Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver. 

"Tủ đầu giường trong phòng chị có thuốc chống viêm, thấy đau thì lấy ra uống hai viên đi."

Phương Thời Ân nói: "Chị quên mất à, lần trước em đã lấy thuốc trong phòng chị đi rồi." Cậu nhướng mày trước màn hình, "Em uống hai viên luôn rồi."

Giọng điệu và vẻ mặt của cậu, như đang muốn nói cho Trình Thi Duyệt biết cậu có khả năng tự chăm sóc bản thân rất tốt.

Nếu một tên công tử bột có diện mạo đẹp trai ra vẻ nhướng mày như thế, có lẽ sẽ toát lên vẻ ăn chơi lêu lỏng. Nhưng biểu cảm này xuất hiện trên khuôn mặt có phần trẻ con của Phương Thời Ân lại trở nên rất kỳ quái, đôi mắt tự nhiên mở to ra và lông mày cũng nhướng lên trong vài giây.

Trình Thi Duyệt thấy vậy lại hỏi: "Sao vậy Thời Ân, mắt cũng bị đau hả?"

"Đâu có." Cậu vô thức trả lời, bởi vì nhìn chằm chằm vào màn hình trong thời gian dài và tư thế ngồi không nghiêm chỉnh nên vừa nhắc là cũng thấy nhức mỏi thật. 

Cậu nói không có nhưng vẫn không nhịn được đưa tay lên dịu mắt, "Chị, chị còn mấy ngày nữa mới về?"

"Chị còn…" Cô ta vừa định trả lời bỗng nhiên nghe thấy tiếng động ở đằng xa nên quay đầu nhìn lại, Phương Thời Ân thấy mái tóc xoăn sóng lớn của chị mình lướt qua camera, sau đó chị nhanh chóng quay đầu lại, "Không nói chuyện nữa, em nghỉ sớm đi."

Chắc là người đàn ông đi du lịch cùng Trình Thi Duyệt đang gọi.

Cậu nhìn vào cuộc gọi video bị cúp đột ngột, không khỏi chu môi lên.

***

Có lẽ là vì suy nghĩ cho cậu, muốn cậu có thời gian nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe. Năm ngày sau cái đêm hoang đường tại khách sạn Thuỵ Cát Đặc, Phương Thời Ân cuối cùng cũng nhận được điện thoại từ hắn.

Tô Chấp Duật kêu Giang Trác đưa cậu đến bệnh viện tư để kiểm tra sức khỏe.

Tám giờ sáng, Phương Thời Ân đang ngủ say bị một cuộc điện thoại đánh thức. 

Giang Trác đợi ở cổng trang viên Winner chừng năm sáu phút, mới nhìn thấy một thiếu niên bước ra từ bên trong. Trong tiết trời sáng sớm mùa thu, trên người cậu chỉ mặc mỗi một chiếc áo hoodie mỏng manh.

Vì đã điều tra kỹ lưỡng thông tin của đối phương trước đó, nên Giang Trác vừa thấy cậu bước ra khỏi cửa đã nhận ra ngay. Anh ta xuống xe bước đến chào hỏi, lúc Phương Thời Ân đi đến gần xe còn ân cần mở cửa xe cho cậu.

Phương Thời Ân chưa ngủ đủ giấc nên đôi mắt cứ lim dim, mái tóc trước trán còn hơi ướt có lẽ do vội vàng rửa mặt. Sau khi đã ngồi vào xe, cậu vẫn còn ôm điện thoại, có vẻ không vui lắm khi than phiền với người ở đầu dây bên kia: "Em đã nói em không bệnh rồi mà, sao lại bắt em đi khám sức khỏe chứ..."

Giang Trác đóng cửa xe, không cần đoán cũng biết người ở đầu dây bên kia là ai.

Anh ta đi vòng ra phía trước ngồi vào ghế lái, khởi động xe rời khỏi trang viên Winner. Nhìn lại người kia qua gương chiếu hậu, quả thực ngoài đời còn đẹp hơn so với những bức ảnh trong hồ sơ.

Giang Trác không muốn bình luận gì về đời tư của sếp, nhưng anh ta không ngờ Tô Chấp Duật vốn chẳng bao giờ có hứng thú đến chuyện ấy, cuối cùng lại chọn một người như Phương Thời Ân. Nhưng bây giờ nhìn tận mắt ngoài đời, chỉ liếc mắt vài lần anh ta đã có thể hiểu được phần nào.

Không học hành gì đàng hoàng lại ham mê hư vinh, Phương Thời Ân có thể không làm được gì khác nhưng làm món đồ chơi cho mấy tên nhà giàu nuôi, với khuôn mặt và vóc dáng đó đúng là quá dư sức.

Vì đã đặt lịch hẹn trước nên kiểm tra sức khỏe diễn ra khá nhanh chóng.

Giang Trác vốn đang đứng chờ bên cạnh, lúc này thấy Phương Thời Ân đã lấy máu xong mới phát hiện ra bữa sáng mình đặt cho "chim hoàng yến" của sếp vẫn chưa đến, vì người giao hàng đang bị kẹp xe trong giờ cao điểm.

Không còn cách nào khác, anh ta thấy sắc mặt Phương Thời Ân sau khi lấy máu có vẻ hơi tái nhợt nên đi lấy bữa sáng miễn phí có trong gói kiểm tra sức khỏe của bệnh viện.

Mặc dù là bệnh viện tư thuộc Tập đoàn Tô Thị nhưng bữa sáng miễn phí rất đơn giản, hương vị cũng bình thường.

"Xin lỗi cậu Phương, bữa sáng đã đặt chưa đến, đây là bữa sáng của bệnh viện, cậu ăn tạm được không?" Lúc đưa cho cậu khay đồ ăn chỉ có sữa đậu nành và bánh quẩy, anh ta đã chuẩn bị tinh thần cho việc đối phương sẽ nổi cơn giận.

Không ngờ Phương Thời Ân sau khi nhận đồ đã ăn sạch mọi thứ, chỉ chừa lại đúng một quả trứng luộc.

***

Nhà họ Tô vốn có truyền thống lâu đời, nhà chính được xây dựng từ lâu trong khu phố cổ của thành phố Vân Hoài  Sau này, Tô Chấp Duật và Tô Chấp Thư trưởng thành dọn ra ngoài ở, nhà đều nằm ở khu vực thành phố mới nên mỗi lần trở về đều phải đi qua nửa vòng thành phố.

Chiếc Maybach màu đen tiến vào biệt thự trong màn đêm. Biệt thự này đã được trùng tu cách đây ba năm nhưng không thay đổi nhiều, cây cối luôn được cắt tỉa theo kiểu dáng cố định.

Xe đi qua ba cánh cổng sắt, Tô Chấp Duật mới bước xuống xe.

Trần nhà trong biệt thự rất cao, một chiếc đèn pha lê khổng lồ treo trong phòng khách chiếu sáng bộ ghế sofa bằng da thật. 

Vừa vào cửa hắn thấy Tô Chấp Thư đã đến, đang ngồi trên ghế sofa vắt chéo chân.

Tô Chấp Duật đi đến, lên tiếng gọi: "Anh."

Lúc hắn đi vào cũng không phải là không có tiếng động nào, nhưng Tô Chấp Thư cứ ngồi tại chỗ giả vờ như không thấy, mãi đến khi hắn đứng trước mặt gọi mới ngước mắt lên.

"Uầy, tao còn nói ai thế nhỉ, hóa ra là Tổng giám đốc Tô bận rộn trăm công nghìn việc à." Tô Chấp Thư nhìn em trai mình, cười mỉa: "Kêu mày về ăn cơm một bữa còn phải ba mời bốn lần!"

Tháng này trong nhà đã tổ chức có hai bữa tiệc, lần nào cũng gọi Tô Chấp Duật về nhưng đều không thấy hắn đến.

"Lần trước do em đi công tác xa không về được, em đã giải thích với ba rồi." Tô Chấp Duật dường như không bị những lời nói của anh trai khơi gợi lên bất kỳ cảm xúc nào, chỉ thản nhiên giải thích.

Tô Chấp Thư vốn định mở miệng nói thêm, lúc này có vẻ như đã nhận được thông báo từ người giúp việc rằng Tô Chấp Duật đã đến, nên Trần Bích Uyển đỡ Tô Nghiệp Đường từ trên lầu đi xuống.

Nhìn thấy ba mình xuất hiện, hai người đều kiềm chế lại.

Trước đây sức khỏe của Tô Nghiệp Đường vẫn khá tốt, ít nhất trong trí nhớ của Tô Chấp Duật đã thấy ông bơi lội với Tô Chấp Thư trong bể bơi ở nhà rất nhiều lần. Nhưng sau khi đột nhiên phát hiện ra mình mắc bệnh tim, cộng thêm làm việc quá sức khi tiếp quản công ty hồi trẻ đã bào mòn sức khỏe quá nhiều, nên giờ đây tình trạng sức khỏe không quá lạc quan. 

Mọi người đã đến đông đủ, Trần Bích Uyển bảo người giúp việc bắt đầu dọn thức ăn lên.

Mọi người ngồi xuống, Tô Nghiệp Đường ngồi ở vị trí chủ nhà, Trần Bích Uyển ngồi bên trái ông. Hai anh em Tô Chấp Duật và Tô Chấp Thư ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn rộng rãi.

Về ngoại hình, hai anh em không giống nhau lắm.

Trên khuôn mặt Tô Chấp Duật, ngoài đôi lông mày và đôi mắt có chút bóng dáng của Tô Nghiệp Đường khi còn trẻ, không thể tìm thấy bất kỳ điểm nào giống với những người trong gia đình này. Còn Tô Chấp Thư lại giống như sự kết hợp hoàn hảo của cả ba lẫn mẹ, sở hữu chiếc mũi và miệng giống Tô Nghiệp Đường, đôi lông mày và đôi mắt lại giống Trần Bích Uyển.

Có những lúc, hắn cũng cảm thấy mình bắt Trần Bích Uyển phải đối xử công bằng với cả hai người là chuyện vô cùng ngược đời. 

"Tô Chấp Duật, dạo này công việc của con vẫn bận rộn lắm sao?" Tô Nghiệp Đường nhận lấy bát canh đã được đầy mà Trần Bích Uyển múc cho mình, mở miệng hỏi.

Tô Chấp Duật nói: "Cũng ổn."

"Mấy năm nay con làm việc rất tốt, ba đều biết hết đấy, dạo trước chú Lưu và bác Vương đến thăm ba còn khen ngợi con nữa."

Trên mặt hắn hiện lên nụ cười hiền hòa: "Chắc chú Lưu và bác Vương chỉ nói chuyện xã giao cho vui thôi ạ, thành tích của con so với họ chẳng đáng là bao, con cháu chúng con nên học hỏi nhiều hơn mới phải..."

"Ba mẹ, hai người nghe lời nói giả tạo của nó kìa." Tô Chấp Thư đặt muỗng canh xuống lên tiếng, rồi lại nói với em trai mình: "Nghe nói mày lại ký được một hợp đồng lớn với Khang Nhạc Duệ hả?"

Tô Chấp Duật nghe y nói xong, đôi mắt cũng hơi chuyển động. Hợp đồng này chỉ mới ký ngày hôm kia, mà không ngờ Tô Chấp Thư đã nhanh chóng nhận được tin tức.

Hắn khẽ nhìn lướt qua Trần Bích Uyển.

"Cái lũ cáo già Khang Nhạc Duệ sao lại tốt bụng chia miếng thịt béo bở này cho mày? Mày cẩn thận đừng bị họ lừa gạt." Tô Chấp Thư nói.

Từ lâu Tô Chấp Duật đã có những cảm xúc phức tạp đối với anh trai của mình.

Hai người chỉ cách nhau hai tuổi, tuổi tác tương đương nên việc tranh giành đồ chơi khi còn nhỏ là điều hết sức bình thường. Nhưng cũng có những lúc họ bỏ qua mâu thuẫn để chơi đùa cùng nhau, dù sao trong căn phòng to lớn ấy cũng chỉ có hai người là con nít.

Cái kiểu cãi vã ồn ào này vẫn tiếp tục cho đến khi hắn tình cờ phát hiện ra rằng mình không phải là con ruột của Trần Bích Uyển. Trước đó hắn chưa bao giờ nhận ra điều gì khác thường, không phải vì không đủ thông minh hay nhạy cảm.

Lúc nhỏ Tô Chấp Thư thực sự nghịch ngợm hơn hắn rất nhiều, Trần Bích Uyển nghiêm khắc nên phạt y rất nhiều lần, mỗi lần Tô Chấp Thư đều khóc lóc thảm thiết đến mức chói tai.

So với số lần bị phạt lên đến hai con số của Tô Chấp Thư, một hoặc hai lần của Tô Chấp Duật đúng là nhỏ xíu không đáng nhắc đến.

Và người anh trai này có lẽ cũng đã dần trưởng thành hơn, thấy Tô Chấp Duật không còn tranh giành đồ chơi với mình nữa cũng dần mất hứng thú với những món đồ chơi đó.

Tô Chấp Thư có lẽ không phải người quá vô dụng, nhưng so với Tô Chấp Duật thì hiển nhiên năng lực của y chỉ ở mức bình thường. Với sự hậu thuẫn của nhà họ Mạnh và nhà mẹ đẻ Trần Bích Uyển thì sự bình thường này cũng đủ dùng rồi.

Có lẽ vì lớn lên dưới cách giáo dục nghiêm khắc của Trần Bích Uyển, Tô Chấp Thư không trở thành một kẻ ăn chơi trác táng như em trai mình tưởng tượng, mà trở thành một người lãnh đạo không quá xuất sắc nhưng cũng đến nỗi không mắc sai lầm lớn.

Cũng có thể vì lý do này mà Tô Nghiệp Đường đã giao cho Tô Chấp Thư nhiều sản nghiệp cũ đã có quy mô nhất định, và giao cho Tô Chấp Duật những sản nghiệp mới đang phát triển. Hắn không phản đối, miễn là y đừng có nhúng tay vào Tập đoàn Công nghệ Tô Đức.

"Anh à, lâu rồi em mới về được một chuyến, hay là chúng ta đừng nói chuyện công việc nữa nhé." Giọng điệu Tô Chấp Duật bình thường, nhưng ý tứ không muốn nói thêm đã thể hiện rõ ràng.

Tô Chấp Thư tỏ ra không quan tâm: "Tốt bụng nhắc nhở mà còn không biết ơn."

Lúc này Tô Nghiệp Đường đổi chủ đề, lại hỏi y: "Con về lần này sao không dẫn theo Mạnh Lâm?"

"Mấy hôm nay cô ấy không được khỏe, nên con bảo cô ấy ở nhà nghỉ ngơi."

Lúc này Trần Bích Uyển nãy giờ vẫn im lặng không nói gì mới lên tiếng: "Con bé bị sao vậy?"

Tô Chấp Thư nói: "Không có sao đâu, trên người đột nhiên hạ nhiệt độ nên bị cảm lạnh nhẹ thôi, không có gì đáng ngại."

Lúc này Tô Nghiệp Đường lại dời ánh mắt về phía hắn: "Chấp Duật, tuổi tác không còn nhỏ nữa, giờ đây sự nghiệp đã ổn định cũng nên nghĩ đến chuyện hôn nhân rồi."

"Con mới về được hơn hai năm, chưa vội..."

Ông ta không tiếp lời, mà chuyển sang nói với Trần Bích Uyển: "À đúng rồi, lần trước con gái bạn học cũ của em chẳng phải đã nói năm nay sẽ tốt nghiệp à?"

Tô Chấp Thư vừa nghe xong lập tức nhíu mày: "Ba ơi, cô gái đó suốt ngày cúp học đại học, không chỉ đi đua xe với mấy đứa chơi nhạc rock, bị nhà trường thông báo phê bình mà còn ra nước ngoài đi tiệc tùng, nghe nói hồi trước còn bị bắt giam. Nếu ba bảo Tô Chấp Duật cưới cô ta về nhà, cả nhà mình đừng hòng yên ổn."

"Vậy người này không hợp rồi." Tô Nghiệp Đường nghe xong lập tức dẹp bỏ ý định này.

Lúc này Trần Bích Uyển lên tiếng: "Lần trước con gái ông Vương Huệ của Tập đoàn Bất động sản Phú Sinh đến nhà chúng ta chào hỏi, con bé ấy đúng lúc cũng cùng tuổi với Tô Chấp Duật, hơn nữa hai đứa còn học cùng trường đại học..."

Nói đến câu này bà nhìn lướt qua Tô Chấp Duật, nói: "Tất nhiên quan trọng nhất là phải được Chấp Duật thích."

Tô Nghiệp Đường cười ha hả một tiếng, không tiếp lời vợ nhưng lại nói: "Tập đoàn Bất động sản Phú Sinh mấy năm gần đây chuyển đổi ngành nghề làm ăn cũng khá tốt..."

"Ba mẹ cứ sắp xếp đi." Lúc này hắn buông chiếc đũa đang cầm trên tay, đứng dậy nói: "Con ăn no rồi, công ty còn việc nên con đi trước."

"Cái gì mà bận thế! Ngay cả thời gian ăn cơm ở nhà cũng không có?"

Tô Chấp Thư lập tức lên tiếng quở trách với giọng điệu khó chịu, Tô Chấp Duật vẫn vờ như không nghe thấy mà đẩy ghế ra đi về phía cửa.

"Ba xem cái kiểu coi thường anh trai của nó kìa, ra nước ngoài mấy năm mà tính nết cũng hư hỏng rồi..."

Cùng với bước chân rời đi của Tô Chấp Duật, giọng nói của Tô Chấp Thư bị bỏ lại phía sau dần dần không còn nghe rõ.

Lúc này điện thoại của hắn rung lên một cái, lấy ra thấy Giang Trác nhắn tin báo rằng đã gửi báo cáo kiểm tra sức khỏe của Phương Thời Ân vào hộp thư cá nhân.

Tô Chấp Duật ngồi vào trong xe, xem qua báo cáo kiểm tra sức khỏe của cậu xong mới tắt màn hình điện thoại. Một phút sau, hắn một lần nữa mở điện thoại lên tìm số điện thoại gọi cho Phương Thời Ân. 

"Anh Chấp Duật?"

Tô Chấp Duật "ừ" một tiếng, sau đó hỏi: "Em đang ở đâu?"

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro