Chương 6 : Tai họa trời giáng bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: A Trần

"Tiểu tổ tông, cầu cậu đừng nói giỡn." Đường Thu muốn rống lên, sau khi nghiêm túc suy nghĩ lại một lúc đem tiếng rống giận dữ bên miệng nuốt xuống.

Hít một hơi thật sâu.

Cô đang đối mặt với người bệnh, người bệnh, là một người vừa mới cắt cổ tay tự sát, là người bệnh yếu ớt!

"Làm sao vậy?" Lục Huyền mềm mại nằm liệt trên sô pha, vô lực mở miệng.

"Chuyện tốt, chuyện rất tốt, chúc mừng cậu sắp phi thăng rồi!" Đường Thu kích động nói.

"Ngô, đây là một vấn đề rất nghiêm túc ." Lục Huyền ngồi dậy, trầm mặt mở miệng.

"Rất nghiêm túc, tôi tin tưởng sau tiết mục này cậu khẳng định sẽ nổi danh , đi lên đỉnh cao nhân sinh!" Lúc nói chuyện, trong lòng Đường Thu vừa vui mừng vừa mang một chút kích động, cảm thấy đứa nhỏ mình mang này rốt cuộc cũng thông suốt.

"Tôi muốn nổi tiếng làm gì?" Lục Huyền đột nhiên hỏi ngược lại, trong giọng nói toàn là mờ mịt.

"Không cần nổi tiếng, cậu nghiêm túc à?" Đường Thu bị hỏi đến ngốc, tay nắm điện thoại thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.

"Không phải chị nói phi thăng sao?" Lục Huyền hỏi, "Phi thăng chẳng lẽ không phải sự kiện rất nghiêm túc sao?"

Hỏi ra lời này, đầu dây bên kia đột nhiên vang lên tiếng đồ vật bị ném xuống mặt đất, một trận giòn vang, mười phần êm tai.

"A a a a a cậu đền điện thoại cho tôi đi!!!!!" Đầu dây bên kia đột nhiên vang lên âm thanh tức giận.

Lục Huyền yên lặng đưa điện thoại dịch ra xa.

Một hồi lâu, đầu dây điện thoại bên kia truyền đến âm thanh sột soạt.

"Lục Huyền, đầu óc của cậu có phải bị nóng quá nên hỏng luôn rồi phải không, tôi yêu cầu cần phải đưa cậu đi bệnh viện khám thử xem sao?" Đường Thu hít một hơi thật sâu rồi mới thở ra.

Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, cô có thể làm được.

Nghĩ như vậy, Đường Thu một tay khác gắt gao nắm chặt ly thủy tinh.

"Được rồi, chị nói đi." Lục Huyền tư thế ngồi đoan chính, bày ra bộ dáng ngoan ngoãn.

"Không phải là làm chuyện xấu gì rồi chứ?" Đường Thu chần chờ hỏi.

"Tôi ngoan như vậy mà." Lục Huyền thấp giọng trả lời, cho dù chính cậu nói ra lời nói này chính cậu cũng không tin.

Đường Thu nỗ lực áp chế tính tình của mình, che lại trái tim: "Tin tức từ công ty, nói là Nhan Như Ngự nhận một tiết mục, muốn mang cậu đi làm phi hành khách quý."

"Vậy tiết mục yêu đương trước kia thì sao?" Lục Huyền hỏi.

"Nhận, đương nhiên nhận, dù sao hiện tại cậu không có công tác gì, ngu gì mà không nhận." Đường Thu lập tức đánh nhịp quyết định.

"À, tôi còn có một câu hỏi." Lục Huyền nắm điện thoại nghiêm túc hỏi.

"Cậu nói đi." Đường Thu hào phóng mở miệng, trải qua chuyện lần trước kia, năng lực áp chế tính tình của cô càng tiến bộ hơn rất nhiều.

"Phi hành khách quý là cái gì?" Lục Huyền rất nghiêm túc hỏi.

Cậu vừa nói ra khỏi miệng, đầu dây điện thoại bên kia đầu liền truyền đến âm thanh gì đó không rõ lắm, một hồi lâu, tiếng nói hữu khí vô lực của Đường Thu mới truyền tới: "Tôi vừa bắt lấy được điện thoại, có lợi hại không?"

Lục Huyền: "...... Lợi hại."

"Thôi, sáng mai tôi tới đón cậu!" Đường Thu nhanh chóng cúp điện thoại, sợ trễ một giây, cô sẽ bị làm cho tức chết mất.

Điện thoại trên tay Lục Huyền truyền đến âm thanh tút tút, cậu cau mày lẩm bẩm: "Chị còn chưa nói cho tôi phi hành khách quý là cái quái gì nữa?"

Nói thì nói vậy, cậu trực tiếp mở trình duyệt điện thoại ra, tìm tòi bốn chữ phi hành khách quý.

Ở trên mạng có nói như là "Hình thức cùng nhau thắng , tổ tiết mục đưa tiền, khách quý thông qua việc tiết mục hấp dẫn fan" sau ba phút phải có đáp án , cũng phải đưa ra kết luận thật nhanh.

Một gameshow chia làm hai loại khách quý là thường trú cùng phi hành, người trước thì số lần tham dự tiết mục vượt qua một nửa, thậm chí mỗi một kỳ tiết mục đều sẽ ở lại, mà phi hành khách quý tham dự tiết mục số lần khả năng chỉ là một kỳ trong 12 kỳ cũng vừa đến hai lần.

Đường Thu nhận cho cậu hai show truyền hình, một là thường trú , một là phi hành khách quý.

Trách không được khi cậu hỏi hai tiết mục an bài thế nào, Đường Thu trực tiếp tỏ vẻ đều nhận cả hai.

Lục Huyền đối với giới giải trí không có hứng thú quá lớn, chẳng qua đây là chức nghiệp của nguyên chủ, cậu lại xuyên đến thân thể này, không chỉ kế thừa đào hoa nát của nguyên chủ, còn phải kế thừa chức nghiệp của nguyên chủ luôn.

Dù sao cậu cũng không có việc gì làm, đi show truyền hình kia chơi cũng được.

Sau khi thông suốt được điểm này, Lục Huyền liền an tâm nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, cậu chưa dậy, thì nghe được tiếng đập cửa.

Nháy mắt tiếng đập cửa vang lên, cậu liền trở mình, cầm gối đắp lên đầu của mình.

Không bao lâu, tiếng chuông điện thoại như đòi mạng vang lên.

"Thật ồn ào."

Cậu mơ hồ cầm lấy điện thoại rồi nhìn xuống màn hình, nhìn thấy biểu tượng thông báo trên điện thoại, trực tiếp ngồi dậy.

"Xém chút nữa thì quên, hiện tại không phải ở trên núi." Lục Huyền gãi gãi đầu tóc lộn xộn rối bời, giãy giụa ngồi dậy, ấn xuống nút trả lời.

Tên người điện tới là Đường Thu, bởi vậy trong nháy mắt khi nhận cuộc điện thoại, cậu liền tự giác đem điện thoại đặt xa mình cách xa khoảng một mét, lẳng lặng chờ tiếng rống giận dữ của Đường Thu vang lên.

"Huyền Nhi a, cậu thức dậy chưa ?" Âm thanh ôn nhu ngoài ý muốn vang lên trong điện thoại.

Lục Huyền theo bản năng xoa xoa cánh tay, thấp giọng lẩm bẩm: "Không phải là bị quỷ bám vào người đi, tôi còn chưa kịp mua bùa với chu sa đâu."

Bên này âm thanh tương đối nhỏ, Đường Thu cẩn thận nghe vẫn nghe rõ, cô nỗ lực lộ ra tươi cười: "Huyền Nhi a, tôi đang đứng ở trước cửa nhà, cậu có thể đi mở cửa được không?"

"Tôi đi ngay." Lục Huyền xuống giường, mang dép lê vào, nhanh chóng đi tới cửa mở cửa phòng ra.

Sau khi thấy rõ người đứng bên ngoài cửa có, cậu lập tức minh bạch nguyên nhân vì sao Đường Thu trước đó nói chuyện ôn nhu đến như vậy.

"Mấy người đến đây từ lúc nào?" Lục Huyền hỏi.

"Vừa đến, đang suy nghĩ làm sao để liên hệ được với Lục tiên sinh, thì nhìn thấy Đường tiểu thư, còn tốt Đường tiểu thư có thể liên hệ được với Lục tiên sinh." Tằng Quần mở miệng cười.

Lục Huyền nhìn hai người liếc mắt một cái: "Không có việc gì, mấy người đi thôi."

"Uy." Đường Thu đẩy Lục Huyền, hy vọng cậu chớ quên tình cảnh của mình.

"Không có việc gì." Lục Huyền lắc đầu, tình huống hiện tại là Nhan Như Ngự cùng Tằng Quần cầu cậu, mà không phải cậu cầu hai người đó, ngữ khí nói chuyện không cần thiết phải ăn nói khép nép.

"Cái này......" Tằng Quần do dự.

Từ tình huống của Lục Huyền mà nhìn thì, danh khí trong vòng giải trí của cậu ta quá kém, để cho nghệ sĩ của hắn kết bạn cùng Lục Huyền là quan hệ có hại chứ không có lợi, thế nhưng ngẫm lại thủ đoạn kỳ lạ trước đó của Lục Huyền, Tằng Quần lại không dám nói gì thêm.

"Phương thức liên lạc " Nhan Như Ngự trực tiếp móc điện thoại ra.

"Tôi không nhớ rõ số, hay là anh đọc số điện thoại của anh đi, tôi gọi cho anh, có cần thêm WeChat nữa không?" Lục Huyền cũng lấy điện thoại ra, thái độ đối với khách của cậu vẫn luôn không tồi.

"135****8866, thêm WeChat ." Nhan Như Ngự trực tiếp đem mã QR WeChat ra.

Lục Huyền lưu lại dãy số điện thoại, rồi gọi cho Nhan Như Ngự, sau đó quét mã QR rồi thêm WeChat.

Một loạt động tác có thể nói là nhanh như bay.

Tằng Quần cùng Đường Thu ở một bên nhìn đều trợn mắt há hốc.

Tằng Quần là bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy Nhan Như Ngu chủ động như vậy.

Về phần Đường Thu, cô trăm triệu không nghĩ tới Lục Huyền thế mà có quan hệ cùng Nhan Như Ngự, không chỉ follow Weibo lẫn nhau, còn đem số điện thoại cho đối phương, lại thêm WeChat nữa chứ.

"Được rồi, hai người không có chuyện gì thì đi trước đi, tôi có nhiều chuyện phải làm còn rất bận rộn." Cùng Nhan Như Ngự trao đổi phương thức liên lạc riêng xong, Lục Huyền trực tiếp đem điện thoại để vào trong túi.

"Này không tốt lắm đâu......" Đường Thu chần chờ nói, nhìn hai người Nhan Như Ngự cùng Tằng Quần, "Bằng không đi vào phòng ngồi một lát?"

"Không cần không cần," Tằng Quần vội vàng lắc đầu, "Lịch trình hôm nay của A Ngự đều xếp đầy, buổi sáng còn có một quảng cáo quan trọng phải chụp, chúng tôi đi trước vậy."

Nói xong, Tằng Quần quay đầu nhìn về phía Nhan Như Ngự: "A Ngự, đi thôi."

"Ừm." Nhan Như Ngự vẫn là lạnh mặt, phảng phất như người thân thiện trao đổi phương thức liên lạc trước đó không phải hắn vậy.

Sau khi người rời khỏi, Đường Thu khiếp sợ nhìn Lục Huyền: "Bọn họ rốt cuộc đến đây làm cái gì?"

"Đến để tôi nhìn một chút." Lục Huyền đơn giản rõ ràng nói.

"Để cậu...... Nhìn thử?" Đường Thu càng thêm khiếp sợ rồi, "Đây là có ý tứ gì?, sao tôi nghe lại không hiểu?

"Về sau chị liền sẽ biết." Lục Huyền quay đầu lại.

Giới huyền học luôn luôn chú ý tùy duyên, trước đó Đường Thu gặp được sự kiện thần quái, cậu không cần thiết phải nghiêm túc giải thích cho Đường Thu, ở trong mắt người thường chuyện này là chuyện không thể tưởng tượng nỗi.

Vào thời điểm Lục Huyền đi rửa mặt, Đường Thu nhận được một cuộc điện thoại.

"Cái gì, An Dương phản hồi?" Đường Thu nhíu mày.

"Như vậy thì tiện nghi cho gã rồi, thật khó chịu."

"Được, đã biết đã biết, xây dựng mặt mũi, tốt a, chờ Lục Huyền đi ra tôi liền nói với cậu ấy."

"Yên tâm đi, Lục Huyền không phải người mang thù, chuyện trong quá khứ đã qua, cậu ấy sẽ không so đo."

Sau khi cúp điện thoại, Đường Thu tức giận nện xuống cái bàn.

"Mẹ nó, thật không biết xấu hổ!"

"Đừng nện cái bàn của tôi, rất đắt đó." Lục Huyền từ phòng vệ sinh đi ra, thì nhìn thấy Đường Thu giơ tay phải muốn nện cái bàn.

"Hẳn là cậu nên quan tâm tay tôi có đau không phải sao?" Đường Thu trừng mắt nhìn về phía sau.

"Ách," tay Lục Huyền nắm lấy khăn lông thật chặt, "Vậy, chị tiếp tục, tiếp tục đi ha."

Nói như vậy, cậu xoay người đi tới phòng vệ sinh, vừa đi vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đầu năm nay, đúng là , trong nhiều người lại có người so với tôi còn hung tợn, không thể trêu vào, không thể trêu vào."

"Lục Huyền!" Đường Thu đột nhiên giận dữ hét lên.

"A?" Lục Huyền quay đầu lại, thầm nghĩ mình hình như không có đắc tội với vị đại tỷ này đi?

"Công ty gọi tới, bảo cậu ở trên Weibo phản hồi lại An Dương," Đường Thu nhíu mày, "Trước đó An Dương ở trên Weibo @ cậu, cùng cậu xưng huynh gọi đệ, muốn đem chuyện này bỏ qua, cậu vẫn không có phản hồi, dư luận có chút trở nên bất lợi đối với An Dương, gã tìm công ty cho tiền bảo công ty tạo áp lực cho chúng ta, hiện tại danh khí của gã khá lớn, so với cậu tốt hơn, công ty sẽ không đắc tội với gã, hơn nữa hiện tại trong tay có vị trí thường trú còn kia trong gameshow còn theo chân bọn họ làm cộng sự, hay là, cậu vẫn nên phản hồi đi."

"Thật sự muốn tôi phản hồi ?" Lục Huyền nhíu mày hỏi.

"Tôi không biết cậu lúc trước suy nghĩ cái gì, trên miệng thì nói nhẹ nhàng, trong lòng khó tránh khỏi sẽ tìm cách ứng phó, vì sự nghiệp mà suy nghĩ, coi như là bị chó cắn một cái, tôi sẽ quay lại tìm công ty đòi cho cậu một chút phúc lợi, xem như là mang cậu tiêm vắc-xin phòng bệnh, thế nào?" Đường Thu thật cẩn thận nói, chuyện này đổi thành cô, cô khẳng định cũng sẽ tìm cách ứng phó, nhưng đâu là giới giải trí, ai mà không cúi đầu chứ.

"Cũng không phải," Lục Huyền vẫn là nhíu mày, "Tôi phản hồi gã, nói cái gì cũng được à?"

"Tận lực đừng nói nói bậy." Đường Thu nghiêm túc nói, sợ Lục Huyền không nhịn được, ngay tại Weibo mắng lại.

"Kia chắc chắn sẽ không," Lục Huyền nhẹ nhàng thở ra, "Tôi không giống loại người sẽ nói nói bậy, tôi đi phát Weibo đây."

Hai phút sau.

Lục Huyền V: Huynh đệ, xét chúng ta là huynh đệ, khuyên huynh hôm nay tốt nhất đừng đi ra ngoài, cẩn thận tai họa trời giáng bất ngờ, nhớ lấy【 nghiêm túc 】@ An Dương

Đường Thu nghe được âm thanh truyền đến tin tức nhắc nhở từ điện thoại, mở Weibo liền nhìn thấy, thiếu chút nữa ngất đi.

"Lục Huyền, đã nhắc là không được nói bậy mà!!!"

"Này làm sao xem như nói bậy? Chẳng lẽ không phải lời nói rất tốt đẹp sao?" Lục Huyền bóp điện thoại đi ra khỏi phòng, nghi hoặc hỏi.

"Mau mau mau, thừa dịp không ai nhìn thấy, nhanh xóa đi." Đường Thu vội vàng tiến lên.

"Hình như không kịp rồi, đột nhiên có rất nhiều lượt like với chia sẻ." Lục Huyền chủ động đem điện thoại đưa cho Đường Thu.

Bên kia.

Tằng Quần nghe được tiếng điện thoại phát ra leng ka leng keng trong túi, thừa dịp vào thời điểm đèn đỏ dừng xe lấy điện thoại ra, nhìn thấy mặt nội dung phía trên sau cũng thiếu chút nữa ngất đi.

Hắn không dám giống như Đường Thu đối với Lục Huyền giận dữ mắng, đành phải thật căn nhắc cẩn thận dò hỏi.

"A Ngự, cậu...... Không phải là trượt tay đi? Bằng không đem lượt like hủy bỏ đi ?"

"A, tôi không có trượt tay." Nhan Như Ngự yên lặng đem màn hình điện thoại tắt đi , nghiêm túc nhìn phía trước, "Đèn xanh, đừng cản đường đi."

"Muốn điên rồi, lần này lại phiền toái," biết bản thân không cách nào thay đổi được hành động của Nhan Như Ngự, Tằng Quần đạp chân xuống ga đồng thời thở dài thật sâu, "Cậu ta thật là cọ với cậu đủ nhiệt độ, lần này hai ngươi không buộc chặt cũng không được."

"Không phải cọ, lời cậu ta nói, chuẩn không sai." Nhan Như Ngự trong mắt hiện lên một vòng sáng sắc.

Tằng Quần: "A???"

Hết chương 6

Editor: chúc các cô 20/10 vui vẻ nha (◍•ᴗ•◍)❤

20/10/20

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro