Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30: Còn có chiếc nhẫn kim cương chứng minh tình yêu

☆⋆。𖦹°‧★

Một ngày nắng đẹp, Giang Trác đưa Phương Thời Ân trở lại trường để làm thủ tục thôi học.

Cuối cùng cậu cũng có thể thoải mái thoát khỏi trường học, hơn nữa còn được tạm biệt với đám bạn cùng phòng thô lỗ và hung dữ kia.

Mặc dù trong lòng cậu cũng biết ngày mình bị ông chủ Lưu dẫn người đến đánh, ngay cả khi Vương Đình không la hét lớn tiếng để lộ vị trí của mình, cậu chắc chắn cũng không thể chạy thoát nhưng cậu vẫn căm ghét hành vi của tên đó lắm.

Trước khi đi làm thủ tục thôi học, Phương Thời Ân cố tình lựa một bộ đồ rồi còn đi làm tóc tai kỹ càng. Thậm chí cậu cố ý dẫn Giang Trác đi ngang qua ký túc xá sinh viên vào giờ tan lớp buổi sáng, nhưng xui xẻo là không gặp phải đám bạn cùng phòng của cậu.

Bởi vậy màn xuất hiện lộng lẫy mà cậu tự cho là vậy, chỉ có mình cậu tự thưởng thức.

Tối hôm đó Tô Chấp Duật đến Kim Phong Nam Loan, vừa vào cửa đã đưa cho Phương Thời Ân đang đến đón mình một chiếc túi.

"Cái này là gì vậy?"

Khi Phương Thời Ân mở bao bì ra, cậu phát hiện đó là chiếc điện thoại đời mới nhất.

Cậu không khỏi thầm cảm thán Tô Chấp Duật chu đáo quá chừng, không biết từ khi nào hắn đã nhận ra mình cần đổi điện thoại nữa.

Cậu lấy chiếc điện thoại bị vỡ màn hình từ đêm bị đánh gãy chân ra, vui vẻ nhìn Tô Chấp Duật rồi tiến lại gần hôn lên má hắn một cái: "Anh Chấp Duật, cảm ơn anh nha."

Nụ hôn của cậu không khác gì đánh lén bất ngờ, mặt Tô Chấp Duật không có một biểu cảm, hắn giơ tay lau qua gương mặt chưa hề dính gì của mình, nhìn Phương Thời Ân đã tự đi sang một bên thay điện thoại.

Cậu truyền dữ liệu từ điện thoại cũ sang điện thoại mới mất khá nhiều thời gian, nên cậu cứ để vậy rồi đi vào bếp canh nồi súp trái cây.

"Anh Chấp Duật, súp trái cây của em sắp chín rồi, lát nữa múc một bát cho anh nếm thử nhé." Cậu vừa nói vừa đi về phía nồi súp.

Nói là súp trái cây nhưng thực ra là Phương Thời Ân chọn một vài loại trái cây mình thích trong tủ lạnh, cắt nhỏ tất cả rồi cho vào nồi.

Tô Chấp Duật sao cũng được mà "ừ" một tiếng, hắn ngồi trên ghế sofa ở phòng khách hỏi Giang Trác về việc xin hộ chiếu và visa cho cậu.

Đúng lúc đó, hắn nghe thấy điện thoại của cậu rung lên.

Tô Chấp Duật đưa tay lấy điện thoại, nhìn vào màn hình phát hiện ra Phương Thời Ân không có thói quen đặt mật khẩu cho điện thoại. Hắn không chút do dự vuốt mở khóa, thấy một người có tên gọi là "Bạn chơi Tiểu Tiêu" đang nhắn tin cho cậu.

Nhấp vào hộp thoại, Tô Chấp Duật thấy cuộc trò chuyện giữa hai người.

Tin nhắn được gửi từ ba tháng trước: "Khi nào em rảnh đi chơi vài ván? Sao gần đây không thấy em đâu hết vẫy?"

Phương Thời Ân trả lời: "Dạo này chân em bị thương phải nằm liệt ba tháng rồi, đừng gọi em nữa, em phải dưỡng thương cho khỏe."

Một tuần sau, bạn chơi Tiểu Tiêu: "Trời đất, quán bar Lan Hải không còn nữa rồi, không biết ai tốt bụng làm đấy, phục thật."

Người tốt bụng Tô Chấp Duật nhìn vào tin nhắn trả lời của cậu.

"Quán bar đen tối, ông chủ hiểm độc đáng lẽ phải bị bắt đi sớm hơn! (biểu tượng tức giận) Sau này em không chơi nữa, không có thì thôi!"

Bạn chơi Tiểu Tiêu: "Sao thế, lại giả vờ từ giã giang hồ à?"

Cuộc trò chuyện dừng lại ở đó, tiếp theo là tin nhắn mới gửi hôm nay: "Lại phát hiện một nơi mới, em đến chơi không? Anh gửi địa chỉ cho em."

Bạn chơi Tiểu Tiêu: "Thiếu một người, mau đến đi."

Tô Chấp Duật lướt qua danh sách bạn bè của Phương Thời Ân, thấy toàn là bạn chơi Tiểu Trương, bạn chơi Tiểu Vương... liên tiếp một loạt hơn mười người.

"Bạn chơi..." Hắn đọc ra tiếng.

Khi Phương Thời Ân bưng tô súp trái cây ra,  nhìn thấy Tô Chấp Duật đang cầm điện thoại của mình.

Cậu vội vàng đặt tô súp xuống, cũng bởi vì quá vội vàng mà suýt làm đổ súp ra tay. Cái đầu không mấy thông minh của cậu quay cuồng, cố gắng biện minh: "Đó là... đó là bạn cùng ăn lẩu cay trước đây, viết tắt, viết tắt là bạn chơi."

Tô Chấp Duật lướt ngón tay trên màn hình rất nhanh, nở nụ cười nhìn cậu: "Là vậy à, sau này em đừng ăn những thứ mất vệ sinh này nữa."

"Dạ, dạ, em biết rồi."

Phương Thời Ân đưa tay lấy lại điện thoại của mình, hắn cũng không ngăn cản mà để cậu lấy đi. Cậu cầm điện thoại thấy danh sách bạn bè của mình đã bị hắn xóa gần hết.

***

Một ngày sau khi có được nhẫn cưới, Tô Chấp Duật đưa Phương Thời Ân đi máy bay ra nước ngoài.

Đây là lần đầu tiên cậu được đi máy bay, nhưng để không lộ rõ sự vụng về nên cậu cố gắng tỏ ra bình tĩnh đi theo sát Tô Chấp Duật.

Cũng vì cậu tự nhiên trở nên ít nói, nên hắn vẫn dễ dàng nhận ra sự căng thẳng của cậu.

Cảm giác căng thẳng dần dần giảm bớt sau khi cậu lên máy bay ổn định chỗ ngồi. Phương Thời Ân ngồi kế bên cửa sổ ngó nghiêng xung quanh, khi máy bay cất cánh cậu mặc tiếng ồn ào bên tai vẫn dán mắt vào cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy những đám mây trôi bồng bềnh chồng chất lên nhau, khác hoàn toàn so với lúc nhìn lên từ mặt đất trông vô cùng đồ sộ.

Cuối cùng cũng không nhịn được bao lâu, cậu lấy điện thoại ra chụp ảnh cửa sổ.

Tô Chấp Duật không để ý đến những hành động nhỏ nhặt của cậu, đêm qua làm việc đến quá khuya nên lên máy bay hắn chuẩn bị chợp mắt một lúc.

Hắn đã quyết tâm rời khỏi Công nghệ Tô Đức, nên thời gian gần đây hắn bận rộn sắp xếp hoàn thiện các dự án lớn, đỡ phải để công ty còn non trẻ rơi vào cảnh hỗn loạn sau khi hắn rời đi.

Thời gian của hắn rất gấp rút, vì thời gian đính hôn đã định trước với Vương Tư Du càng ngày càng gần mà hắn vẫn chưa có động thái gì, cũng không có thái độ rõ ràng, hắn không biết khi nào Vương Huệ sẽ tố cáo chuyện mình là gay với Tô Nghiệp Đường.

Hắn cảm thấy thời gian mình bị sắp Tô Nghiệp Đường đuổi ra khỏi nhà đã không còn nhiều nữa.

Ngay sau khi xuống máy bay được hơn tám tiếng, Tô Chấp Duật và Phương Thời Ân nghỉ ngơi qua đêm tại khách sạn, ngày hôm sau đã đưa cậu thẳng đến sở đăng ký kết hôn.

Phương Thời Ân bước ra ngoài nhìn thấy những tòa nhà có kiến trúc hoàn toàn khác biệt so với trong nước, suốt đường đi đôi mắt dường như vẫn chưa xem đủ, cậu nắm lấy cánh tay của Tô Chấp Duật nói ríu rít đủ thứ chuyện không ngừng.

Hắn không chú ý nghe những gì cậu nói, nhưng phát hiện mỗi khi có một người đi ngang qua đều nghe thấy cậu thì thầm: "Người nước ngoài."

Trong khoảng thời gian hai người đi từ taxi đến sở đăng ký kết hôn, Tô Chấp Duật đã nghe thấy cậu nói năm lần "người nước ngoài", một lần "kem" và hai lần "bồ câu trắng".

Đến khi đã vào bên trong, hắn cuối cùng cũng lên tiếng: "Im lặng một chút."

Lúc này Phương Thời Ân mới nhỏ giọng lên tiếng, tâm trạng bình tĩnh lại nhưng đôi mắt sáng long lanh vẫn không ngừng đảo quanh. Cậu không hiểu Tô Chấp Duật đang nói gì với nhân viên đăng ký kết hôn, chỉ làm theo lời của hắn lấy ra những giấy tờ cần thiết rồi ký tên vào những chỗ hắn chỉ.

Theo câu nói "Khang ca thụy cứu tới cực tư"(1) của nhân viên.

Phương Thời Ân nhận lấy giấy tờ mà người đàn ông nước ngoài có bộ râu bạc trắng và nụ cười hiền lành đưa cho mình.

"Hắc tư lục soát Q đặc."(2) Khi cậu đưa tay nhận lấy giấy chứng nhận, thấy người đàn ông đó nhìn mình một cái rồi nói với Tô Chấp Duật như vậy.

(1), (2): Tiếng Anh mà bé Ân phát âm theo tiếng Trung, câu gốc lần lượt là "Congratulations" và "He's so cute".

Cậu cảm thấy đối phương đang đánh giá mình, nên căng mặt rồi giơ khuỷu tay khẽ chạm vào Tô Chấp Duật hỏi: "Hắn nói gì về em thế?"

Thấy Phương Thời Ân ngay cả tiếng Anh cấp hai cũng không có, hắn nhìn thoáng qua cậu mới trả lời: "Anh ấy nói em trông rất ngốc."

Hồi đầu Phương Thời Ân luôn đi chậm hơn Tô Chấp Duật một bước vì cảm thấy lạ lẫm với nơi này, nhưng khi rời khỏi sở đăng ký kết hôn cậu lại có vẻ hơi bực bội đi trước ra ngoài một bước.

Sau khi ăn trưa xong, tâm trạng của Phương Thời Ân đã trở lại bình thường, thậm chí khi rời khỏi nhà hàng cậu còn hào hứng hỏi hắn: "Chúng ta sẽ ở đây chơi vài ngày chứ?"

Cậu vừa đi vừa nghiêng người, nói chuyện với hắn: "Hôm nay chúng ta đi chơi vòng quay khổng lồ ở đây nha?"

Tô Chấp Duật nói: "Tối nay chúng ta phải bắt chuyến bay sớm nhất đi về."

Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cậu cứng lại, cậu chậm rãi nhíu mày: "Về muộn một ngày không được sao?"

Đương nhiên là không được, Tô Chấp Duật còn rất nhiều việc phải làm, bay đến đây chỉ để làm thủ tục đăng ký, bây giờ đã hoàn thành nên không cần thiết phải ở lại đây lâu hơn.

Phương Thời Ân nắm lấy cánh tay của hắn, giọng nói gấp gáp: "Nhưng mà trên mạng nói, vòng quay khổng lồ ở đây có thể nhìn thấy một nửa thành phố."

Đôi mắt cậu động đậy, lại bổ sung: "Em còn nghe nói mấy người yêu nhau, mà cùng ngồi trên vòng quay sẽ bên nhau suốt đời."

Tô Chấp Duật coi thường mấy cái cách quảng cáo điêu ngoa như vậy, nhưng giờ phút này hắn nhìn thấy Phương Thời Ân nắm lấy tay mình, nhìn mình bằng ánh mắt tràn đầy mong chờ.

Dường như rất muốn cùng mình bên nhau suốt đời.

Hơn nữa hai người đã đăng ký kết hôn rồi, là vợ chồng hợp pháp, nếu hắn không đồng ý đi vòng quay khổng lồ với Phương Thời Ân, cậu sẽ tiếp tục đứng trên con phố đông người, nắm lấy tay hắn lắc lư, nũng nịu nói đi nói lại nhiều lần "Chồng ơi, em muốn đi, em muốn đi", làm hắn mất mặt trên đường phố nước ngoài thì biết làm sao.

Có lẽ là vì mới bước ra khỏi nhà thờ, nếu hắn cứ thẳng thừng từ chối ước nguyện được ở bên nhau suốt đời của Phương Thời Ân sẽ rất tàn nhẫn lạnh lùng.

Vì vậy, Tô Chấp Duật suy nghĩ một lúc rồi giả vờ quan tâm mà nói với cậu: "Thời Ân, chân em mới khỏi không lâu nên không đi được đường dài, cũng không chơi được lâu, nếu có thời gian chúng ta sẽ đến chơi dịp khác."

Phương Thời Ân nghe thế cũng cúi đầu nhìn xuống cái chân đã từng bị thương nặng, suy nghĩ rất lâu rồi mới dời ánh mắt, có lẽ cậu cảm thấy Tô Chấp Duật lo lắng cho mình cũng có lý nên rất chán nản nói: "Được rồi, lần tới chúng ta sẽ đến chơi."

Thực ra cậu cũng không quá quan tâm đến với việc có được ở bên Tô Chấp Duật suốt đời hay không, nhưng đối với cậu thì hôn nhân với hắn không chỉ liên quan đến tình yêu mà còn liên quan đến rất nhiều thứ, ví dụ như không còn đói khát, không còn nghèo khổ hay không còn cô đơn.

Sau khi trải qua nhiều chuyện, cậu cảm thấy cô đơn và nghèo đói cũng đáng sợ như nhau.

Mặc dù lúc lên giường hắn chẳng bao giờ quan tâm săn sóc cậu, còn thường xuyên trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, nhưng Phương Thời Ân cũng sẵn lòng chấp nhận tạo thành một gia đình với hắn, chấp nhận ở bên hắn suốt đời.

Nếu cậu từng cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm thật lòng của ai đó, có lẽ cậu đã có thể nhận ra từ những lời bào chữa qua loa mà Tô Chấp Duật nói, hay rất nhiều lần hắn tỏ thái độ lạnh nhạt để biết rằng tất cả những gì hắn dành cho mình đều chẳng giống một chút nào với thứ được gọi là tình yêu chân thành.

Nhưng cậu chưa bao giờ được trải qua, nên lúc này cũng đâu biết lấy gì mà so sánh.

Nên lầm tưởng cũng là điều có thể hiểu được.

Phương Thời Ân nghe theo đúng sắp xếp của Tô Chấp Duật, cùng hắn đi máy bay về nước vào buổi tối.

Lần đi máy bay này cậu không còn căng thẳng như lúc đến nữa, cửa sổ máy bay nhỏ bé đã không còn nhìn thấy bất kỳ cảnh vật nào ngoài một màu tối đen, nên cậu cũng không còn ngắm nhìn nữa.

Cậu nhìn Tô Chấp Duật đang rút một tờ báo ra đọc, hỏi hắn: "Khi nào chúng ta đi chụp ảnh cưới thế?"

Tô Chấp Duật nghe vậy mới ngước vẻ mặt khó hiểu nhìn cậu một cái, hắn nói: "Phương Thời Ân, anh chưa công khai với gia đình, anh nghĩ bây giờ không phải lúc để gióng trống khua chiêng làm mấy chuyện này."

Cậu thò lại gần hỏi: "Vậy chúng ta sẽ có tuần trăng mật sao?"

Trước đây, rất nhiều bạn trai của Trình Thi Duyệt đều đưa chị đi chơi khắp nơi.

Tô Chấp Duật không khỏi nhíu mày, bắt đầu cảm thấy Phương Thời Ân cứ đòi hỏi này nọ không phải là một thói quen tốt.

Thời gian quý báu của hắn không thể dành quá nhiều cho cậu được.

"Cái này để sau tính." Giọng điệu của Tô Chấp Duật trầm xuống.

Lúc này Phương Thời Ân có lẽ cũng đã mệt mỏi sau một ngày bôn ba, trời bên ngoài đã tối nên không hỏi Tô Chấp Duật tại sao mình không có gì hết nữa, chỉ thở dài một hơi rồi đưa tay sờ vào chiếc nhẫn kim cương trên tay.

Cuối cùng cậu nghĩ, may mà cậu còn có một chiếc nhẫn kim cương chứng minh tình yêu thật lòng của Tô Chấp Duật.

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro