Chương 13 : Con quỷ mập mạp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: A Trần

"Tin tức mới nhất, tiết mục《 Tra Án 》được nhiều người quan tâm ngoài ý lại nổi tiếng, ảnh hậu Mạnh Nhiên công bố trong lúc quay tiết mục đã chịu không nổi đãi ngộ của bên tổ tiết mục, gây ra tổn thương rất lớn đối với thân thể của cô, quản lý công ty Mạnh Nhiên tỏ vẻ nhất định sẽ truy cứu tới cùng, không chỉ muốn cùng truyền hình Quả Táo giải trừ hiệp ước, đồng thời cũng yêu cầu truyền hình Quả Táo bồi thường tổn thất tương ứng."

Lục Huyền ngồi trên sofa, trong tay cầm một ly đồ uống, thời điểm nhìn đến tin tức này vừa vặn uống một ngụm, trực tiếp bị sặc.

"ĐM, cô ta điên rồi đi."

Đúng lúc này, điện thoại Lục Huyền vang lên reng...reng...reng.

Lục Huyền đưa tay lau sạch vệt nước trên khóe môi, nhận điện thoại.

"Lục Huyền, cậu nhìn thấy tin tức chưa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Một khắc nhìn thấy tin tức kia, phản ứng đầu tiên của Đường Thu là tránh không được mà hiểu sai, nhưng dựa theo đủ loại hiện tượng đã gặp ở hiện trường gặp khi quay lúc trước, một cái không có khả năng nhất lại xuất hiện trong đầu cô.

"Chính là...... Sự kiện thần quái." Lục Huyền không có ý định giấu diếm Đường Thu.

"Sự kiện thần quái......Sao lại bị công ty Mạnh Nhiên nói là cái kia?" Đường Thu chưa kịp khiếp sợ vì sự kiện thần quái, ngược lại đối với tin tức trước đó biểu đạt kinh ngạc.

"Chị Đường, chị đừng có một mình chiến đấu ở đó!" Lục Huyền ấn xuống nút loa, rời khỏi giao diện trò chuyện, mở Weibo ra, quả nhiên thấy được rất nhiều quần chúng ăn dưa vì chuyện công ty Mạnh Nhiên tuyên bố ra tỏ vẻ khiếp sợ.

Mở loa so với không mở loa, âm thanh trò chuyện có chút khác biệt, Đường Thu rất nhanh hiểu được Lục Huyền đang làm cái gì.

"Nhịn không được suy nghĩ bậy bạ a."

"Oa, drama sắp diễn ra!"

"Không chịu được đãi ngộ, gây ra tổn thướng rất lớn cho thân thể, lời này nghe sao cứ như là có mùi drama vậy nhỉ?"

"Một chiếc xe lửa chạy qua, ô ô ô ô ô ô......"

Nghe một đoạn lời nói tiếp theo này, Đường Thu mày nhăn thành bát tự: "Lục Huyền!!!"

"Đám dân mạnh bình luận, tôi chỉ muốn đọc lại cho Chị Đường nghe thôi," Lục Huyền vô tội nói, "Theo tôi, tôi cảm thấy chuyện này đâu có quan hệ gì với chúng ta, tôi chính là tiểu trong suốt, làm gì mà tới phiên tôi lo, cứ như vậy đi, cúp trước đây."

Một giây sau âm thanh tút tút tút đột nhiên vang lên.

Đường Thu bóp di động, nện xuống bàn rồi thở phù phì.

"Tiểu Đường, trong khoảng thời gian này tính tình cô có chút táo bạo, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" Một bên đồng nghiệp hỏi.

"Tôi cảm thấy lần sau mà còn như vậy, chỉ sợ tôi lại bị bệnh tim mất." Đường Thu vô lực nói, cười khổ ha ha rồi ghé vào trên bàn, tay tùy tiện cầm lấy quyển tạp chí đắp lên trên đầu mình.

"Không phải lần này vừa lúc tạo thêm nhiệt độ cho Lục Huyền nhà cô sao?" Đồng nghiệp đi lại đây, xốc tạp chí trên đầu Đường Thu lên nghiêm túc nói.

"Thêm nhiệt độ?" Đường Thu từ một góc tạp chí chui ra.

"Cái tiết mục《 Tra Án 》này trước lúc bắt đầu quay, nhiệt độ vẫn luôn rất cao, lại có hai người Nhan Như Ngự cùng Mạnh Nhiên gia nhập, càng làm cho rất nhiều dân mạnh chú ý, hiện tại bên đoàn của Mạnh Nhiên làm ra cái loại sự tình này, vừa lúc cô cũng có thể tìm người giúp đỡ cọ một đợt nhiệt độ, cũng không cần nhiều lời cái gì, để tên Lục Huyền xuất hiện vài lần là được." Đồng nghiệp đề ra chủ ý.

"Ý kiến hay, tôi liền đi làm đây." Đường Thu lập tức lấy tạp chí trên định đầu xuống, ném ở trên bàn, nhanh chóng mở máy tính ra, bắt đầu kế hoạch nâng Lục Huyền dần dần nổi tiếng.

Bên kia, sau khi Lục Huyền cúp điện thoại , cầm điện thoại đi xuống lầu.

"Lão bản*, lấy cho tôi một phần thịt kho tàu, một phần cà tím xào, một phần canh trứng cà chua, thêm một chén cơm nữa."

*Lão bản: ông chủ

Thịt kho tàu

Cà tím xào

Canh trứng cà chua

Luc"Danh nhân" giới giải trí mới Lục Huyền hoàn toàn không có nữa điểm giác ngộ của một minh tinh, tùy tiện ngồi tại hành lang trong quán cơm nhỏ, cầm thực đơn gọi đồ ăn.

"Xin lỗi quý khách, hôm nay tâm tình của đầu bếp không tốt, không có làm thịt kho tàu, chỉ có thịt Đông Pha." Ông chủ cầm theo khăn lau đi tới, miệng liên tục xin lỗi.

Thịt Đông Pha

Cái quán cơm này tuy quy mô buôn bán tương đối nhỏ, lão bản cũng không có vẻ kiêu ngạo gì, đối với mỗi vị khách đều rất khách khí, bất quá lời nói này tựa như hắn nói qua không chỉ một lần, giống như đã thành thói quen.

"Tâm tình của đầu bếp không tốt?" Lục Huyền kinh ngạc, từng nghe qua tâm tình của lão bản không tốt, vênh mặt hất cằm sai bảo nhân viên, cậu chưa từng nghe qua tâm tình của đầu bếp không tốt, đến cả lão bản đều phải nhường như thế.

"Đúng vậy," vẻ mặt lão bản đau khổ, đại khái thật lâu rồi mới có người hỏi cái này, hắn vội vàng kể khổ, "Tính tình đầu bếp trước kia của quán cơm chúng tôi rất tốt, cũng không biết là sao nữa, trong khoảng thời gian này tâm tình vẫn luôn không tốt, cố tình lại không thích nhìn thịt kho tàu, còn la hét thịt kho tàu cùng thịt Đông Pha sao lại có thể giống nhau đến thế, thế là, thịt kho tàu cũng không làm, nhưng mỗi ngày đều làm thịt Đông Pha."

"Rất thú vị," Lục Huyền không có quá mức để ý, chỉ cảm thấy cái vị đầu bếp này rất thú vị, bất quá cũng có chút kỳ quái,"Không có gì đâu, vậy đổi lại cho tôi thành thịt Đông Pha đi, tôi không có kén chọn món."

"Được rồi," lão bản vội vàng gật đầu, quay đầu kích động hô một tiếng, "Một phần thịt Đông Pha!"

Bộ dáng kích động y như là được cái gì đó rất tốt vậy.

Lục Huyền thuận miệng lại hỏi một câu: "Lão bản gọi đồ ăn này sao giống như được trúng thưởng vậy?"

"Còn không phải sao," lão bản vội vàng cúi người, thấp giọng nói chuyện, "Nói ra thì sợ cậu chê cười, bởi vì, vì đầu bếp kia làm ra rất nhiều phần thịt Đông Pha, nếu bán không được, ngày khác thế nào tôi cũng phải dẹp quán mất."

"Nghiêm trọng vậy, sao không đổi đầu bếp khác?" Lục Huyền lại thuận miệng nói, chưa từng thấy qua lão bản bị nhân viên nắm mũi dắt đi.

"Tôi cũng nghĩ qua rồi, bất quá cái địa phương nhỏ này, tìm ra đầu bếp nào có dễ dàng như vậy." Lão bản thở dài rời đi.

Lục Huyền nhìn hắn một cái, cầm đôi đũa, xoay xoay chiếc đũa trong tay.

Không bao lâu, đồ ăn được đưa đến, cậu đầu tiên là nếm hương vị thịt Đông Pha.

Ăn vào hương hoạt*, mềm mại, một ngụm vào miệng hoàn toàn không cần tốn sức nhấm nuốt, hương vị tràn ra cảm thấy đặc biệt thơm ngon, phối hợp cùng với cơm nóng hầm hập, càng làm cho người ta muốn ngừng mà ngừng không được.

*Hương hoạt: mùi hương hoạt động, từ này trên mạng tui tra không thấy tui đành hiểu gì đánh đại (ý câu trên là mùi hương tỏa ra á)

Lục Huyền cơ hồ như chưa từng ăn qua thịt Đông Pha có hương vị tốt như vậy, lập tức liền đem một bàn cơm thịt Đông Pha đều ăn xong rồi.

Chờ đến một ngụm cơm cuối cùng vào trong bụng cậu, ba món đồ ăn trước mắt còn thừa hai món đồ ăn tựa như không thể ăn thêm được nữa.

Lục Huyền tạch lưỡi, nhìn phần canh trứng cà chua vẫn còn đầy, rõ ràng là bởi vì trước đó ăn một lượng lớn thịt Đông Pha, trong miệng có chút ngán, lại không có tâm tư ăn thêm một chén canh để bớt chán ngấy.

Không hiểu tại sao mà luyến tiếc hương vị được nếm trước đó, không nỡ để hương vị thịt Đông Pha bị hòa tan.

"Lão bản, phần thịt Đông Pha này, một chút hương vị đều không có!"

"Lại không có hương vị, kỳ quái," lão bản thấp giọng thì thầm, từ bên người Lục Huyền đi qua, sau đó nhanh chóng đi đến trước mặt vị khách kêu to trước đó,"Xin lỗi xin lỗi quý khách, là chỗ chúng tôi có vấn đề, tôi đây liền đổi cho quý khách đồ ăn khác."

Đại khái là lão bản tương đối khách khí, người kia cũng không có ý tứ truy cứu, tùy ý để lão bản bưng đồ ăn đi.

Thời điểm lão bản bưng đồ ăn đi ngang qua người Lục Huyền, Lục Huyền đột nhiên lên tiếng.

"Lão bản, có thể cho tôi nếm thử được không?" Lục Huyền hỏi.

"A?" Lão bản kinh ngạc, nghĩ đến vị khách trước mắt này trước đó cũng gọi một phần thịt Đông Pha, hắn không cần suy nghĩ liền nói thẳng, "Thật xin lôi, quý khách, không phải tôi hố cậu, thật sự là......Tôi lập tức đổi cho cậu đồ ăn khác."

"Không, tôi chỉ muốn thử hương vị của phần đồ ăn này mà thôi." Lục Huyền cầm lấy chiếc đũa, gắp một khối thịt Đông Pha từ trong tay lão bản, đưa vào trong miệng.

Hương hoạt mềm mại, vào miệng là tan, mỹ vị như muốn đem chiếc đũa nuốt vào luôn, Lục Huyền có thể khẳng định phần thịt Đông Pha này cùng thịt Đông Pha trước đó cậu ăn giống nhau.

"Cái này......" Lão bản sửng sốt.

"Tình huống như vậy xảy ra nhiều lần rồi sao?" Lục Huyền buông chiếc đũa.

"A?" Lão bản kinh ngạc.

"Đồ ăn khác thì không có tình huống như vậy, chuyện dạng này xảy ra không nhiều, hay là nói, chỉ có thịt Đông Pha ?" Trực giác nói cho cậu biết, vấn đề này nằm ở trên thịt Đông Pha này.

"À à," lão bản đột nhiên phản ứng lại, lập tức kêu ca kể khổ, "Không chỉ là nhiều lần, lần nào cũng đều như vậy, tôi tưởng rằng hôm nay sẽ không giống, không nghĩ tới là cùng mấy ngày trước đó giống nhau."

"Ý của lão bản là, chỉ có thịt Đông Pha này mới có vấn đề?" Lục Huyền chỉ vào thịt trong tay lão bản.

"Đúng vậy, chính là thịt Đông Pha này," lão bản thở phù phì mà đem mâm thịt quăng ngã ở trên bàn, "Sinh ý gần đây trong quán kém rất nhiều, đều là vì thịt Đông Pha này, Vương đầu bếp cũng không biết là sinh ra cái tật xấu gì, thật sự không thích thì cùng lắm là bỏ thịt kho tàu khỏi thực đơn, hắn lại không, còn nói nhất định mỗi ngày đều phải làm thịt Đông Pha cho người ta nếm thử mới biết cái gì là thịt Đông Pha chính tông, không biết tôi đây là tạo nghiệt gì a!!!"

"Tôi có thể đi vào xem không?" Lục Huyền trong lòng đã có điều suy đoán, nhưng không thể nhìn được tình hình trước, cậu không thể kết luận.

Nhưng đối mặt với tầm mắt nghi ngờ của lão bản, cậu vẫn xấu hổ ho khan một tiếng, "Có lẽ tôi sẽ có thể giúp lão bản giải quyết được phiền toái."

Lão bản lập tức gật đầu đồng ý: "Mời mời mời."

"Ừm." Lục Huyền chắp tay sau lưng tiến vào phòng bếp.

Thời tiết hiện tại không nóng cũng không lạnh, độ ấm trong phòng bếp còn có thể nhịn được, sau khi Lục Huyền tiến phòng bếp, nhìn thấy đầu tiên không phải đầu bếp đang nấu ăn, mà là người có chút mập mạp đứng ở bên cạch người đầu bếp nghiêm túc chỉ điểm.

Trên người mập mạp mặc áo bào rộng rãi, nhìn kiểu dáng hẳn là cổ đại đi.

"Hazz, cái món này không tồi, đáng tiếc là ăn không được, thật sự là quá đáng tiếc."

"Thịt thịt thịt, không có thịt khiến người mình gầy, hazz......"

Nói vậy, hắn còn vươn tay nhéo nhéo bụng chính mình.

"Trong bụng trống trơn, thật đáng giận nhưng cũng thật đáng tiếc."

Lục Huyền bất đắc dĩ đỡ trán, cậu chẳng thể nghĩ tới sau khi mình tiến vào nhìn thấy sẽ là một con quỷ cổ đại, hơn nữa là một con quỷ cổ đại có văn hóa cũng là dạng quỷ tham ăn.

Bất quá bất kể như thế nào đi nữa, quỷ sẽ ảnh hưởng đến đời sống con người, cậu không thể không để ý tới.

"Lão bản, tôi giúp lão bản giải quyết chuyện này, về sau lão bản cho tôi cơm hộp, không thu phí được không?" Lục Huyền đột nhiên quay đầu lại, đi đến đại sảnh, cùng lão bản bàn bạc.

"A?" Lão bản ngạc nhiên.

"Tôi ở không xa, ở cách vách khu chung cư kia, được không?" Lục Huyền cười hì hì nói.

"Được, chỉ cần cậu có thể giúp tôi giải quyết cái phiền toái này, đừng nói là đưa phí, về sau cậu có tới trong quán ăn, tôi sẽ không thu tiền." Lão bản lập tức gật đầu, không biết vì cái gì, hắn lại cảm thấy người trẻ tuổi trước mắt có lẽ thật sự có biện pháp.

"Hay là vẫn quên đi, chuyện này rốt cuộc đối với lão bản mà nói cũng là tai bay vạ gió," Lục Huyền cười, "Có bạch tuyến(?) không?"

"Có." Lão bản vội vàng chạy đến phía dưới quầy, lấy ra một nắm màu trắng.

Lục Huyền từ nắm màu trắng nắm rút ra một cây bạch tuyến thật dài, sau khi xén xong, rút ra một sợi nhỏ nhất, sau đó cầm bạch tuyến đi đến phòng bếp.

Lão bản đứng ngay tại chỗ, ngơ ngác mà nhìn vào trong phòng bếp, không bao lâu, hắn liền nhìn thấy người trẻ tuổi lại đi ra, trên tay bạch tuyến, như là nắm cái thứ gì đó, nỗi bồng bềnh giữa không trung.

Lão bản: "Mẹ......Mẹ...... Mẹ ơi!!!"

"Lão bản, tôi đi trước đây."

Lão bản trơ mắt nhìn người trẻ tuổi soái khí bức người rời đi.

Một hồi lâu, đột nhiên che lại ngực, mở ngăn kéo ra tìm thuốc.

Lại qua rất lâu, chỉ nghe sau quầy truyền đến tiếng mắng chửi.

"ĐM, thuốc trợ tim của tôi đâu rồi?"

"Lão bản, lúc nào lão bản bị bệnh về tim mạch rồi?" Khách quen đi ngang qua hỏi một câu.

"Hiện tại!!!"

Khách quen:......???

Hết chương 13

30/10/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro