Chương 9 : Dương khí sung túc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: A Trần

A Trần: Sau 9 chương hai bé nhân vật chính của chúng ta cũng có cảnh hôn rồi ε٩(๑> ₃ <)۶з

"Cậu cũng chỉ là một người mới mà thôi."

"Loại tình huống này, còn phân người mới người cũ sao?" Lục Huyền đột nhiên cười, "Liễu Văn Hàm, ông cùng tổ tiết mục thương lượng tốt thật, mấy người nghĩ có thể đùa giỡn chúng tôi à, tôi thì cũng chả thấy ngại lắm, nhưng ông biết hậu quả của trò chơi này là gì không?"

"Tôi......Tôi cũng không dám nghĩ tới, kịch bản, kịch bản này lại khác với kịch bản lúc đầu." Liễu Văn Hàm đột nhiên run rẩy.

"Không, còn một điều nữa," Lục Huyền đi đến ven tường, gõ gõ mặt tường, "Đây là tường thật, không tin thì chính ông tới tự mình sờ thử đi."

Liễu Văn Hàm mặt trắng bệch đi đến ven tường, nháy mắt sờ được là tường thật, trên trán hắn bắt đầu bốc lên mồ hôi lạnh.

"Này rốt cuộc là chuyện gì, mấy người đang âm mưu cái gì?" Quý Ngọc Thanh ôm lấy Thành Toa, lúc này Thành Toa đã bình tĩnh lại, ở trong lòng ngực của hắn run rẫy .

"Tôi nói, tôi đều nói tất cả." Liễu Văn Hàm lập tức nói, khi nói chuyện còn mang theo tiếng khóc nức nở.

"Thật ra ngay từ đầu, kỳ đầu tiên trong kịch bản tiết mục của chúng tôi không phải là cái vở mà mấy người nhận được đó, mà là cái này," Liễu Văn Hàm chỉ vào kịch bản quái dị bị đặt ở trên mặt bàn, "Tổ tiết mục ngay từ đầu đã tính cùng với chuyện vừa rồi bắt đầu đều giống như nhau, nhưng kỳ thật người tổ tiết mục cũng không giống mọi người tưởng toàn bộ đều biến mất, mà thật sự là trốn đi, địa điểm ở sau lưng hai mặt tường kia."

"Chính là hiện tại không đúng, từ lúc sau khi quần áo của mọi người vô duyên vô cớ bị đổi đi, thì đã không đúng." Liễu Văn Hàm sốt ruột nói, hắn không nghĩ tới nguyên bản chỉ muốn tăng hiệu quả của tiết mục lên, thế nhưng ai lại biết mọi chuyện biến thành như vậy.

"Kịch bản của mấy người là sao ?" Lục Huyền đột nhiên hỏi.

"Là chuyện có thật đã phát sinh ở bên trong biệt thự này, chúng tôi làm chút cải biên, không nghĩ tới......" Hắn buồn rầu mà nắm tóc, gặp được loại sự tình này, ai cũng không thể tưởng tượng nổi.

"Chỉ sợ cũng là bởi vì thế, chúng ta mới có thể bị quỷ hồn trong biệt thự hồn chọn." Lục Huyền bất đắc dĩ.

"Cậu đã sớm nhìn ra?" Nhan Như Ngự hỏi.

"Ừm, ngay từ đầu tôi không có cảm giác được dấu vết quấy phá của quỷ hồn, cũng không có để ý, nhưng từ một khắc bắt đầu, từ trường trong phòng đột nhiên xảy ra thay đổi, thật phiền toái, sớm biết rằng tiết mục tổ đánh chú ý như vậy, tôi không nên đáp ứng ở lại." Lục Huyền nói, lại nhìn về phía mọi người, nếu là cậu ta không ở lại, những người này chỉ có lành ít dữ nhiều.

"Lục Huyền, không, Lục đại sư, ngài có biện pháp làm cho chúng ta có thể đi ra ngoài sao?" Liễu Văn Hàm bất chấp thân phận tiền bối của hắn, trực tiếp hỏi.

"Nếu đối phương muốn cho chúng ta điều tra chuyện này, vậy điều tra rõ ràng," Lục Huyền cầm lấy kịch bản trên bàn, mở ra, "Anh và chị của thiếu niên đều ghen ghét thiếu gia có thể kế thừa gia sản, sớm đã bất mãn với thiếu gia, rất có khả năng ra tay sát hại thiếu gia."

Thời điểm nói tới chỗ này, Lục Huyền nhìn hai người Liễu Văn Hàm cùng Mạnh Nhiên.

"Vị hôn thê của thiếu gia cùng người yêu đương vụng trộm bị thiếu gia bắt được, thiếu gia hảo tâm thả cho bọn họ một con ngựa, này là đôi gian phu gian phụ!"

Đọc đến chỗ này, cậu lại nhìn về phía hai người Quý Ngọc Thanh cùng Thành Toa đang ôm nhau.

"Trong phòng bếp hẳn là có nước, hay là anh trước tiên mang bạn gái của anh đi rửa một chút đi."

Quý Ngọc Thanh sửng sốt, sau đó sắc mặt ửng đỏ, vội vàng nói lời cảm tạ, sau đó ôm lấy Thanh Toa chưa tỉnh hồn đứng lên, hướng đến phòng bếp mà đi, vừa đi vừa một bên trấn an: "Toa Toa, đừng sợ, đừng sợ."

"Đệt, không nghĩ tới hai người này thật sự là một đôi a." Mạnh Nhiên cảm khái nói.
Lục Huyền nhìn cô một cái, tiếp tục đọc kịch bản.

"Anh trai của vị hôn thê của thiếu gia không có cùng huyết thống, anh trai tựa hồ đối với vị hôn thê cũng có ý tứ, rất có khả năng xuống tay với thiếu gia."

"Khẩu vị nặng a." Lục Huyền cảm khái nói, nhịn không được nhìn Nhan Như Ngự, không nghĩ tới Nhan Như Ngự cũng đang nhìn cậu, không hiểu có loại cảm giác bị bắt được, vội vàng thu hồi tầm mắt.

"Còn một người cuối cùng." Nhan Như Ngự đột nhiên ra tiếng.

"Khụ khụ," Lục Huyền ho khan hai tiếng, tiếp tục nói, "Người hầu của thiếu gia, cũng chính là tôi, trơ mắt nhìn thiếu gia xảy ra chuyện, thiếu gia từ nhỏ đối hắn rất tốt, cho nên hắn nhất định phải giúp thiếu gia tìm ra hung thủ giết chết thiếu gia."

"Cho nên chuyện này là do người hầu của thiếu gia giở trò ?" Mạnh Nhiên đột nhiên nói.

"Không nhất định là vậy," Lục Huyền khép lại kịch bản, "Cô đừng quên, người chết là thiếu gia, nếu chuyện này là do người hầu của thiếu gia sau lưng giở trò, như vậy hắn nhất định cũng đã chết, nguyên nhân hắn chết là sao, sống thọ hay chết tại nhà, hoặc lại bị người giết?"

"Xin lỗi, chúng tôi đã quay lại." Quý Ngọc Thanh mang theo Thành Toa trở lại.

Rửa sạch vết máu trên mặt cùng trên tay, trạng thái của Thành Toa lúc này so với trước khá hơn nhiều, bất quá cô vẫn luôn dựa vào người Quý Ngọc Thanh, như là tìm được người đáng tin cậy vậy.

"Toa Toa bị dọa rồi." Quý Ngọc Thanh cười khổ mà nói nói, kỳ thật hắn cũng bị hù dọa đến sợ rồi, nhưng mà Thành Toa vì hình tượng, hắn cũng không dám biểu hiện yếu ớt.

"Việc hiện tại của chúng ta cần phải làm, là giúp thiếu gia tìm được hung thủ giết chết thiếu gia." Lục Huyền quơ quơ kịch bản trong tay, rất hiển nhiên kẻ đứng sau màn bố trí hết thảy việc đó cũng chính vì mục đích này.

"Ai có khả năng giết chết hắn?" Liễu Văn Hàm hỏi.

"Trừ bỏ tôi, ai trong mấy người đều có khả năng," Lục Huyền nói, "Nếu kẻ sau màn để chúng ta làm như vậy, nhất định sẽ lưu lại chứng cứ cho chúng ta, hay là chúng ta phân công nhau ra tìm chứng cứ."

"Vẫn là không nên tách ra đi, tôi sợ có nguy hiểm." Thành Toa nắm chặt Quý Ngọc Thanh cánh tay, rốt cuộc mở miệng.

"Bất kể nói thế nào, chứng cứ vẫn phải tìm, chúng ta cùng nhau lên lầu, hoặc là mấy ngừơi ở lại đại sảnh, tôi cùng Nhan lão sư lên lầu tìm chứng cứ."

"Chân......chân tôi run." Thành Toa nhỏ giọng nói.

"Vậy bốn người ở lại nơi này đi, tôi cùng Nhan lão sư đi lên." Lục Huyền nói, trực tiếp kéo ống tay áo Nhan Như Ngự .

Sau khi hai người lên lầu, còn lại bốn người ngồi ở trong đại sảnh, hai mặt nhìn nhau.

Hồi lâu, Mạnh Nhiên lên tiếng: "Liễu ca, chuyện tổ tiết mục làm trò anh hẳn là biết đi, vì cái gì mà không nói cho chúng tôi biết?"

"Đây không phải là muốn nhìn phản ứng thật sự của mọi người sao," Liễu Văn Hàm thấp giọng nói, "Không nghĩ tới mọi chuyện sẽ thành ra như vậy."

"Mấy người có ai biết Lục Huyền là ai không?"

"Không biết, cũng chính là kỳ này, Lục Huyền là tên mới luôn xuất hiện trên Weibo, nghe nói cái tiết mục này cũng là do Nhan lão sư giúp cậu ta tranh thủ đấy."

Liễu Văn Hàm thấp giọng trả lời, tâm tình ít nhiều cũng có chút buồn bực.

"Lục Huyền thật sự sẽ bắt quỷ sao?" Mạnh Nhiên lại hỏi lần nữa.

"Hy vọng cậu ta biết, chúng ta có thể sống sót hay không, toàn bộ liền dựa vào cậu ta." Thành Toa một bên nói.

"Nếu Lục Huyền không ở lại, bằng không chúng ta thật không biết nên làm cái gì bây giờ." Quý Ngọc Thanh gắt gao ôm Thành Toa, một phương là trấn an bạn gái của chính mình, về phương khác cũng là trấn an chính mình.

Mạnh Nhiên nhìn hai người, đột nhiên giơ lên nụ cười ngọt ngào: "Quan hệ của hai người thật tốt."

Hai người đều sửng sốt.

Một hồi lâu, Quý Ngọc Thanh mới nói lắp nói: "Công ty của Toa Toa...... không cho yêu đương, nên chúng tôi đành phải lén lút, lần này...... Lần này sau khi ra ngoài, phiền toái mấy người đừng nói ra ngoài."

"Lén lút yêu đương, rất thú vị đi?" Mạnh Nhiên trên mặt vẫn mang theo nụ cười.

Thành Toa ngẩng đầu nhìn cô một cái, đột nhiên run rẩy một chút, tay ôm Quý Ngọc Thanh càng chặt hơn: "Ngọc Thanh, em lạnh quá, em sợ, anh ôm chặt em một chút."

"Tôi cho quần áo cho cô mượn," Liễu Văn Hàm đứng dậy, ngồi ở cạch hai người , đem áo khoác cởi ra, khoát lên trên người Thành Toa, "Thực xin lỗi, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm."

Tuổi tác của Liễu Văn Hàm cùng hai người kém mười mấy tuổi, xem như là trưởng bối, cái động tác này cũng không tính là đột ngột lắm.

"Chuyện này cùng Liễu ca không có quan hệ, ai cũng không có ngờ được sẽ phát sinh loại sự tình này, cảm ơn anh, Liễu ca." Quý Ngọc Thanh vội vàng nói lời cảm tạ, kéo áo khoát Liễu Văn Hàm, gắt gao ôm Thành Toa.

Lúc này ở trên lầu.

"Câu đi lên lầu không phải là vì tìm chứng cứ phải không?" Nhan Như Ngự đột nhiên nói.

"Anh rất thông minh, vậy anh nói xem chúng ta lên lầu là vì cái gì?" Lục Huyền cười ha hả hỏi.

"Xem ra tôi không hiểu ý cậu rồi." Nhan Như Ngự trầm giọng nói.

"Ha ha, để anh xem là hiểu, tôi còn lo lắng cái gì?" Lục Huyền đi dạo qua các phòng ở trên lầu, đến khi mở ra cái phòng nào đó, cậu đột nhiên lên tiếng, "Tìm được rồi."

Nhan Như Ngự đi ở phía sau, đánh giá tình huống bên trong phòng.

Gian phòng trang trí rất tốt, chỉ là cả phòng sắc điệu toàn là màu đen, liếc mắt nhìn một cái cũng khiến cho tâm tình không vui.

"Mau tìm."

"Tìm cái gì?"

Vừa dứt lời, cửa phòng đột nhiên đóng lại.

Nhan Như Ngự bỗng nhiên quay đầu lại.

"Đậu má, chúng ta bị nhốt lại, tên kia còn rất quyết đoán, dám dùng phòng này làm mồi nhữ, cũng không sợ tôi đánh hắn thế nào." Lục Huyền khí muốn dậm chân.

"Đánh hắn?"

"Đúng vậy, thi thể a, tôi đoán chừng thi thể kia giấu ở phòng này, chỉ cần tìm được cái thi thể đó, tôi liền có biện pháp chế trụ hắn, cố tình hắn đóng cửa lại, hiện tại tôi tìm được thi thể của hắn, cũng không ra ngoài được được, anh nói đi làm sao mà không tức cho được?" Lục Huyền hỏi ngược lại.

"Nghe khẩu khí của cậu, không giống bộ dáng tức giận." Nhan Như Ngự ôm cánh tay.

"Đúng vậy " Lục Huyền hắc hắc cười không ngừng, "Tôi xem cái loại không có bản lĩnh này, còn càng muốn làm bộ có bản lĩnh hơn người sao?"

Nhan Như Ngự không còn lời gì để nói.

Đúng lúc này, Lục Huyền mở ra cửa tủ: "Tìm được rồi, ở chỗ này, chỗ nhỏ như vậy, nằm bất bình, hắn thật sự cảm thấy dễ chịu sao?"

"Cậu nói hắn là ai?" Nhan Như Ngự đột nhiên nghĩ đến tựa hồ từ lúc bắt đầu mục đích của Lục Huyền cứ như là đang tìm kiếm một người nào đó.

"Vị thiếu gia kia thôi," Lục Huyền nói, đột nhiên quay đầu lại, "Tôi nói......"

Nhan Như Ngự bỗng dưng ngồi dậy, bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hai người đều mang theo xấu hổ.

A Trần : Hôn rồi hôn rồi đáng tiếc chỉ là vô tình đụng trúng thui (●'3)♡(ε'●)

"Tôi nói này......" Lục Huyền sờ sờ môi mình, cũng đột nhiên đứng dậy, kích động mà nhìn Nhan Như Ngự, "Tôi thế mà không phát hiện?"

Nhan Như Ngự mờ mịt nhìn cậu, trong lòng không hiểu sao lại khẩn trương: "Phát...... Phát hiện cái gì?"

"Trong cơ thể cùa anh dương khí thực đủ a, trách không được dù anh có tướng xui xẻo, còn có thể sống êm đẹp ở trên thế gian này." Lục Huyền tâm tình kích động, đây vẫn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy người có nhiều dương khí như vậy, chỉ là môi đối môi đụng vào một chút, dương khi nồng đậm liền tràn qua.

Nói như vậy, Lục Huyền cúi người đi qua, muốn biết tình huống của Nhan Như Ngự.

Nhan Như Ngự bình tĩnh lui về sau.

"Tránh cái gì, chẳng lẽ anh không có vỗ vai bạn bè à?"

Lục Huyền vừa dứt lời, liền nhìn thấy Nhan Như Ngự đang dùng ánh mắt dữ dằn nhìn chằm chằm cậu.

"Không có vỗ."

Lục Huyền: Đậu Mòe!

Hết chương 9

Editor: mật bí cho mọi người nà: chương sau Ngự Ngự và Huyền Huyền ôm nhau đóa ((っ・ω・)っ

26/10/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro