Chương 5 : Ai ôm đùi ai ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: A Trần

"Chị Đường, có chuyện gì vậy?"

"Cậu rốt cuộc cũng dậy rồi, tối hôm qua cây cầu lớn XX trên đường cao tốc BN bị sập, khi đó Nhan Như Ngự ở bên cạnh, thiếu chút nữa xảy ra chuyện, thế nhưng rất kỳ quái nha, vậy mà anh ta ngay lập tức
follow cậu, còn nói hai người là bạn bè, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Đường Thu trong lòng mang tràn đầy nghi hoặc, nếu không phải sợ Lục Huyền ngủ không đủ giấc, nghỉ ngơi không tốt, thì cô đã sớm gọi điện thoại đến đây rồi.

Lục Huyền ôm gối, rụt chân ngồi ở trên sofa, bộ dáng vẫn buồn ngủ mông lung.

"Cho nên mấy người một hai sáng sớm liền đi quấy rầy tôi ngủ?" Cậu ngáp một cái, nhắm nửa con mắt dựa vào trên sofa.

"A?"

"Trong nhà tôi có tới hai khách không mời mà đến, người mà chị mới nói đến đấy." Lục Huyền trực tiếp đem điện thoại ném tới người nọ ngồi ở bên trái sôfa đơn, ôm đầu nằm nghiêng đang nhắm mắt lại ngủ bù.

"Uy uy uy, Lục Huyền, cậu có ý tứ gì?"

Nhan Như Ngự cúi đầu nhìn điện thoại di động rơi ở trên đùi anh, nhíu mày cầm điện thoại di động lên: "Là tôi."

"Anh là ai ? Tại sao anh ở trong nhà Lục Huyền?" Đường Thu theo bản năng hỏi, cảm thấy âm thanh này có chút quen tai.

"Nhan Như Ngự."Anh lạnh lùng nói.

"Nhan...... Lão sư? A, lão sư tại sao anh ở trong nhà Lục Huyền, anh...... cậu...... Này......" Đường Thu có chút nói lắp bắp, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

"Chuyện trên mạng cô xử lý, tôi có chuyện muốn nói với Lục Huyền." Nhan Như Ngự không phải thật sự tích chữ như vàng, chỉ là có đôi lúc anh không muốn nói chuyện mà thôi, nhưng lần này, anh không mở miệng thì không giải thích được.

"Được rồi, vậy phiền toái Nhan lão sư rồi, cảm ơn Nhan lão sư cho Lục Huyền chúng tôi một cơ hội, hai người vui vẻ mà trò chuyện đi, hảo hảo trò chuyên nha." Đường Thu vội vàng mở miệng.

Tắt điện thoại di động , Nhan Như Ngự đặt điện thoại ở trên bàn, âm thanh đụng nhẹ phát ra.

Lục Huyền nhíu nhíu mày, vẫn không mở mắt.

"Chuyện ngày hôm qua, có người muốn ra tay với tôi?" Nhan Như Ngự hỏi.

"Ừm." Lục Huyền lên tiếng.

"Một ngàn vạn, cậu bảo vệ tôi chu toàn, cũng truy ra người phía sau màn độc thủ." Nhan Như Ngự trầm giọng nói.

Lục Huyền mở choàng mắt, thẳng tắp nhìn về phía Nhan Như Ngự: "Chờ một lát."

Nói xong, cậu lập tức ném gối ôm trong tay ra rồi vọt vào phòng.

Năm phút sau, rửa mặt và thay quần áo xong Lục Huyền lại lần nữa xuất hiện ở phòng khách, ngồi nghiêm chỉnh ở trên sô pha.

"Chúng ta chỉ nói chuyện làm ăn trên thương trường, đối phương đã có bản lĩnh lớn như vậy ra tay đối với một cây cầu, tạo ra chuyện lớn như thế, chỉ sợ là năng lực không thấp." Lục Huyền tự nhận mình là thiên sư chuyên nghiệp, đối với khách, cậu đương nhiên sẽ lấy trạng thái tốt nhất để gặp mặt.

"Bao nhiêu tiền, cậu nói một số." Nhan Như Ngự không nói gì thêm.

"Lời nói này, giống như tôi là người tham tiền vậy," Lục Huyền nhíu mày, nghiêm túc vươn hai ngón tay, "Hai ngàn vạn."

"Thành giao." Nhan Như Ngự lập tức gật đầu.

"Hiện tại làm diễn viên đều kiếm được nhiều tiền vậy à ?" Lục Huyền đôi mắt trừng lớn, hệt như người mua người bán cò kè mặc cả, đối phương đáp ứng quá sảng khoái, làm Lục Huyền cảm thấy mình bị thua lỗ.

"Hai ngàn vạn, cậu thực hiện yêu cầu của tôi, tôi trước tiên sẽ đưa cho cậu 500 vạn, còn lại 1500 vạn chờ mọi chuyện xong sẽ đưa cho cậu sau." Nhan Như Ngự nói.

"Tôi cần phải có tất cả tư liệu về cuộc đời của anh, bao gồm tên của người thân cận cùng người có thù oán với anh " Lục Huyền nghiêm túc nói.

"Được."

"Nếu vậy, hai người có thể đi rồi, lúc nào chuẩn bị xong tư liệu giao cho tôi là được."
Lục Huyền nói, thân thể lại bắt đầu có khuynh hướng xiêu xiêu vẹo vẹo, bất quá đây là đệ nhất đơn sinh ý ở chỗ này của cậu, không thể lấy chiêu bài của mình.

"Cứ như vậy sao? Không cần ở bên người bảo vệ sao?"Tằng Quần ở một bên hỏi, trải qua một đêm chuyện đó phát sinh, hắn cảm thấy Lục Huyền này sâu không lường được, cũng cảm thấy sinh mệnh của mình vẫn luôn treo lơ lửng ở giữa không trung, lúc nào cũng có thể ngã xuống thịt nát xương tan.

"Tôi không phải vệ sĩ," Lục Huyền trừng hắn một cái, "Nếu hai người thật sự không yên tâm, mỗi buổi sáng cũng có thể xuống dưới đây để tôi thấy mặt, ít nhất tôi có thể thấy được vận thế gần đây của hai người."

"Vậy cũng được." Tằng Quần gật đầu, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua là do Lục Huyền sáng sớm nhắc nhở, mà Lục Huyền cũng không nhất định phải thường xuyên đi theo bọn họ mới được.

"Đi thong thả không tiễn." Lục Huyền xua xua tay.

Sau khi hai người rời khỏi, cậu lại nằm liệt trên sofa, thầm nghĩ vẫn là trước kia tốt hơn, lúc ấy thanh danh của cậu đã nổi tiếng rồi, cho nên mặc kệ tư thái của cậu như thế nào, người khác cũng sẽ tin tưởng cậu, đâu giống hiện tại, còn phải giả bộ thế ngoại cao nhân đúng đắn.

Bất quá tốt xấu cũng là đơn hàng lớn trị giá hai ngàn vạn, cố mà giả bộ một chút cũng không gì đáng trách cả.

Lục Huyền ở trên sofa thỏa mãn mà ngủ một giấc, lúc tỉnh lại lần nữa vẫn là bị tiếng chuông cửa đánh thức.

Nhưng mà lần này tốt xấu cũng không giống lần trước hữu khí vô lực*.

(*)Hữu khí vô lực: bất lực, không có sức lực.

"Chị Đường" Lục Huyền mà ở cửa, liền thấy Đường Thu lập tức tiến vào đem đầu dò xét nhìn xung quanh, khóe miệng cậu co giật "Bọn họ sớm đã đi rồi."

"Đi rồi thì tốt, bằng không còn phải đối mặt với gương mặt kia của Nhan lão sư, thở mạnh cũng không dám," Đường Thu vỗ vỗ ngực, "Tôi còn không có hỏi cậu đâu, cậu cùng Nhan Như Ngự lúc nào biến thành bạn bè vậy, sao tôi lại không biết?"

Đường Thu vừa nói, một bên vào nhà, Lục Huyền đem cửa đóng lại, xoay người trả lời vấn đề Đường Thu .

"Bạn bè? Chuyện khi nào?" Lục Huyền hỏi lại.

"A? Trên Weibo của Nhan Như Ngự nói cậu là bạn của anh ta, hôm nay vì chuyện này mà trên Weibo nháo đến xôn xao huyên náo, dân mạng đều khẳng định nói là cậu ôm đùi Nhan Như Ngự ." Đường Thu nghiêm túc nói, đừng nói là những dân mạng đó, ngay cả cô cũng cho rằng là vậy, bằng không vì sao không vô duyên vô cớ Nhan Như Ngự vì cái gì mà ở trên Weibo nói chuyện giúp Lục Huyền chứ.

"Tôi ôm đùi anh ta? Rõ ràng là anh ta ôm đùi tôi thì có!" Lục Huyền lập tức phản bác.

"Cậu đừng nháo, tôi cùng cậu nói chuyện nghiêm túc." Đường Thu nhìn Lục Huyền nghiêm túc nói, vẻ mặt làm biểu tình cậu không cần nói giỡn với tôi đâu.

"Mặc kệ chị có tin hay không," Lục Huyền nhún vai, không có ý tứ tiếp tục giải thích , "Chị Đường tới đây còn có chuyện gì?"

"Nga, đúng rồi, ở chỗ tôi có cái gameshow, nghe nói là một chương trình truyền hình thực tế tiết mục yêu đương, cậu coi như là đi diễn đi, hiện tại cậu có thể nhận được vở kịch đã thật không tồi rồi, không cần quá bắt bẻ."Đường Thu từ trong túi xách lấy ra vở, đưa vào trong tay Lục Huyền.

Lục Huyền mở vở ra, ánh mắt đầu tiên liền thấy được hai cái tên trên đó.

"An Dương, Bối Thư Thư?" Cậu hỏi lại.

"Ừm, cậu biết, danh khí của hai người bọn họ hiện tại tương đối cao, tổ tiết mục cũng yêu cầu người diễn là chính, nếu nói thật thì tổ tiết mục tổ lần này tìm cậu cũng là vì mánh lời, bất quá rốt cuộc dù sao cũng chỉ là đài truyền hình hạng hai, tài chính không đủ, cho nên trừ bỏ ba người ra không có ai khác, mặt khác ba người đều là mua nước tương." Đường Thu lựa chọn ăn ngay nói thật.

"Chị Đường nói như vậy cơm áo đều ăn bám cha mẹ thì không tốt lắm?" Lục Huyền cười cười, đối với việc cùng An Dương ,Bối Thư Thư gặp mặt không có bài xích quá lớn, dù sao nguyên chủ đã đi đầu thai, cậu cũng vì nguyên chủ nào đó mà một đời vinh hoa, nghiêm túc mà nói, cậu không có nợ nguyên chủ.

"Nói thì nói, dù sao bọn họ cũng không nghe thấy, lần này đối với cậu mà nói là cơ hội, nếu ở trong tiết mục có thể nghĩ cách làm ra một chút ấn tượng, về sau sẽ có người tìm cậu đóng phim cũng sẽ càng ngày càng nhiều." Đường Thu nghiêm túc giải thích, sợ Lục Huyền vì ân oán cá nhân mà cự tuyệt cái gameshow này.

"Tiết mục chân nhân yêu đương," Lục Huyền nhíu mày rồi xem xong toàn bộ vở, "Chị Đường, tôi thấy cái tiết mục này treo vô cùng."

"Có ý tứ gì?" Đường Thu kinh ngạc nói.

"Ý tứ chính là cái tiết mục này có khả năng sẽ không thành công, vấn đề không nhỏ." Lục Huyền đối với tương lai luôn có một loại cảm giác mạc dạn kỳ diệu, đây là cảm giác đáy lòng của cậu, không thể nói chính xác, nhưng cơ bản tám chín mười phần, đặc biệt những đồ vật mà mắt cậu nhìn thấy.

"Vậy coi như kiếm chút tiền." Đường Thu tầm nhìn khai phát, cũng không đem toàn bộ bảo đè ở trên cái gameshow này.

"Được." Lục Huyền gật đầu.

Đúng lúc này, tiếng chuông ngoài cửa vang lên.

"Cậu còn có người quen?" Đường Thu ở nơi này rất ít khi nghe được tiếng chuông cửa, cho dù là thời điểm lúc trước An Dương còn ở nơi này, đối phương khuya mới trở về, cơ bản cô không nhìn thấy đối phương.

Nói tới nói lui, Đường Thu vẫn là chủ động đi mở ra cửa phòng, để tránh tình huống xuất hiện ngoài cửa là fan hoặc là phóng viên.

"Tằng tiên sinh?" Đường Thu đương nhiên quen biết Tằng Quần, là người đại diện của Nhan Như Ngự, cũng là số một số hai trong giới.

"Đường tiểu thư, tôi tìm Lục lão sư." Tằng Quần nói như vậy nói, ngữ khí thập phần khách khí.

"Hả," Đường Thu có chút thụ sủng nhược kinh, "Nếu có thể, gọi tôi là Tiểu Đường cũng được, Lục Huyền ở bên trong."

"Cảm ơn," Tằng Quần vào nhà, từ trong lòng ngực lấy ra một tờ chi phiếu, đưa cho Lục Huyền, "Lục lão sư, đây là giai đoạn đặt tiền cọc trước."

Lục Huyền nhận chi phiếu, cũng thấy được mặt trên kim ngạch, không nhiều không ít, vừa đúng 500 vạn.

"Vậy phiền toái." Lục Huyền bình tĩnh gật đầu.

"Cái này, có phải là hộ thân......" Tằng Quần chần chờ nói.

"Không cần, nếu chúng ta ở cùng tòa chung cư lớn, lúc nào muốn gặp là có thể thấy, nếu Nhan lão sư muốn gặp tôi, tùy lúc xuống đây liền tốt." Lục Huyền nói thẳng.

"Được," Tằng Quần gật đầu, lại nhìn xuống vở ở trên mặt bàn, "Vậy tôi liền đi trước."

Tằng Quần rời đi, Đường Thu lập tức lại gần , khiếp sợ mà nhìn chi phiếu: "Cậu sẽ không bị Nhan Như Ngự bao dưỡng đi?"

"Sao có thể? Vì cái gì mà tôi phải bị một nam nhân bao dưỡng, tôi thật sự thiếu tiền sao?" Lục Huyền hỏi lại.

"Có chút thiếu," Đường Thu theo bản năng gật đầu, bất quá rất nhanh liền nói, "Nếu không phải quan hệ bao dưỡng, vì sao anh ta vô duyên vô cớ phải cho cậu 500 vạn, cậu còn nói với anh ta tùy lúc đều có thể xuống đây gặp cậu ?"

"Chúng tôi có giao dịch mặt khác, Chị Đường không cần biết." Lục Huyền tạm thời tính toán không cho quá nhiều người biết bản lĩnh của mình, rốt cuộc cậu còn không biết mình vì sao lại mượn xác hoàn hồn trong khối thân thể này, bại lộ càng nhiều, cậu liền bị nguy hiểm.

"Chẳng lẽ là ma cô*?" Đường Thu lại lần nữa hỏi.

(*) kẻ làm nghề dẫn gái điếm cho khách Danh từ: kẻ lưu manh, đểu giả.

"Có thể tưởng tượng tốt hơn một chút được không ?" Lục Huyền trừng mắt nhìn cô trừng một cái.

"Được rồi được rồi, là tôi sai rồi," Đường Thu lập tức nhấc tay đầu hàng, "Nhưng mà nếu là cậu cùng Nhan Như Ngự thật sự có quan hệ, đối với cậu ngược lại có chỗ lợi, ít nhất Nhan Như Ngự so với tên cặn bã rác rưỡi An Dương kia tốt hơn nhiều, bất quá gương mặt này của cậu cần phải chú ý một chút, đến lúc để lại sẹo rồi thì không tốt."

"Chị Đường, không bằng chúng ta tới nói về chuyện nhân sinh với triết học đi?" Lục Huyền ngồi ở trên sofa, cuộn chân lại ngẩng đầu nhìn Đường Thu.

"Khụ, tôi còn có việc, đi trước, Đường Thu quay đầu lại ,tổ tiết mục sẽ thông báo thời gian, trước nhìn xem mỗi tính huống của khách quý, tôi sẽ báo cho cậu thời gian." Đường Thu nói.

"Ừm."

Đường Thu rời đi một thời gian ngắn, đột nhiên gọi điện thoại tới, vừa mới tiếp cuộc điện thoại, liền truyền đến âm thanh gào thét của Đường Thu.

"Lục Huyền, cậu còn nói mình cùng Nhan Như Ngự không có một chân!!!!!!"

Khi thời điểm Đường Thu nói chữ thứ nhất Lục Huyền liền theo bản năng đem điện thoại dịch xa, nhưng cho dù cách thật xa như vậy, vẫn là có thể nghe được tiếng rống của Đường Thu.

Đợi đến Đường Thu rống xong, cậu mới chậm rì đem điện thoại dịch trở về: "Làm sao vậy?"

"Cậu thật sự không biết?" Đường Thu nghi ngờ nói.

"Ngô......" Lục Huyền nghiêm túc tự suy nghĩ trong chốc lát, nhớ lại một chút lời vừa rồi của Đường Thu nói, bừng tỉnh đại ngộ, "Tôi cùng Nhan Như Ngự thật sự không có một chân, ngay cả lông chân của anh tôi cũng chưa nhìn thấy qua."

Hết chương 5

Đã beta(13/9)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro