Chương 10 : Giải quyết phiền toái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: A Trần

"Ách, xin lỗi." Lục Huyền vội vàng xin lỗi.

"Không sao, kế tiếp phải làm cái gì?"

"Đúng lúc, dương khí của anh nhiều, anh lại gần đây," Lục Huyền vội vàng lôi kéo cánh tay Nhan Như Ngự, cùng nhau đứng trước tủ quần áo, "Chờ lát nữa tôi sẽ có cách bức ra một ít đồ vật, anh sẽ bắt nó, được không?"

"Được." Nhan Như Ngự rũ mắt.

Nghe được đáp án khẳng định của Nhan Như Ngự, Lục Huyền nhanh chóng kết ấn: "Khởi."

Tiếng nói của cậu vừa dứt, đột nhiên trong ngăn tủ dâng lên một đoàn lửa màu lam.

"Đây là hồn hỏa, mau bắt lấy nó." Nói thì nói vậy, tay cậu vẫn luôn duy trì bộ dáng kết ấn.

Nhan Như Ngự không chút do dự, trực tiếp duỗi tay, liền đem hồn hỏa nắm chặt trong tay.

Cảm giác nắm hồn hỏa rất kỳ quái, giống như là một cục bông vậy, nhưng là cục bông này có sinh mệnh, còn ở lòng bàn tay đấu đá lung tung, muốn tìm cơ hội thoát ra.

"Anh nắm chặt nó, đừng để cho nó chạy, tôi đi mở cửa." Lục Huyền nhanh chóng di chuyển đến cửa.

Lúc động tác kết ấn của cậu không còn nữa, hồn hỏa trong lòng bàn tay Nhan Như Ngự giãy giụa càng mãnh liệt hơn.

Nếu nhất thời quan sát, tay Nhan Như Ngự bị hồn hỏa dẫn khắp nơi lộn xộn, giống như là anh đang đánh quyền vậy.

Cũng may trong nháy mắt anh nhận thấy không thích hợp, Nhan Như Ngự liền dùng tay trái của mình nắm chặt cánh tay phải.

Lục Huyền quay đầu lại nhìn anh một cái: "Xin lỗi anh, tôi đi tương đối gấp, không có mang theo lá bùa, lần sau tôi nhất định sẽ chuẩn bị lá bùa kỹ càng, tận lực không cho anh xuất lực."

Nhan Như Ngự vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ, chỉ có gân xanh nổi lên trên mu bàn tay thì có thể biểu thị anh rất khó xử.

"Bất quá tôi cảm thấy mình thiệt lớn, tôi lại không thu tiền, còn muốn giúp đỡ làm loại sự tình này, sớm biết vậy lúc trước khi còn ở bên ngoài biệt thự, tôi nên lập tức chạy trốn." Lục Huyền nghĩ linh tinh nói.

"Nó muốn xông ra." Nhan Như Ngự đột nhiên nói, đột nhiêt cả người khống chế không được, hướng ngoài cửa phóng đi.

Lục Huyền sửng sốt, thời điểm lấy lại tinh thần, Nhan Như Ngự đã vọt tới cửa.

Cậu vô thức giang hai tay gắt gao ôm anh.

Mặt đối mặt ôm.

"Tôi nói," Lục Huyền ngẩng đầu, "Anh ăn cái gì mà lớn lên đấy?"

Lực đạo hồn hỏa trên tay Lục Huyền đã dùng hơn phân nữa để phóng đi, Nhan Như Ngự thật vất vả mới đứng yên tại chỗ, liền nghe được Lục Huyền nói, theo bản năng mà trả lời.

"Cơm."

"Đều là ăn cơm lớn lên, dựa vào cái gì anh lại lớn lên cao như vậy." Lục Huyền bất mãn nói.

Thân thể này đại khái cũng được coi như là nam nhân xinh xắn lanh lợi, đơn giản tính ra cũng chỉ có cao 1m73, mà Nhan Như Ngự ước chừng cao 1m85, chêch lệch mười hai cm, khiến cho thời điểm Lục Huyền ôm Nhan Như Ngự, dường như là cậu chủ động vọt vào trong lòng ngực của anh vậy.

Nhan Như Ngự đột nhiên không phản bác được.

Lục Huyền dứt khoát cũng không có tiếp tục xoắn xuýt với vấn đề này, kéo hồn hỏa rồi nắm trong tay.

"Nó muốn đi ra ngoài, cũng không thể làm anh hướng vào cửa đâm tới, anh đi theo tôi, đừng để đoàn hồn hỏa này nắm mũi đi." Lục Huyền dặn dò nói, sau đó nắm cổ tay Nhan Như Ngự đi tới cửa.

Thời điểm tới cạch cửa rồi, Lục Huyền nhanh chóng kéo cửa, nhẹ nhàng đem cửa mở ra.

Nháy mắt hai người đi ra khỏi cửa, dưới lầu đột nhiên có động tĩnh.

"Chị Mạnh, chị muốn làm gì?"

"Mạnh Nhiên, trước đó Lục Huyền có nói, chúng ta nên ở lại nơi này đừng đi đâu, cô không nên tùy tiện lộn xộn."

Khi mấy người khi nói chuyện, Lục Huyền cùng Nhan Như Ngự đã tới dưới lầu rồi.

"Để cho cô ấy đi, thật cho rằng bản thân mình ghê gớm lắm à."

"Trả lại cho tao." Mạnh Nhiên thanh âm đột nhiên trở nên trầm thấp như mất tiếng.

"A, chuyện này chẳng lẽ không phải ngươi giở trò sao?" Lục Huyền lạnh lùng nói, "Ngươi mau thoát khỏi người cô ấy đi, nếu không ta làm ngươi hồn ly phách tán."

"Chúng mày còn chưa tìm ra hung thủ giết thiếu gia." Mạnh Nhiên không để ý đến những lời uy hiếp của Lục Huyền, trầm giọng nói.

"Hung thủ giết thiếu gia chẳng lẽ không phải là chính ngươi sao?" Lục Huyền cười nhạo, "Kỳ thật trước đó thời điểm ta ở bên ngoài biệt thự liền cảm thấy rất kỳ lạ, vì cái gì trong biệt thự này oán khí nặng đến như vậy, lúc nhìn thấy ngươi ta liền cảm thấy càng kỳ quái, lấy năng lực của ngươi, không giống như là quỷ có thể tạo oán khí lớn đến vậy."

"Mày nói bậy gì đó?" Mạnh Nhiên khiếp sợ hỏi.

"Ngươi là tự sát," Lục Huyền nhìn hắn, "Về phần oán khí trong biệt thự, cũng không phải vì ngươi, mà là bởi vì những người bị ngươi giết, người bị ngươi bị ngươi liệt vào danh sách người hiềm nghi đều bị ngươi giết, ngươi cố tình lại làm ra cái trò chơi phá án, không cảm thấy rất buồn cười sao?"

"Không có khả năng, mày làm sao mà biết được?" Mạnh Nhiên hung hăng nhìn Lục Huyền.

"Ngay từ đầu ta cũng không có đoán được, chính là khi nhìn đến đoàn hồn hỏa này, ta liền biết suy đoán của ta đều là thật, chỉ sợ ngươi dùng phương pháp nào đó, cắn nuốt hồn hỏa của mọi người, lấy năng lực của ngươi không có biên pháp hoàn toàn luyện hóa đoàn hồn hỏa này, thời điểm ngươi chết hẳn rất khó chịu đi, có phải ngươi thấy được những ký ức của người bị ngươi giết hay không?" Lục Huyền lạnh lùng nói.

"Không phải, không phải như mày nói." Mạnh Nhiên liên tục lắc đầu.

"Đem đoàn hồn hỏa gửi lại ở trên hài cốt của ngươi, đây đúng là một loại phương pháp có thể giảm bớt thống khổ của ngươi, nhưng ngươi đã vô pháp sử dụng nó, ngươi không cảm thấy mình đang dần dần yếu đi sao?" Lục Huyền đột nhiên cười.

"Mày câm miệng cho ta!" Mạnh Nhiên đột nhiên tức giận.

"Người câm miệng mới là ngươi đó, từ trong thân thể Mạnh Nhiên lăn ra đây." Lục Huyền đột nhiên hét lớn một tiếng, cắn nát ngón tay.

Giọt máu từ ngón tay nổi lên, lơ lửng ở trên không trung, tay Lục Huyền khẽ động, giọt máu cấp tốc hướng về phía Mạnh Nhiên bay đi, chỉ ngắn ngủn trong một cái chớp mắt, hoàn toàn liền đi vào mi tâm Mạnh Nhiên.

Mạnh Nhiên đột nhiên ngã xuống mặt đất, một cái thân ảnh trôi nổi từ trong thân thể Mạnh Nhiên bay ra.

"Mày sao lại......" Cái kia thân ảnh khiếp sợ nói, đột nhiên lại phát hiện cái gì, "Ha ha ha ha, tao cho rằng năng lực của mày rất mạnh, xem ra cũng chỉ có thế."

Nói xong, hắn lại hướng về phía thân thể Mạnh Nhiên phóng đi, như là đánh lấy chủ ý bám vào người lần nữa.

"Ai biểu ngươi nói nhiều làm chi!" Lục Huyền nói, nặn lòng bàn tay Như Ngự, đem hồn hỏa trong lòng bàn tay của anh đánh đi ra ngoài.

Hồn hỏa trực tiếp đánh đi qua, chỉ trong chớp mắt, liền tách ra cái thân ảnh mơ hồ.

Sau khi thân ảnh mơ hồ biến mất, hồn hỏa mất đi mục tiêu công kích, xoay quanh tại chỗ, một hồi lâu như là làm cái quyết định gì đó, lại bay về tới bên người Nhan Như Ngự.

"Đây là?" Nhan Như Ngự nhìn hồn hỏa xoay quanh ở bên người.

"Anh kiếm được đó, hồn hỏa vô chủ, người thường muốn sử dụng thì không thể sử dụng được, nhưng hiện tại nó lại chủ động nhận anh làm chủ, anh liền cầm đi." Lục Huyền chán nản ngồi xuống, thở hổn hển.

"Hắn đã chết rồi sao?" Ba người vẫn luôn trốn ở góc phòng đi ra.

"Ba người trốn cũng rất mau." Lục Huyền ngước mắt.

"Toa Toa là người sớm biết có gì đó không thích hợp." Quý Ngọc Thanh thấp giọng nói.

"Ồ?" Lục Huyền kinh ngạc, "Ba người đã sớm phát hiện Mạnh Nhiên không thích hợp?"

"Tôi chính là cảm thấy chị Mạnh Nhiên không giống là như vậy, có thể là giác quan thứ sáu của nữ nhân đi," Thành Toa thấp giọng nói, "Liền hô một tiếng lạnh, không nghĩ tới Liễu ca liền đã đi tới, còn đem quần áo khoác lên trên người tôi, sau đó ba chúng tôi liền một loạt an vị."

"Trách không được." Lục Huyền gật đầu, cậu là nhớ rõ thời điểm lên lầu cùng xuống lầu nhìn thấy không giống nhau, "Ông cũng phát hiện không thích hợp?"

Câu này là hỏi chính là Liễu Văn Hàm.

"Đại khái là giác quan thứ sáu của nam nhân đi." Liễu Văn Hàm lộ ra một dáng chưa tỉnh hồn.

"Nó là quỷ sao?" Thành Toa hỏi.

"Xem như vậy, cũng không phải," Lục Huyền lắc đầu, "Quỷ có ba hồn sáu phách, lấy hồn hỏa làm dẫn, hắn thiếu cái quan trọng nhất là hồn hỏa, cho nên mới dễ dàng bị hồn hỏa đánh tan như vậy."

Nói tới đây, Lục Huyền quay đầu nhìn Nhan Như Ngự, lại phát hiện anh nhìn chằm chằm hồn hỏa.

"Nhan lão sư, thử hít sâu một hơi."

Nhan Như Ngự ngước mắt nhìn cậu.

Nghiêm túc hít sâu một hơi.

Chỉ trong một cái hô hấp, đoàn hồn hỏa này liền tiến vào trong cơ thể Nhan Như Ngự.

"Biến...... Biến mất, sẽ không có cái gì vấn đề đi?" Thành Toa khiếp sợ nói.

"Người khác khả năng sẽ có vấn đề, anh ta thì, vấn đề không lớn," Lục Huyền quay đầu lại, nhìn đến tiểu tình lữ vẫn cứ luôn ôm nhau ở bên nhau , "A, đúng rồi, hai người có muốn tách ra trước hay không, coi chừng camera lúc này hẳn là có thể chụp được hai người."

Liễu Văn Hàm đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vã đi đến ven tường, đưa tay kéo một cái, giật xuống tới là một khối lớn màn sân khấu.

Trên màn sân khấu ấn 3D rất thật mặt tường cùng cửa sổ, nếu không phải quan sát cẩn thận, căn bản không phát hiện được nơi này chỉ là một mặt giả tường.

Ngay từ đầu tổ tiết mục chính là đánh mục đích dùng tường giả lừa gạt người, chế tạo một gameshow đặc thù.

Màn sân khấu hạ xuống, tất cả thiết bị quay chụp xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Mọi người đồng thời nhẹ nhàng thở ra.
"Toa Toa." Quý Ngọc Thanh hô một câu.

"Anh đừng buông em ra, chân em run." Thành Toa vẫn là gắt gao dựa sát vào nhau Quý Ngọc Thanh, một bộ dáng sống chết đều không muốn buông tay.

"Chính là......" Quý Ngọc Thanh do dự.

"Em mặc kệ, vừa rồi đều như vậy, em không cần cùng anh tách ra, cùng lắm thì em không làm." Thành Toa ủy khuất nói.

"Được được được, anh ôm em." Quý Ngọc Thanh vội vàng đáp ứng, đôi tay gắt gao ôm Thành Toa.

Lục Huyền kinh ngạc nhìn một chút, đều cảm thấy Thành Toa nhu nhược hiện tại cùng trước đó nói giác quan thứ sáu của bản thân tốt không phải cùng một người.

"Cho nên, đây là sức mạnh tình yêu sao, có thể đem một nữ nhân cường đại biến thành muội tử nhuyễn đáng thương hề hề?" Lục Huyền đi đến bên cạch Nhan Như Ngự, thấp giọng hỏi nói.

"Tôi không hiểu." Nhan Như Ngự cũng thấp giọng đáp lại.

"Tốt đi, anh không hiểu, khá tốt khá tốt, tôi cũng không hiểu." Lục Huyền gật đầu, cũng không biết lời này điểm ở nơi nào.

(A Trần:vậy khi nào hai anh yêu nhau đi rồi hiểu nhá ♡\( ̄▽ ̄)/♡

Cũng không bao lâu lắm, người tổ tiết mục đều vọt tiến vào.

"Mạnh lão sư!!!"

Trợ lý Mạnh Nhiên mới vừa mới tới vọt vào , liền thấy Mạnh Nhiên nằm trên mặt đất, vội vàng chạy tới.

Lục Huyền có chút xấu hổ nhỏ, mấy cái đại nam nhân bọn họ đều đứng ở chỗ này, cố tình không có người chú ý tới Mạnh Nhiên là cô gái còn nằm trên mặt đất.

"Anh sao không tới đỡ đi?" Lục Huyền đánh đòn phủ đầu, chỉ trích Nhan Như Ngự làm không đúng.

"Cậu cũng đâu có tới giúp." Nhan Như Ngự trả lời một câu.

"Chúng ta có thể giống nhau sao? Anh cùng Mạnh Nhiên địa vị tương đương, tôi là tiểu trong suốt, nếu xảy ra tai tiếng thì sao, có khi còn nói rằng tôi ôm đùi, cọ nhiệt độ làm sao!" Lục Huyền hợp tình hợp lý nói.

"Tôi cũng không muốn dính vào tai tiếng." Nhan Như Ngự trực tiếp trả lời.

"Ây da, anh có phải là người như vậy đâu, nếu không muốn dính tai tiếng, một cô gái ngã trên mặt đất, đỡ người ta lên, không phải có thể biểu lộ phong độ thân sĩ sao?" Lục Huyền càng thêm hợp tình hợp lý nói

"Khách khí, cơ hội liền cho cậu." Nhan Như Ngự nói xong, trực tiếp rời đi biệt thự.

"Ây mợ đây, anh như vậy là tìm không được bạn gái đâu!" Lục Huyền thầm thì nói linh tinh.

(A Trần:Ngự Ngự không có bạn gái nhưng có bạn trai là em nha Huyền Huyền (ゝ∀・))

Hết chương 10

Edit:Khuya rồi cô nào còn thức mau ngủ đi thức khuya quá ko tốt cho sức khỏe đâu chúc các cô ngủ ngon.

26/10/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro