Chương : 7 Đuổi tới chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: A Trần

Phát điên @ không chỉ có vỏn vẹn Lục Huyền mà còn có An Dương.

"Thao!!!" An Dương nhìn đến @ nội dung phản hồi của cậu ta, hận không thể đem điện thoại đập.

"Anh làm gì vậy?" Bối Thư Thư nhíu mày, trực tiếp đoạt lấy điện thoại trong tay gã, chỉ thấy chữ trong điện thoại An Dương là "Tai họa trời giáng bất ngờ" bốn chữ chiếm cứ.

(Editor: chữ Trung thì chỉ có bốn chữ dịch ra thì sáu chữ đặng nha)

Tiện tay đem điện thoại ném lại cho An Dương, Bối Thư Thư vui sướng khi người gặp họa nói: "Nhìn không ra a, cái vị huynh đệ này của anh còn rất mang thù."

"Câm miệng," An Dương đen mặt, "Chờ lát nữa có phóng viên phỏng vấn, cô với tôi cùng nhau đi ra ngoài, không được phép nói linh tinh."

"Thôi đi, bộ tôi giống kiểu người sẽ nói linh tinh à, tôi nói này, huynh đệ này của anh thật sự thích anh à, vì yêu sinh hận?" Bối Thư Thư nhìn biểu tình không được tốt của An Dương.

"Buồn nôn." An Dương nhổ một ngụm nước miếng.

(A Trần : Đậu xanh mi mới buồn nôn á  ̄へ ̄)

Bởi vì một phản hồi của Lục Huyền , trên Weibo lại bắt đầu phi thường náo nhiệt.

Dân mạng 1: Trò này cũng thật náo nhiệt, ôm chặt dưa ngồi hóng chuyện.

Dân mạng 2: Lục Huyền còn rất tàn nhẫn, t tai họa trời giáng bất ngờ cũng nói được, cậu ta cho rằng cậu là ai a?

(Editor: Bởi vì ẻm là nhân vậy chính ('。• ᵕ •。')

Dân mạng 3: An Dương dùng phấn cũng rớt da, với đức hạnh kia của An Dương, tai họa trời giáng bất ngờ đã tiện nghi gã rồi.

Dân mạng 4: Thật không biết bệ hạ ra xem náo nhiệt gì, bệ hạ của tôi a, anh không thể an an tĩnh tĩnh diễn phim sao, theo tôi thấy An Dương cùng Lục Huyền đều không phải người tốt lành gì.

Dân mạng 5: Chờ lát nữa nếu như Nhan Như Ngự làm sáng tỏ, nói tay trượt thì càng thú vị.

Dân mạng 6: Cũng không biết Lục Huyền này nhặt được vận cứt cho gì, thế mà ôm được đùi Nhan Như Ngự !

Weibo Lục Huyền, Nhan Như Ngự bàn tán, đối với phần lớn quần chúng ăn dưa ngồi hóng chuyện mà nói, nhiều nhất chỉ là đi ngang qua xem trò hay, cũng không nổi lên sóng lớn gì.

Nhưng mà không bao lâu, # An Dương tai họa trời giáng bất ngờ # sáu cái chữ này đột nhiên nhảy lên bảng hot search Weibo.

Lục Huyền nằm ở trên sôfa, thuận tay bấm vào nhìn thử, kết quả liền thấy được một đoạn video, hình như là video ngay tại chỗ phỏng vấn .

Trong video An Dương cùng Bối Thư Thư đang được phóng viên phỏng vấn, đầu tiên là nói một chút về tình huống hiện tại, sau đó phóng viên không né tránh mà nhắc tới chuyện Lục Huyền phát Weibo trước đó.

An Dương cùng Bối Thư Thư rõ ràng là trước đó đã biết việc này, lại làm bộ khiếp sợ, do dự mà trả lời phóng viên.

An Dương hiển nhiên biết rõ sự tình đã nháo lớn trên Weibo, lúc này cũng không dám tùy tiện nói, mà là dùng thái độ không rõ, bất quá lời thuyết minh vẫn là có một loại ý chỉ Lục Huyền mới là kẻ lòng dạ hẹp hòi.

Tiếng nói của gã vừa dứt, liền có mười mấy đống gì đấy rớt xuống, vừa vặn rơi ngay đỉnh đầu An Dương.

Phóng viên quét ống kính về phía đỉnh đầu An Dương, vừa lúc chụp lại hình ảnh một đám chim đang bay đi.

(A Trần: like mạnh cho các bé chim nào này thì dám nói xấu Tiểu Huyền Huyền (*'∀')~👍)

An Dương theo bản năng ngẩng đầu lấy tay sờ.

Từ màn ảnh có thể thấy được, phóng viên phóng vấn mặt đều nghẹn đỏ lên.

An Dương nhìn cái thứ dính trong tay, bất chấp hiện tại còn đang phỏng vấn, xoay người rời đi.

Sau khi An Dương rời đi, tự nhiên phỏng vấn không thể không kết thúc, bất quá vào màn ảnh cuối cùng, xuất hiện lại là hình ảnh phóng viên cười to, tuy rằng là hình ảnh không tiếng không động, nhưng xác thật có thể cảm giác được tâm tình của các phóng viên đều cũng không tệ lắm.

Video liền treo tag# An Dương tai họa trường giáng bất ngờ #, video kết thúc, tự động nhảy đến khu bình luận.

Lục Huyền liếc đến khu bình luận khu vài lần, liền nhìn đến thấy từng chuỗi "Ha ha ha ha ha ha", đương nhiên cũng có người điểm đề.

Dân mạng: Ha ha ha ha ha ha hồng hồng hỏa hỏa hoảng hốt đây là tai nạn trời giáng bất ngờ a, tuyệt cú mèo!!!

Điện thoại Lục Huyền đột nhiên vang lên.

"Chị Đường --"

"Video trên Weibo cậu thấy chưa?" Đường Thu hoảng hốt hỏi, đang xem đến một khắc kia trong video, cô thật sự thiếu chút nữa liền đem điện thoại đập rồi.

"Thấy rồi." Lục Huyền thuận miệng trả lời.

"Không phải là cậu làm đi......?"

"Tôi còn có năng lực này à, sao tôi không biết?" Lục Huyền vô tội hỏi, "Hơn nữa, tôi đã nhắc nhở gã rồi, để gã đừng đi ra cửa, là do chính gã một hai phải ra cửa."

Đường Thu...... Có chút đau đầu.

"Được rồi, gameshow kia của Nhan Như Ngự cần phải có viết lại vài thứ, cậu đi chuẩn bị, chúng ta đi trước tránh sóng gió."

"Không có người nào có tư cách làm tôi phải tránh sóng gió!" Lục Huyền cả giận nói, trong giới huyền học chưa có người nào có thể làm cậu nhượng bộ.

Đường Thu đầu càng lại đau.

Tiểu tử này không biết ở chỗ nào học bệnh trung nhị* rồi !

(*)Chūnibyō (中二病 ) (trung nhị bệnh )là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học cơ sở (hay "sơ trung" theo một số cách dịch sang tiếng Việt, chính xác là "trung học" theo hệ thống giáo dục Nhật Bản). Cách nói "bệnh" trong "trung nhị bệnh" thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này.

Tại Việt Nam, chūnibyō đôi khi còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi đậy thì".

Đường Thu nghẹn khí: "Thu dọn đồ vật."

"Được."

Nhan Như Ngự nhận được show truyền hình này là do một tiết mục của đài truyền hình, đây cũng là lần đầu tiên Nhan Như Ngự tham gia show truyền hình, thân phận của anh ta ở nơi đó, cho nên liền tính là lần đầu tiên, đài truyền hình bên kia cũng phi thường coi trọng.

Tên show truyền hình gọi là《 Tra Án 》.

Là tiết mục cảnh thật quay chụp của chân nhân tú phá án.

Cảnh thật nơi này cũng không phải là do đoàn phim chế tạo mà cảnh thật sự, mà là quỷ trạch* thật sự, tất cả khách quý trong tiết mục chính thức quay chụp trước, sẽ thu được thẻ nhân vật , trên thẻ nhân vật của mỗi vị khách quý đều yêu cầu nhân vật sắm vai tính cách cùng quan hệ nhân vật.

(*)những chỗ có ma.

《 Tra Án 》 dự tính có 12 kỳ, mỗi tuần sẽ phát một kỳ, mỗi một lần quay chụp sẽ cắt nối biên tập 1-2 kỳ tiết mục.

Trước mắt Lục Huyền cùng tổ tiết mục ký kết chỉ có hợp đồng một kỳ , nói cách khác lần này chỉ chụp cậu rồi cắt ra một kỳ tiết mục.

Trước lúc chính thức tiến vào cảnh quay chụp thật, Lục Huyền cùng Đường Thu tới trước sơm hơn tổ tiết mục để thuê khách sạn.

"Xin chào, tôi là Đường Thu, là người đại diện của Lục Huyền, lần này quay chụp phiền toái mọi người rồi."

"Xin chào tôi là đạo diễn của cái tiết mục này Đào Gia Minh, nếu Lục Huyền là do Nhan lão sư chuyên môn mời đến, chúng tôi cũng sẽ tin tưởng ánh mắt của Nhan lão sư, Hạng Nhạc Nhạc......" Đào Gia Minh quay đầu lại hô một tiếng.

"Ai, tới đây." lại nhìn thấy một cô gái tuổi không lớn lắm chạy tới.

"Kế tiếp cô đi theo Lục Huyền," Đào Gia Minh phân phó nói, lại nhìn về phía Lục Huyền, "Hạng Nhạc Nhạc là follow PD, kế tiếp có vấn đề gì, cậu hỏi cô ấy liền tốt, cô ấy sẽ nói cho cậu quá trình tiết mục , còn có cậu cần chú ý địa phương."

"Được." Lục Huyền xụ mặt gật đầu.

Đào Gia Minh nhìn cậu một cái, không có đem quá nhiều lực chú ý đặt ở trên người cậu, nói xong lời nói này lúc sau liền rời đi.

"Lục lão sư, xin chào, tôi là Hạng Nhạc Nhạc, tôi trước cùng anh nói về quá trình?" Hạng Nhạc Nhạc vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu, nhận hạng mục lớn như vậy cũng là lần đầu tiên của cô, tâm tình khó tránh khỏi có chút kích động, liền tính cô cũng dẫn người không có danh khí gì.

"Tôi có một vấn đề." Lục Huyền đột nhiên ra tiếng.

Đường Thu trực giác không tốt, đang muốn đánh gãy, liền thấy Hạng Nhạc Nhạc vội không ngừng gật đầu, Lục Huyền cũng vội không ngừng nói ra vấn đề của cậu.

"Tôi có thể hỏi một chút follow PD là gì ?" Lục Huyền nghiêm túc dò hỏi.

Hạng Nhạc Nhạc cũng sửng sốt một chút , cũng may lúc trước tất cả mọi người đều có học bổ túc qua, cô lập tức nói ra đáp án.

Về sau, Lục Huyền từ miệng Hạng Nhạc Nhạc đã biết follow PD có nghĩa là gì, cùng với tình huống yêu cầu sắm vai nhân vật .

Cái gọi là follow PD, tương đương với đi theo đạo diễn, chính là đi theo bên người nghệ sĩ, nói cho bọn họ quá trình tiết mục , kịch bản tiết mục , trong quá trình quay tiết mục cũng yêu cầu vẫn luôn đi theo bên người nghệ sĩ, từ đó có thể căn cứ vào tổ tiết mục tổ yêu cầu tùy thời điều chỉnh trạng thái nghệ sĩ , hiệu quả nhân vật sẽ hoàn thành.

Tỷ như nói ở cái bên trong tiết mục này, Hạng Nhạc Nhạc yêu cầu vẫn luôn đi theo Lục Huyền, nói cho cậu kỳ tiết mục này yêu cầu sắm vai nhân vật đặc thù, cùng với thời gian tương ứng cùng quan hệ thân phận .

Bố trí cụ thể hiện trường, yêu cầu ngày mai đến hiện trường mới có thể đủ để báo cáo.

Lục Huyền có thể tham gia cái tiết mục này, kỳ thực là cọ quan hệ Nhan Như Ngự , bắt được kịch bản cũng chỉ là toàn bộ quan hệ vụ án không lớn, vào làm trạng thái người qua đường Giáp*.

(*)mình có thể hiểu nôm na là diễn viên qua đường, người không quan trọng, người đóng vai quần chúng.

Bất quá này tốt xấu là một kịch bản hoàn chỉnh, liền tính là người qua đường Giáp, cũng có phần diễn của người qua đường giáp, không giống như trò chơi bên ngoài của show thực tế, một khi nghệ sĩ tồn tại cảm không cao, hậu kỳ hoàn toàn có thể đem cắt rồi cũng không có bạn trông đó.

Nhan Như Ngự buổi tối mới đến, người đi theo cậu tới vẫn là Tằng Quần.

Lục Huyền chỉ là nhìn hắn một cái, liền dời đi tầm mắt, so với Nhan Như Ngự, cậu càng để ý mình khi nào mới có thể bắt được đại đơn hai ngàn vạn này.

Trừ bỏ Nhan Như Ngự ở ngoài, cậu không có nhìn đến mặt của nghệ nhân khác.

Thẳng đến ngày hôm sau ở hiện trường đóng phim, cậu mới rốt cuộc gặp được trừ bỏ cậu cùng Nhan Như Ngự có bốn nghệ nhân khác .

Bốn người hai nam hai nữ, Lục Huyền có thể mơ hồ từ trong trí nhớ nguyên chủ nhận ra được thân phân của bốn người này, bởi vì bốn người này ở trong giới giải trí có chút danh khí, về mặt khác, thì không có.

Cậu là người mới đến, không quen biết người khác cũng không có gì kỳ quái.

Đứng ở bên ngoài hiện trường đóng phim lâu vậy, Lục Huyền ngồi xổm xuống, bưng lấy mặt nhìn biệt thự trước mắt tản ra sương mù màu đen.

Nồng đậm hắc khí như vậy, hẳn là không nên tiến vào đâu, hay là không đi?

"Lục lão sư, chờ Doãn lão sư xem hết hiện trường ra, chúng ta liền có thể đi vào." Hạng Nhạc Nhạc cũng đi theo ngồi xổm xuống, nghiêm túc thực hiện chức trách.

"Trách tôi, buổi sáng ra cửa không xem bói." Lục Huyền thở dài.

"A?" Hạng Nhạc Nhạc nghi hoặc.

"Bằng không vẫn là thôi đi, trên người cũng không có công cụ gì dùng tốt, vẫn là rút lui cho thỏa đáng." Lục Huyền nói xong, đột nhiên quyết định, đứng dậy, không chút do dự xoay người rời đi.

"Lục lão sư?" Hạng Nhạc Nhạc nhìn bóng dáng không chút do dự kia.

"Anh đi vệ sinh hả."

"Không không không, tôi không ghi lại, người nào thích thì ghi chép không thích thì thôi." Lục Huyền vội vàng nói, cậu là loại người không thích chọc vào phiền toái.

Mắt thấy Lục Huyền muốn đi xa, Hạng Nhạc Nhạc đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng chạy đến cách đó không xa: "Chị Đường, không tốt rồi, Lục lão sư đột nhiên nói anh ấy không muốn diễn nữa."

"Cái gì???" Đường Thu khiếp sợ nói, đột nhiên đứng dậy, "Cậu ta ở đâu, ở đâu?"

"Hướng bên kia." Hạng Nhạc Nhạc chỉ vào phương hướng trước đó Lục Huyền rời đi nói

"Ngọa tào, nhãi ranh này, tôi xem là cậu ta chán sống!!!" Đường Thu cả giận nói, trực tiếp hướng về phía phương hướng Hạng Nhạc Nhạc chỉ chạy đi.

Hạng Nhạc Nhạc nhận mệnh mà theo ở phía sau, một bụng nước đắng, đầu năm nay không chỉ có một đường chơi đại bài*, tuyến 18** cũng chơi đại bài, khổ chính là nhân viên công tác này.

(*)dỡ tính ngôi sao (đa tạ HoaBNgn9 đã góp ý ╰(*'︶'*)╯♡)

(**)Tuyến 18 là diễn viên kém nổi, thường đóng vai phụ hoặc web drama mì ăn liền.

Thời điểm Lục Huyền rời đi, tốc độ cũng không mau, Đường Thu chạy tới không bao lâu liền đuổi kịp Lục Huyền.

Không đợi Lục Huyền trả lời, Đường Thu giơ lên tay liền hướng đến đánh cái ót của cậu.

Lục Huyền cảm giác được phía sau truyền đến chưởng phong, đột nhiên nhấc tay ôm cái ót của mình, ngồi xổm xuống.

"Chị Đường, tôi lúc nào trêu chọc chị vậy ?"

Đại khái là Lục Huyền nhanh như vậy đã làm bộ dáng đùa Đường Thu, tức giận trong lòng cô ít đi rất nhiều, nhưng vẫn là xụ mặt hỏi: "Nhãi ranh, cậu thật không tính quay diễn nữa ?."

"Tôi cảm thấy giới giải trí quá nguy hiểm, cho nên tôi dự định rời khỏi giới giải trí." Lục Huyền ôm đầu.

Loại địa phương rách nát này, bình thường cậu sẽ không tới, tự nhiên sẽ không gặp được sự, cố tình lại gặp trong giới giải trí, còn có người vội vàng đuổi tới chạy tới nơi này quay show truyền hình, cái này không phải tìm chết sao?

Hết chương 7

Tác giả có lời muốn nói: Các bạn nhỏ, ta tới rồi, ngày hôm qua đăng mười chương trước , ngày sau mười chương yêu các ngươi mua! (*╯3╰)


Editor có lời muốn nói : có biến nè không biết Tiểu Huyền Huyền có bỏ được nghề diễn viên này được hay không ? Mọi người Đoán xem (ˊo̴̶̷̤ ᴗ o̴̶̷̤ˋ)

Editor: tranh thủ chút thời đăng cho các cô, tí nữa tui đi học buổi chiều rồi (人 •͈ᴗ•͈)

21/10/20

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro