Chương 2 : Huyết quang tai ương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : A Trần

(*)Huyết quang tai ương : tai nạn đổ máu.

《Nam tiểu tam Lục Huyền xuất hiện, trên cổ tay vì sao lại có vết thương? 》---- chủ yếu tự thuật lại cả một câu chuyện và kết quả.

《Tự sát? Là bởi vì nam tiểu tam này cảm thấy xấu hổ? Hay là bị người ta đoạt đi người yêu cảm thấy sống chết không còn luyến tiếc gì 》---- tự công tự thụ, tiểu tam vẫn là tiểu tam, đây là một cái tiêu đề biện luận nổi nhất.

《Lục Huyền xuất hiện ở dưới lầu chung cư, vết thương trên cổ tay nhìn thấy là giật mình, sắc mặt tái nhợt y như lúc nào cũng có thể ngã xuống 》---- hình ảnh minh hoạ N, chủ yếu lấy hình ảnh là chủ, phỏng chừng năng lực của tiểu biên tập không đủ, biên không ra một chuyện xưa vừa đẹp đẽ mà thê thảm.

《Tự sát? mặt thay đổi ? Trong thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 》---- thao thao bất tuyệt, từ từ mà nói, phảng phất như tiểu biên tập đặt mình vào bản thân Lục Huyền, miêu tả biến hóa tâm lý của Lục Huyền rất sống động.

《So sánh khuôn mặt trước và sau của Lục Huyền, bạn tự hỏi rằng Lục Huyền
phẫu thuật thẩm mỹ ở đâu mà đẹp vậy》---- quảng cáo của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.

《Kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ hiện giờ thật là cao siêu, nhìn Lục Huyền sau khi phẫu thuật thẩm mỹ xong thì lột xác, bất quá cũng có diễn viên đi phẫu thuật thẩm mỹ xong cả khuôn mặt thành thảm họa luôn》---- ở hiện trường, chụp trộm vài tấm ảnh, so sánh sự khác nhau của diễn viên "Trước và sau khi phẫu thuật thẩm mỹ", cọ một đợt hot trên internet.

Ngắn ngủn trong mấy giờ, tin tức có liên quan đến Lục Huyền cắt cổ tay tự sát ở trên Internet nổi ầm ầm lên, có một số người bị thu hút bởi tin hot trên Internet vì thế mà lưu lượng của trang web lại tăng, cũng có ít người nghiêm túc phân tích, bất quá phần lớn bộ phận vẫn là lấy hai người An Dương, Bối Thư Thư làm chính mà bôi đen.

Càng không phải nói đến danh tiếng của Lục Huyền cũng chẳng tốt được bao nhiêu, chỉ là danh tiếng của hai người kia lớn hơn mà thôi, bôi đen hai người kia cũng có thể mang không ít người quan tâm, cùng sự chú ý cho bọn họ.

Bất quá vì tránh cho phản phệ, trong tối ngoài sáng vẫn yên lặng bôi đen, Bối Thư Thư cũng chả nói gì, chính nghĩa là phần lớn người qua đường bắt đầu suy luận, chân tướng là thật hay là giả, bọn họ một mực không biết, phan muốn mắng, cũng không mắng lên đầu bọn họ được.

Bất quá thời điểm tin tức ở trên internet bắt đầu nổi lên thì, Lục Huyền đã ở phòng khám băng bó kỹ tay của mình, lại cầm một ít thuốc bổ máu.

"Tiểu tử a, tuổi cậu còn trẻ, sao lại nghĩ quẩn trong lòng, về sau cũng không thể lấy mạng sống của bản thân đùa giỡn." Bác sĩ vừa băng bó vừa khuyên nhủ.

Lục Huyền ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Tôi hôm nay có huyết quang tai ương*, phiền toái lấy cho tôi một ít băng gạc cùng phấn cầm máu ."

(*)đã giải thích ở trên.

"Hả?" Bác sĩ sửng sốt.

"Ừm," Lục Huyền gật đầu, "Phiền toái cho bác sĩ rồi"

"Vậy...... được, cậu chờ một chút, mặc kệ có phải sẽ còn bị thương hay không, trong nhà chuẩn bị một ít băng gạc cùng phấn cầm máu cũng tốt," bác sĩ quay đầu lại, từ trong ngăn tủ đem đồ vật lấy ra, "Đây là khối băng gạc, đây là phấn cầm máu, còn có này một quyển băng gạc, có thể đặt ở hòm thuốc dự phòng."

"Cảm ơn." Lục Huyền nghiêm túc nói lời cảm tạ, thanh toán tiền xong liền xách theo đồ trở về chung cư.

Cửa chung cư đã không còn bóng người nào, lần này Lục Huyền thuận lợi vào chung cư, chỉ là cậu vừa mới vào nhà không bao lâu, liền nghe được tiếng chuông rung dồn dập.

"Lục Huyền, mau mở cửa!!!" phanh phanh phanh âm thanh gõ cửa đồng thời vang lên.

Cậu đành phải trở lại cửa, mở cửa chính ra, sau đó nghiêng người.

Người gõ cửa bởi vì động tác gõ cửa mà khi cửa chính được mở ra trong lúc nhất thời vô thức bị nghiêng về phía trước một chút, lại lảo đảo vài bước, quay đầu lại nhìn thấy Lục Huyền đang muốn mắng vài tiếng, lại nhìn thấy cậu giơ lên tay.

"Bị thương."

"Cậu thật sự cắt cổ tay tự sát?" Đối phương liếc xéo đến miệng vết thương, trong mắt tràn đầy không ủng hộ.

"Lúc trước." Lục Huyền đem cửa đóng lại, xoay người vào nhà.

Cùng lúc đó, cậu cũng biết thân phận đối phương, người đại diện của nguyên chủ -- Đường Thu.

"Lúc trước ? Nói cách khác cậu thật sự vì tra nam cặn bã An Dương kia mà tự sát?" Đường Thu vội vàng đuổi kịp, tức muốn hộc máu nói, "Đã sớm nói với cậu là đừng ở cùng với cái tên tra nam An Dương rồi mà, cậu lại không nghe, hiện tại thì hay rồi đó, có phải chờ thời điểm bản thân đi tìm đường chết mới bằng lòng bỏ qua?"

"Đã tìm đường chết." Lục Huyền thấp giọng nói, cậu đã đem người đưa đi đầu thai.

"Cậu nói cái gì?" Đường Thu hỏi lại, lại không tiếp tục chú ý, ngược lại bộc phát ra liên tiếp chất vấn, "Tôi nói với cậu một chút, nhàn rỗi không có việc gì à, thẩm cái gì mỹ liền đi phẫu thuật thẩm mỹ, cậu tốt xấu phẫu thuật thiếu một chút mà xem, cậu nhìn xem cậu hiện tại......"

"Ừm?" Lục Huyền quay đầu lại.

"Hình như là so với trước đẹp một chút, bất quá cậu rốt cuộc là phẫu thuật thẩm mỹ ở chỗ nào, sao mà không nhìn ra dấu vết vậy?" Đường Thu nghi hoặc nói, vấn đề vẫn cứ không đúng trọng điểm.

Lục Huyền xoa xoa huyệt thái dương, cái này người đại diện thật sự là quá ồn ào , cũng không biết nguyên chủ là làm thế nào nhịn được.

"Ồn muốn chết." Lục Huyền không nhịn
được nói.

"Cậu còn chê tôi nhiều chuyện ồn ào, không có tôi, cậu đã ở trong phòng bị đông chết rồi, " Đường Thu hùng hùng hổ hổ nói, nhìn thấy phòng khách trống rỗng, mềm lòng xuống: "Lúc trước phòng của cậu đều là có đồ mà, cái tên tra nam đều đem đồ mang đi rồi, nơi này liền biến thành như vậy, chẳng lẽ cậu không tính lấy lại sao?

"Nên đi tổng phải đi, nếu đều đã đi rồi, cát về cát, đất về đất, Lục Huyền trước kia đã biến mất." Lục Huyền ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Đường Thu.

Cố chấp chính là nguyên chủ, ngu ngốc cũng chính là nguyên chủ, không có lấy lại vẫn cứ là nguyên chủ, nếu y đã đi rồi, trách cũng không có tác dụng gì.

"Ý của cậu là về sau cậu sẽ không ngu ngốc mà tái phạm nữa ?" Đường Thu nhíu mày, không phải thật sự tin tưởng Lục Huyền nói sẽ được sẽ làm được.

"Ừm, trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại, tôi sẽ không ngu ngốc tái phạm ." Lục Huyền nghiêm túc nói, hiện giờ cậu là chủ thân thể, nguyên chủ đi rồi, lưu lại cục diện rối rắm này cậu lại không thể ngoảnh mặt làm ngơ.

"Cậu có thể cho tôi xem phòng cậu một chút được không?" Đường Thu hỏi.

"Được." Lục Huyền gật đầu.

Đường Thu theo Lục Huyền đi đến phòng, cô nhớ rõ thời điểm Lục Huyền còn An Dương ở cùng nhau, để ý nhất chính là phòng của mình, cái phòng kia ngay cả An Dương còn không thể vào được, không phải bởi vì Lục Huyền không cho bất cứ người nào đi vào hay sao, mà là không dám, ngượng ngùng.

Ở giường phòng đối diện của Lục Huyền, có một tấm poster của An Dương đối diện đầu giường, chính là sợ bị An Dương phát hiện, cho nên y vẫn luôn không cho An Dương đi vào.

(Editor: Yêu người không đáng không đúng người mà thôi, chúc tiểu nguyên chủ Lục Huyền đầu thai có gia đình yêu thương, sớm tìm được người thương mình ٩̋(ˊ•͈ ꇴ •͈ˋ)و)

Lúc trước vào thời điểm hai người còn ở cùng nhau, An Dương còn tưởng rằng bên trong có thứ tốt, cũng có nói qua vài lần, bất quá cũng không quá để bụng, nếu thật sự thích đối phương, người yêu có bí mật rõ ràng như vậy, nhất định sẽ để ý, mà gã thì, sau khi bị cự tuyệt vài lần, gã liền không có ý tưởng tiến vào phòng Lục Huyền.

Đầu giường của phòng ngay vị trí đối diện dán tấm poster của người mình thích, Lục Huyền sao lại không nghĩ đến bí mật sẽ bị phát hiện, thậm chí rất nhiều lần y đều cố ý lộ ra một ít sơ hở, chính là hy vọng An Dương có thể phát hiện tấm poster kia, phát hiện ra bí mật ngọt ngào nho nhỏ thuộc về hai người.

Nhưng mà thẳng đến khi dọn đi, An Dương vẫn cứ như không biết ở bên trong nhà có phòng ngủ này, đối diện đầu giường có dán một tấm poster của gã.

Mà trong phòng ngủ này, mỗi ngày hạnh phúc nhất chính là vừa mở mắt có thể nhìn thấy gã.

Cho đến chết, mặc dù trong phòng không còn lưu lại dấu vết của người nọ, nhưng lại để lại đơn độc tấm poster kia.

Lúc này, tấm poster kia bị người vò thành một cục ném xuống đất, còn bị chân dẫm vài cái

Khóe miệng Đường Thu giật giật , đúng là tàn nhẫn a.

"Đồ trong phòng muốn xử lý hết không?" Đường Thu hỏi.

"A, đúng rồi, chị đem những quần áo trong phòng của tôi đã mặc qua đều xử lý đi, đồ mới thì lưu lại ," Lục Huyền nói,

"Thuận tiện, nhặt cái tấm poster trên mặt đất kia giúp tôi ném vào thùng rác."

"Cậu thật sự muốn buông tay?" Đường Thu hỏi, không biết vì cái gì, cô cảm thấy lần này Lục Huyền có thể là nghiêm túc.

"Ừm, buông đi, không cần liền ném, vẫn luôn chiếm không gian." Lục Huyền lạnh lùng nói, cậu ghét nhất nhìn thấy loại tra nam này mà cố tình An Dương chính là một đại tra nam cặn bã trong vạn cặn bã.

"Nếu cậu thật sự buông xuống, chuyện nam tiểu tam lần này cậu không cần đáp lại, công ty sẽ xử lý, chuyện này vốn dĩ là An Dương sai, danh tiếng của gã so cậu lớn hơn, nếu chúng ta chủ động bôi đen gã, khẳng định sẽ bị phản phệ, nhưng nếu muốn tẩy trắng cho cậu thì lại rất dễ dàng, chúng ta nhất định phải lui trước một bước." Đường Thu lý trí nói.

Lục Huyền nhìn cô, biết ý tứ của đối phương, gật đầu: "Được."

"Cậu cũng không cần lo lắng, chuyện lần này vốn dĩ chúng ta chậm một bước, hơn nữa dư luận đối với nam nhân có tình cảm lưu luyến không được tán thành, nếu là hiện tại tuôn ra tình cảm lúc trước, đối với tiền đồ của cả hai đều sẽ có ảnh hưởng, ngược lại chúng ta lui về phía sau một bước, bọn họ cũng không dám ra tay với cậu, bọn họ rất rõ, cậu tốt với gã gã cũng sẽ tốt với cậu, nếu cậu không tốt, gã cũng sẽ không tốt ." Đường Thu nghiêm túc nói.

"Không sai," Lục Huyền gật đầu, "Chị rất có lý trí ."

"Không có lý trí không phải là cậu sao?!!!" Đường Thu phát điên.

"Tôi vẫn luôn có lý trí." Lục Huyền nghiêm túc nói.

"Thật là bị cậu làm cho tức chết mà," Đường Thu cả giận nói, "Bất quá cậu bây giờ cũng tốt, chỉ cần trong đầu không có yêu đương đến lú não, cậu sẽ không bị An Dương nắm mũi dắt đi, tôi tương đối tốt hoan nghênh cậu, khuôn mặt này của cậu......"

Đường Thu nhìn mặt từ trên xuống dưới của Lục Huyền, phía trước phía sau trái trái phải phải một tia cũng không bỏ.

"Cậu lần này phẫu thuật thẩm mỹ làm không tồi, sắc đẹp tăng lên, cậu phải hiểu được, giới giải trí chính là dựa vào mặt mà sống, loại sự tình phẫu thuật thẩm mỹ này truyền ra ngoài tuy rằng không dễ nghe, nhưng chỉ cần cậu đẹp, fan cùng người xem sẽ dung túng cho cậu, nhà đầu tư cũng sẽ đầu tư, có thể làm đại diện nữa! Nếu có cái mặt quỷ thử xem? Hay là mặt cứng quá cũng không tốt."

Lục Huyền tưởng tượng đến gương mặt kia, vô thức nâng tay trái lên, kết quả trên cánh tay trái lại mang một trận đau đớn.

"Không nghĩ tới huyết quang tai ương lại ứng nghiệm ở chỗ này." Lục Huyền nhìn vòng trên cổ Đường Thu, từ đáy vòng cổ có ba hình thoi bén nhọn tạo thành, theo lý thuyết vật mang ở trên cổ hẳn là lực sát thương sẽ không mạnh như vậy mới đúng.

"Cậu không sao chứ, cái này tôi vừa mới mua, làm sao bị vỡ ra rồi ?" Đường Thu vội vàng đem vòng cổ tháo xuống đặt ở một bên, "Tôi giúp cậu băng bó một chút có băng gạc không? "

"Vết thương nhỏ như vậy, dán băng vào miệng vết thương là được". Lực Huyền nhíu mày, sớm biết huyết quang tai ương sẽ lấy phương thức này ứng nghiệm, cậu sẽ không mua nhiều băng gạc cùng phấn cầm máu như thế.

Lãng phí tiền!

"Đúng rồi, cậu vừa mới nói cái gì?"

Đường Thu đột nhiên hỏi.

"Dán băng vào miệng vết thương?"

"Không phải, là huyết quang tai ương! Biện pháp tốt a." Đường Thu lập tức vỗ tay, từ trong túi xách lấy ra điện thoại, đối diện miệng vết thương ca ca chụp hai tấm hình, sau đó nhanh chóng đánh chữ.

Lục Huyền V: Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí*, đây là huyết quang tai ương a, cầu ôm một cái ~ 【 khóc lớn 】【 o(╥﹏╥)o】

(*)Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí là câu tục ngữ Hán Việt ý nói Sự may mắn (phúc) thì không xảy ra đến hai lần (chỉ có một lần, ít ỏi), còn điều xui xẻo (họa, tai họa) thì đến bất ngờ, không chỉ một lần (tức là nhiều lần gặp họa), ý nói họa nhiều hơn phúc. (Theo Mẹo vặt cuộc sống / link: https://meovatcuocsong.vn/giai-nghia-phuc-bat-trung-lai-hoa-vo-don-chi-la-gi.html)

Lục Huyền ở một bên cạch nhìn Đường Thu đăng lên, khóe miệng run rẩy, cái tài khoản này cậu vĩnh viễn cũng không nhận.

Hết chương 2

Đã beta (26/08)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro