Chương 3 : Nghi vấn cầu sập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: A Trần

Nếu nói đến thời điểm nổi danh nhất của nguyên chủ cũng chính là cậu ở hiện tại đang mang danh "tiểu tam" đây, cho dù là muốn chế giễu cậu, hay là rảnh rỗi sinh nông nổi, mà cái tài khoản này của Lục Huyền có mười vạn lượt follow, mà đa số những người này đều là anti fan của Lục Huyền.

Nói về số fan, An Dương cùng Bối Thư Thư tùy tiện xách ra, thì cũng hơn Lục Huyền mười mấy lần, tuy hiện giờ lượt follow của Lục Huyền đang tăng dần lên dưới tình huống nghịch thiên, lúc này thì chả khác gì trước cả, fan của hai người kia càng vượt xa gấp mấy chục lần so với số lượng fan của Lục Huyền.

Còn nói về độ hảo cảm của người qua đường thì, hai người kia là ân ái còn Lục Huyền lại mang cái danh "tiểu tam" "gay" mà nổi danh, đoạt không được độ hảo của người qua đường nào.

Lúc sau khi đăng lên Weibo, phía dưới bình luận cơ hồ đều nghiêng về một bên chửi rủa cùng trách mắng.

"Hiện tại so với trước khá hơn nhiều rồi, cậu nhìn xem, vẫn có người chịu nói giúp cậu này." Đường Thu chỉ vào một cái bình luận trong đó nói.

Lục Huyền nhìn thoáng qua, trên đó viết: ' Nhìn thấy cậu cắt cổ tay, liền không mắng cậu nữa'.

Cậu hoàn toàn không cảm thấy lời nói như vậy là nói chuyện giúp cậu.

"Chẳng lẽ lời này không phải nên gọi là trào phúng sao?" Lục Huyền hỏi lại.

"Khụ, sao cậu lại nói như thế, cậu phải biết rằng, tâm của fan rất khó nắm lấy, có bình luận như vậy cũng đã rất tốt rồi." Đường Thu lời lẽ chính đáng nói.

"Bình luận trước kia về tôi rốt cuộc chênh lệch đến bao nhiêu so với hiện giờ?" Lục Huyền ngẩng đầu.

"Cái này......Cái này......Có lẽ giống nhau đi, tốt xấu gì bây giờ vẫn còn độ hot, có người nguyện ý nhắn lại ở phía dưới Weibo của cậu." ánh mắt Đường Thu lấp lóe.

"Cứ vậy đi, bọn họ muốn làm gì thì làm, tôi không nghĩ sẽ lấy tiếng danh xấu mà sinh hoạt, nếu trở lại như trước kia cũng có thể." Lục Huyền xoa huyệt Thái Dương, cùng lắm thì cậu đi đoán mệnh cho người ta, tốt xấu cũng có cái làm cho người sinh ra ý tôn kính.

Đường Thu nhìn bộ dáng đó của Lục Huyền nhíu mày, trong lòng thấp thỏm, cho rằng cậu đã tự cam chịu, vội vàng khuyên bảo: "Đừng a, lần này chỉ cần cậu có thể bắt lấy tốt cơ hội, không chừng sẽ có cơ hội tốt để xoay người."

"Con cá xoay người vẫn là con cá mà thôi, chả có gì ghê gớm cả, bình tĩnh." Lục Huyền đứng dậy, vỗ vai Đường Thu, sau đó đi đến phòng ngủ.

"Là tôi không bình tĩnh sao? Tôi không phải sợ cậu không đủ bình tĩnh sao!" Đường Thu cả giận nói.

Lục Huyền xua xua tay, che miệng ngáp một cái, ánh mắt mê mang, thuận miệng nói: "Hôm nay tôi bị mất lượng máu khá nhiều, tôi đi ngủ trước đây, phiền toái nhờ chị Đường lúc ra cửa đem cửa đóng lại."

Nhìn cửa phòng đóng chặt, Đường Thu thiếu chút nữa quăng luôn cái điện thoại, cũng may trước khi điện thoại di động bị cô nện xuống, thì cô lấy lại lý trí, mang theo tức giận nhét điện thoại di động vào trong túi xách.

Trở lại công ty, Đường Thu nhận được không ít ánh mắt nhìn chăm chú, một nửa là đồng tình, một nửa là cười nhạo.

"Lý tổng nói nếu cô đến công ty thì đi một chuyến lên văn phòng của Lý tổng." Một người cùng Đường Thu có quan hệ tương đối tốt nói.

"Tôi đã biết," Đường Thu che dấu thần sắc, "Lý tổng nói như thế nào?"

"Lý tổng không có nói gì thêm," đối phương lắc đầu, "Nhưng tôi đoán chừng Lý tổng muốn bỏ Lục Huyền, rốt cuộc một minh tinh bị bôi đen căn bản chả thể kiếm ra tiền cho công ty được."

"Tôi đã biết, tôi sẽ cùng Lý tổng nói chuyện." Đường Thu biểu tình nghiêm túc.

"Cô cũng thật là, không biết ở trên người Lục Huyền có công phu hay không mà trước kia cô luôn nói cậu ta nghiêm túc, là đứa trẻ tốt, có tiềm lực, hiện tại nháo thành như vậy, không biết mang đến cho cô không ít phiền toái, lúc này cũng là thời điểm cô nên buông xuống." Đối phương chân thành khuyên bảo nói, dù sao là bạn tốt của nhau, cũng không hy vọng nhìn đối phương đi đến con đường cùng.

"Cảm ơn, trong lòng tôi biết rõ," Đường Thu nghiêm túc gật đầu, chỉ vào văn phòng của tổng giám đốc, "Tôi đi tìm Lý tổng, rồi quay lại nói chuyện sau."

"Ừm, cô đi đi."

Đường Thu đi đến văn phòng của Lý tổng , hít sâu một hơi không vội không gấp rút gõ cửa: "Lý tổng, là tôi Đường Thu."

"Vào đi." Trong văn phòng truyền ra âm thanh.

Đường Thu mở cửa, nhìn mặt nam nhân ngồi ở phía sau bàn làm việc, nam nhân khoảng 40 tuổi kiểu tóc được chải cẩn thận tỉ mỉ, bộ mặt xụ xuống làm cho người ta cảm giác được hắn lúc này rất tức giận.

"Ngồi." Đối phương mở miệng.

"Cảm ơn Lý tổng," Đường Thu vội vàng ngồi xuống, lập tức mở miệng,

"Chuyện liên quan đến Lục Huyền, tôi nghĩ công ty có thể thuê thuỷ quân tẩy trắng cho cậu ta."

"Sau đó thì sao?" Lý tổng dò hỏi.

Đường Thu nghe ngữ khí của Lý tổng, liền biết có hi vọng, vội vàng nói: "Hoặc có thể để cho An Dương làm sáng tỏ một chút."

"Làm sao cô biết chuyện này có bút tích của An Dương hay không?" Lý tổng hỏi lại.

"Có lẽ có, nhưng nguyên nhân gây ra chuyện này là lời đồn đãi về An Dương cùng Lục Huyền là một đôi, do người có tâm thúc đẩy từ dưới dần dần trở thành tiêu điểm, mà An Dương bên kia, chỉ thuyết minh là gã cùng Bối Thư Thư là một đôi, An Dương cũng sẽ không hi vọng lần nữa lại bị cuốn vào trung tâm lốc xoáy, chúng ta bên này sẽ nghĩ cách làm sáng tỏ, An Dương cũng chỉ có thể ra tay tương trợ, nếu không thì chính là hủy đi tiền đồ của gã." Đường Thu nghiêm túc nói, cũng hạ quyết tâm tẩy trắng cho Lục Huyền.

"Chỗ tôi có một gameshow, đã cố định khách quý là An Dương cùng Bối Thư Thư, cô cảm thấy hẳn là giao cho ai mới tương đối phù hợp?" Lý tổng lấy ra một xấp văn kiện, đặt ở trước mắt Đường Thu .

"Lý tổng, ý tứ của ngài là?" đôi mắt Đường Thu nháy mắt sáng lên.

"Đây là cho Lục Huyền cơ hội cuối cùng , bên tổ tiết mục kia cũng hi vọng trước khi tiết mục phát sóng vẫn có thể luôn bảo trì nhiệt độ, nhưng bọn họ muốn nhìn tình huống của Lục Huyền, nếu không thích hợp, bọn họ sẽ lập tức thay đổi người." Lý tổng giải thích đơn giản, thuyết minh kế hoạch này, cũng nói rõ lý do vì sao lại giao cho Đường Thu.

"Cảm ơn Lý tổng, tôi nhất định sẽ an bài thật tốt, sẽ nắm chắc cơ hội tốt lần này." Đường Thu tiếp nhận văn kiện, nghiêm túc nói.

Thời điểm rời đi văn phòng, trên mặt cô vẫn luôn mang theo tươi cười, cô cúi đầu nhìn nội dung trong kế hoạch, kế hoạch gameshow này tuy đứng thứ hai từ dưới đếm lên của đài truyền hình, nó căn bản là phim truyền hình và tiết mục có tỉ lệ người xem cơ bản mà thôi, cho nên cái gameshow đài truyền hình cũng rất khó mời được các nghệ sĩ nổi tiếng khác, tổ hợp hai người An Dương cùng Bối Thư Thư đã là trúng mánh lớn rồi.

Tuy rằng biết rõ tổ tiết mục tổ mời Lục Huyền là vì nhiệt độ trước khi phát sóng, sau khi tiết mục chính thức phát sóng rất có khả năng sẽ bị biến thành tiểu trong suốt, bất quá Lục Huyền có thể nhận được tiết mục như vậy, Đường Thu vẫn là cảm thấy cao hứng rồi.

Nghĩ vậy, cô lập tức gọi điện thoại cho Lục Huyền, chỉ là gọi hơn mười mấy cuộc đều không người nhận, tức giận khiến thiếu chút cô lại quăng điện thoại trong tay lần nữa.

May mắn trước lúc quăng điện thoại đi, cô liền nhớ trước đó Lục Huyền có nói vì mất khá nhiều máu, nói muốn nghỉ ngơi sớm.

Được rồi, vẫn là để cho cậu ta nghỉ ngơi một ngày đi, ngày mai lại đi tìm cậu ta cũng được.

Đường Thu nghĩ vậy, bắt đầu xuống tay làm thuỷ quân ở trên internet tẩy trắng cho Lục Huyền.

"A Ngự, nếu cậu cảm thấy không thoải mái thì nói với tôi, ngủ một lát cũng được, thời gian chúng ta tới thành phố N có khả năng phải tới ba giờ sáng mới đến." Tằng Quần nhìn thời gian, hiện tại đã 11:30.

"Không sao." Nhan Như Ngự lạnh lùng nói, nhưng không có nói đến chữ thứ ba.

"Nếu hôm nay không phải bị cái hành trình trước đó kéo lại một chút, thì chúng ta hiện tại có khả năng đã đến thành phố N rồi." Tằng Quần oán giận nói.

Nhan Như Ngự không nói gì, ngồi ở phía sau trợn mắt.

Rất nhanh, thời gian đã đến 11:58, phía trước là cây cầu lớn, bởi vì có ánh đèn mà từ xa bọn họ có thể nhìn đến hình dáng của cây cầu.

Rất mau xe đã chạy tới trước cây cầu rồi.

"Dừng xe."

"Nơi này không thể dừng xe!"

"Dừng xe." Nhan Như Ngự nói lại lần nữa, ngữ khí hết sức nghiêm túc.

Tằng Quần bất đắc dĩ đậu xe ở ven đường, lái xe về phía sau đèn, ra hiệu cho xe phía sau bọn họ đậu ở chỗ này, lúc sau mới quay đầu lại nhìn Nhan Như Ngự: "Cậu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy, ở cái chỗ này mà dừng xe, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?"

Nhan Như Ngự không có trả lời Tằng Quần, mà là mở cửa xuống xe, từ xa nhìn cây cầu gần trong gang tấc đó.

Dưới bóng đêm, trừ ánh đèn ra thì chính là ánh sáng mỏng manh của ánh trăng trên không trung, bởi vì sắc trời đã tối, chỉ có một ít xe tới lui, bất quá dù là trước hay sau đều có một chiếc xe này của bọn họ đậu ở đây mà thôi.

"Cậu rốt cuộc là muốn làm gì?" Tằng Quần xuống xe rống lên một câu, hắn hiện giờ đối với việc cố tình gây sự của Nhan Như Ngự không thể nhịn được rồi, nếu xảy ra chuyện gì, lỡ như hai người bị tai nạn chẳng hạn.

Đúng lúc này, Tằng Quần nghe được một trận âm thanh vỡ vụn, hắn quay đầu nhìn lại, mặt đầy kinh tùng khi nhìn thấy chuyện trước mắt.

Cây cầu vài giây trước đó còn êm đẹp sừng sững ở chỗ đó đột nhiên xuất hiện khe hở, chỉ trong một thời gian tích tắc, ở giữa khe hở càng lúc càng lớn, mặt cầu nghiêng ở giữa hai phía trái phải, trong khoảnh khắc đó liền xuất hiện một đường khe hở đủ để cho một chiếc ô tô rơi xuống.

"Cái này......"

"Hôm nay không thể đụng vào nước, cũng không thể tiếp xúc bất cứ đồ vật gì có liên quan đến nước." Nhan Như Ngự nâng tay tay, nhìn biểu tượng thời gian trên đồng hồ, chỉ kém vài giây liền đến 12 giờ.

Phía sau bọn họ có một chiếc xe, đại khái là chú ý tới phía trước có một chiếc xe dừng lại, tốc độ xe mới chạy chậm một chút, thời điểm chờ chạy đến cây cầu, bỗng nhiên khẩn cấp phanh lại, không trung nháy mắt tiếng thắng xe bén nhọn vang lên.

Chỉ chốc lát sau, người trên xe bước xuống xe, trợn mắt há hốc mà nhìn hình ảnh trước mắt.

"Má ơi, may mà tôi phanh lại kịp, cái này không cẩn thận chạy qua là muốn cứu cũng chả cứu được" Người kia nhìn cây cầu bị sập trước mắt lòng vẫn còn sợ hãi mà vỗ ngực.

"Vừa sập" Nhan Như Ngự âm thanh lạnh lùng nói.

"A, có người ngã xuống không?" Người nọ theo bản năng hỏi.

"Không có." Nhan Như Ngự trả lời.

"Thật may!" Người nọ lập tức vỗ tay, nếu trễ một đoạn, khẳng định cả người lẫn xe đều bị rơi xuống.

Đúng lúc này, phía sau lại có xe chạy đến đây, thấy phía trước có một chiếc xe dừng lại, tốc độ xe lập tức chậm lại, mở cửa xe nhô đầu ra: "Người anh em, làm gì vậy, còn muốn lấy giấy phép lái xe không?"

"Bỏ đi cũng được, người nào thích thì cầm đi", người kia vội vàng khoát tay giống như giấy phép lái xe chả là cái gì so với mạng nhỏ của mình.

"Thế nào thật không đấy?"

"Cầu vừa mới sập"

"A? Có người rơi xuống không?"

"Không có ai rơi xuống, rất tốt."

"Rất tốt, còn may a, nếu đi qua đoạn sập là đi đời luôn, để tôi nhìn xem một chút đoạn cầu bị sập như thế nào đã," vừa nói, hắn một bên xuống xe, còn chưa đi đến đoạn cầu sập liền ai u một tiếng, "Gia hỏa này, động còn rất lớn, vài chiếc xe rơi xuống cùng một lúc cũng có thể a."

Nói thế, hắn cũng thấy được hai người bên đó là Nhan Như Ngự cùng Tằng Quần : "Này còn có hai người anh em này, có nạn cùng chịu cùng chia, hôm nay tôi đúng là thật may mắn, đây không phải...... Không phải à...... Vợ, vợ em mau xem, 'chồng' của em ở chỗ này nè."

Hắn vừa nói, một bên chạy về xe của mình, đánh thức người đang ngủ ở ghế phía sau.

"Làm gì đó, không cho người ta hảo hảo ngủ hả, vẫn ồn ào ầm ĩm, phiền muốn chết," nữ nhân thấp giọng oán giận, đi ra xe, liếc mắt một cái liền thấy được người nào đó, lập tức kích động nói, "Eo ơi, bệ hạ, bệ hạ a, sao bệ hạ ở chỗ này?"

Lại chỉ chớp mắt, nhìn thấy một bên cầu bị sập: "Ai nha mẹ ơi, dọa chết người rồi, sao cầu này bị sập vậy trời?"

Nhan Như Ngự lấy điện thoại di động ra, gọi một cú chiếc điện thoại, nhàn nhạt mở miệng: "Xin chào, nơi này cây cầu lớn XX, đúng là cầu bị sập."

Lúc sau cúp điện thoại, anh nhìn cây cầu bị sập kia, nghĩ đến lời nói vào ban ngày người nọ, biểu tình biến ảo.

Hết chương 3

Đã beta (30/08)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro