Chương 8 : Cảnh tượng mất khống chế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: A Trần

"Cậu thật sự dự định rời khỏi giới giải trí?" Đường Thu hỏi.

"Ừm, vừa nguy hiểm còn không kiếm được tiền, lại mệt mỏi quá độ." Lục Huyền lập tức nói.

"Nhưng nếu như cậu hiện tại không diễn, thì phải bồi năm ngàn vạn tiền vi phạm hợp đồng, cậu muốn rời khỏi giới giải trí, cũng phải cùng công ty giải trừ hiệp ước, tiền vi phạm hợp đồng một trăm triệu." Đường Thu bình tĩnh nói, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ đầu Lục Huyền, "Tiểu tử, có làm hay không là do cậu quyết định."

Nói xong, Đường Thu xoay người đi.

Lục Huyền ngồi xổm tại chỗ trong chốc lát, ngẫm lại 150 triệu tiền vi phạm hợp đồng, nhận mệnh đứng dậy, đi theo Đường Thu trở lại.

"Trước tiên nói rõ, chờ lát nữa muốn tôi cứu người, cần thiết phải bỏ tiền, không bỏ tiền không được!"

Hạng Nhạc Nhạc cố gắng đuổi theo, thời điểm hai người đi đến nơi, cô liền nghe được một câu nói như vậy, nhịn không được hỏi: "Chị Đường, Lục lão sư nói cái gì vậy?"

"Đừng để ý đến cậu ta, bị bệnh trung nhị bệnh đấy mà." Đường Thu xua xua tay, tâm càng mệt mỏi, chuyện lúc này với trước kia Lục Huyền sống chết dây dưa với An Dương, cả hai đều mệt như nhau.

"Lục lão sư vẫn còn trong thời kì bệnh trung nhị sao?" Hạng Nhạc Nhạc đột nhiên cười nói.

"Cũng không phải, hiện tại người trẻ tuổi a, càng ngày càng không có tiền đồ."Đường Thu thở dài, có một loại cảm giác bản thân làm mẹ.

Lần nữa đứng trước biệt thự, vừa lúc Doãn lão sư trước đó đi vào giờ lại đang đi ra.

Hạng Nhạc Nhạc vội vàng kéo Lục Huyền qua: "Lục lão sư, đến phiên chúng ta rồi, đi thôi."

Lục Huyền nhìn biệt thự vẫn còn nồng đậm hắc khí, tâm trạng nặng nề, nhiều hắc khí như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không thể ngưng tụ lại như thế.

Muốn ngưng tụ nhiều hắc khí, bên trong phải có lệ quỷ, hoặc là phải có rất nhiều tiểu quỷ tụ tập, cũng có thể trong biệt thự có đồ vật không sạch sẽ, thế nên mới tràn ra sát khí dày đặc.

Mặc kệ là loại nào, đều không dễ dàng tiêu trừ, hiện tại trên người của cậu không có công cụ, hơn nữa thời gian khẩn cấp, không bao lâu liền phải bắt đầu quay, nếu cậu không nắm chắc ở trong khoảng thời gian ngắn giải quyết cái phiền toái này, rất có khả năng sẽ bị phản phệ, đến lúc đó hậu quả càng nghiêm trọng.

"Lục lão sư, anh có nghe không ?"

"A? Cô nói cái gì?" Lục Huyền hoàn hồn.

"Tôi nói Lục lão sư tốt nhất nên nhớ rõ thời gian của mình, miễn cho đến lúc đó sẽ sai lầm." Hạng Nhạc Nhạc nhẫn nại nói, lúc này hảo cảm đối với Lục Huyền chợt hạ xuống, cô không quan tâm một mười tám tuyến lắm, nhìn vào độ chuyện nghiệp của nghệ nhân, thấy cái dạng lag này của Lục Huyền, trong lòng cô nghẹn khuất không nói không nên lời.

Không phải lớn lên có khuôn mặt đẹp, cũng vẫn đi chỉnh dung, lại ôm đùi Nhan Như Ngự, còn lại thì chẳng có gì đặc biệt hơn người khác.

"Xin lỗi, cô lặp lại lần nữa, tôi nhất định sẽ nhớ rõ." Lục Huyền nói, tạm thời đem vấn đề biệt thự buông xuống, chắc sẽ không việc gì đâu, trong quá trình bọn họ quay tiết mục sẽ không xảy ra chuyện đi?

Kỳ đầu tiên tiết mục là câu chuyện tương đối đơn giản, chính là một đám học sinh nghe được tiếng tăm của căn biệt thự ma này, chạy tới nơi thám hiểm, nhưng mà không bao lâu, liền có người ngoài ý muốn bỏ mình.

Học sinh tổng cộng có bảy người, người chết người kia là sắm vai NPC, mà hung thủ ở trong sáu người còn lại.

Sáu người cùng người chết có ít nhiều đều có một ít tranh chấp, hoặc là tình yêu nam nữ, tranh chấp với nhau trong sinh hoạt.

Nhân vật Lục Huyền đóng là người có tranh chấp với người chết khi con sống, vì cố lộng huyền hư*, có thể khẳng định trên người hắn có rất nhiều điểm đáng ngờ, mặc khác so với những người bị hiềm nghi khác, điểm đáng ngờ nhất định là nhiều nhất, hơn nữa rất mau có thể loại bỏ sự tồn tại của hắn.

*

Cố lộng huyền hư: cố làm ra vẻ cao siêu, ra vẻ có chuyện.(Theo Leo săn Sư Tử)

Nhớ kỹ thời gian của mình, cùng đồ vật mà nhân vật mang trên người, Lục Huyền cũng rời đi biệt thự.

Sau đó người đi vào chính là Nhan Như Ngự.

Lục Huyền nhìn tình huống của anh ta, sau khi xác nhận anh ta không có bị gì, trong lòng tốt xấu nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ cần không phải nháo ra động tĩnh lớn giống như lúc trước, phiền toái bình thường, cậu vẫn là có thể giải quyết.

Sau khi tất cả mọi người hiểu rõ tình huống, chính thức bắt đầu quay.

"Không tốt, đã xảy ra chuyện, đại mỹ nhân chết rồi."

"Tại sao lại chết?"

"Đại mỹ nhân làm sao vậy?"

"Lúc trước không phải còn rất tốt sao?"
Lục Huyền mờ mịt đứng lên, đối mặt với cảnh tượng đột nhiên trong cảnh diễn, cậu có điểm ngốc.

Đúng lúc này, đột nhiên đèn phòng chụp ảnh tắt.

"A --"

Một tiếng thét chói tai thình lình xảy ra, thập phần chân thật.

Mà lúc đèn tắt, cũng có người nổi giận nói: "Mau mở đèn, lúc trước không có nói sẽ tắt đèn!"

"Ai đem nước giội đến trên người tôi vậy?"

"Đạo diễn, mau bật đèn."

Lục Huyền nhíu mày, theo ký ức đi đến vị trí nào đó, kéo dây thừng xuống.

Đèn dùng trong biệt thự là đèn thả dây thừng cũng dùng dây khống chế chốt bật tắt, điểm này khi thời điểm bước vào cửa cậu cũng đã chú ý tới, cho nên mới có thể trước tiên bật đèn.


Hình ảnh mang tính chất minh họa :

So với những người khác, cậu càng thêm bình tĩnh.

Tuy là như thế, nhìn hình ảnh sau khi bật đèn, cậu cũng bị hoảng sợ.

Tất cả thiết bị bày ra trước đó toàn bộ đều biến mất, lưu tại trong phòng chỉ có sáu người bọn họ.

Hoặc là nói là bảy người.

Còn có một người đầy máu nằm trên mặt đất, trong phòng khách có rất nhiều nơi đều bị máu bắn ra tạo ra vết máu, bao gồm người nào đó bị dính máu trên người.

Lúc này, người nọ cũng chú ý tới điểm này, nhìn máu trên người mình, đờ đẫn giơ tay lau mặt của chính mình, kết quả sờ được lại là vết máu màu đỏ tươi.

"A --"

"Nơi này là chỗ nào, rốt cuộc là chuyện này là sao?"

"Đạo diễn đâu, nhân viên công tác đâu, còn có những người khác đâu?"

"Cũng không biết là ai chơi đùa dai, tôi đi mở cửa." Có người nói, đi đến vị trí cửa chính, duỗi tay ý đồ muốn mở cửa, chỉ là mặc kệ hắn tốn bao nhiêu sức, vẫn không mở được cửa.

Lục Huyền đi đến bên cạch Nhan Như Ngự, nhỏ giọng mở miệng: "Kia vậy, anh có thể giới thiệu cho tôi một chút về thân phận của bốn người này được không?"

Nhan Như Ngự chỉ là nhìn cậu một cái, liền bắt đầu giới thiệu: "Người mở cửa kia tên là Liễu Văn Hàm, là người chủ trì nổi tiếng, nghệ nhân trên người bị máu bắn trúng tên là Thành Toa, là nữ minh tinh mới nổi lên trong mấy năm nay, nam nhân đang ở bên cạch an ủi cô ta tên là Quý Ngọc Thanh, nghe nói là có quan hệ mập mờ với Thành Toa, nữ nhân đứng nơi đó tên là Mạnh Nhiên, cũng là một diễn viên, tương đối nổi."

"Nga," Lục Huyền vuốt cằm gật đầu, lại quay đầu nhìn Nhan Như Ngự, "Nhìn không ra, anh cũng biết bát quái."

"Tôi cũng nhìn không ra, thế mà cậu đối với giới giải trí một chút đều không biết?" Nhan Như Ngự cũng nhìn cậu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

"Ha hả, cái này sao, chuyện này tương đối phức tạp, quan hệ của chúng ta chưa có tốt đến trình độ như vậy, cho nên tôi sẽ không nói," Lục Huyền cười ha hả, lại nhìn sắc mặt khác nhau của đám người, "Tôi nói, mấy người có biện pháp đi ra ngoài sao?"

Lời cậu vừa thốt ra, tất cả mọi người nhìn cậu.

Cùng với Nhan Như Ngự bên người.

"Hai người các cậu từ ngay từ đầu liền rất bình tĩnh, chẳng lẽ các cậu biết nội tình gì rồi?"

"Tôi có thể biết được nội tình gì, nhưng mà chúng ta giống như bị nhốt ở chỗ này, đương nhiên chúng ta cần phải tìm biện pháp đi ra ngoài mới được?" Lục Huyền cười nói.

"Máu này, là máu thật......" Thành Toa đột nhiên hét lên, sợ hãi mà lùi về sau vài bước, chỉ vào thi thể quỳ rạp trên mặt đất, "Người kia, người kia không có chuyện gì đi?"

"Tôi đi nhìn thử," Liễu Văn Hàm thấy cửa biệt thự không mở ra, lại xoay người trở về, vừa vặn nghe được Thành Toa nói ra lời nói đó, nghĩ rồi do dự hướng tới nơi thi thể đi đến, cẩn thận từng li từng tí vươn tay sờ lên mạch đập trên cổ thi thể, chỉ trong chớp mắt, hắn liền nhanh chóng lui ra sau, sắc mặt tái nhợt, "Lạnh...... Lạnh, thân thể lạnh băng, hơn nữa...... Hơn nữa mạch không có đập."

Liễu Văn Hàm là người chủ trì, tương đối trấn định, nhưng gặp được tình huống như vậy, sắc mặt của hắn cũng khó coi.

Hắn lời này vừa ra, bao gồm Thành Toa, Quý Ngọc Thanh, sắc mặt bỗng nhiên đều trắng nhợt.

Sắc mặt Nhan Như Ngự cũng rất khó xem, bất quá anh ta so với những người khác có chút bình tĩnh, hơn nữa lại biết sự thật của người nào đó.

"Cậu có biện pháp gì không?"

"Nếu có biện pháp tôi đã sớm nói rồi, sớm biết là vậy thì tôi sẽ không đi quay phim, diễn cái gì diễn, mù quáng đùa giỡn." Lục Huyền tự cam chịu ngồi xổm trên mặt đất, gãi gãi đầu.

Nhan Như Ngự sắc mặt trắng nhợt*: "Nhưng không phải là lúc trước cậu......"

*

(trắng + tái nhợt)

"Mù mờ, hơn nữa tôi có chút bản lĩnh, anh tin không," Lục Huyền vẻ mặt đau khổ, "Lại còn có chết người, bệnh tâm thần a, nếu tôi biết tên kia đang giở trò, tôi nhất định sẽ giết hắn!"

"Chẳng lẽ chúng ta thật sự gặp quỷ?"

"Tôi muốn đi ra ngoài, tôi hiện tại cần phải đi ra ngoài,"trên người Thành Toa bị máu bắn lên, cảm xúc không ổn định, cô nhanh chóng vọt tới cửa, dùng sức gõ cửa, "Mau thả tôi ra ngoài, bên ngoài có người không? Tôi muốn ra ngoài, mau thả tôi ra ngoài!!!"

"Hiện tại việc đầu tiên chúng ta cần phải làm chính là biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Nhan Như Ngự không thể không lên tiếng.

"Nhan Như Ngự nói rất đúng, hiện tại việc chúng ta cần phải làm là biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Mạnh Nhiên cũng lên tiếng.

Trong mọi người ở đây, Nhan Như Ngự cùng Mạnh Nhiên là có chút ổn định, sau đó là Liễu Văn Hàm, tuy rằng sắc mặt của hắn tái nhợt, nhưng hắn tốt xấu cũng có thể ổn định được, điều chỉnh tâm tình của chính mình.

Đúng lúc này, ánh đèn đột nhiên đã xảy ra biến hóa.

Đèn dây tóc đã biến thành ánh đèn màu vàng nhạt, nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện đỉnh đầu đèn đóm cũng phát sinh biến hóa.

Lại thấy, tất cả mọi người đều thay đổi quần áo, chỉ có thi thể nằm trên mặt đất là không có phát sinh bất kì thay đổi.

Trong đại sảnh, đột nhiên có thêm một cái bàn, trên bàn có đặt một cái vở.

Ánh mắt Lục Huyền khẽ biến.

Con ngươi Liễu Văn Hàm bỗng nhiên co rút lại.

"Cái kia vở......"

"Tôi đi đến lấy." Liễu Văn Hàm hít sâu một hơi, chủ động tiến lên cầm lấy vở, lật vài tờ, sắc mặt của hắn càng thêm khó coi.

"Liễu ca, mặt trên viết cái gì?" Quý Ngọc Thanh đã đem Thành Toa kéo về, vào trong lòng ngực của chính mình, một bên vỗ Thành Toa Bối, một bên hỏi.

"Mặt trên viết chính là một cái kịch bản, người chết là thiếu gia của biệt thự này, mà chúng ta đều là người bị hiềm nghi giết chết thiếu gia này," Liễu Văn Hàm thấp giọng nói, "Nhân vật sắm vai của tôi là anh trai của thiếu gia, Mạnh Nhiên là chị gái, Thành Toa là vị hôn thê của thiếu gia, Quý Ngọc Thanh cùng vị hôn thê có quan hệ mập mờ, Nhan Như Ngự là anh của vị hôn thê, còn Lục Huyền, là gã sai vặt trong biệt thự."

"Chúng ta cùng thiếu gia đều có thù oán, cho nên con quỷ kia đem chúng ta vây ở chỗ này, kỳ thật là vì muốn chúng ta tìm ra hung thủ giết chết thiếu gia?" Mạnh Nhiên tổng kết nói.

"Nếu cái vở này là thật, có lẽ chính là nguyên nhân này."Lực tay Liễu Văn Hàm đột nhiên biến lớn.

"Liễu lão sư, đến lúc này, ông vẫn còn muốn dối?" Lục Huyền nhìn hắn, "Sự tình đã không khống chế được rồi, ông không có phát hiện sao?"

Hết chương 8

Edit: tui quyết định đào hố bộ xuyên nhanh có hệ thông nữa cốt chuyện cũng ok đọc giải trí được đáng tiếc là không có H nên các cô đừng trông chờ có thịt nhưng bù lại có ngọt nha (~‾▽‾)~

25/10/20

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro