Chương 18 : Bút màu đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: A Trần

"Tiên sinh, chúng ta nói chuyện đi." Lục Huyền cầm mấy đồ trước đó không lâu mua từ cửa hàng bách hóa, chu sa cùng giấy vàng cũng đã bị mở ra, ánh mắt dừng lại chữ viết trên giấy vàng ở cách đó không xa.

"Ta cảm thấy chân dung trước đó khó coi." Tô Thức hợp tình hợp lý nói.

Lục Huyền nghiêm túc nhìn hắn, nghĩ đến chân dung trước đó, hồi lâu trịnh trọng gật đầu: "Ngài nói đúng."

"Hả?" Tô Thức hỏi lại.

"Không phải ý tứ đó," Vẻ mặt Lục Huyền đau khổ, không dám xúc phạm đại lão có quyền thế, "Ý của ta là dùng bút màu đỏ viết chữ là điềm xấu."

"Sao là điềm xấu?" vẻ mặt Tô Thức đại loại như "Ngươi cứ việc phổ cập khoa học, ta sẽ nghe".

"Dùng bút màu đỏ viết chữ thường là mang ý nghĩa người chết......" Lục Huyền nói, đột nhiên cảm thấy không thích hợp.

Quả nhiên giây tiếp theo, Tô Thức liền bày ra bộ dáng "Ngươi đang đùa ta à" thái độ: "Ta không phải người chết?"

"Thực xin lỗi, ta sai rồi," Lục Huyền lập tức xin lỗi, đứng dậy nói, "Ta đi mua giấy cùng bút mực cho ngài, hy vọng ngài có thể vừa lòng."

Nói xong, Lục Huyền trực tiếp đi đến cửa.

Ngay tại thời điểm mở cửa, cậu đột nhiên nghe được phía sau truyền đến âm thanh vui mừng.

"Trẻ nhỏ dễ dạy a."

Bước chân Lục Huyền lảo đảo, thật vất vả mới dẫm ổn, hắn cảm thấy tâm linh(tâm hồn + linh hồn)của mình đã bị tổn thương.

Chờ ở cửa thang máy, cậu nhìn thang máy ngừng lại ở tầng 18, sau đó chậm rãi xuống dưới.

Thời điểm đến tầng 14, thang máy "Đinh" một tiếng mở ra.

"Nhan lão sư, anh muốn đi ra ngoài sao?" Lục Huyền hỏi, nhìn thấy Nhan Như Ngự để tay xuống, giống như vừa mới nâng lên, trong lòng có chút nghi hoặc.

"Cậu cũng muốn đi ra ngoài?" Nhan Như Ngự hỏi.

Một cái chữ "Cũng", Lục Huyền cảm thấy cậu hoàn toàn không cần thiết phải hỏi nhiều.

"Đúng vậy" Lục Huyền lập tức gật đầu, "Weibo của vị đại lão kia trong phòng của tôi, hẳn là Nhan lão sư cũng nhìn thấy rồi, trong nhà không có bút mực, tiên sinh thế mà dùng chu sa cùng giấy vàng viết chữ, tôi tính đi ra bên ngoài mua một bộ giấy và bút mực, bằng không đám dân mạng trên Weibo thế nào cũng phải điên lên rồi.

Nhan Như Ngự sửng sốt, ngay sau đó lấy di động ra, ấn cho màn hình sáng lên, sau đó đưa cho Lục Huyền: "Hiện tại đã điên rồi."

Lục Huyền nhìn khu bình luận toàn là "????????", Theo bản năng đỡ trán, cậu liền biết, việc làm của đại lão Tô Thức nhất định sẽ làm cho đám dân mạng phản ứng.

Đúng lúc này, cậu đột nhiên nghe được bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ.

Quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy mặt của Nhan Như Ngự.

Lục Huyền:???

"Không nhìn thấy quỷ a?" Lục Huyền nhíu mày.


"Hả?" Nhan Như Ngự theo bản năng hỏi lại.

"Tôi vừa rồi hình như nghe thấy tiếng cười, mà không thấy có người cười, khẳng định là quỷ, nhưng thang máy rất sạch sẽ, không thấy có quỷ." Lục Huyền lông mày nhíu lại chặt hơn, tựa hồ như rất phiền não.

Nhan Như Ngự giơ tay sờ khóe môi của mình: "...... Có lẽ là ở tầng nào đó bên ngoài thang máy."

(A Trần: Tội cho anh chỉ cười khẽ thôi đã bị ẻm xem như quỷ cười rồi mặt lạnh đúng là khổ mà, chắc đến lúc anh cười trước mặt ẻm chắc dọa ẻm chạy mất (〜 ̄▽ ̄)〜)

"Úc --" Lục Huyền bừng tỉnh đại ngộ, vỗ tay lớn một cái, "Kia cũng có khả năng."

Thang máy tới rồi "Đinh" âm thanh lại lần nữa vang lên, Lục Huyền đi ra thang máy trước, nhìn vị trí phím ấn của thang máy.

Vị trí này, vừa nãy Nhan Như Ngự nâng tay lên tựa hồ chính là từ nơi này xuống dưới?

Chẳng lẽ nói trước đó thời điểm Nhan Như Ngự xuống tầng quên ấn phím?

"Cậu muốn đi mua giấy và bút mực, không thể quá tùy ý, tôi biết một chỗ, giấy và bút mực chất lượng tương đối tốt, tôi đưa cậu đi qua đó." Nhan Như Ngự chủ động nói.

"Vậy thì không tốt lắm," Lục Huyền đem nghi hoặc trước đó vứt bỏ rồi quên sạch sành sanh, "Nhan lão sư không phải còn có việc sao?"

"Không quan trọng lắm việc nhỏ mà thôi, chuyện của Tô tiên sinh tương đối quan trọng." Nhan Như Ngự nói, ấn xuống tầng hai.

Lục Huyền lùi về sau chân muốn đi ra thang máy, thấy Nhan Như Ngự đã ấn xuống tầng hai, cũng không hề khách khí, cười ha hả mà đáp ứng rồi: "Vậy cảm ơn, đối với cái này tôi không hiểu biết, đang lo không biết làm sao bàn giao cùng với tiên sinh, nếu không có anh, tôi đại khái chỉ có thể đi đến cửa hàng tiện lợi mua hàng rẻ tiền."

"Đừng khách khí," Nhan Như Ngự lắc đầu, "Quan trọng nhất chính là thư thái của Tô lão sư."

"Vậy cũng không được," Lục Huyền vội vàng nói, "Dù thế nào đi nữa, vị này cũng là đại lão."

Mặc dù Lục Huyền ghét bỏ Tô Thức hiện giờ do với trong tưởng tượng của cậu không giống nhau, nhưng nên có tôn kính vẫn phải có, đối với Đông Pha cư sĩ trong truyền thuyết, trong lòng cậu càng nhiều chính là sùng kính.

Đến bên cạch xe, Nhan Như Ngự chủ động kéo cửa xe phía sau ghế lái.

"Nhan lão sư khách khí rồi," Lục Huyền có điểm thụ sủng nhược kinh*, vội vàng lên xe, "Vừa văn ngồi vị trí này, sẽ không bị chụp đươc, hiện tại đã có rất nhiều người nói tôi ôm đùi anh, hiểu lầm lớn."

*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái vừa mừng vừa lo

Nghe được lời này, Nhan Như Ngự đem câu trong đầu "Ngồi sau ghế lái tương đối an toàn" gắt gao ém đi xuống.

"Rõ ràng là anh ôm đùi tôi, đúng không?" Lục Huyền không khách khí mà nói một câu.

Nói hết lời, cậu đột nhiên nghĩ đến vị này còn thiếu mình 1500 vạn, nếu là vậy thì cũng là cậu ép giá, không tốt lắm.

Nghĩ đến đây, cậu lặng lẽ nhìn hạ Nhan Như Ngự, lại nhìn thấy trên mặt hắn phảng phất mang theo một tia ý cười.

Ý cười kia lướt qua trong giây lát, rồi lại giống như chưa từng có xuất hiện.

"Đúng, là tôi ôm đùi cậu, cậu đã cứu tôi một mạng." Nhan Như Ngự nghiêm túc trả lời.

(A Trần:Tiểu Ngự anh ôm đùi Tiểu Huyền thì lấy thân báo đáp luôn đi (~ ̄³ ̄)~))

Lục Huyền sửng sốt , ngay sau đó ý cười lại dâng lên: "Kia nhưng không, tôi cứu anh một mạng, nếu là không có tôi, anh đã sớm mất mạng, anh có ân biết báo đáp thế là tôi an tâm rồi."

"Để tôi đưa cậu đi mua giấy và bút mực cho tiên sinh." Nhan Như Ngự còn nói thêm.

"A?" Lục Huyền kinh ngạc, trong mắt loè lên kích động, thật ra cậu không thiếu tiền, bất quá số tiền này không cần cậu chi ra, bốn bỏ năm lên chính là kiếm lời một số đồng tiền lớn.

"Đây là việc tôi nên làm, tôi là minh tinh, thù lao đóng phim rất cao." Nhan Như Ngự biểu tình nghiêm túc.

"Vậy tôi liền không khách khí," Lục Huyền nháy mắt không thù giàu, lại bỏ thêm một câu, "Có thể làm bạn bè với anh thật sự quá tốt."

Nghe được lời này, ánh mắt Nhan Như Ngự lóe lên tia ánh sáng ấm áp nhàn nhạt.

Một loại cảm xúc từ đáy lòng trào ra ngay cả hắn cũng không rõ là gì.

Cảm xúc đó mang theo một tia không thích hợp, mặt Nhan Như Ngự vô biểu tình nói sang chuyện khác.

Tôi dẫn cậu đi đến chỗ tiệm sách, kiêm bán giấy và bút mực, chủ tiệm là người làm bút, ông ta có rất nhiều bạn bè cùng chung chí hướng, mấy người bạn bè đó có chút kỳ lạ, còn có ông ta cũng nổi tiếng trong giới nghiên cứu giấy, bán đồ cũng rất đắt, khách biết đắt nhưng vẫn nguyện ý đến chỗ ông ta mua giấy và bút mực."

"Đắt ra sao?" Lục Huyền hứng thú bừng bừng hỏi.

Nhan Như Ngự bị nghẹn một chút, có điểm không rõ hứng thú của Lục Huyền đến từ đâu, thật vất vả mới sửa lại câu nói cho tốt, chậm rãi nói ra những gì anh biết: "Đắt nhất đại khái hơn một ngàn vạn, bất bảo vật quốc gia là hàng không bán, đồ đắt bình thường thì có mấy trăm vạn, mấy vạn, mấy ngàn."

"Mấy vạn mấy ngàn còn tiện nghi a," Lục Huyền líu lưỡi nói, "Tốn nhiều tiền mua giấy và bút mực như vậy, thật đúng là chuyện mà kẻ có tiền sẽ làm."

Mang theo tâm tình này, Lục Huyền đi vào tiệm sách theo trong lời Nhan Như Ngự.

Vị trí của tiệm sách nằm ở vùng ngoại thành, thấy phía trước là một biệt thự, đến khi Nhan Như Ngự dừng xe, xuống xe, Lục Huyền cũng nhìn không thấy một người nào.

Thẳng đến khi đi đến cửa biệt thự, Lục Huyền quay đầu nhìn lại, cửa hàng rào biệt thự đã chậm rãi đóng lại.

"Cửa hàng rào điện tử trí năng, chỉ có đăng ký biển số xe mới có thể vào." Nhan Như Ngự giải thích nói.

"Quả nhiên là kẻ có tiền." Lục Huyền nghiêm túc gật đầu, quay đầu lại nhìn về phía biệt thự.

Cửa chính mở rộng, dù đứng ở bên ngoài cũng có thể thấy tình huống ở bên trong.

Đại sảnh của biệt thự tràn ngập giá sách, giá sách mang rõ đặc sắc cổ đại, phía trên cũng trang trí rất nhiều phục cổ thư tịch cùng quyển trục, trên tường còn có treo tranh chữ.

Nhưng mà bên trong lại không có một bóng người.

Sau khi hai người đi vào cũng không có người tới chiêu đãi.

"Liễu lão bản, chúng tôi muốn mua giấy và bút mực." Nhan Như Ngự nói.

Tiếng nói của anh vừa dứt, lầu hai liền có người đáp lại, sau đó không lâu lắm lại có một cái đầu nhô ra: "A Ngự a, cậu lần này tới là muốn mua nguyên bộ giấy và bút mực?"

"Ừm, mua cho người ta." Nhan Như Ngự nói.

"Được, cả hai lên lầu đi, tôi lập tức quay đây."

Liễu lão bản nhìn qua ước chừng cũng hơn 40 tuổi, thập phần nho nhã, bất quá cũng không bỏ mặc kệ khách hàng, hơn nữa thập phần nhiệt tình.

"Tôi cho rằng mở cửa hàng ở chỗ này, lão bản hẳn là không để bụng danh lợi." Lục Huyền vươn tay, cọ cọ chóp mũi, bởi vì trước đó mình não bổ, đột nhiên có tương phản.

"Liễu lão bản mở cửa hàng ở chỗ này chỉ là vì tránh một ít phiền toái không cần thiết phiền toái, miễn cho một ít người không biết rõ còn mua không nổi, khách muốn tới nhìn thử, ngược lại khách mua không nổi sẽ bị cưỡng chế đuổi ra ngoài, dù sao có người biết đến tự nhiên sẽ chủ động đến đây" Nhan Như Ngự giải thích nói.

"Nga," Lục Huyền lập tức gật đầu, đột nhiên nhìn thấy trên trụ tường có mã QR nào đó, "Cái mã QR này là...... TaoBao của cửa hàng?"

"Ân." Nhan Như Ngự gật đầu.

Lục Huyền càng thêm bất đắc dĩ, cậu cho rằng người ở đây sẽ không dính khói lửa trần gian, kết quả người ở đây vẫn là người làm ăn, đối với khách cũng không hờ hững.

Còn có......có cửa hành TaoBao?

Lão bản quá thời thượng, ngược lại nổi bật làm cho cậu có điểm đồ cổ, ngạc nhiên.

Trong biết thự có thang máy, sau khi hai người vào thang máy, trực tiếp đi lên lầu ba.

Thang máy mở ra, sau khi đi qua chỗ ngoặt, lúc này mới nhìn thấy chỗ chân chính bày giấy và bút mực.

Lục Huyền quay đầu lại nhìn thoáng qua, cửa thang máy đi ra ngoài có chỗ ngoặt không lớn, nhưng bởi vì có góc độ, vừa lúc đem chỗ bày giấy và bút mực ngăn cách với thang máy phong cách hiện đại, không đến mức làm cho người sinh ra cảm giác cổ đại cùng hiện đại đan xen.

Nhìn lại biệt thự này, Lục Huyền cảm thấy được linh khí nồng đậm.

Nơi phát ra linh khí đó chính là những giấy và bút mực, cùng với những giả cổ hoặc cổ thư tịch thật.

Bởi vậy vừa đi vào biệt thự, khiến cho người có một loại cảm giác"Thư mặc".

"Mua gì, chỉ lo nhìn, phía trên có viết giá rõ ràng, nhìn trúng cái gì đến lầu hai tìm tôi tính tiền liền tốt, nơi này không nhìn thấy được tình huống lầu một, tôi muốn quay về phòng." Liễu lão bản nói, lại xoay người rời đi, mặc kệ lưu lại hai người ở lầu ba.

"Hay là tiên sinh tự mình xem đi, có thể video nói chuyện phiếm." Lục Huyền cự tuyệt không thừa nhận mình là đồ cổ, chỉ là chớp mắt một cái, liền nghĩ ra một cái biện pháp phi thường tốt.

"Có thể để tiên sinh lại đây xem, quỷ cũng yêu cầu đường đi sao?" Nhan Như Ngự chần chờ hỏi.

Lục Huyền:......

"Đậu má, tức giận rồi nga, thật không muốn làm bạn bè với anh!!!"

(A Trần:Tiểu Huyền không muốn làm bạn với Ngự Ngự thì có thể làm vợ nha (^3^♪)

Phồng má thành mặt bánh bao luôn rồi!

Nhan Như Ngự giơ tay, che ở bên môi, ho khan hai tiếng, che dấu ý cười, yên lặng dời tầm mắt đi.

Hết chương 18

31/10/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro