Chương 2: Cây nho vui tươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Cây nho vui tươi

Trời nóng đến đòi mạng, đoàn phim không ít người đều hận không thể quang cánh tay (???) rõ ràng có lúc thời tiết lãnh lẽo đến đáng sợ, nhưng đến lượt thời điểm nóng thì một chút gió cũng không có, không khí nóng hừng hực không ngừng đánh vào khuôn mặt, khiến người ta hận không thể trực tiếp vào trong tủ lạnh.

Đỗ Hạ ngồi ở trên ghế chơi di động, hắc bình thượng phản quang (???),bên cạnh cậu còn có một người đang đứng, một tay cầm cái dù màu đen, một tay cầm một cái quạt màu đen hương bồ đề, đong đưa đong đưa, dường như là lão thái thái vùng nông thôn nhà nhã. Từng trận gió mát lướt nhẹ qua mặt, mang đi bên người hết thảy không khí nóng bức, Đỗ Hạ ngẩng đầu, cười nói: "Anh có mệt hay không, hiện tại đã là chạng vạng, không nóng nữa."

Không lắc đầu cũng không gật đầu, một đôi mắt chăm chú nhìn Đỗ Hạ, trong ánh mắt nam nhân hiện lên một bóng người (tiểu thụ của chúng ta), tay vẫn phe phẩy cái quạt, dùng hành động biểu thị chính mình không có chút nào mệt.

"Đỗ Hạ, Hạ tổng có chuyện tìm cậu."

Tống Hỉ Minh có chút lúng túng, nhưng tài chính của đoàn phim đều là Hạ tổng phê duyệt, hắn không thể không nhắm mắt mà chào hỏi.

"Buổi tối chỉ có một cảnh quay, cậu quay xong liền đi thôi."

Một là phó đạo diễn, vẫn là chân chạy giúp lão tổng, một là không thể không bị đá ra con ma đen đủi, vẫn bị ghẻ lạnh nhân vật mới, kết quả là cái gì không cần nói cũng biết. (đoạn này ai giúp mình với)

Chạng vạng buổi tối, cảnh quay lại không có độ khó gì, Đỗ Hạ rất nhanh hoàn thành, từ màn hình di động nhìn thấy người ở bên cạnh vẫn che dù, trong tay quạt hương bồ không ngừng mà quạt, Đỗ Hạ thật giống rõ ràng một gì đó. Rời đoàn phim, Đỗ Hạ lòng tốt nhắc nhở trước:

"Đại gia buổi tối đều cẩn thận một chút, tận lực không cần đơn độc hành động."

Hạ tổng không tự mình đến, mà là phái xe đến, có điều chỗ xe đứng đón có chút xa, Đỗ Hạ đi mười phút mới đến. Kéo cánh cửa sau của xe, vừa nhìn thấy Đỗ Hạ cười nói:

"Có thể hay không đem hộp quà lên ghế trước?"

"Đây là Hạ tổng cố ý chọn đưa cho cậu." Tài xế vội vàng giải thích.

"Đem lên ghế trên." Đỗ Hạ mỉm cười.

Hiện tại không cần quá kiêu ngạo, dáng vẻ của cậu hiện tại rất giống được sủng ái không tha người tiểu nhân. Tài xế một bên oán thầm một bên đem hộp quà tặng lên ghế trên, rất hiển nhiên hắn cũng không biết Hạ tổng đã sớm đối với Đỗ Hạ cảm thấy hứng thú, hơn nữa đã từng bị cự tuyệt qua.

Ghế ngồi phía sau đã trốn không, Đỗ Hạ thoả mãn chui vào, ngồi ở một bên. Bên người gió lạnh thổi qua, dù không nhìn thấy, nhưng Đỗ Hạ lại biết, bên cạnh hắn có một người ngồi.

Cúi đầu, mở di động ra, Đỗ Hạ ở phía trên đánh chữ: "Đợi lát nữa nhìn thấy Hạ tổng không cho anh manh động, hắn phải phê duyệt phát tiền lương cho đoàn làm phim, chờ sau bộ phim này quay xong rồi công chiếu, tôi may mắn chắc chắn sẽ hồng lên một chút (phất lên, nổi tiếng), đến lúc có tiếng tăm, vẫn là Hạ tổng phát tiền lương." Đáng tiếc lúc mới từ trường học tốt nghiệp liền mơ mơ hồ hồ rồi vào công ty Bá Vương kí hợp đồng, có điều Hạ tổng như vậy bên trong nghề không hiếm thấy, trái lại lão tổng giữ mình trong sạch hầu như chưa từng nghe nói qua.

Một cánh tay khoát lên trên vai Đỗ Hạ, thật giống dường như đang ôm hắn. Hơi nghiêng mặt, nhìn màn hình di động trong tay Đỗ Hạ, hắn duỗi ra một ngón tay dọc theo vết gõ vừa nãy trên màn hình của Đỗ Hạ, lướt nhẹ nhàng như theo sát tần suất  đánh chữ của ngón tay Đỗ Hạ. Nhìn thấy hai chữ 'Tiền lương', hắn nghiêng đầu sượt qua gò má của Đỗ Hạ.

Tự mình cảm giác đã thương lượng hoàn tất, Đỗ Hạ quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, mỗi cửa hàng đều treo đèn ne-ong đỏ nhấp nháy, đèn này tắt thì đèn kia lại bật lên cứ liên tiếp như vậy. Nghiêng mặt qua nhìn chằm chằm kính chiếu hậu một lúc, Đỗ Hạ xác định tài xế hẳn là người bình thường, cậu liền mở miệng trêu chọc:

"Này, ngươi không phát hiện chúng ta gặp gỡ quỷ đả tường sao?"
(Chính là vào lúc ban đêm hay đang ở ngoại ô mà xuất hiện, loại quỷ khoanh thành một vòng tròn, khiến người ta chỉ đi trong vòng tròn đó, không thoát ra được.
Bản chất của loại quỷ này là chuyển động tròn, nói đến đây chính là bạn đang mất phương hướng hoặc nói cách khác bạn đang lạc đường)

"A? A!" Tài xế chấn động, xe bị mất khống chế lượn theo hình dạng chữ S, đặc biệt phong tao.

"Nghe nói quỷ đả tường sợ hỏa, mở cái bật lửa thử xem?" Đỗ Hạ không cái gì sợ a, bên người thì có một, cần sợ hãi sớm đã sợ hãi .

Run run rẩy rẩy lấy ra một điếu thuốc lá, nguyên bản là tài xế uy vũ hùng tráng giờ lại giống y như cô vợ nhỏ: "Cái này được không?"

"Tôi không biết." Đỗ Hạ lắc đầu.

Không biết có phải vì nguyên nhân bị Đỗ Hạ nói toạc ra là có quỷ đả tường thật hay không, ánh đèn ne-ong đỏ bên ngoài kia đã đột nhiên tắt, ngoài cửa xe đen kịt một màu, xe như là đang chạy ở vùng hoang dã, tận cùng Vực Sâu Địa Ngục, trước không có thôn sau không có nhà, cũng không biết là do quỷ đả tường hay do bánh xe phía dưới lăn phát ra tiếng ma sát với nhựa đường.

Điếu thuốc lá được đốt lên mang theo một tia ânh sáng nhỏ. Tài xế bật khóc: "Nhà tôi còn có đứa con gái đáng yêu ba tuổi, tôi không muốn chết, bây giờ nên làm gì a."

"Ai nói sẽ chết?" Đỗ Hạ chậm rãi ngồi dậy, nửa người tiến lên phía trước một chút, trên mặt thậm chí còn lộ ra nụ cười, tuy rằng ở trong mắt tài xế có thể so với quỷ mị, "Tôi có thể giúp anh, nhưng phải có thù lao, anh cần thiếu nợ tôi một ân tình, sau này không cần phải làm trâu làm ngưa để trả a."

"Thù lao như thế nào?" Ý thức được Đỗ Hạ có biện pháp, sống lưng tài xế liền thẳng tắp, kỳ thực khi hắn còn bé xem phim nhựa của Lâm Chính Anh, vẫn cho là chính mình rất có thiên phú tu đạo, đáng tiếc cha mẹ hắn không cho xuất gia tu hành.

Bên trong màn hình di động phản quang, chỗ ngồi bên người cậu đã trống không rồi, Đỗ Hạ thu hồi di động, khóe môi đang cười, nói: "Trở về mua một xấp giấy diêm, một bộ quần áo thể thao làm bằng giấy, một xấp tiền giấy, còn có một cái bật lửa, gửi đến nhà tôi."

"Được." Không còn kịp suy nghĩ nội dung trong lời nói của Đỗ Hạ, tài xế đã vội vội vàng vàng đáp ứng.

Phía trước xe tựa như một cái giếng cổ tối tăm bỗng nhiên bị phá tan, lộ ra vài điểm ánh sáng, sau đó điểm sáng kia càng lúc càng lớn, một loạt đèn đường sáng trưng thật dài xuất hiện ở trên đường cái, những chiếc xe khác chạy qua ôtô của bọn họ, giống như ảo thuật ở hai bên đường xuất hiện đủ loại bảng hiệu của cửa hàng, còn có cả tiếng âm nhạc hòa cùng tiếng cò xe ôtô.

Thật giống như trong nháy mắt, trở về thế giới thật, đồng thời hoàn toàn hòa tan vào.

Tiến vào hoàn cảnh quen thuộc vị tài xế thở phào nhẹ nhõm, sắp tới chỗ cần đến, hắn ôm hộp quà tặng xuống xe, thấy Đỗ Hạ mỉm cười xuống xe, trên mặt không chút nào có vẻ là kinh hoảng sợ hãi, tài xế hậu tri hậu giác nhớ tới cái thù lao quái lạ kia, hắn cảm thấy thấy lạnh cả người từ trong lòng một đường đi xuống, suýt chút nữa liền không nhịn được mất mặt, Đỗ Hạ ở ánh đèn chiếu rọi xuống vẫn còn tốt, bóng dáng rõ ràng.

Chỉ lo chú ý dưới chân, tài xế lại không chú ý tới cửa kính xe, kỳ thực Đỗ Hạ cũng không phải chỉ có một người, bên cạnh hắn còn có thêm một người, không có bóng dáng, thậm chí dùng mắt thường trực tiếp nhìn căn bản không thể nhìn thấy.

Hạ tổng năm ngoái 39 tuổi, năm nay còn đối ngoại nói 39, đương nhiên hắn bảo dưỡng tương đối tốt, cái thân hình kia nói là hai mươi chín tuổi đều có người tin. Mà Hạ tổng lại yêu thích những chàng trai  đẹp đẽ, khí chất nho nhã, lại là người mới vào nghề như Đỗ Hạ, công ty đồn đại nói Hạ tổng lưu manh với quá nhiều người, từ thấp đến cao đều đã chơi hết, cho nên mới phải tìm cái gì đó mới mẻ.

Trừ điểm đó ra, Hạ tổng kinh doanh công ty rất tốt, là đầu rồng trong tất cả lão đại trong ngành, không ai dám nói không phục.

"Tôi chọn cho cậu vài bộ quần áo sao lại không đổi?" Hai tay Hạ tổng đặt lên trên đầu gối, tao nhã như thời Trung Cổ quý tộc, cặp mắt kia cũng rất thuần khiết, căn bản không hướng về trên mặt Đỗ Hạ mà nhìn, dường như chỉ là lão tổng bình thường quan tâm nhân viên.

Lén lút duỗi duỗi tay, Đỗ Hạ không thể vờ vịt liếc nhìn Hạ tổng, gọn gàng dứt khoát nói: "Hạ tổng, có chuyện gì nói thẳng đi, ngày mai tôi còn phải đi đóng phim."

Rõ ràng tay Đỗ Hạ căn bản không ngăn được, nam nhân cầm ô vẫn dừng bước, chỉ là vẻ mặt có chút không cam lòng, ngoài Đỗ Hạ, không có ai nhìn thấy mình, tâm tình của nam nhân có chút khó chịu.

"Đóng phim thuận lợi chứ? Tôi mời một vị cao nhân, đặc biệt sắp xếp cho hai người gặp mặt, nếu như đoàn kịch bên kia có chuyện gì có thể trực tiếp nói với hắn." Hạ tổng nói những lời rất đúng đạo lí, vẻ mặt không chê vào đâu được, không hổ là lưu manh thân kinh bách chiến, ngụy trang thật là triệt để.

"Hạ tổng!" Ôm hộp quà làm tài xế khuất tầm nhìn, bỗng nhiên rống to, hắn lau mặt, giống như đứa con gặp cha mình chạy đến, khóc lóc đau khổ nói: "Hạ tổng! Nhất định phải mời cao nhân nhìn cái xe chuyên dụng của ngài, vừa nãy trên đường tới đây chúng tôi gặp quỷ đả tường a!"

Biểu cảm chân thật có tính bùng nổ cao, đúng là cấp bậc Ảnh Đế.

Sở dĩ Hạ tổng không đi đến đoàn phim tự mình đón Đỗ Hạ, vì thật ra trong lòng vẫn có chút sợ, Hạ tổng tuy rằng trên mặt bày vẻ mạnh mẽ giống Chiến thần Apollon. Dù sao  tất cả tin tức của đoàn phim đều sẽ không gạt hắn, những diễn viên bỏ chạy rối rít kia sẽ trực tiếp tìm tới hắn, không quan tâm hắn yêu cầu cái gì đều đồng ý, nhưng một lần lại thêm một lần tâm lí chịu đủ tàn phá, sợ hãi giống như bị mười người lưu manh luân cùng một lần vậy.
(best so sánh :v)

Thế là trên đường đi gặp cao nhân liền nhiều hơn một người, vị tài xế Ảnh Đế kia.

Trong màn hình di động, Đỗ Hạ nhìn thấy người kia từng bước theo bên mình, nhưng hình như đang khó chịu nên nghiêng thân thể đi, mặt nhìn bên ngoài không nhìn tới Đỗ Hạ. Đỗ Hạ vừa vặn có thể nhìn thấy đôi tai giấu ở những sợi tóc kia như ẩn như hiện, hình dáng gò má trông rất đẹp mắt.

Làm bộ lơ đãng đi chậm hơn vài bước với hai người kia, Đỗ Hạ đến gần, nhỏ giọng nói: "Hạ tổng mời cao nhân tới không biết có thể hay không phát hiện ra anh, nếu như bị phát hiện, anh nhớ tạm thời rời đi. Còn có... gò má của anh thực đẹp."

Phía trước Hạ tổng quay đầu lại, Đỗ Hạ lập tức bước nhanh đuổi tới.

Vào cửa trước, Đỗ Hạ lại liếc nhìn màn hình di động, phát hiện trong màn ảnh phản chiếu bóng người của nam nhân đã đã không còn tâm tình khó chịu nữa, nhưng anh cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao ráo kia.

Gian phòng rất lớn, ba mặt sofa (sẽ là hình u hoặc n), đã có một người ngồi trên sofa, tài xế tự biết thân phận mình, liền chạy đến đứng phía sau Hạ tổng, Hạ tổng ngồi xuống một bên ghế sofa, hắn hướng ánh mắt về Đỗ Hạ không dấu vết mà ám chỉ, người sau nhưng lại giống như không hiểu ám chỉ kia ngồi ở phía đối diện hắn, ở chính giữa chính là để cho người lạ đến trước ngồi. Lần này hắn hẳn là sẽ tiếp tục khó chịu , Đỗ Hạ nghĩ trong lòng.

"Đây là Lý Đôn Hậu, một nhà sư, ta cũng là đúng dịp gặp may mới gặp phải ngài ấy." Không thể làm cho Đỗ Hạ ngồi ở bên cạnh mình, bề ngoài Hạ tổng dường như không để ý, nhiệt tình giới thiệu: "Đây là nghệ sĩ công ty tôi, Đỗ Hạ, tiền đồ rất tốt."

Đứng lên lễ phép vươn tay ra, hai người bắt tay, hai mắt Đỗ Hạ nhìn thẳng vào đối phương, thấy nhà sư mắt nhìn thẳng, không nhìn bên cạnh mình, cậu cuối cùng cũng coi như là thoáng yên tâm.

Song phương ngồi xuống, Đỗ Hạ liền quay đầu nhìn thẳng chăm chú tài xế. Có điều dù chính mình là nghệ sĩ của công ty, sự tình cũng gấp, nhưng hiện tại có chuyện cái xe chuyên dụng của Hạ tổng, tự nhiên đến được xếp ở vị trí thứ nhất. Tài xế hiển nhiên cũng rất nhanh chóng phản ứng lại, trong nháy mắt Ảnh Đế lần thứ hai nhập vào người, dùng ngôn ngữ linh hoạt cùng tứ chi động tác múa may để tái hiện lại tình cảnh lúc ấy một cách hoàn mỹ.

"Bình thường gặp phải tình huống như thế, tình huống không có cách nào đối phó, có vài loại khả năng sau. Loại một là đối phương cố ý ngăn cản, muốn cầu cạnh ngươi, hoặc là muốn làm hại ngươi; một loại nữa là trong lúc vô tình ngăn trở ngươi, loại này cơ bản không nguy hiểm gì, chỉ cần vượt qua khoảng thời gian này là có thể ổn, loại thứ ba là có người gợi ra quỷ đả tường, khả năng là ở trong xe."

"Ha ha, nói đùa, loại thứ ba hiển nhiên là không có khả năng."

Tài xế sợ đến hồn phi phách tán, thù lao là gửi giấy diêm, tiền giấy, giấy trát để phá tan quỷ đả tường, lần thứ hai ở trong đầu hiện ra, hắn không dám nhìn Đỗ Hạ, rồi lại không khống chế được nhìn Đỗ Hạ. Tất cả đều cho rằng tài xế bị dọa sợ, trái lại Đỗ Hạ gan lớn, lúc này rất có khí độ.

"Ta, ta..." Tài xế muốn nói chuyện liên quan đến Đỗ Hạ, Đỗ Hạ yêu cầu thù lao quái lạ, lúc đầu vì lo cho mặt mũi Hạ tổng nên hắn chưa nói, nhưng hiện tại, hiện tại..

Mỉm cười, lúc này cả người Đỗ Hạ ở trong mắt tài xế đều hiện ra một vẻ đẹp rất yêu dị, thật giống cậu có thể nhìn thấy trong lòng mình như thế nào.

Tài xế mở miệng, lại mở miệng, không nói ra cái gì.

Thật giống... Có người bịt hắn miệng, không cho hắn nói.

"Phỏng chừng dọa sợ , trở lại dùng nước trái bưởi tắm rửa, nghỉ ngơi thật tốt, qua một đêm là tốt rồi." Lý Đôn Hậu vô cùng thản nhiên nói, tiếp theo lấy ra một cái túi, lấy bùa vàng đưa cho Đỗ Hạ, "Đây là bình an phù, sẽ bảo vệ ngươi."

Không biết có phải xuất phát từ tâm tư Hạ tổng hay không, nhưng vẫn thấy là trình độ của vị này Lý Đôn Hậu thật sự không được, Hạ tổng cũng không xin hắn đi đến đoàn phim, Đỗ Hạ cũng không đứng trên lập trường gì mà mở miệng. Thừa dịp Lý Đôn Hậu rời đi, Đỗ Hạ cũng chào rồi ra về, nhìn bộ dạng Hạ tổng  như muốn đi ra đuổi theo, kết quả tài xế chợt bộc phát sức lực từ lúc bú sữa lôi kéo hắn, nguyên một mặt đầy nước mắt nước mũi.

Chờ Đỗ Hạ đi rồi, tài xế cảm thấy miệng rốt cục được thả lỏng, lập tức hét lớn:

"Hạ tổng! Quỷ đả tường là cái kia Đỗ Hạ đuổi, hắn kêu tôi trả thù lao, là giấy diêm, tiền giấy cùng giấy trát! Cái kia Đỗ Hạ... Hắn, hắn.."

"Ngươi nói hắn không phải người? Vậy hình dáng là chú giả trang? Đôn Hậu đại sư không phải đã nói, quỷ đả tường kia có thể là do các người lơ đãng va vào mà thôi, không gặp nguy hiểm. Ta thấy Đỗ Hạ là nhìn thấy chú nhát gan, cố ý hù dọa chú hả?"

Hạ tổng hiển nhiên không tin, trái lại  tin tài xế bị dọa sợ rồi, làm hỉng chuyện tốt của mình.

Trả ơn, nhân cơ hội bữa tối dưới ánh nến, rượu đỏ, gian phòng riêng... Kết quả đều không có.

Ăn không được nho, đều là ngọt ngào nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro