Chương 12 : Bụng đói ăn quàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: A Trần

Lúc sau Đường Thu tới nhìn thoáng qua, thì thấy Lục Huyền ngủ rất thoải mái, ngượng ngùng nói xin lỗi với Tằng Quần, sau đó trở về một chiếc xe khác.

Về phần bên này, Nhan Như Ngự cũng không có ý kiến gì, Tằng Quần cũng không dám nói cái gì, nhận mệnh ngồi vào ghế lái xe.

Địa điểm quay là ở thành phố S, khoảng cách từ thành phố S đến thành phố B khoảng chừng năm giờ đi xe, quay chụp bị gián đoạn, trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng quay chụp thêm một lần nào nữa, đoàn người dự định trực tiếp về thành phố B.

Thời điểm Tằng Quần lái xe, vẫn luôn chú ý quan sát tình huống đằng sau, thẳng đến không bao lâu sau đó nghe được tiếng ngáy truyền đến từ phía sau.

Tiếng ngáy cũng không tính là vang lắm, ít nhất so với tiếng ngáy phổ biến tương đối nặng của phần lớn nam nhân, tiếng ngáy của Lục Huyền coi như tương đối nhẹ, lúc ngủ hoàn toàn, cũng sẽ không quấy rầy đến người bên cạnh.

"Tôi cho rằng cậu làm cậu ta lên xe, là có việc muốn hỏi cậu ta." Tằng Quần nói, cũng không cho rằng Nhan Như Ngự sẽ vô duyên vô cớ quấn lấy Lục Huyền.

"Ừm." Nhan Như Ngự lên tiếng.

Tiếng nói của hắn vừa ra dứt, tiếng ngáy Lục Huyền đột nhiên to hơn một chút, sau đó lại chậm rãi nhỏ lại, biến thành tiếng ngáy nhẹ nhàng đều đều.

Tằng Quần nhất thời sốt ruột, thanh âm đột nhiên lớn một tiếng.

"Vậy cậu ta......"

"Chờ cậu ấy tỉnh lại rồi hỏi." Nhan Như Ngự nói.

Tằng Quần thở dài, bất quá nếu Nhan Như Ngự không hỏi, hắn càng lại không có lời gì để hỏi, an an ổn ổn lái xe là được.

Bên trong xe đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh.

Nhan Như Ngự lấy điện thoại ra, nghiêm túc xem.

Cũng không biết qua bao lâu, một âm thanh bên tai Nhan Như Ngự vang lên.

"Không nghĩ tới thế mà anh lại thích lướt Weibo, thêm hiểu biết rồi."

Nhan Như Ngự không chút hoang mang đem điện thoại trong tay ấn tắt màn hình, bỏ vào trong túi.

"Cậu tỉnh rồi?"

"Tỉnh rồi," Lục Huyền xoa đôi mắt, "Nói đi, rốt cuộc anh tìm tôi là có chuyện gì?"

"Vừa rồi đoàn đồ vật kia...... hơi nóng." Nhan Như Ngự che lại ngực, nhíu mày nói.

"Trong thân thể anh nóng?" Lục Huyền quay đầu đi nhìn anh, rất mau liền chú ý tới ngực bị Nhan Như Ngự che lại.

"Ừm, nơi này rất nóng, có chút khó chịu." Nhan Như Ngự thấp giọng nói.

"Tôi có thể cởi quần áo của anh không? Dạng này tôi không nhìn ra tình huống của anh, cũng không có biện pháp phán đoán rốt cuộc đã xảy ra tình huống như thế nào." Lục Huyền chui ra từ trong ổ trên xe, tiến đến trước mặt Nhan Như Ngự.

Nhan Như Ngự:......

(A Trần: sao tui lại có lỗi giác Huyền Huyền lưu manh với Ngự Ngự nhỉ ━Σ(゚Д゚|||)━)

"Mẹ nó, hai người đang làm cái gì vậy?" Tằng Quần từ bên trong xe nhìn kính chiếu hậu thấy được tình huốn chỗ ngồi phía sau, hai thân ảnh làm dáng vẻ tựa gần nhau, như đang làm chuyện thân mật nhất.

Trước đó nghe đối thoại của hai người hắn liền cảm thấy không thích hợp, hiện tại nhìn thấy hình ảnh trong kính chiếu hậu, hắn càng thêm cảm thấy không thích hợp.

"A?" Lục Huyền mờ mịt.

"A cái gì a, Lục Huyền, tuy rằng năng lực của cậu rất lợi hại, nhưng hiện tại sự nghiệp A Ngự đang đứng ở đỉnh cao, nếu như bị tuôn ra tình yêu, không nói đến fans A Ngự, liền tính những phóng viên truyền thông đó cũng đủ làm A Ngự ăn một vố rồi!" Tằng Quần vội vàng nói.

"Anh nghĩ cái gì vậy?" Lục Huyền lập tức hiểu rõ ý tứ của Tằng Quần, "Coi như tôi thích nam nhân, cũng không đến mức bụng đói ăn quàng* đi?"

*Bụng đói ăn quàng: đói quá cái gì cũng ăn được ( ý của Huyền Huyền là dù cho ẻm có thích nam nhân, cũng không có thấy nam nhân là nhào tới)

Lời này cậu vừa nói ra, nháy mắt bên trong xe an tĩnh.

"Bụng đói ăn quàng? Tôi?" Nhan Như Ngự hỏi lại.

"Ách......" Lục Huyền nghiêm túc nhìn Nhan Như Ngự, sau đó trịnh trọng lắc đầu, "Không, anh nghe lầm, tôi nói chính là anh không đói đến mức bụng đói ăn quàng."

"Hai người rốt cuộc đang làm cái gì?" Tằng Quần cuối cùng cũng hiểu rõ tình huống của hai người cùng tình huống hắn nghĩ không giống nhau.

"Trước đí chúng tôi ở biệt thự gặp một con quỷ kỳ ba, nuốt hồn hỏa nhiều người như vậy cố tình còn không dùng, sau khi đem con quỷ kia đánh tan, tôi nhìn cốt cách Nhan lão sư, liền đem hồn hỏa đưa cho anh ta." Lục Huyền thuận miệng nói.

"A," Tằng Quần gật đầu, đột nhiên kịp phản ứng, "Cậu nói cái gì, cậu đem cái hồn hỏa kia đưa cho A Ngự, sao lại đưa cho câu ấy?"

"Ai ai ai, Tằng ca, lái xe." Lục Huyền bắt lấy tòa xe.

Tằng Quần vội vàng nắm chặt tay lái, nghiêm túc nhìn chằm chằm đường phía trước.

"Cậu rốt cuộc đã làm gì A Ngự rồi?" Tằng Quần nghiêm túc hỏi.

"Tôi đang muốn nhìn thử xem sao, không phải bị anh cắt ngang sao," Lục Huyền bất đắc dĩ nói, lại lần nữa nhìn về phía Nhan Như Ngự, "Anh đem nút áo sơ mi cởi ra đi, tôi nhìn tình huống của anh, theo lý thuyết lấy thể chất của anh, nuốt hồn hỏa vào sẽ không có vấn đề gì, bất quá tình huống của anh tương đối đặc thù, có thể sẽ xảy ra chút sai lầm."

Nhan Như Ngự theo lời đem nút áo cởi ra, lộ ra vị trí trái tim.

Tằng Quần từ kính chiếu hậu nhìn qua một chút, liền dời tầm mắt đi: "Tôi đem tấm chắn che chắn cho hai người."

Nói xong, hắn lập tức đem tấm che phía trước cùng phía sau dâng lên, để tránh có người không cẩn thận nhìn thấy tình huống trong xe, tuy rằng hắn biết hai người không có gì, nhưng loại cảnh tượng này bị chụp lại, không khỏi sẽ khiến người ta hiểu lầm.

Lục Huyền cũng không có để ý tâm lý Tằng Quần, sau khi Nhan Như Ngự cởi cúc áo, cậu vẫn luôn nhìn vị trí trái tim của anh.

"Dương khí trong cơ thể anh đang tẩm bổ đoàn hồn hỏa này," Lục Huyền chỉ vào vị trí trái tim Nhan Như Ngự, "Anh xem, nơi này ngẫu nhiên sẽ xuất hiện màu lam, đây là chứng minh cho hồn hỏa cắn nuốt dương khí, đồng thời hồn hỏa cắn nuốt dương khí, trái tim của anh liền nhận phản hồi của hồn hỏa, cho nên anh mới có cảm thấy trái tim nóng lên."

"Phản ứng bình thường?" Nhan Như Ngự nhíu mày hỏi.


"Không, cái này không phải bình thường," Lục Huyền lắc đầu, "Dương khí của người bình thường là từ trong cơ thể sinh ra, hồn hỏa nhận anh làm chủ, biết dương khí trong cơ thể nhân loại đối với nhân loại có ý nghĩa gì, cho nên nó tuyệt đối không thể cắn nuốt dương khí của anh."

"Tình huống hiện tại?" Nhan Như Ngự đụng vào vị trí ngực chính mình, nơi đó xác thật có thể nhìn thấy hồn hỏa màu lam mơ hồ thoáng hiện.

"Hồn hỏa tất nhiên sẽ không hấp thu dương khí trong cơ thể anh, nhưng tiền đề là những dương khí trong cơ thể thuộc về anh, không thuộc về dương khí của anh chính là đồ ăn của nó, cho nên chỉ có một khả năng, đó chính là dương khí khổng lồ trong cơ thể cũng không thuộc về anh." Lục Huyền làm ra phán định.

"Dương khí không phải thứ tốt sao?" Nhan Như Ngự nghi hoặc.

"Đối với ít người tới mà nói đương nhiên như thế, nhưng cần thiết phải là ở trong phạm vi nhân loại thừa nhận mới được, trước đó thời điểm tôi cùng anh đụng vào liền cảm thấy kỳ quái, rõ ràng chỉ là môi chạm vào môi một chút thôi, vì cái gì trong cơ thể anh sẽ tràn ra nhiều dương khí như vậy, hiện tại tôi có chút minh bạch ." Lục Huyền nghiêm túc phân tích nói.

"Từ từ, môi chạm vào môi một chút là cái gì?" Tằng Quần dang lái xe đột nhiên hỏi.

"Không cẩn thận đụng tới, bằng không Tằng ca lại nghĩ cái gì nữa?" Lục Huyền rất muốn cho Tằng Quần một cái ánh măt xem thường, đáng tiếc Tằng Quần nhìn không được, "Tằng ca, anh quản Nhan lão sư cũng quá nghiêm đi, anh ta là người lớn, ngay cả yêu đương cũng không cho, chúng tôi chỉ là không cẩn môi chạm vào nhau một chút, phản ứng anh liền lớn như vậy, tôi cũng không cùng người ta tiếp xúc quá như vậy, còn chưa cảm thấy mình có thua thiệt đâu, hai người có thể bồi thường cho tôi sao?"

"A Ngự?" Tằng Quần nhỏ giọng hỏi.

"Không sao." Nhan Như Ngự bình tĩnh nói.

Nhan Như Ngự càng nói không có việc gì, Tằng Quần lại càng cảm thấy việc này càng lớn, hắn từ lúc Nhan Như Ngự xuất đạo tới nay liền đi theo, người khác không biết, hắn lại rất rõ ràng tật xấu của người này, đừng nói là cùng người ta diễn thân mật, tính là diễn tình cảm, cậu ta có thể tránh đều tránh.

Nhan Như Ngự có thể đi đến tình trạng hiện tại, Tằng Quần cũng không biết hao tốn bao nhiêu tâm sức.

Không tiếp diễn tinhg cảm liền có nghĩa hấp dẫn không được fan CP, hấp dẫn không được fan thiếu nữ, nếu không phải Nhan Như Ngự có giá trị nhan có thể dùng, cậu ta chưa chắc sẽ có được cái địa vị này.

Cố tình chính là người này gặp được việc này thế nhưng lại bình tĩnh như vậy?

Chẳng lẽ là gặp quỷ đi?

Hay là, bị quỷ bám vào người?

Nghĩ đến đây, Tằng Quần nhịn không được run run một chút, hạ quyết tâm chờ quay lại nhất định phải hảo hảo hỏi rõ.

Hắn cần thiết phải nghĩ đến tình huống xấu nhất.

Tỷ như nói...... Người nào đó đột nhiên cong.

"Đúng rồi, vừa mới nói đến chỗ nào rồi?" Lục Huyền đột nhiên lên tiếng, "Tằng ca, thân thể Nhan lão sư nếu là xảy ra vấn đề, nhưng tôi không phụ trách nhiệm, tôi cảm thấy có người ác ý rót vào lượng dương khí lớn vào trong cơ thể Nhan lão sư."

Tay Tằng Quần run lên, thiếu chút nữa cầm không được tay lái.

"Tôi nói...... Cậu có thể không cần nói như vậy làm người ta hiểu lầm sao?" Cũng không biết chuyện là như thế nào, nghe được Lục Huyền nói, phản ứng đầu tiên Tằng Quần cũng không phải là lo lắng cho thân thể Nhan Như Ngự, mà là phương hướng quái dị nào đó.

"Tư tưởng của anh quá đen tối, còn trách tôi nói chuyện làm người ta hiểu lầm, quá phận trả đũa ?" Lục Huyền bất mãn nói.

"Xin lỗi, cậu nói tiếp đi, chúng tôi đều nghe, rót vào......Ách, ý của cậu là hiện tại dương khi trong thân thể A Ngữ không phải bản thân của cậu ấy có được, mà là bên ngoài?" Tằng Quần đầu óc cuối cùng cũng quay lại.

"Hiện tại cơ bản có thể khẳng định điểm này, chỉ là còn có kẻ nào đó tôi không biết sau lưng giở trò." Lục Huyền bất đắc dĩ nói.

"Vậy thân thể A Ngự thế nào, có phải xảy ra vấn đề gì khôn?" Tằng Quần vội vàng hỏi.

"Nếu là một mực như thế, khẳng định sẽ ra vấn đề, bất quá lần này Nhan lão sư kiếm được một đoàn hồn hỏa, liền không vấn đề có gì, hồn hỏa có thể cắn nuốt dương khí, thay đổi thành năng lượng nó yêu cầu, thời điểm hồn hỏa cắn nuốt dương khí, ngực cảm thấy nóng cũng rất bình thường." Lục Huyền vỗ vỗ vai Nhan Như Ngự, "Kẻ sau lưng thật sự giấu rất sâu, một chốc cũng tìm không ra, bất quá thân thể của anh tạm thời không có vấn đề gì, trong khoảng thời gian ngắn không cần quá để ý."

"Ừm."

"Cho nên...... hiện tại anh đem quần áo mặc lên đi." Lục Huyền quay đầu đi, xuyên thấu qua mặt cửa sổ đơn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Ân, phong cảnh thật đẹp mắt.

"Tôi đem tấm chắn mở ra." Tằng Quần nói, sau khi nghe được tán thành của hai người, hắn nhanh chóng đem tấm chắn trước và sau mở ra.

"Lục Huyền, chuyện về sau A Ngự làm phiền cậu nhiều nhọc lòng rồi." Tằng Quần thấp giọng nói.

"Lấy tiền tài của người, cùng người tiêu tai, sớm biết rằng chuyện trên người Nhan lão sư phiền toái như vậy, tôi liền không nhúng vào." Lục Huyền cười nói.

"Lục Huyền, Lục đại sư?" Tằng Quần vội vàng nói.

"Chỉ đùa một chút ha ha ha ha," Lục Huyền ha ha, trầm giọng nói, "Người có thể làm ra bút tích lớn như thế, thân phận nhất định không đơn giản, nếu tôi không ra tay, chỉ sợ không ai có thể giải quyết vấn đề này."

Cậu nói nói xong, bên trong xe lại lần nữa trầm mặc.

Tằng Quần không biết có nên tin tưởng Lục Huyền hay không, hắn cảm thấy Lục Huyền làm việc không đáng tin cậy, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, Lục Huyền xác thật sự có tài.

Trải qua năm giờ đi xe, đoàn người cuối cùng cũng trở lại thành phố B.

Thời điểm xuống xe, Lục Huyền cùng Nhan Như Ngự đứng chung một chỗ.

"Cậu không phải bụng đói ăn quàng."

"Hả?" Lục Huyền nghi hoặc, nhìn bóng dáng Nhan Như Ngự dần dần đi xa.

Hồi lâu, Lục Huyền đột nhiên "M* nó" một tiếng.

"Làm gì vậy?" Đường Thu hung hăng trên lưng Lục Huyền vỗ một cái.

"Tiểu tử này chắc không phải thích thầm tôi đi?" Lục Huyền vuốt cằm.

"Hả?" Đường Thu khiếp sợ mà nhìn Lục Huyền.

"À, tôi tùy tiện nói thôi, có khả năng nhất thì, hẳn là tôi quá soái, làm người ta không có biện pháp che giấu lương tâm mà nói chuyện." Lục Huyền nghiêm túc nói, chắp tay sau lưng hướng đến khu chung cư đi.

Đường Thu đứng ở tại chỗ, trợn tròn đôi mắt.

Hết chương 12

29/10/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro