Chương 11: Vừa lòng thỏa mãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: A Trần

"Lục Huyền, xảy ra chuyện gì, sao Mạnh Nhiên ngất rồi?" Đường Thu cũng chạy vào.

"Đã xảy ra một ít việc, chỉ sợ hôm nay không thể quay xong được, tác phong của tổ tiết mục phải đổi lại." Lục Huyền mở miệng, lần đầu tiên cảm nhận được thao tác của giới giải trí, tuy rằng chuyện bị nhốt là ngoài ý muốn, nhưng tổ tiết mục lại cố ý làm thêm trò để tăng hiệu quả cho tiết mục chuyện này cũng không phải là tùy tiện nói xin lỗi là cho qua như vậy.

"Lúc mọi người bắt đầu quay tôi mới biết được chuyện này, trước đó thì một chút cũng không biết." Đường Thu thấp giọng nói, có chút áy náy.

"Tôi ngược lại không có gì, bất quá chỉ sợ những người khác có bóng ma tâm lý." Lục Huyền nói.

Đường Thu nghe lời nói này, nhìn phản ứng mấy người còn lại.

Nơi nào đó Quý Ngọc Thanh cùng Thành Toa còn ôm nhau, Liễu Văn Hàm sắc mặt khó coi, Mạnh Nhiên bị đưa tới một bên, hiện tại đã tỉnh lại, trên mặt tràn đầy vẻ mờ mịt.

Đúng lúc này, Tằng Quần vội vã từ ngoài cửa đi vào, cũng không nhìn người khác, vọt thẳng về phía đạo diễn mà đi.

"Đào Đạo, A Ngự hôm nay chỉ sợ không thể tham dự quay nữa, còn nữa mấy người hẳn là phải cho chúng tôi một giải thích hợp lý." Tằng Quần sắc mặt khó coi, đang đứng ở bên cạch phát hỏa.

"Thế nhưng trong camera đều không có quay chụp được cái gì." Đào Gia Minh đã xem qua nội dung camera, trừ bỏ vài phút nội dung cuối cùng, trước đó đều là một mảnh đen như mực.

"Đây là chuyện của mấy người, A Ngự hôm nay đã chịu kinh hách, nhất định phải trì hoãn quay lại."

"Mạnh lão sư cũng muốn trì hoãn quay."

"Toa Toa cùng Ngọc Thanh cũng quay không được."

"Văn Hàm cậu đâu rồi ?"

"Chuyện hôm nay có chút phức tạp," Liễu Văn Hàm thần sắc phức tạp, thật sự không muốn nghĩ tới chuyện phát sinh trước đó, nhưng nhiều người nhìn như vậy, hắn không thể không mở miệng được, "Kỳ thật chúng tôi vừa mới gặp mấy thứ dơ bẩn, phàm là vừa rồi có cái sai lầm, chúng tôi cũng đủ khả năng mất mạng, đặc biệt là Mạnh lão sư, vừa rồi bị cái kia bám vào người."

Nghe được lời này, Mạnh Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy vẻ mờ mịt.

"Tôi không có ấn tượng."

"Mạnh lão sư tốt nhất nên đi bệnh viện đi, không biết sau khi bị quỷ bám vào người, có để lại di chứng gì không." Liễu Văn Hàm khó xử nói.

"Oa......" Thành Toa đột nhiên khóc lớn, gắt gao ôm Quý Ngọc Thanh, đem đầu vùi trong lòng ngực Quý Ngọc Thanh, "Thật đáng sợ, Ngọc Thanh, em muốn về nhà, em muốn về nhà."

"Chớ sợ chớ sợ, Toa Toa, đều qua rồi, không sợ."

"Nghe nói kế tiếp quay cơ hồ đều là ở nhà ma, nếu thật là như vậy, tôi khuyên chư vị đừng đi tìm chết," Lục Huyền vừa cười vừa nói, "Dù sao lần sau mọi người không có khả năng sẽ có vận tốt như thế."

Lục Huyền có ý riêng.

Cậu cùng tổ tiết mục ký hợp đồng chỉ có một kỳ, lần này vừa vặn gặp được cậu ở lại, nhiều lần sau không phải lúc nào đều có vận tốt đến vậy đâu.

"Tôi mang Mạnh lão sư đi bệnh viện, nếu thân thể Mạnh lão sư thật sự xuất hiện vấn đề, dựa theo trên điều trong hợp đồng viết, giải trừ hợp đồng." trợ lý của Mạnh Nhiên đỡ Mạnh Nhiên nói.

"Chúng tôi cũng đi trước." Quý Ngọc Thanh ôm Thành Toa nói, ánh mắt ở trên người Lục Huyền quét qua một vòng, biểu tình phức tạp.

Thành Toa gắt gao bắt lấy quần áo Quý Ngọc Thanh, bộ dáng khóc lã chã làm người nhịn không được sinh lòng đồng tình.

"Thành Toa bị hù dọa rồi, mấy người thật sự gặp được sự kiện thần quái?" Đường Thu kéo tay áo Lục Huyền, nhỏ giọng hỏi.

"Xem như thế đi." Lục Huyền ba phải nào cũng được, ánh mắt vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Thành Toa không bỏ.

Có lẽ bên này đã nhận ra tầm mắt, Thành Toa từ Quý Ngọc Thanh trong lòng ngực ngẩng đầu, trên mặt cười như hoa.

Lục Huyền:......

Kỹ thuật diễn này, trách sao có thể lăn lộn trong giới giải trí, không sánh bằng không sánh bằng.

Bất quá người ta chính là làm bộ nhu nhược, cùng bạn trai làm nũng mà thôi, cũng không cần thiết vạch trần.

(A Trần: bọn yêu nhau làm đủ trò đấy mà(٥↼_↼) )

Ngăn Mạnh Nhiên thì không được, Thành Toa lại có bộ dánh bị hù dọa sợ rồi, còn muốn lôi kéo cái gì nữa, tổ tiết mục nghĩ thầm làm sao lôi kéo ba người ở lại, cố tình lại không có biện pháp thích hợp, đành phải trơ mắt nhìn ba người rời đi.

Liễu Văn Hàm đi đến trước mặt đạo diễn, hơi hơi cúi người: "Xin lỗi, chỉ sợ tôi cũng không thể quay được."

Liễu Văn Hàm là người chủ trì, từ lúc xuất đạo tới nay vẫn luôn biết làm người có chừng mực, tiết mục này mời hắn tới, cũng là vì để cho hắn hòa giải ở trong tiết mục, mặc khác để tránh ở giữa khách quý xuất hiện khoảng cách.

Kịch bản trong tay đạo diễn bị bóp chặt, kịch bản êm đẹp đã bị hắn niết không ra bộ dáng.

"Đi đi đi, đều đi, hiện tại chỉ có hai người thì làm được cái gì?" Đạo diễn bắt đầu không kiên nhẫn đuổi người.

Liễu Văn Hàm sắc mặt tối sầm lại: "Xin lỗi."

Cách đó không xa Lục Huyền nghe được lời này, lập tức kích động mà nhìn Đường Thu: "Mọi người đều đi rồi, chúng ta cũng đi thôi."

Đường Thu hồ nghi mà nhìn cậu: "Trong tiết mục xuất hiện chuyện như vậy, sắc mặt của những người khác đều rất khó coi, sao cậu lại cao hứng như vậy?"

"Kia cái gì......" Lục Huyền đột nhiên nâng tay lên, sau đó bỗng nhiên xoay người hướng ngoài phòng đi ra, "Tôi đi bên ngoài hít thở không khí mới mẻ, cái biệt thự này thật buồn a."

Đường Thu nuốt khí dậm chân, lại không thể đem người trở lại.

Thở phì phò đi theo ra ngoài.

Vì quay tiết mục, bên ngoài biệt thự đã dựng lên các loại lều, cung cấp cho tất cả khách quý và nghệ nhân, trợ lý của nghệ nhân cùng với nhân viên tổ tiết mục công tác nghỉ ngơi.

Nhưng bây giờ, bên ngoài lại có vẻ quạnh quẽ không ít.

Mạnh Nhiên vừa đi, tất cả mọi người mang cô đi bệnh viện.

Thành Toa cùng Quý Ngọc Thanh rời đi, lại mang người của bọn họ đi.

Liễu Văn Hàm thật ra còn ở, người ra sớm nhất là Nhan Như Ngự vẫn còn ở, hai người đối diện ngồi nói chuyện phiếm.

Bất quá trợ lý Liễu Văn Hàm cùng Nhan Như Ngự mang người đến đều thu thập đồ đạc, hiển nhiên không bao lâu nữa cũng sẽ rời đi.

Đại khái là nghe được tiếng bước chân, hai người đang nói chuyện đều quay đầu lại.

"Lục Huyền, vừa nãy thật sự là cảm ơn cậu, nếu không phải có cậu, chúng tôi thật sự lành ít dữ nhiều." Liễu Văn Hàm đứng lên, hướng về phía Lục Huyền nói.

Lục Huyền ngước mắt nhìn hắn, không có trực tiếp cùng hắn nói chuyện, mà là quay đầu cùng Đường Thu nói: "Chị Đường , cũng thu đồ của chúng ta một chút đi."

"Được." Đường Thu lòng tràn đầy nghi hoặc đáp ứng.

Sau khi Đường Thu rời khỏi, Lục Huyền đi đến hai người trước mặt: "Xem ở chúng ta quen biết qua chuyện trước, tôi vừa mới tính một quẻ, 《 Tra Án 》 quả thật có thể nổi, nhưng tương tự, mỗi một kỳ tiết mục quay đều tràn ngập nguy hiểm, quẻ tượng không ổn, cát hung không biết, muốn tiếp tục quay nữa hay không, bản thân mấy người tự quyết định."

"Quẻ tượng không ổn là gì?" Liễu Văn Hàm nghi hoặc hỏi.

"Ngô," Lục Huyền chần chờ một lát, xoa xoa mặt mình, "Tu vi của tôi không ổn, không có biện pháp phát huy ra toàn bộ thực lực, bằng không vừa rồi tên kia, một giây là tôi có thể giết hắn."

Liễu Văn Hàm nhìn hành động xoa mặt của Lục Huyền, đột nhiên nghĩ đến cái gì, linh quang trong đầu chợt lóe, không suy nghĩ trong lòng liền buột miệng thốt ra: "Chẳng lẽ là bởi vì chỉnh dung, cho nên tu vi không ổn?"

Động tác xoa mặt của Lục Huyền đột nhiên dừng lại, bưng lấy mặt khiếp sợ nhìn hắn: "Ông làm sao mà cho rằng như vậy?"

"Ách," Liễu Văn Hàm mặt mang vẻ xấu hổ, "Lúc trước tôi nghe nói, mặt đại biểu cho vận khí , cho nên ngàn vạn không thể động mặt, miễn cho vận khí hỏng, cậu vừa rồi nói tu vi của bàn thân không ổn, tôi không biết như thế nào, đột nhiên lại nghĩ tới...... Cái cách nói này."

"Tôi nói tôi không có chỉnh dung, ông tin không?" Lục Huyền trịnh trọng hỏi.

Liễu Văn Hàm càng xấu hổ, hắn gặp qua không ít nghệ nhân không thừa nhận chính mình chỉnh dung, nhưng những cái đó phần lớn là dưới tình huống không rõ ràng, đến nỗi gương mặt này của Lục Huyền, nói rõ là cùng trước đó không giống nhau.

"Kỳ thật chỉnh dung cũng không có gì ghê gớm cả, giới giải trí rất nhiều người đều chỉnh dung."

Lục Huyền trừng hắn một cái, buông tay: "Tôi liền biết ông không tin, chuyện tu vi không ổn cùng chỉnh dung không có quan hệ, tôi lại đây, chủ yếu chính là cùng ông nói rõ tình huống tiết mục này, nhiều tôi không nói, nói đến đây thôi, lựa chọn thế nào là do ông quyết định."

"Đa tạ, tôi nhất định sẽ nghiêm túc cân nhắc" Liễu Văn Hàm nghiêm túc nói lời cảm ơn.

"Vậy tôi liền đi trước." Lục Huyền xoay người.

"Cùng nhau." Nhan Như Ngự lâu không nói chuyện cũng đứng lên.

Lục Huyền nhìn nhìn anh, không nói thêm gì.

Tới bãi đỗ xe, Tằng Quần cùng Đường Thu đã chờ ở nơi đó.

Nhìn thấy hai người cùng nhau đến đây, Tằng Quần vội vàng tiến lên vài bước: "Lục đại sư, chuyện hôm nay......"

"Cùng cái kẻ sau màn hại Nhan Như Ngự không quan hệ, chỉ là ngoài ý muốn."

"Vậy là tốt rồi." Tằng Quần nhẹ nhàng thở ra.

"Lên xe đi, đi về trước rồi nói sau." Đường Thu cũng đã đi tới.

Lục Huyền gật đầu, đang muốn đáp ứng, người bên cạnh lại lên tiếng.

"Cậu cùng tôi đi một chiếc xe."

Nói xong, Nhan Như Ngự lập tức lên xe, thật giống như anh chưa từng có nói qua những lời này.

Đường Thu sửng sốt : "Đây là có chuyện gì?"

"Có người dính vào chứng tự luyến, cho rằng ai đều phải nghe anh ta." Lục Huyền nói, ngồi xuống trên xe bảo mẫu phe mình, mới vừa lên xe, liền ở chỗ ngồi phía sau nằm xuống, nhắm hai mắt lại.

Tằng Quần cùng Đường Thu hai người nhìn này thay phiên hỗ động trợn mắt há hốc mồm.

Tằng Quần thật cẩn thận đi đến bên cạch xe, quả nhiên nhìn thấy người nào đó đang tản ra khí lạnh: "A Ngự, Lục Huyền về xe của cậu ta, có chuyện gì hiện tại nói mới được hay sao? Bằng không tôi thay thế cậu truyền đạt một chút."

"Không cần." Nhan Như Ngự lạnh mặt nói.

Tằng Quần chính thở phào nhẹ nhõm, lại thấy chân dài của người nào đó đã từ trên xe bước xuống, đi đến chỗ xe Lục Huyền bên cạch.

Nguyên bản Đường Thu đang đứng ở nơi đó, thấy Nhan Như Ngự đi tới, kết quả là lặng lẽ hướng bên cạnh né tránh.

"Thật vậy?" Nhan Như Ngự rốt cuộc cũng mở miệng.

"Nói nhảm." Lục Huyền nhắm mắt lại nói.

"Chống đỡ trước, nhường cho tôi chỗ ngồi." Nhan Như Ngự gõ gõ cửa xe, ngón tay dừng ở cửa xe loảng xoảng rung động.

Lục Huyền mở to mắt, hai người đối diện hồi lâu.

"Được rồi, thấy anh chủ động lại đây, cho anh chút mặt mũi." Nói, cậu xoay chuyển thân mình, đem hai chân thả xuống dưới ghế, vẫn là một bộ dáng nằm trên xe.

Nhan Như Ngự cất bước lên xe, ngồi ở cạch Lục Huyền vị trí trống không tới một nửa kế bên.

Đường Thu lặng lẽ đi rồi trở về, nhìn thân thể Nhan Như Ngự ngồi ở vị trí nhỏ bên trên, chỉ là nhìn, liền cảm thấy ủy khuất cho Nhan đại ảnh đế.

"Làm cái gì, mau ngồi đàng hoàng, ngồi không ra tướng ngồi, giống bộ dáng gì!" Đường Thu nhíu mày.

Lục Huyền vô tội mà ngẩng đầu nhìn cô, một hồi lâu mới ủy ủy khuất khuất ngồi thẳng: "Nơi này vốn dĩ vị trí một người."

"Không bằng đi qua bên xe tôi, chỗ đó lớn, hơn nữa có thể nghỉ ngơi." Nhan Như Ngự đột nhiên nói.

"Anh không nói sớm!" Lục Huyền nói, trực tiếp từ trên xe đi xuống, một lát liền chui vào bên trong xe Nhan Như Ngự.

Tằng Quần đang ở sững sờ, liền nhìn đến Nhan Như Ngự thong thả đi trở về, bình tĩnh lên xe.

Một hồi lâu, Tằng Quần hoàn hồn, đóng cửa xe: "Đừng nói với tôi, cậu phí sức như vậy, là vì lừa Lục Huyền lên xe chúng ta?"

Tiếng nói của hắn vừa dứt, Nhan Như Ngự chậm rì rì đáp: "Ừ."

Ừ cái gì!

Tằng Quần vô ngữ mà nhìn người (Lục Huyền) đã ở bên trong xe bảo mẫu tìm cái ổ, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

"Không tồi, nơi này của anh quả nhiên so với chỗ của tôi rộng hơn nhiều, lần này có thể ngủ ngon giấc." Lục Huyền nhắm mắt lại than thở nói.

Nhân sinh, có một cái giường là đủ, vừa lòng thõa ý!

Hết chương 11

29/10/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro