Chương 14: Hiện thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phim trường điện ảnh Hoành Điếm.

Lâu Tử Trần mặc một thân cổ trang đỏ rực , đỉnh đầu mang tóc giả dài dùng ngọc quan buộc lên, hình ảnh "dương chi mỹ ngọc" ,gương mặt tuấn tú ,phiêu dật xuất trần tựa Trích Tiên sáng quắc lên.

Cho dù là ngồi ở chỗ đó cái gì cũng không động, cũng có thể hấp dẫn không ít ánh mắt nữ diễn viên phía xa.

Chỉ là lúc này này vị "Trích Tiên" có chút chất phác, nâng điện thoại di động ngây ngốc nhìn.

Trần Tuấn Kiệt trên tay bưng hai chén ca cao nóng, đem một chén nhét vào trong tay Lâu Tử Trần , nói: "Được rồi, đừng xem nữa , có nhìn điện thoại di động như vậy Nguyễn Môn cũng sẽ không gửi tin nhắn cho cậu đâu  ."

Lâu Tử Trần ngóng ngóng ngẩng đầu: "Tiền bối có phải là quên tôi rồi không ?"

Trần Tuấn Kiệt uống một hớp ca cao nóng trong tay nói: "Hai người các ngươi cũng chỉ quay chụp chung chương trình hai ngày mà thôi, đoán chừng anh cũng sẽ không nhớ kỹ cậu đâu."

Này không khác cứa một nhát dao vào vào tim y a !

Lâu Tử Trần mím môi nghiêm túc nói : "Không thể, tiền bối trước khi đi còn cố ý tìm tôi nhờ kí tên,quan hệ của chúng tôi vẫn rất tốt ."

"Hỏi cậu muốn nhờ kí tên chính là quan hệ tốt ? Một năm qua người quan hệ tốt với cậu cũng thật nhiều đi." Lời vừa nói, Lâu Tử Trần lại như rau cải trắng ủ rũ dưới mặt trời chói chang, Trần Tuấn Kiệt thở dài nói: "Tôi nói cậu nếu thật là muốn, gửi tin nhắn cho anh ta không phải được rồi sao? Hà tất gì hôm nay cứ nhìn chăm chú vào điện thoại, điện thoại di động đều sắp bị cậu nhìn chăm chú ra hai cái lỗ rồi."

"Tôi sợ tiền bối bận, sợ quấy rầy anh ấy." Lâu Tử Trần rụt cổ một cái, kinh sợ manh kinh sợ manh.

"Ôi mẹ của tôi ơi , cậu suốt ngày cứ bày ra cái biểu tình này, quả thực quá phạm quy a." Mọc một cái gương mặt có lực sát thương mạnh mẽ như vậy , lại còn bày ra cái vẻ mặt đáng yêu vạn phần này , đến hắn còn không chịu nổi nữa là.

"Khó chịu." Lâu Tử Trần liền rụt cổ một cái.

"Được, tôi nói cho cậu biết một tin tức , Nguyễn Môn tiền bối của cậu  gần nhất đang nhận một kịch bản phim , là của lưu bình đạo diễn."

"anh là nói để tôi cùng anh ấy cùng nhau đóng phim ? Đây thực sự là một biện pháp hay." Lâu Tử Trần khóe miệng nhếch đại, nụ cười trên mặt dường như không khác gì đóa hoa ngày xuân , trong đầu đã ảo tưởng cùng tiền bối đồng thời diễn kịch, mỗi ngày cùng ra cùng vào với nhau, cùng ăn cơm cùng đối diễn.

"cậu nghĩ cũng hay lắm, cậu bây giờ bộ ( Thần Long quyết ) này còn tới hơn hai tháng nữa mới hơ khô thẻ tre, lịch trình nửa năm sau cũng đều đã sắp xếp đâu vào đấy rồi, nào có thời gian cho cậu chạy đi cùng Nguyễn Môn hợp tác đóng phim ." Huống hồ vai chính của bộ phim kia đều định ra, tuy nói dùng nhân khí Lâu Tử Trần giao thiệp muốn đổi vai không phải chuyện lớn gì , chính là cậu ta không có thời gian a.

"Bỏ hết không phải được rồi sao." Đối với Lâu Tử Trần mà nói, không có chuyện gì có thể so sánh với Nguyễn Môn trọng yếu hơn.

"cậu ngược lại nói đến là thoải mái, một câu nói bỏ đều muốn người đại diện chạy gãy chân, miệng phải nói đến khàn cổ . Đừng hòng mơ tới việc này." Dùng tài nguyên Lâu Tử Trần hiện tại, đoàn đội cùng đạo diễn đều là nhất lưu , không có lý do gì nói bỏ liền bỏ , quả thực chính là muốn cùng người đắc tội.

"Tôi nói cho cậu biết chuyện này, không phải vì cậu với Lưu Bình đạo diễn đã từng hợp tác qua sao, thời điểm đó có thể nói là đi thăm dò tay nghề hắn, như vậy không phải liền có thể nhìn thấy Nguyễn Môn sao ." Tuy nói lý do này có chút hư thúi, dù sao vẫn hơn Lâu Tử Trần  cả ngày hồn bay phách lạc nghĩ mãi đến người ta.

Rõ ràng là yêu thích Nguyễn Môn đến muốn moi cả tim gan ra ngoài , lại cứ luôn cảm thấy mình không ưu tú, kinh sợ khép nép mãi không chịu biểu đạt.

Show giải trí lần trước cũng là hắn an bài, nếu không còn không biết Lâu Tử Trần khi nào mới dám bước bước đầu tiên , nhất định sẽ viện lý do muốn chuẩn bị kỹ càng để thoái thác .

Trần Tuấn Kiệt cảm thấy tìm cả vòng giới giải trí cũng không thể tìm ra được một người đại diện như hắn , vì để nghệ sĩ dưới tay mình thành công nói chuyện yêu đương đã vắt hết cả tâm tư , trí óc ra mà sử dùng .

Lời của hắn mới vừa nói xong, rõ ràng nhìn thấy Lâu Tử Trần mắt sáng rực lên, giống như một con chó nhỏ nhìn thấy cục xương yêu thích của mình vậy.

Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thật là một người không thể cứu nổi, nhìn hiện trường không ít đôi mắt nữ diễn viên như hổ như sói theo dõi y, cố tình y một lòng lại chỉ ở trên người Nguyễn Môn.

...

Khách sạn Tinh vân

Buổi họp báo khởi động máy  <Thích khách> đang được diễn ra.

Phía trước đã tới rất nhiều phóng viên, dù sao đây cũng là bộ phim do chính tay Lưu Bình làm đạo diễn, hơn nữa vai chính còn hội tụ một đám tiểu sinh, tiểu hoa đang "hot" đương thời đến diễn, lưu lượng vẫn là rất đông.

Nguyễn Môn cùng một đám ngôi sao điện ảnh ở phía sau đài chuẩn bị.

Vừa tiến vào hậu đài, hắn rất có lễ phép cùng mỗi người chào hỏi.

Trên căn bản tất cả mọi người đều sẽ khách khí một chút, ngoại trừ vai nữ chính Trình Vũ Huyên, đối với Nguyễn Môn bắt chuyện mí mắt hoàn toàn  không nhấc lấy một cái , triệt để xem đối phương thành không khí.

Nguyễn Môn cũng không tức giận, tự mình đi sang một bên ngồi xuống, nhờ chuyên gia trang điểm giúp hóa trang.

Phương HuỳnhHuỳnh ngồi cùng ở một bên, có chút tức giận thái độ Trình Vũ Huyên kia , bất quá cũng chỉ là một ngôi sao mới vừa nhú, liền dám kiêu căng không coi tiền bối ra gì .

Nguyễn Môn vỗ vỗ tay Phương Huỳnh Huỳnh, nhỏ giọng nói: "Huỳnh Huỳnh tỷ, không có chuyện gì."

Hắn căn bản cũng không để ý những chuyện này.

Phương Huỳnh Huỳnh không khỏi thở dài, cũng không biết Nguyễn Môn làm sao tuổi còn trẻ đã luyện được một bộ dáng bình tĩnh như vậy, chính mình đã hơn ba mươi tuổi đầu còn không có trầm ổn bằng Nguyễn Môn.

Vương Huy rốt cục cũng chậm chạp xuất hiện, phía sau đi cùng năm trợ lý , so với nhân số Trình Vũ Huyên mang theo đều có thể so tài một trận.

Người ở chỗ này hoặc nhiều hoặc ít đều biết đến một ít ân oán giữa  Vương Huy và Nguyễn Môn , mỗi người đều bày ra một trạng thái xem kịch vui.

Nguyễn Môn cũng thật bất đắc dĩ, hắn và Vương Huy kỳ thực đã nhận thức hơn hai mươi năm, hai người bọn họ đều là ngôi sao nhí từ nhỏ đã gia nhập giới giải trí.

Muốn nói đến ân oán, còn phải truy tố đến bộ điện ảnh đầu tiên khi còn bé mà Nguyễn Môn đóng, khi đó đạo diễn trước kia là nhìn trúng Vương Huy, sau đó gặp gỡ Nguyễn Môn, cảm thấy Nguyễn Môn thích hợp diễn nhân vật kia hơn , liền đổi thành hắn.

Nguyễn Môn lúc đó vô tình đoạt nhân vật của hắn, còn dựa vào bộ phim này diễn một lần liền hoả đến tận bây giờ.

Niên kỷ thời nhỏ của Nguyễn Môn đều là cùng đại bài minh tinh hợp tác. Thậm chí rất nhiều bộ vì có hắn chủ diễn mà hoả một thời.

Vương Huy lại không được may mắn như vậy, tuy rằng đều là ngôi sao nhí nhỏ tuổi, lại chỉ toàn diễn các vai của ngôi sao điện ảnh thời bé hay ngôi sao điện ảnh đệ đệ các loại , đất diễn không có bao nhiêu . Càng đừng nói đến ngôi sao điện ảnh, thật sự là một ước vọng xa vời .

Vương Huy từ nhỏ đã luôn cảm thấy là Nguyễn Môn đoạt đi kỳ ngộ của hắn.

Đối Nguyễn Môn cũng thật hận chết đi sống lại , sau khi lớn lên, trạng thái hai người lại cứ thế phản nghịch.

Nguyễn Môn nhân khí càng ngày càng kém, Vương Huy thời cơ đến , nhân khí vận chuyển là một năm so với một năm càng cao, làm ngôi sao điện ảnh của mấy bộ phim truyền hình , ratings đều không tệ.

Vòng giải trí quay đi quay lại cũng chỉ như vậy, Đụng mặt là không thể tránh khỏi.

Mỗi lần gặp gỡ, Vương Huy đều sẽ khiến Nguyễn Môn lúng túng một trận, thậm chí còn mượn dùng một số nhân mạch cản trở tài nguyên Nguyễn Môn.

Bất quá Nguyễn Môn là người từng trải, rất nhiều chuyện đều hiểu rõ trong lòng, liền sẽ không đi so đo với loại người hai ba tính tình như Vương Huy.

"Nguyễn Môn, thật là khéo nha, chúng ta lại gặp mặt." Vương Huy hôm nay mặc một thân âu phục  đen sắc, cũng có chút ra dáng công tử phong lưu tiêu sái.

"Đã lâu không gặp." Nguyễn Môn mỉm cười đáp lễ.

"Hai ngày trước tôi thấy cậu tham gia vào một bộ phim chiếu rạp, liền cố ý đi rạp phim cổ động cho cậu một chút , kết quả đến phần cuối mới thấy cậu tổng cộng xuất hiện không tới mười phút. Hai năm qua nhìn cậu toàn diễn một ít vai phụ, sao lại có cảm giác cậu càng diễn càng thụt lùi nha?" Vương Huy nhìn thấy Nguyễn Môn, không oán hai câu liền thấy khó chịu.

"Tôi muốn càng quay càng thụt lùi , vậy phải nói là do trước đây quá nổi tiếng." Nguyễn Môn tuy bây giờ không mấy nổi, nhưng dù sao trước đây cũng đã từng là ngôi sao nổi như cồn một thời.

Vương Huy cười lạnh: "Cũng phải, cậu bây giờ phải nói càng ngày càng tệ. Dầu gì cũng là lễ tuyên bố khởi động máy của Lưu đạo, sao cậu lại mặc âu phục như học trò nghèo vậy, quần áo chính là đại diện cho bề ngoài, không quần áo cậu cũng có thể nói tôi một tiếng , tôi cho cậu mượn nha."

Đối mặt với Vương Huy loã lồ nhục nhã, toàn bộ người trong phòng hóa trang đều không ai lên tiếng.

Hiện tại Vương Huy đại hỏa, Nguyễn Môn đã là nhân vật quá thời , vòng giải trí vốn chính là chỗ người cao đạp đầu người thấp như vậy.

Thậm chí Trình Vũ Huyên không khách khí còn cười ra tiếng.

Nguyễn Môn nhàn nhạt đáp lại nói: "Không cần, cảm ơn."

Vương Huy còn muốn nói thêm gì, Phương Huỳnh Huỳnh nhưng là không nhìn nổi nữa , "Vương Huy, tốt xấu gì đều là người trong một đoàn, nháo lớn như vậy ai cũng sẽ đều rất khó coi."

Vương Huy nhíu mày, nhún vai nói: "Vốn còn muốn tốt bụng cho cậu mượn bộ quần áo, không cần thì thôi."

Nói xong liền đi tới vị trí của mình bắt đầu hóa trang, tâm tình vẫn là không mấy sảng khoái.

Mấy năm qua mỗi lần tìm Nguyễn Môn gây phiền phức, hắn đều không mặn không nhạt đáp lại, thật chẳng khác gì đấm một quyền vào cây bông, chẳng có gì thú vị.

Mỗi lần tranh cãi , rõ ràng mặt ngoài đều là hắn thắng, nhưng một chút cảm giác thắng lợi cũng không có.

"Văn văn, tôi khát nước, cô giúp tôi rót một chén nước trái cây đi." Vương Huy nói lời này còn cố ý liếc mắt nhìn người kế bên ra hiệu, Văn văn không nói hai lời liền hiểu ý tứ của hắn.

Bên trong phòng hóa trang thường sẽ chuẩn bị một ít điểm tâm và nước trái cây, Văn văn rót nước trái cây xong đi ngang qua người Nguyễn Môn, chân liền uy một tiếng, thân thể lảo đảo, nước trái cây đổ thẳng lên người Nguyễn Môn đang ngồi chơi điện thoại.

Mọi người: "..."

Tiết mục này cũng thật đơn giản thô bạo a!

Nguyễn Môn tuy rằng mặc một thân Âu phục màu đen, nhưng là khối bẩn một mảng lớn như vậy vẫn là không lấn át được.

Văn văn: "Xin lỗi, tôi không phải cố ý, Nguyễn Môn lão sư anh đừng có tức giận."

Ngoài miệng tuy rằng xin lỗi, trên mặt một chút dáng vẻ áy náy đều không có.

Vương Huy khóe miệng hơi cong : "Văn văn, cô sốt sắng như vậy làm cái gì, cô đã nói không phải cố ý, Nguyễn Môn lão sư bình dị gần gũi như vậy, sao có thể tính toán chút chuyện nhỏ này với cô đây."

"Các người thực sự là quá mức rồi đó , chỉ còn mười phút nữa là buổi họp báo tin tức sẽ bắt đầu, các người như vậy chính là muốn thầm khiến Nguyễn Môn xấu mặt ." Phương Huỳnh Huỳnh từng nghĩ qua Vương Huy nhất định sẽ động chân động tay, nhưng không nghĩ tới mới ngày đầu đã muốn hành động , lại còn chọn ngay thời điểm sắp công bố tin tức.

Bọn họ không có chuẩn bị quần áo dự bị, hiện tại chỉ có hai lựa chọn, hoặc là không tham gia tuyên bố , hoặc là mặc một thân quần áo dơ xuất hiện, sau đó bị truyền thông phóng đại chế nhạo.

Vương Huy cười nói: "Đều đã nói không phải cố ý, Nguyễn Môn lão sư cũng không có nói gì, Phương lão sư cô gấp gáp như vậy làm gì, cùng lắm thì tôi cho cậu ta mượn một bộ khác để mặc . Nha, tôi sao lại quên Nguyễn Môn lão sư là một người rất có cốt khí, hẳn là sẽ không muốn mặc y phục của tôi đâu ."

Một vòng người đứng bên cạnh nhìn, không có một ai muốn tiến lên hỗ trợ, trái lại từng người từng người che miệng cười.

Phương Huỳnh Huỳnh tuổi tác tuy rằng so với Nguyễn Môn lớn một chút, lại không thể bình tĩnh như thế, lúc này mới ngày thứ nhất đã như vậy, về sau hợp tác còn có thể ra sao, bộ điện ảnh này làm sao quay đây, trong đầu cô đều đã nổi lên ý định muốn cùng Nguyễn Môn xách mông bỏ đi.

Nguyễn Môn vỗ vỗ vai Phương Huỳnh Huỳnh, an ủi cô nàng không cần nóng vội , tự mình bỏ đi áo khoác âu phục , bình tĩnh nói: "Áo khoác bên ngoài âu phục của tôi là không thấm nước, áo sơ mi trắng bên trong hẳn sẽ không bẩn, mặc như vậy đi tham gia cũng không sao ."

Nguyễn Môn mặc âu phục sẽ cho người ta một loại cảm giác trầm ổn thành thục, giờ chỉ còn quần tây cùng áo sơ mi trắng, trái lại lại có vẻ bình dị gần gũi hơn rất nhiều, cũng nhiều hơn mấy phần phấn chấn.

Vương Huy con mắt phát hoả , lần thứ hai ra hiệu cho trợ lý.

Văn văn lại muốn làm bộ xoay chân ngã sấp xuống, Nguyễn Môn vội vã tránh ra, vô cùng thân sĩ giúp đối phương đỡ một cái, nói: "lại té ngã sao ? tuổi còn trẻ mà xương cốt xem ra đã có vấn đề, rảnh rỗi hay là đi bệnh viện kiểm tra một chút đi."

Vương Huy cắn răng!

Lưu bình đạo diễn lúc này vừa vặn bước vào, "Còn năm phút đồng hồ nữa sẽ bắt đầu tuyến bố khởi động máy, mọi người gia tăng tốc độ nhanh một chút đi."

Lại thấy Nguyễn Môn không mặc âu phục, có chút nghi ngờ  "Tiểu nguyễn, sao cậu lại không mặc âu phục vậy ?"

Nguyễn Môn cười nói: "Vừa nãy không cẩn thận làm dơ, tôi nghĩ mặc như vậy chắc là cũng không sao ."

"Được, như vậy càng đẹp trai hơn." Lưu bình liếc mắt nhìn không khí trong phòng, đối với chuyện xảy ra đã có mười phần nắm chắc, bất quá lễ tuyên bố đã sắp bắt đầu, không thể nói thêm cái gì.

Sau năm phút mọi người liền lục tục vào trận tham gia buổi họp báo khởi động máy ( thích khách ).

Vai chính là Vương Huy và Trình Vũ Huyên, cho nên trận tuyên bố này phóng viên chỉ toàn vây quanh hai người bọn họ cùng đạo diễn đặt câu hỏi, những vai phụ khác tiện thể cũng chỉ hỏi qua hai câu.

Từ đầu đến cuối buổi cứ kéo dài như vậy.

Mãi đến khi hình bóng Lâu Tử Trần thấp thoáng xuất hiện, đám phóng viên ở buổi họp báo nhất thời náo loạn tưng bừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro