Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25: Gặp nạn trong đêm

⋅⊰∙∘☽ Ⱄ ☾∘∙⊱⋅

Ba giờ rưỡi sáng.

Tô Chấp Duật tỉnh giấc khỏi cơn mơ, toàn thân nóng bừng khó chịu. Hắn mở mắt nhìn trần nhà, nằm trên giường nhìn chằm chằm ba giây rồi bực bội vén chăn đứng dậy khỏi giường.

Mới vào đầu mùa xuân nên đến đêm khuya nhiệt độ cũng hơi thấp, nhưng không làm cho cơ thể Tô Chấp Duật bình tĩnh lại được bao nhiêu.

Hắn đi xuống lầu đến phòng khách tầng một, mở tủ lạnh lấy nhiều đá bỏ vào ly thủy tinh.

Uống một ngụm nước lạnh mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Hắn nằm mơ.

Lại mơ thấy Phương Thời Ân ở trên giường nói với mình rất nhiều lời lẽ tục tĩu, trong mơ hắn vốn không muốn hôn cậu, nhưng vì hình như tay đang bận rộn làm những việc khác trên người đối phương, nên không còn cách nào khác đành phải dùng nụ hôn để bịt miệng cậu lại.

Một ly nước đá lạnh chỉ có thể làm cho cơ thể dễ chịu hơn một chút, nhưng nhớ lại giấc mơ vừa rồi Tô Chấp Duật vẫn không thể kìm chế được cảm giác bực bội.

Hắn đặt ly thủy tinh đã uống hết xuống bàn, nhìn thấy chiếc đồng hồ mà mình vừa về đã vội vàng đặt xuống chưa kịp cất đi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thấy hình bóng phản chiếu mờ mờ của mình trên cửa kính.

Có lẽ cảnh tượng này đã kích thích hắn.

Dáng vẻ chạy xuống giường uống nước lạnh ngay 3 giờ sáng, khiến hắn cảm thấy có chút khốn khổ không hợp với thân phận.

Lại là Phương Thời Ân.

Hắn đưa tay cầm chiếc đồng hồ trên bàn ném mạnh vào bức tường đối diện, mặt đồng hồ vỡ tan tành, va chạm vào mép thùng rác một lần nữa rồi rơi xuống.

Một chiếc đồng hồ Vacheron Constantin trị giá mấy tỷ đã bị hắn tức tối quăng vỡ.

Tô Chấp Duật sẽ không bao giờ thừa nhận mình nhớ thương một người như Phương Thời Ân, nhưng có lẽ vì đã lâu hắn chỉ lên giường với một mình người này, hơn nữa cậu cứ luôn thể hiện phóng đãng trước mặt hắn, dâm đãng và rẻ tiền, nên một người đàn ông có nhu cầu sinh lý bình thường như hắn cũng bị quyến rũ, trong mơ toàn nghĩ đến người bạn tình duy nhất này là điều rất bình thường.

Hắn nghĩ vậy.

Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, Tô Chấp Duật cuối cùng cũng ngủ yên trở lại, lần này hắn đã có một giấc ngủ ngon.

Sáng hôm sau.

Hắn quét chiếc đồng hồ vỡ vụn trong phòng khách vào thùng rác, sau khi dọn sạch những thứ dính mùi hương của Phương Thời Ân, Tô Chấp Duật tự cho rằng đã điều chỉnh lại bản thân nên sửa soạn mặc vest đi đến công ty.

Mặc dù trong ấn tượng của hắn, Phương Thời Ân luôn là một kẻ lắm trò, nhưng không ngờ lần này cậu đã thực sự biến mất khỏi cuộc sống của hắn một cách yên lặng như vậy.

Một tháng rưỡi trôi qua, cậu chưa từng xuất hiện trở lại.

Hôm đó tan làm, thời gian cũng không quá muộn.

Tô Chấp Duật và Giang Trác đang đi theo phía sau đến bãi đậu xe của công ty. Khi sắp đến chiếc Maybach màu đen, Giang Trác cảm nhận rất rõ hắn đứng khựng lại, ánh mắt cũng thoáng nhìn lướt qua phía trước xe.

Anh ta nhớ ra đó là vị trí mà Phương Thời Ân từng ngồi canh chừng.

Sau khi bị Tô Chấp Duật chặn không liên lạc được, Phương Thời Ân đã ngồi xổm trước đầu xe chờ Tô Chấp Duật thường xuyên tăng ca về nhà.

Trợ lý Giang luôn tận tâm tận lực lúc này nhớ lại câu trách mắng của Tô Chấp Duật mà không khỏi cảm thán, dựa vào những hành động nhỏ nhặt của hắn rất khó để anh ta không khỏi có nhiều suy đoán, làm những việc "thương hại vô nghĩa" đối với Phương Thời Ân.

Nhưng dù sao cũng từng bị khiển trách rồi.

Lần này trợ lý Giang học cách nhắm mắt làm ngơ, đối với những hành động của giám đốc Tô đều làm như không thấy, khi đến gần xe mới cúi đầu cung kính mở cửa xe cho hắn.

***

Phương Thời Ân quay trở lại cuộc sống sinh viên, cậu tìm ra những cuốn sách giáo khoa mới tinh của mình, thậm chí còn hiếm khi chịu đi học hai tiết.

Tin tức về việc Phương Thời Ân đột nhiên xuất hiện nhanh chóng truyền đến tai cố vấn học tập. Mặc dù ngôi trường hạng ba này chẳng thể dạy cho cậu bất cứ điều gì, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu muốn đến là đến, muốn bỏ học là bỏ học, nhất là khi cậu đã bỏ học suốt nửa học kỳ rồi.

Hôm đó kết thúc buổi học, trước khi về ký túc xá Phương Thời Ân được lớp trưởng nhắn rằng cố vấn học tập bảo cậu đến văn phòng một chuyến.

Cậu thực sự bị khuyên thôi học.

Không biết có phải cố vấn học tập cố tình nói những lời khó nghe để hù dọa cậu hay sao, nhưng dù sao Phương Thời Ân cũng không có ý định sống đàng hoàng lại, hay đột nhiên trở nên ham học hỏi gì, cậu chỉ muốn trốn ở trường một thời gian thôi.

Phương Thời Ân đi ra khỏi phòng cố vấn học tập với vẻ mặt bực bội, lúc đến căng tin trường mua cơm thấy vị vẫn khó ăn như cũ.

Khi cậu trở về ký túc xá, tên bạn cùng phòng đáng ghét của cậu cũng đã về trước.

"Mày định khi nào đi vậy? Cố vấn học tập không nói trường không nhận loại sinh viên như mày à?"

Phương Thời Ân trả lời với giọng điệu thiếu kiên nhẫn: "Đi đi, đừng có chắn đường."

"Tao hỏi bao giờ thì mày dọn đi? Mày là cái thá gì mà cứ vênh váo lên thế, coi thường cái chỗ này mà còn cố tình ở lại, sao nào, giờ không chê chỗ này bẩn làm dơ giày của thiếu gia à?"

"Tôi muốn đi thì đi, không muốn đi thì không đi, liên quan gì đến cậu!" Phương Thời Ân cuối cùng cũng không nhịn được nữa: "Tôi đã đóng học phí cả học kỳ rồi, tiền kí túc xá cũng đóng rồi! Bây giờ tôi muốn ở đây thì ở, làm sao?"

Cậu dùng sức ném hộp cơm vừa mua từ căng tin xuống bàn, quay mặt lại tranh cãi: "Cũng đừng có lấy cố vấn học tập ra dọa tôi, tôi đã nói với cố vấn rồi, muốn đuổi học cũng được nhưng phải trả lại hết tiền học phí và tiền kí túc xá cho tôi. Dù sao thì như cậu nói, tôi cũng chẳng đến lớp mấy ngày, nếu không trả tiền đừng nói đến giảng viên, dù hiệu trưởng có đến đây tôi cũng sẽ ở đây không đi!"

Phương Thời Ân phát hiện ra mình bị cô lập.

Chắc là vì vài lần cậu trở lại ký túc xá toàn thể hiện thái độ khinh thường các bạn cùng phòng khiến họ tức giận, cũng có thể là vì Vương Đinh là trưởng nhóm lại có ác cảm với Phương Thời Ân, các bạn cùng phòng khác có quan hệ tốt với cậu ta nên cũng có thái độ không tốt với cậu.

Nhưng bản thân Phương Thời Ân vốn dĩ đã không được yêu thích, từ lâu đã quen với việc không có bạn ở trường nên cũng không quá bận tâm về điều đó.

Cậu một mình đơn độc, ổn định cuộc sống ở trường.

Mỗi lần nằm dài trên bàn trong lớp học sáng sủa, có giảng viên ở phía trước, có bạn học ở trước sau nên cậu hay ngủ rất say vì cảm thấy an toàn tuyệt đối.

Không biết là vì thái độ của cố vấn học tập có phần dễ chịu hơn do cậu đi học đều đặn, hay là vì còn đang trong quá trình xử lý sau khi bị cậu đòi hoàn tiền. Dù sao trong thời gian qua, cố vấn cũng không đến tìm cậu nói về việc đuổi học nữa.

Phương Thời Ân đã sống theo phép tắc ở trường được gần nửa tháng, không chỉ bù lại được những đêm thiếu ngủ mà sự cảnh giác cũng giảm đi rất nhiều.

Từ khi quay lại trường cậu chưa từng bước ra khỏi cổng, thậm chí vào cuối tuần cũng không đi đâu chơi vì sợ ông chủ Lưu đang rình rập sẽ ra tay với mình.

Tối hôm đó Phương Thời Ân ngủ dậy muộn, đến căng tin thì thấy không còn nhiều thức ăn. Đồ ăn ở căng tin thực sự rất khó ăn, suốt thời gian qua cậu phải ráng ăn nên cảm thấy dạ dày của mình bị tra tấn không ít. Gần đây thiếu tiền nên cậu chưa dám gọi đồ ăn bên ngoài, trong ký túc xá cũng không cho người ngoài tự tiện giao đồ ăn, mà phải do sinh viên tự ra cổng sau trường lấy.

Lúc này đã khá muộn, Phương Thời Ân đi lòng vòng trong căng tin một lúc thấy nhiều quầy đã đóng cửa.

Cậu đi lang thang trong trường thên một hồi, phát hiện ra mình cuối cùng cũng đi đến cổng sau của trường. Từ xa, cậu nhìn thấy một người bán bánh quẩy ở trước cổng trường.

Phương Thời Ân mang cái cái bụng rỗng vô thức nuốt nước miếng xuống, cuối cùng không nhịn được nữa mà bước về phía trước.

"Bác ơi, cho con một cái bánh quẩy, thêm trứng và xúc xích."

"Được rồi, 28 nghìn, đợi một chút nhé."

Cậu lấy điện thoại ra quét mã thanh toán.

Năm phút sau cậu cầm bánh của mình, rồi đến quầy hàng bên cạnh mua thêm vài xiên chiên và một cốc sữa yến mạch. Phương Thời Ân treo cái bịch đựng xiên chiên lên cổ tay, một tay cầm sữa một tay cầm bánh vừa đi vừa ăn.

Khi quay lại cổng sau của trường, cậu phát hiện ra cổng đã bị đóng lại không biết từ lúc nào, không còn cách nào khác cậu đành phải đi đường tắt qua cổng trước. Con đường tắt này rất tối, một chiếc đèn đường còn bị hỏng, cậu càng đi càng cảm thấy không ổn nên động tác ăn cũng chậm lại.

Sự thật đã chứng minh linh cảm của cậu không sai.

Từ xa xa, Phương Thời Ân loáng thoáng nhìn thấy một vài bóng đen phía trước, động tác cắn bánh của cậu dừng lại hoàn toàn.

"Cậu Phương, cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi."

Giọng nói của Ông chủ lưu vang lên bên tai, ngay sau đó Phương Thời Ân quăng đồ ăn trong tay quay đầu chạy về phía ngược lại. Tim cậu đập cực nhanh khiến cậu có cảm giác mình như đang chạy với tốc độ nhanh nhất từ lúc chào đời, con đường tối tăm làm cậu thấy mình như đang nhắm mắt lại chạy, nhưng nghe thấy tiếng bước chân phía sau lại càng không dám dừng lại.

"Nhanh lên, đừng để cậu ta chạy thoát."

"Đuổi theo, đuổi theo…"

Cuối cùng, nhờ thân hình nhỏ bé và linh hoạt Phương Thời Ân đã rẽ vào một con hẻm nhỏ trốn sau một thùng rác lớn. Cậu nấp ở đó bịt miệng lại, sợ tiếng thở dốc của mình bị phát hiện, nhưng trái tim đập thình thịch vì quá căng thẳng.

Cậu hối hận, nếu biết vậy đã không đi đường tắt này rồi, vừa nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn bên ngoài khiến cậu cảm thấy mỗi bước chân đều dẫm lên dây thần kinh của mình. Cậu vừa sợ hãi vừa cầu nguyện, bất cứ ai cũng được, con đường này chắc chắn sẽ có bạn học đi qua, dù có hơi muộn nhưng chắc cũng có ai đó đến cứu mình thôi.

Cuối cùng, trời cao như đã nghe thấy lời cầu nguyện của cậu nhưng cũng đã chơi cậu một vố.

Bên trái Phương Thời Ân vang lên tiếng bước chân, cậu quay đầu lại thấy Vương Đinh đang rất ngạc nhiên khi thấy cậu đang ngồi xổm bên cạnh thùng rác.

"Mày đang lén lút làm gì ở đây?"

Ngay khi Vương Đinh lên tiếng, Phương Thời Ân lập tức trợn mắt kinh hoàng sau đó đặt ngón tay lên môi, hạ giọng xuống: "Suỵt! Đừng nói gì hết! Nhỏ giọng thôi!"

Lúc này Vương Đinh cũng bắt đầu nhận ra có điều không ổn, nghe thấy tiếng người tìm kiếm lùng sục trên con phố phía trước.

"Tên nhóc đó trốn ở đâu rồi."

"Giống như con chuột vậy, vừa mới quay đầu lại đã không thấy người đâu, chắc là chui xuống cống thật rồi…"

"Đừng nói nhảm nữa, cuối cùng cũng lộ đầu ra rồi, hôm nay không thể để cậu ta chạy thoát."

Tiếng nói của mấy người đàn ông vang lên.

Vương Đinh đứng đó thấy Phương Thời Ân co rúm lại vì sợ hãi, trong lòng thoáng qua một ý nghĩ làm vẻ mặt thay đổi, vui sướng khi người gặp họa vừa hững hờ như không liên quan đến mình.

"Tao biết là loại người như mày sớm muộn gì cũng bị dạy cho một bài học, ai biểu mày lúc nào cũng vênh váo hả?"

Vương Đinh đổi tư thế đứng khoanh tay trước ngực, hoàn toàn phớt lờ vẻ mặt cầu xin của Phương Thời Ân, cố ý hét lớn: "Này! Tao hỏi mày đang trốn ở đây làm gì đấy!"

Cậu ta hét xong, không cần biết Phương Thời Ân sống chết thế nào mà bỏ chạy.

Phương Thời Ân có lẽ vì quá căng thẳng còn phải ngồi xổm một lúc, khi muốn chạy thì lại bị chuột rút chân nên chậm một chút. Cậu vừa loạng choạng chạy đến đầu hẻm thì bị một cú đá mạnh vào lưng khiến cơ thể ngã ra sau đập vào tường, kêu lên một tiếng rồi ngã xuống.

"Chạy! Tao bảo mày chạy!"

Người đàn ông chửi rủa còn muốn đá tiếp, nhưng lúc này cậu đã co rúm lại trên mặt đất, che đầu lại như thể đã bị sợ hãi tột độ.

Ông chủ Lưu từ tốn lên tiếng ngăn cản: "Này, đừng đá nữa, mày thấy thân hình của nó có chịu được mấy cái đá của mày không."

Nghe thấy tiếng của ông chủ Lưu, người đàn ông đó mới dừng lại.

Ông ta tiến đến trước mặt Phương Thời Ân, mấy tên đàn em nâng người đang nằm trên mặt đất lên để đối mặt với ông ta.

Phương Thời Ân muốn lùi về sau cũng không được, nhìn thấy ông chủ Lưu đang nhìn mình từ trên cao, trên mặt vẫn nở một nụ cười hiền lành.

"Cậu Phương, cậu làm tôi thất vọng quá đấy." Ông ta cúi người xuống: "Tôi đã nói là đừng có ý định chạy trốn, vậy mà cậu lại chạy đi đâu thế?"

Phương Thời Ân vùng vẫy nói: "Không phải đâu, ông chủ Lưu nghe tôi giải thích đã, tôi không muốn chạy trốn, tôi thực sự không có tiền, ông đừng ép tôi… bây giờ tôi chỉ còn lại 2,8 triệu, nếu ông muốn thì tôi chuyển ngay cho ông."

"Cậu cho tiền ăn xin à?" Ông chủ Lưu không còn cười nữa.

"Tôi thật sự không lừa ông đâu..." Cậu nhìn đám người trước mặt, sợ đến run rẩy: "Tôi cầu xin ông, ông chủ Lưu, ông rộng lượng tha cho tôi..."

Ông chủ Lưu thở dài: "Không phải tôi không muốn rộng lượng, cậu nói cậu đến sòng bạc chơi thua hết tiền, nhờ tôi ứng trước vậy mà lại không chịu trả, làm sao có lý đó chứ? Tôi tốt bụng cho cậu thời gian gom tiền, mà cậu còn muốn trốn đi."

"Tôi không có trốn, tôi... tôi..." Đồng tử của Phương Thời Ân phản chiếu bóng đen sợ hãi, vắt óc ra biện hộ: "Là vì khai giảng rồi nên tôi phải về trường, chứ không phải cố ý trốn ông."

"Cậu Phương, đến nước này rồi mà cậu còn định lừa tôi sao." Ông ta lắc đầu: "Cậu đã không thành tâm, vậy thì chúng ta không cần phải nói thêm gì nữa."

Ông ta lùi lại hai bước đứng ra phía sau, châm một điếu thuốc ra lệnh: "Các anh cứ làm đi."

Phương Thời Ân lập tức mềm chân, toàn thân run rẩy gọi với ông chủ Lưu: "Đừng, đừng! Cho tôi thêm chút thời gian nữa, tôi sẽ trả! Tôi nhất định sẽ trả!"

Ông chủ Lưu hừ cười một tiếng: "Lúc này cảm thấy mình có thể trả rồi hả? Gà lắm, lại muốn chơi trò này với tôi, hôm nay nhất định phải cho cậu một bài học." Nói xong ông ta vẫy tay dặn dò: "Bịt miệng nó lại, chỗ này gần trường học nên làm nhỏ tiếng thôi, kẻo người ta đến."

Phương Thời Ân bị bịt miệng lôi ra phía sau, hai người ấn chặt vai cậu rồi một người khác tiến đến nắm lấy chân.

Một tiếng xé gió vang lên, cậu nhìn thấy cây gậy bóng chày sắp rơi xuống đầu gối mình nên cố sức giãy giụa, người nắm chân cậu không để ý nên bị cậu hất ra.

Cây gậy bóng chày cuối cùng đập vào mắt cá chân cậu, cơ thể của Phương Thời Ân đang bị ấn chặt đột nhiên co giật.

"Á..."

Cậu ngẩng mặt lên với đồng tử đột ngột giãn ra, dường như trong khoảnh khắc đó cậu còn nghe rõ tiếng xương mắt cá chân mình bị gãy, dưới cơn đau dữ dội mặt cậu trắng bệch như tờ giấy.

Người đang kiềm chặt Phương Thời Ân cũng buông tay ra, nhưng cậu đã không còn một chút sức lực nào để vùng vẫy, toàn thân đổ mồ hôi như tắm, khuôn mặt nhỏ nhắn trong bóng tối tái nhợt đến đáng sợ phủ một lớp mồ hôi lạnh.

Phương Thời Ân nằm xụi lơ trên mặt đất.

Ông chủ Lưu nhìn thấy dáng vẻ của cậu bèn vứt điếu thuốc đã hút hết vào đất, điếu thuốc rơi cách mặt Phương Thời Ân một gang tay.

Ông ta dùng chân dập tắt điếu thuốc.

"Lần này tạm thời như vậy, cậu ngoan ngoãn về nhà đi. Tôi cho cậu hai con đường, hoặc là trả đủ tiền cho tôi, hoặc là tôi sẽ giúp cậu liên hệ vài khách hàng, tôi cho cậu một tuần để suy nghĩ kỹ, nếu không lần sau sẽ không chỉ đơn giản là gãy một chân đâu."

Nói xong ông ta lại giơ tay ra lệnh: "Chúng ta đi."

Phương Thời Ân vốn không phải người giỏi chịu đau, cơn đau nhức từ mắt cá chân khiến cậu không nghe rõ ông chủ Lưu đã nói gì. Cậu nằm trên mặt đất, chỉ còn nghe thấy tiếng thở dồn dập được phóng đại lên của mình.

Nước mắt và mồ hôi trên mặt hòa lẫn vào nhau, cậu nằm trên mặt đất đau đến mức đầu óc choáng váng mắt không mở nổi.

Vương Đinh bị dọa sợ, lúc này mới từ trong góc chui ra. Thực ra cậu ta chạy được nửa đường thì nghe thấy tiếng Phương Thời Ân bị đánh từ phía sau, vốn định xem một chút cảnh cậu bị dạy dỗ thảm hại nhưng không ngờ đám người này lại ra tay tàn nhẫn đến vậy.

Cậu ta vốn nghĩ Phương Thời Ân chỉ đắc tội với một nhóm sinh viên nào đó của trường khác, hoặc là đám người này muốn moi tiền của một kẻ thích khoe khoang hàng hiệu.

Vương Đinh bước từng bước đến trước mặt cậu, thấy cậu nằm trên mặt đất thở thoi thóp, mặt không một chút máu sắc mà suýt nữa đã nghi ngờ cậu chết rồi.

Cậu ta thực sự đã nghe thấy tiếng cây gậy bóng chày đập xuống, nhưng không nhìn rõ người đó đánh vào đâu trên người Phương Thời Ân, nếu là đầu thì sẽ gây ra án mạng mất. Vương Đinh hoảng hốt không thôi, run rẩy quỳ xuống lấy điện thoại ra chiếu sáng, cuối cùng xác nhận dưới đầu Phương Thời Ân không có vũng máu nào mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lúc này Phương Thời Ân nhắm chặt mắt, thở hổn hển khó nhọc cũng cho thấy đang bị thương rất nặng. Vương Đinh không dám động vào cậu, không biết cậu bị thương ở đâu.

"Mày... Mày cũng đừng trách tao." Vương Đình hốt hoảng: "Ai bảo mày lúc nào cũng gây chuyện, sao có thể trách ai được, tao cũng không biết họ sẽ ra tay tàn nhẫn như vậy..."

Vừa nói cậu ta vừa với tay lục túi Phương Thời Ân sờ thấy điện thoại, mở điện thoại của ra định liên lạc với gia đình cậu trước, đến khi mở danh bạ cuộc gọi gần đây mới thấy một loạt mười mấy cuộc gọi đi đã gọi đều bị từ chối.

Vương Đình tiện tay bấm vào, quả nhiên reo vài tiếng chuông rồi cuộc gọi lại tự động ngắt. Cậu ta tiếp tục lướt xuống thấy một số điện thoại bắt máy nằm xen kẽ giữa các cuộc gọi khác, nếu cứ kéo xuống là sang đến năm trước nên cuối cùng gọi cho số điện thoại này.

Tô Chấp Duật vừa tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, nghe thấy tiếng điện thoại rung lên. Hắn liếc nhìn thấy là cuộc gọi của Giang Trác, bèn ấn nút nghe.

"Alo, sao vậy?"

Giang Trác nói: "Giám đốc Tô, tôi vừa nhận được cuộc gọi của Phương Thời Ân."

"Sao vậy, cậu ta không liên lạc được với tôi nên tìm đến cậu, vậy mà cậu thật sự gọi cho tôi luôn, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi?" Tô Chấp Duật không biết Phương Thời Ân đã đưa cho Giang Trác cái gì mà khiến trợ lý trung thành của hắn lại đi làm mấy chuyện này.

Giang Trác do dự một lúc rồi lên tiếng: "Hình như Phương Thời Ân gặp nguy hiểm, cậu ta kêu cứu, giọng rất yếu, tôi sợ thật sự có chuyện gì xảy ra..."

Mười một giờ đêm, trời bắt đầu rơi những hạt mưa nhỏ.

Chiếc xe của Tô Chấp Duật dừng lại ở đầu ngõ, đèn pha chiếu sáng con đường hẹp tối tăm.

Phương Thời Ân không biết là những hạt mưa lạnh buốt đánh vào mặt đã đánh thức cậu tỉnh lại, hay là ánh đèn đột ngột chiếu sáng khiến cậu chói mắt.

Trên khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn, đôi mắt vốn nhắm chặt từ từ hé mở một khe nhỏ. Phương Thời Ân nhìn thấy Tô Chấp Duật mặc một chiếc áo khoác lông cừu đen đi về phía mình, tiếng còi xe cứu thương vang vọng bên tai.

Hắn đi đến trước mặt cậu, nhìn thấy cậu nằm trên mặt đất như một vũng bùn lầy.

Phương Thời Ân dùng hết sức lực cuối cùng bò về phía trước một chút, mỗi khi cơ thể hơi động đậy, cái chân bị thương lại đau đến mức khiến cậu khiếp đảm.

Một bàn tay trắng bệch ướt sũng vịn vào chiếc giày da thủ công đắt tiền của Tô Chấp Duật, cậu ngước mặt lên nhìn hắn.

Tô Chấp Duật nhìn thấy một đôi mắt chứa đầy đau đớn và sợ hãi, mặt trên của chiếc giày da đã bị ướt đẫm bởi thứ chất lỏng không phân biệt được là nước mắt hay mồ hôi của cậu.

Cậu nói: "Cứu... cứu tôi, tôi sắp chết rồi."

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro