Chương 13: Hôn trộm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu Tử Trần kỳ thực không thể ăn quá cay, ngày hôm nay vì đón ý nói hùa theo khẩu vị Nguyễn Môn mà thức ăn nấu ra toàn bộ đều là cay, hắn còn làm bộ như ăn rất vui vẻ, bởi vậy dạ dày lập tức liền chịu kích thích quá độ, đưa tới ruột co giật cấp tính.

Lại sợ bị Nguyễn Môn tiền bối nhìn ra, vẫn cứ trốn một mình trong nhà cầu, âm thanh phát ra bất chợt đều bị hắn mạnh mẽ ngăn lại.

Hắn mặc dù không phải bác sĩ nhưng cũng biếtloại ruột co giật cấp tính này một khi bộc phát liền đau đến chết đi sống lại, lại nghĩ cơn đau từ từ sẽ lành, về sau chỉ cần chú ý bổ sung dinh dưỡng cần thiết là được.

Hắn không ngờ rằng Tuấn Kiệt ca lại có thể đoán được mà nhanh chóng chạy tới.

Lúc này Lâu Tử Trần nằm ở trên giường, sắc mặt còn có chút suy yếu, trên mu bàn tay mang theo bình nước biển.

Trần Tuấn Kiệt không phải khách mời của tổ tiết mục, chỉ ở lại một hồi xác định Lâu Tử Trần thật sự không sao mới rời đi trước.

Nguyễn Môn ngồi ở một bên trông coi hắn, nhìn hắn không ngừng đổ mồ hôi lạnh, cầm khăn mặt lau mồ hôi cho hắn, "Không thể ăn cay cũng đừng có ăn, hà tất gì cứng rắn chống đỡ. Đem mình dằn vặt thành như vậy."

"Xin lỗi tiền bối, tôi lại gây cho anh phiền toái nữa rồi." Đại khái là đang bệnh, Lâu Tử Trần nói chuyện đều mềm mại nhỏ giọng,

"Hẳn là tôi nói xin lỗi mới đúng , tôi vẫn luôn đi cùng với cậu , lại không có phát hiện kịp thời cậu có gì không đúng." Người này bình thường đều một bộ dáng dương quang chói lọi , nay lại nằm trên giường uể oải mệt mỏi , Nguyễn Môn nhìn liền thấy đau lòng.

Hắn thật sự không có ngờ tới Lâu Tử Trần vì muốn bồi mình ăn cơm mà giả bộ thích ăn cay.

Thời khắc này trong lòng hắn có chút ngũ vị tạp trần.

Trần Tuấn Kiệt trước khi đi cố ý nhờ hắn chăm sóc Lâu Tử Trần, còn nói một chút những chuyện cần chú ý.

Bởi vậy Nguyễn Môn biết đến một chuyện, Lâu Tử Trần ngoại trừ không thể ăn quá cay ra còn dị ứng với quả phỉ .

Hắn lại nhớ tới hai hộp điểm tâm hai vị nhân viên công tác cầm hôm qua kia của Lâu Tử Trần xác thật toàn là quả phỉ.

Fans phỏng chừng cũng không biết việc này, đem điểm tâm có chứa hương vị quả phỉ tặng cho Lâu Tử Trần, mà y lại sợ không nhận sẽ làm fans không vui, nhận nhưng không thể ăn, dĩ nhiên chỉ có thể tặng lại người khác.

Người thiếu niên trước mắt này rốt cuộc là đang suy nghĩ gì? thời khắc này, Nguyễn Môn có chút không thể hiểu nổi Lâu Tử Trần.

Nguyễn Môn hỏi: "Bây giờ còn rất đau sao?"

Lâu Tử Trần: "Không đau."

Không chỉ không đau, trong lòng Lâu Tử Trần còn rất vui vẻ, bởi vì y sinh bệnh, Nguyễn Môn tiền bối sẽ lo lắng chăm sóc y.

Chờ tiếp xong bình nước biển cũng đã hơn mười giờ, liền gọi bác sĩ tới rút kim ra.

Trong thời gian tiếp nước biển Lâu Tử Trần mệt mỏi liền chìm vào giấc ngủ , Nguyễn Môn tưởng không muốn quấy rầy giấc ngủ của y , tự mình cầm ga giường ra sô pha ngủ .

Giằng co một ngày, Nguyễn Môn nằm không bao lâu liền ngủ.

Sau khi Nguyễn Môn ngủ không bao lâu, Lâu Tử Trần vén chăn đứng dậy, ngồi xổm bên người Nguyễn Môn nhẹ giọng gọi: "Tiền bối? Tiền bối?"

Thấy hắn không có tỉnh, thẳng thắn khom lưng ôm hắn lên bỏ vào trên giường.

Tự mình cũng nằm nghiêng sang một bên, ngắm gương mặt ngủ say của người trong lòng.

Ban ngày Nguyễn Môn luôn khiến người ta có một cảm giác nghiêm túc thận trọng, lúc ngủ liền tháo xuống phòng bị, nhìn càng thêm bình dị gần gũi.

Lông mi tiền bối không phải rất dài, đen nhánh , từng chiếc từng chiếc rõ ràng. Lông mày phía trên mắt nồng đậm cực kỳ đẹp , sống mũi cũng rất đẹp.

Lâu Tử Trần càng xem càng cảm thấy Nguyễn Môn chỗ nào cũng đẹp , đặc biệt là đôi môi hắn, môi hồng nhuận, vân môi đo đỏ phân biệt rõ ràng.

Đôi mắt Lâu Tử Trần xoay tròn, nhìn chằm chằm môi đối phương, chỉ tưởng tượng thôi mặt liền đỏ lên rồi.

Tim trong lồng ngực ầm ầm ầm nhảy loạn, một tay đè lên ngực, một tay chậm rãi để sát vào bên người Nguyễn Môn, miệng nhỏ cong lên muốn hôn một cái.

Lâu Tử Trần ở nơi đó tự an ủi mình!

Liền, liền hôn một chút, hôn một chút là tốt rồi ! !

Mắt thấy sắp đụng được rồi, lúc này Nguyễn Môn hơi động động thân thể, Lâu Tử Trần sợ đến nhanh chóng lấy chăn che mặt lại , bịt tai trộm chuông.

Ngực ầm ầm như muốn nhảy ra ngoài .

Mặt so với tôm hùm y nấu còn muốn đỏ hơn.

Qua một hồi lâu mới lén lút kéo vén chăn, lén lút nhìn sang bên cạnh, l thấy Nguyễn Môn tiền bối còn đang ngủ. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm!

Bất quá hắn cũng lại không còn lá gan lần thứ hai hôn trộm Nguyễn Môn tiền bối.

Cứ như vậy thấp thỏm bất an , tâm tình sốt sắng, kích động một buổi tối không sao ngủ được.

Nguyễn Môn khi tỉnh lại phát hiện mình cư nhiên ở trên giường!

Hắn lúc nào lại có thói quen nửa đêm bò lên giường rồi ?

Người vẫn chưa thức dậy đã nghe thấy hương vị theo không khí từ bếp lan ra.

Nguyễn Môn vén chăn lên, đi tới nhà bếp nhỏ, thấy Lâu Tử Trần đang múc cháo.

Vốn là muốn hỏi chuyện sáng nay mình ở trên giường, lại bị mùi thơm này hấp dẫn đến quên mất.

"Cậu tại sao lại bắt đầu nấu ăn rồi? Không phải đang bệnh sao ?" Nguyễn Môn tiến lên trước vừa nhìn, là cháo trứng gà sữa bò, nghe còn rất thơm.

"Tôi không sao, ngày hôm qua đau một hồi đã khoẻ lại rồi. " Vừa nhìn thấy Nguyễn Môn, Lâu Tử Trần không tự chủ liền nghĩ đến chuyện tối hôm qua y không kiềm chế được liền muốn hôn trộm hắn , dù cho đối phương không hề hay biết, y vẫn là có chút chột dạ mà đỏ mặt , nhanh chóng quay lưng lại làm bộ múc cháo để che dấu bối rối của mình.

"Tiền bối anh rửa mặt trước đi, tôi đem cháo hong nguội một chút, rửa mặt xong liền có thể ăn."

"Được, cảm ơn! !"

Nhà gỗ nhỏ gian phòng cách vách !

Người quay phim trực ban hôm qua nhìn đến màn hình ghi lại hình ảnh hết sức rõ ràng, trong phòng có lắp đặt máy ghi hình, sự tình tối hôm qua Lâu Tử Trần làm ra đó đương nhiên là đã bị ghi lại.

Lâu Tử Trần cũng quá... Quá rõ ràng đi!

Thần tượng đang "hot", nghe nói gia thế của hắn cũng cực kì tốt, rất nhiều nữ minh tinh yêu thích hắn, đều muốn cùng hắn xào scandal, sao cứ cố tình lại thích một nam minh tinh, hơn nữa lại còn là một nam minh tinh đã quá thời !

Fans hiện nay độ chấp nhận đều tương đối cao, phần lớn minh tinh công khai tình yêu đều sẽ được chúc phúc, nhưng là cũng không có tính đồng tính luyến ái a.

Nam nghệ sĩ muốn bộc lộ đều tương đương với tự hủy tương lai, đặc biệt hắn hiện tại còn đang rất nổi tiếng , không quản là người đại diện hay là công ty môi giới đều sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh.

Hai người bọn họ hình như còn cùng một công ty, tình huống như thế tám chín phần mười công ty sẽ lựa chọn gạt bỏ Nguyễn Môn để bảo đảm Lâu Tử Trần.

Đạo diễn biểu tình liền một dạng sống không còn gì luyến tiếc, tư liệu sống tốt như vậy, sau khi bọn họ phát sóng chương trình này nhất định sẽ đại hoả.

Dĩ nhiên lọai tình huống này người đại diễn hay người công ty môi giới của Lâu Tử Trần đều sẽ không cho phép, ngày hôm nay ghi hình phỏng chừng sẽ quyết định chọn một trong hai người Lâu Tử Trần và Nguyễn Môn.

Đang tại thời khắc xoắn xuýt, người liền bước vào.

Đạo diễn suy nghĩ một chút vẫn là đem sự tình nói cho hắn biết, nếu là muốn lui một người vậy khẳmg định người lui đi đó chắc chắn là Nguyễn Môn.

Đạo diễn thậm chí đã ở trong đầu nghĩ ứng cử viên thế thân cho Nguyễn Môn. Lại không khỏi cảm thấy đáng tiếc. 

Ngày hôm qua hai người bọn họ quay hình thật sự rất yêu , cảnh quay này nếu có thể phát ra ngoài sẽ hấp dẫn cho chương trình rất nhiều fans chèo CP.

Hiện tại chuyện thành ra như vậy, Trần Tuấn Kiệt khẳng định cũng sẽ không cho phát.

Vừa vặn lúc này Trần Tuấn Kiệt đi vào, ngẫm lại vẫn là đem sự tình nói cho hắn biết, tổ đạo diễn đã chuẩn bị kỹ càng phải tiếp nhận một làn sóng nổ tung.

"Cái tên gia hoả không tiền đồ này, cũng chỉ dám lén lén lút lút làm mấy trò mèo , đã vật còn không có hôn lên." Trần Tuấn Kiệt còn thầm hận đối phương không hăng hái, này nếu là đổi lại chính mình đã sớm đem người ăn sạch rồi lại nói.

Tình cảm giữa nam nữ đều là từ trên giường tới, nam nam chi gian không khác gì.

Đạo diễn: "..." Tình huống này hình như phát triển có chút không đúng?

Người đại diện này không những không tức giận mà còn muốn trợ công ?

Đạo diễn hỏi: "Trần lão sư, vậy cậu xem việc này giải quyết như thế nào ?"

Trần Tuấn Kiệt suy nghĩ một chút nói: "Đoạn này cắt đi."

Hiện tại Lâu Tử Trần còn chưa quyết định thổ lộ với Nguyễn Môn. Cảnh quay này phát xong để Nguyễn Môn xem được càng phiền phức hơn thôi.

Đạo diễn: "Vậy mấy cảnh quay tư liệu sống ngày hôm qua thì sao ?"

Trần Tuấn Kiệt: "mấy cảnh đó thì phát đi , các ngươi muốn cắt nối biên tập cái gì liền cắt nối biên tập cái đó ."

Hình ảnh ban ngày không có động tác ám muội gì nhiều , chắc là không có vấn đề gì .

Đạo diễn vừa nghe liền vui vẻ, tuy rằng không thể phát hình ảnh buổi tối đó khá là đáng tiếc, bất quá có thể giữ lại cảnh quay sáng ngày hôm qua đã là không tệ, ít nhất hôm qua cũng là tư liệu sống tràn đầy, lúc đó tổ tiết mục lại xào CP một cái , tỉ lệ người xem ti vi nhất định có thể phồng lên không ít.

Dùng điểm tâm xong hai người bọn họ liền trả phòng, tiếp tục hành trình hoàn thành nhiệm vụ.

Dự định sáng sớm đi chân trời góc biển cùng mỏ dầu mỹ cảnh trước , buổi chiều lại đi bơi lặn cùng thái thức xoa bóp.

Chân trời góc biển không cần vé vào cửa, cũng sẽ không tiêu tốn tiền bạc.

Đại khái là hai người đi khá sớm, nơi đó lúc này người không nhiều lắm , dạo một vòng xung quanh bờ biển xong liền hướng chỗ mục tiêu định sẵn mà đi.

Mùa này đang là mùa thu hoạch dầu cải, lúc Nguyễn Môn bọn họ vừa xuống xe liền bị cảnh sắc trước mắt mê hoặc.

Cả 200 ngàn mẫu dầu cải này đều nở rộ lưu kim dật thải , kéo dài mấy chục dặm, tựa như kim lãng cuồn cuộn hải dương.

Lâu Tử Trần tâm trạng vô cùng tốt, đứng ở bên trong hoa gian điền viên , quay người nhìn Nguyễn Môn hỏi: "Tiền bối, anh xem phong cảnh nơi này có phải là rất đẹp hay không?"

Ánh nắng trên đỉnh đầu chiếu rọi vào người y, lúm đồng tiền bên mép ẩn hiện nhợt nhạt, nụ cười sạch sẽ ấm áp, giống như một vị thiên sứ rơi xuống trần gian.

"Rất đẹp !" Kỳ thực người so với hoa càng đẹp !

Buổi chiều bọn họ liền đi hoàn thành hai cái hạng mục khác , sau đó về khách sạn cùng hai đội khác tập hợp.

Lúc này trong khách sạn, hai đội còn lại mỗi đội hai người đều tê liệt ngồi trên ghế, động một cái cũng không muốn động.

Bọn họ ngày hôm nay chính là mệt đến muốn chết đi sống lại , tổ hai người bọn họ cũng không có một cái biết nấu ăn như Lâu Tử Trần, tổ tiết mục lại luôn nhắc đi nhắc lại không thể xoát mặt.

Chỉ có thể dựa vào thực lực kiếm tiền, hai tổ người đều nghĩ tới biện pháp bán nghệ đầu đường .

Tổ trẻ tuổi chính là hát rong,tổ lão niên chính là mãi võ.

Một cái xướng đến cổ họng khàn khàn, một tổ khác thiếu chút nữa xoay đến eo mấy chục năm của mình muốn đứt toạt ra.

Thích Huân ngồi phịch ở trên ghế miễn cưỡng nói: "Chúng ta bốn cái hạng mục đều phải hát rong mãi võ, Lâu Tử Trần bọn họ sáu cái hạng mục là kiếm tiền bằng cách nào ?"

Hạ Minh Huy: "Ta tính qua phí du lịch tổng các hạng mục của bọn họ ít nhất phải kiếm được 1600, phỏng chừng cũng chỉ còn dư lại lựa choin bán mình thôi."

Kỳ Hạo Lâm: "Ngày hôm qua bọn họ liền bắt đầu tốn tiền bậy bạ, hôm nay không phải vì tiết kiệm tiền mà cả một ngày đều không ăn cơm đi?"

Đại gia nhìn nhau cười cười, chính mình vui sướng đương nhiên là muốn xây dựng trên sự thống khổ của người khác.

Vừa vặn nhìn thấy Lâu Tử Trần và Nguyễn Môn  trở lại.

Trong tay vẫn đang mang đồ vật.

Nguyễn Môn đầu tiên hướng đại gia giải thích: "Xin lỗi, đi mua một chút đặc sản cho nên tới chậm."

Kỳ Hạo Lâm nghi hoặc: "Mua đặc sản?"

Lâu Tử Trần: "Bởi vì tiền kiếm được tương đối nhiều, cho nên tôi và Nguyễn Môn tiền bối nghĩ mua chút đặc sản cho mọi người."

Đem đồ vật phân ra từng loại đưa đến trong tay của mọi người.

Mọi người thấy đặc sản trên tay là kẹo dừa. Cũng không phải loại đóng gói quá quý trọng gì , nhưng mà chắc cũng phải tốn mấy chục một túi đi, bốn người gộp lại cũng phải hai, ba trăm đồng tiền !

Hồ nhất vĩ: "nhiệm vụ của các ngươi đều hoàn thành?"

Lâu Tử Trần ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm."

Kỳ Hạo Lâm: "Hoàn thành nhiệm vụ sao còn thừa lại nhiều tiền như vậy? Sẽ không đi cướp bóc đi?"

Nguyễn Môn cười nói: "Tử Trần rất biết nấu ăn, chúng ta liền nấu tôm hùm đem bán, kiếm lời hơn hai ngàn, trừ chi phí du lịch ra vẫn còn thừa lại mấy trăm."

Nguyên bản chờ chế giễu mọi người: "..."

Bọn họ ngày đó bận kiếm tiền, căn bản cũng không chú ý đến tin tức trên weibo, không nhìn ra Lâu Tử Trần cái người đẹp trai ngời ngợi này vẫn còn một chiêu thâm tàng bất lộ như vậy.

Nguyễn Môn nhìn mọi người ngây người, hắn và Lâu Tử Trần cũng khôngbiết bọn họ vô hình trung đã hoàn thành một làn sóng nho nhỏ làm mất mặt.

...

Show giải trí quay chụp xong đã tối muộn. Nguyễn Môn cùng tổ tiết mục đã đặt tốt vé máy bay đường về.

Lâu Tử Trần còn một cái thông cáo muốn đuổi, không thể ngồi cùng chuyến bay với Nguyễn Môn.

Ngồi ở trên máy bay, Nguyễn Môn nhìn tờ poster đã được kí tên trong tay , trong hình Lâu Tử Trần vẫn là một đầu tóc xoăn màu nâu , mặc trên người áo khoác màu trắng, ngồi xếp bằng trên đất.

Đây là tờ poster bản gốc, trước khi quay hình Phương Huỳnh Huỳnh đã nhét vào trong ba lô của hắn, trước khi rời đi hắn đem bức ảnh móc ra nhờ Lâu Tử Trần kí tên, dưới góc phải còn dùng Mark bút rồng bay phượng múa nghệ thuật kí tên 'Lâu Tử Trần'.

Mặt trên còn in một cái... Một cái dấu son môi.

"Tiền bối, xin lỗi, tôi... tôi không cẩn thận in vào." Lúc đó Lâu Tử Trần cầm bức ảnh? nói trở về phòng lấy Mark bút kí tên, chờ cầm trở về đã thành như vậy.

Nói thật Nguyễn Môn thật sự rất khó tin tưởng, cái  dấu son môi này thật là không cẩn thận in vào.

Nhưng khi nhìn ánh mắt chân thành kia của Lâu Tử Trần, liền thấy không giống nói dối.

Đem bức ảnh cất cẩn thận.

Xuống máy bay, cũng không giống thời điểm không người đứa đón trước đó , lần này tốt xấu người đại diện Phương Huỳnh Huỳnh đã ở sân bay đón hắn.

"Thế nào? Lần này quay chụp có thuận lợi không ? Không gặp gỡ người nào khó chơi chứ ?" Phương Huỳnh Huỳnh ngồi ở vị trí tài xế, lái xe.

"Lần này khách mời đều rất tốt."

"Lâu Tử Trần thì sao ? Trước không phải cậu nói y không thích cậu sao? Không cho cậu sắc mặt xem đi?" Lâu Tử Trần tại vòng giải trí thanh danh cực kỳ tốt, bất quá Phương Huỳnh Huỳnh cũng biết vòng giải trí rất nhiều chuyện với người đều là giả, đặc biệt là loại hình tiểu thịt tươi, tiểu hoa đang "hot", tính cách hoàn mỹ kia tám chín phần mười là thiết lập sẵn.

"Lần này tôi quay chương trình là cùng một đội với y , hai ngày ở chung xuống dưới cảm thấy con người y cũng không tệ lắm. Bất quá tôi quên hỏi xin y ký tên rồi. Chị giúp tôi giải thích với Hoan Hỷ một chút , lần sau nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ không quên." Nguyễn Môn nghĩ đến dấu môi son trong hình kia, cảm giác thật không quá thích hợp tặng người.

Hoan Hỷ chính là con gái Phương Huỳnh Huỳnh, năm nay 12 tuổi, là fan siêu cấp của Lâu Tử Trần.

"Việc này tôi nói một tiếng là được rồi."

Đưa Nguyễn Môn đưa đến nhà sau, Phương Huỳnh Huỳnh đem một cái kịch bản giao vào tay hắn nói: "cậu trước tiên nghỉ ngơi thật tốt một chút, đây là kịch bản phim mới của đạo diễn Lưu Bình < thích khách > , ông ấy liên hệ tôi muốn mời cậu diễn nam số ba, tôi thấy kịch bản cũng không tồi, cậu nhìn thử một chút xem , cảm thấy hợp thì tôi sẽ tiếp nhận ."

Nguyễn Môn gật gật đầu: "Tốt!"

Hắn hiện tại loại không nổi tiếng này,rất ít người sẽ chủ động liên hệ hắn tham diễn, mọi thứ đều phải dựa vào chính mình tự tranh thủ.

Lịch trình cuối tuần khá trống trải , kịch bản đạo diễn Lưu Bình còn đến 3 tuần nữa mới bắt đầu khởi quay, Nguyễn Môn nửa tháng này vẫn luôn trong trạng thái bỏ không.

Vừa vặn hắn cũng có thể lợi dụng khoảng thời gian này học thuộc kịch bản.

Nửa tháng sau, Nguyễn Môn từ Phương Huỳnh Huỳnh biết được tin tức, " ngôi sao điện ảnh của < thích khách > đã định ra rồi, vai nam chính là Vương Huy."

Nguyễn Môn con ngươi híp lại, thật là nghiệt duyên a

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro