được, luôn cảm thấy trong miệng còn lưu lại hương vị trước đó của thịt Đông Pha.

"Lục Huyền, cậu sao lại ở đây?" Xe hơi màu đen chậm rãi lái tới, dừng lại ở phía trước Lục Huyền.

Lục Huyền nhìn vào bên trong xe, cười chào hỏi: "Nhan lão sư, Tằng ca, hai người vừa mới trở về?"

"Trước đó đi ra ngoài một chuyến, chúng tôi đang muốn......" Tằng Quần nói đến đây, liền cảm giác được chỗ ngồi phía sau có người mở cửa xe, hắn quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Nhan Như Ngự đã xuống xe.

Cửa xe đóng lại cái bang.

Lúc Tằng Quần còn ngây người, liền nghe được lệnh đuổi khách.

"Tôi tự mình đi, Tằng ca đi làm việc đi."
Tằng Quần nhìn Nhan Như Ngự ngoan ngoãn đứng bên cạch Lục Huyền, trong lúc nhất thời lại không có lời nào để nói.

Tên gia hỏa lúc nào biến thành cái bộ dáng hiện tại này rồi?

Bệ hạ bá khí trong trí nhớ của hắn đâu?

Nam thần cao lãnh, người còn muốn người ta sống muốn hay không?!!!

Tằng Quần nhịn không được muốn che ngực, do dự một chút vẫn là nắm chặt tay lái: "Tôi đi trước đây, chuyện Mạnh Nhiên cùng cậu không có quan hệ gì, cậu không cần lo lắng."

"Ừm."

Thấy Nhan Như Ngự gật đầu, Tằng Quần há miệng thở dốc, còn muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn thấy Lục Huyền đứng cùng chung một chỗ với Nhan Như Ngự, vẫn là đem lời nói nuốt xuống.

Trước đó đều không có xảy ra chuyện gì, chỉ trong thời gian lúc này, hẳn là cũng sẽ không có chuyện gì đi.

Nghĩ vậy, lúc sau Tằng Quần chỉ là đơn giản cùng Nhan Như Ngự dặn dò vài câu, liền lái xe rời đi.

Sau khi Tằng Quần rời khỏi, trên con đường này chỉ còn lại có hai người Nhan Như Ngự cùng Lục Huyền.

A, không đúng nha, phải là ba người mới đúng.

"A, âm khí trên người vị tiểu huynh đệ này thật nặng." Tô Thức đánh giá Nhan Như Ngự.

"Âm khí nặng?" Lục Huyền thật sự chấn kinh rồi, "Chẳng lẽ không phải dương khí nặng sao?"

"Ngươi không biết," Tô Thức lắc đầu, "Ta ở địa phủ nhiều năm như vậy, còn chưa gặp qua người có âm khí nặng như thế đâu, vị bằng hữu này của người trời sinh âm khí rất nặng, chỉ là âm khí vẫn luôn bị dương khí áp chế, theo ý của ngươi là cái dạng gì?"

"Kỳ thật ngay từ đầu ta nhìn anh ta, cảm thấy anh ta là một người bình thường, thế nhưng sau một lần ngoài ý muốn, ta đột nhiên phát hiện trong thân thể anh ta có dương khí rất nồng đậm, cố tình dương khí này cũng không thuộc về anh ta, ý tứ của ngài là anh ta vốn nên là người âm khí rất nặng sao?" Lục Huyền thật sự không biết nên nói cái gì.

Chỉ là Nhan Như Ngự người này, giống như là có trăm ngàn bí ẩn đều ở trên người anh ta vậy.

Tỷ như nói là ai đem lượng dương khí lớn như vậy để vào trong thân thể anh ta, là ai đem anh ta ngụy trang thành một người bình thường, là ai muốn đẩy anh ta vào chỗ chết.

"Nơi này, có người?" Nhan Như Ngự hỏi, ngữ khí bình tĩnh, giống như anh ta hỏi không phải cái tồn tại thần quái gì, mà là dò hỏi bình thường.

"Đi về trước rồi nói." Lục Huyền kéo tay Nhan Như Ngự, đi đến trong khu chung cư.

Thời điểm Nhan Như Ngự bị Lục Huyền kéo lấy cổ tay cả người liền ngây ngẩn, nguyên nhân, là bởi vì ở vào lúc hai người đụng vào, anh cảm thấy mình gặp được người đối thoại cùng Lục Huyền trước đó.

Một người nam nhân.

Một nam nhân mặc đồ cổ trang.

Một nam nhân vốn không nên xuất hiện ở chỗ này.

Tô Thức cũng nhận thấy được tầm mắt của anh dừng ở trên người.

"Tại hạ Tử Chiêm." Hắn không ngại lại một lần nữa tự giới thiệu.

"Tô Tử Chiêm?" Người có mặt lạnh như Nhan Như Ngự cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.

Vẫn luôn lôi kéo Nhan Như Ngự Lục Huyền đột nhiên quay đầu lại, theo bản năng buông tay: "Anh có thể nhìn thấy?"

Nhan Như Ngự xoa xoa cổ tay, tầm mắt hướng về phương hướng phía trước người nào đó nhìn lại: "Hình như chỉ vào thời điểm chúng ta tiếp xúc, tôi mới có thể nhìn thấy hắn."

"Thời điểm chúng ta tiếp xúc?" Lục Huyền kinh ngạc nói, chủ động vươn tay, "Thử lại lần nữa?"

Nhan Như Ngự duỗi tay, sau đó động tác dừng một chút, tựa hồ như đang do dự không biết nên nắm lấy hay không.

Nhưng chỉ trong thời gian chốt lát do dự, tay anh đã bị cậu nắm rồi.

Chỉ là đơn giản nắm tay thôi.

Nhan Như Ngự lại một lần gặp được người mặc cổ trang, mặt đại chữ điền râu quai nón, nam nhân có eo khổng lồ.

"Đông Pha cư sĩ?"

"Kỳ quái, thể chất của ngươi thực đặc thù, thời điểm ta cùng người khác tiếp xúc trước nay cũng không có xuất hiện qua tình huống như vậy," Lục Huyền nghi hoặc nói, "Bất quá nếu như anh tiếp xúc cùng với tôi thì mới có thể nhìn thấy quỷ, tôi đây liền miễn cưỡng cho anh nắm vậy, dù sao Tô Đông Pha là nhân vật như vậy, có thể nhìn thấy chân nhân, tôi không thu phí đã tính là tiện nghi cho anh rồi."

Nói tới đây, Lục Huyền kỳ thật cũng có chút nghi hoặc.

Lại nói tiếp thời gian vị trí cậu trước sau trọng sinh tựa hồ là hai thế giới, thật giống như hai xã hội hiện đại đồng thời tồn tại, nhưng trừ bỏ tình huống hiện đại bất đồng, cổ đại phát triển hoàn toàn giống nhau như đúc, từ năm 1900 bắt đầu, thế giới này phát triển cùng Lục Huyền khác biệt quá nhiều so với kiếp trước phát triển.

Nhưng cũng chính là vì vậy, Tô Thức xuất hiện sẽ không làm người ta ngạc nhiên.

Nếu thật sự là đi vào một thế giới hoàn toàn xa lạ, Lục Huyền căn bản sẽ không nhận thức quỷ cổ đại gì.

"Rất kỳ quái." Nhan Như Ngự cũng không nghĩ tới.

"Tôi thấy khả năng này cùng thể chất của anh có quan hệ," Lục Huyền nói, lại cùng đáp lời Tô Thức, "Đông Pha cư sĩ, ngài ở địa phủ ngây người nhiều năm như vậy, đối với thể chất này của anh ta có ý nghĩ gì không?"

"Tiểu huynh đệ không bằng xưng ta là lão sư đi." Tô Thức nói.

Lục Huyền sửng sốt, sau đó thành thạo sửa lại xưng hô: "Lão sư, ngài có cao kiến gì?"

"Không tính là cao kiến," Tô Thức lắc đầu, "Bất quá thể chất của vị tiểu huynh đệ này xác thật đặc thù, ta ở địa phủ nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp qua một cái, âm khí dày đặc như thế, một khi toàn diện phóng thích, nhất định sẽ khiến cho địa phủ rung chuyển, chỉ sợ còn sẽ dẫn tới Hắc Bạch Vô Thường.

"Dưới tình huống thế nào sẽ toàn diện phóng thích?" Lục Huyền đột nhiên hỏi.

Tô Thức sờ sờ râu chính mình: "Âm thịnh dương suy, dương thịnh âm suy, trong cơ thể vị tiểu huynh đệ này dương khí vì trấn áp âm khí, chỉ cần dương khí không tiêu tan, âm khí tự nhiên sẽ không tràn ra."

"Không xong rồi......" Lục Huyền đột nhiên nghĩ đến cái gì đấy, vội vàng cúi người đến chỗ ngực Nhan Như Ngự, "Ta nói này, ngươi kiềm chế chút đi, đừng đem dương khí hút sạch, cẩn thận chủ nhân của ngươi sẽ mất mạng, chú ý một chút!"

Nhan Như Ngự biết rõ Lục Huyền là đang nói chuyện cùng đoàn hồn hỏa kia trong lồng ngực anh, nhưng lúc hồn hỏa đột nhiên không có động tác gì, đột nhiên tim anh lại tăng tốc đập.

"Đại huynh đệ, đừng khẩn trương, đoàn hồn hỏa này coi như là nghe lời, tác dụng của dương khí trước đó trong cơ thể anh không rõ ràng, trước hết là vẫn để cho cái kia giữ lại đi." Lục Huyền vỗ vai Nhan Như Ngự.

Hết chương 14

31/10/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro