Chương 20 + 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20 : Đánh cược

Ngày kế, còn chưa tới bữa trưa, Nguyễn Môn lần thứ hai nhìn thấy Lâu Tử Trần, cái tên này bây giờ vừa đến giờ nghỉ ngơi trên trường quay phim, không có cảnh diễn liền chạy đánh bài chuồn, hoàn toàn đem ( thích khách ) đoàn phim xem thành đoàn phim của hắn.

"Tôi thấy tinh thần cậu không được tốt lắm ? Tối hôm qua ngủ không ngon sao?" Luôn cảm thấy Lâu Tử Trần có chút uể oải.

"Ừm." Lâu Tử Trần là bị kết cục kia tức giận đến ngủ không được ngon giấc.

"Ngươi cũng đừng mãi chơi game , đóng phim đã đủ mệt mỏi, có thời gian nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng cả ngày hướng phía tôi bên này chạy." Nguyễn Môn cho là y gần đây chơi thực vật đại chiến cương thi không có nghỉ ngơi, tuổi còn trẻ, hai con ngươi kia lại như sắp lòi ra.

"Tiền bối không thích tôi chạy qua bên này sao?" Lâu Tử Trần khuôn mặt tuấn dật, một đôi mắt trong suốt như khe suối chớp chớp nhìn, dáng vẻ đáng thương.

"Tôi chỉ là sợ cậu suốt ngày chạy qua bên này , đạo diễn đạo phim bên kia của cậu cùng những diễn viên khác sẽ dị nghị , tuy nói hai đoàn phim chúng ta cách nhau rất gần, vẫn sẽ ảnh hưởng đến cậu quay chụp bên kia." Dù cho hiện tại Lâu Tử Trần hồng, thế nhưng vạn nhất truyền ra phong ba đại bài đùa giỡn gì đó sẽ không tốt

"Sẽ không, tôi đều căn cứ vào thời gian biểu đạo diễn an bài mà tới, hơn nữa Tuấn Kiệt ca ở đoàn phim, nếu đến phiên tôi diễn anh ấy sẽ gọi cho tôi . Đạo diễn cũng nói chỉ cần tôi không ảnh hưởng tiến độ là được." Quan trọng nhất là, y có lén lút làm một vò muối dưa chuột hối lộ đạo diễn, hơn nữa lúc đóng phim y vẫn luôn rất chuyên nghiệp.

"Vậy cũng tốt." Nguyễn Môn không nói thêm gì nữa, thừa dịp còn chưa tới giờ ăn cơm trưa, lấy điện thoại di động ra chơi thực vật đại chiến cương thi.

Lâu Tử Trần cũng nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, dự định tham gia cùng nhau.

Những ngày qua y vẫn luôn nỗ lực oẳn tù tì, nhưng vẫn là đánh không xong, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào.

"Tiền bối, trò chơi này tổng cộng có mấy ải vậy? Tại sao tôi cảm giác đánh hoài không xong." Lâu Tử Trần ngẩng đầu hỏi. Hơn nữa y cảm thấy giao diện của mình cùng tiền bối có một chút khác nhau.

"Mấy ải tôi không có đếm qua, bất quá vẫn còn rất nhiều." Nguyễn Môn nghiêng đầu hướng Lâu Tử Trần bên kia liếc một cái, không khỏi cười nói: "Cậu download là phiên bản vô tận, đương nhiên không đánh qua cửa được rồi ."

"... A? ?" Đối với một người không thích chơi game, căn bản cũng không biết một cái trò chơi nhỏ vậy còn có rất nhiều phiên bản.

"Cậu nếu muốn chơi qua ải, có thể đổi phiên bản khác , năm ngoái mới ra phiên bản kia cũng không tệ... Ai nha, tôi chết rồi." Vừa nãy nói chuyện không có nhìn màn hình, kết quả là bị cương thi xâm lấn thôn rồi.

Nguyễn Môn liền thẳng thắn thay Lâu Tử Trần down xuống một cái phiên bản giống như mình , giải thích: "Cậu đoán chừng là phải chơi lại từ đầu, nếu được chúng ta có thể thêm bạn tốt , đồng thời PK."

Lâu Tử Trần đôi mắt sáng lấp lánh : "Được."

Lúc này Phương Huỳnh Huỳnh gọi Nguyễn Môn, cảnh tiếp theo sẽ đến phiên hắn diễn, bảo hắn đi chuẩn bị.

Nguyễn Môn vẫn chưa xem qua Lâu Tử Trần lấy ID gì, chờ hắn quay xong hai màn diễn trở lại, liền thấy Lâu Tử Trần đanh đánh hăng say.

Nguyễn Môn phát hiện tốc độ vượt ải của y còn rất nhanh.

Nguyễn Môn cùng hắn thêm bạn tốt, phát hiện danh xưng của hắn lại là 'Cửa thành vĩnh viễn không bao giờ đổ'.

"ID này của cậu cũng thật thú vị nha ? Không phải là đang nói CP của hai ta đi?" Nguyễn Môn vui đùa cười nói.

"Tôi cảm thấy chơi vui liền lấy dùng." Lâu Tử Trần lỗ tai hồng hồng nhỏ giọng nói.

Nguyễn Môn cũng không có để trong lòng, hai người bắt đầu chuẩn bị PK.

Hắn chơi trò chơi này đã lâu, cương thi nào xuất hiện, phải dùng vũ khí nào tới phá đều khá rành rẽ.

Dư sức đánh bại Lâu Tử Trần loại trong tân thủ thôn này.

Kết quả hai người bắt đầu chơi không tới nửa phút, Nguyễn Môn vẫn đang dùng hạt đậu bắn súng chậm rãi đánh cương thi, Lâu Tử Trần đã thắng.

"Tiền bối, tôi thắng tôi thắng." Lâu Tử Trần hưng phấn, con ngươi đều híp lên thành một đường trăng.

Lâu Tử Trần là trực tiếp dùng pháo bắp ngô đập, uy lực cự đại, có thể quét oanh tạc một vòng cương thi.

Pháo Bắp ngô cần phải bỏ tiền mua, Nguyễn Môn hướng điện thoại di động của hắn nhìn lên, phát hiện pháo bắp ngô của hắn trong kho hàng còn có tận ba khẩu.

Ai!

Người chơi nạp tiền a!

Dân Tư bản chủ nghĩa không trêu chọc nổi a.

...

Lâu Tử Trần bị đồng nhân kết cục kia huyên náo tâm tình không tốt, một tuần này ngoại trừ đóng phim chơi game không có chuyện gì liền hướng Nguyễn Môn bên này chạy.

Vốn là muốn nhìn có người nào khác cũng viết về hai bọn họ hay không , làm một cái hảo kết cục, kết quả tìm một vòng đều không tìm thấy.

Bọn họ lúc đó quay chụp Show thực tế là ba ngày hai đêm, tổng cộng cắt nối biên tập thành hai kỳ, một tuần lễ qua đi , nghênh đón kỳ thứ 10 ( cảm xúc mãnh liệt 3+6 ).

Lâu Tử Trần mấy ngày này ban ngày biểu hiện vô cùng tốt , buổi tối tan tầm sớm , ngồi xổm canh giữ trước máy vi tính xem phát sóng trực tiếp.

Nhìn một vòng bình luận kia nói hai người bọn họ là một cặp trời sinh, Lâu Tử Trần tâm tình buồn bực cả một tuần cuối cùng cũng chiếm được an ủi.

Lâu Tử Trần tâm tình tốt, có người tâm tình lại không xong.

Mấy ngày nay ngực Vương Huy ngộp thở từng trận.

Từ khi đoàn phim điện ảnh ( Thần Long quyết ) chuyển sân bãi sang Hoành Điếm cùng bọn họ, Lâu Tử Trần kia cứ nhàn rỗi không chuyện gì liền lắc lư đến bên này, mỗi lần đến đều sẽ chuẩn bị chút thức ăn mang tới.

Hôm nay tiểu tôm hùm luộc , ngày mai cua xào cay cho Nguyễn Môn làm đồ ăn vặt, mấy ngày sau lại làm một ít dưa chuột muối bắp cải .

Tức giận đến ngực hắn ngộp từng trận.

Cũng không biết mua được đồ ăn nơi nào, lại còn làm bộ dáng như chính mình nấu không bằng.

Cố tình thôi biên kịch cái kẻ tham ăn kia mỗi ngày đều chạy đến chỗ Nguyễn Môn quỵt cơm, hắn tự mình một người cũng không biết ý tứ, còn kéo Lưu đạo đi cọ đồ ăn chung.

Nghe nói thôi biên kịch xem Nguyễn Môn diễn tốt , còn dự định sửa kịch bản cho hắn thêm vài đất diễn, Lưu đạo cũng đồng ý.

Một bộ điện ảnh thời gian cũng chỉ có nhiêu đó , thêm cảnh cho Nguyễn Môn, người khác nhất định phải giảm bớt.

Trùng hợp thay , giảm bớt này lại là phần diễn nam chủ của hắn , tuy rằng phần diễn giảm không nhiều, nhưng vẫn khiến trong lòng hắn cực kỳ khó chịu.

Cố tình Nguyễn Môn còn từ chối thêm diễn.

Đưa ra lý do là 'Không muốn cướp diễn, đỡ phải trong đoàn kịch xuất hiện mâu thuẫn.'

Lần này làm tâm lý Vương Huy càng không thoải mái, cậu ta có tư cách gì từ chối? Người khác đều ước gì nhiều thêm mấy màn diễn, cậu ta lại từ chối, đây không phải là đem mặt hắn để dưới đất mà giẫm, nâng hình ảnh chính mình thành cao cao tại thượng sao?

Hà tỷ đem tin tức hỏi thăm được nói cho Vương Huy , Vương Huy thiếu chút nữa tức giận đến bệnh tim đau thắt.

Có một loại bệnh gọi là đỏ mắt, Vương Huy từ nhỏ đã đỏ mắt tài nguyên và nhân khí của Nguyễn Môn, cho dù bọn họ hiện tại phản nghịch lại, Vương Huy vẫn là nhìn cái gì của hắn đều đỏ mắt.

Tại sao hắn có thể nhận thức thần tượng đang "hot" Lâu Tử Trần ? Tại sao thôi biên kịch cùng Lưu đạo lại yêu thích Nguyễn Môn như vậy?

Trước tiên không nói Lâu Tử Trần biết nấu ăn cùng tính cách phú nhị đại thiết lập là thật hay giả.

Thế nhưng y một năm này nhảy hồng nhân khí lại là chân thật, nếu Lâu Tử Trần muốn mang theo Nguyễn Môn, vậy hẳn không phải việc khó gì.

Nhìn quan hệ bọn họ hiện tại, Vương Huy cảm thấy thật sự rất có khả năng, chỉ tưởng tượng thôi là tâm liền đau.

Đặc biệt sau khi Nguyễn Môn tham gia chương trình thực tế tỉ lệ người xem ti vi tăng không ít, lại thêm hai kỳ lên được hot search, tật xấu 'Bệnh tim đau thắt' của Vương Huy ngàng càng nghiêm trọng hơn.

Hắn không thoải mái, tự nhiên cũng phải để cho người khác không thoải mái.

Bất quá hắn cũng không thể ở trong đoàn phim làm xằng bậy, Lưu đạo và thôi biên kịch rất che chở Nguyễn Môn, e làm không tốt thật sự sẽ đem chính mình vấy bẩn.

Rốt cục mấy ngày sau, hắn tìm được cơ hội hảo hảo chỉnh Nguyễn Môn một phen.

Nguyễn Môn đang ngồi ở trường quay phim ngủ bù, hai ngày nay quay chụp có chút cực khổ, phần lớn là treo diễn trên cáp, làm hại hắn đau thắt lưng không ngừng.

Cánh tay cũng đau đớn mệt mỏi không nhấc lên nổi, buổi tối lúc ngủ đều phải dùng nước nóng ngâm một chút, còn phải dán thuốc cao lên eo.

Vương Huy lại đây nói muốn tìm hắn nói chuyện, Nguyễn Môn còn đang kỳ quái hắn có thể có lời gì muốn tìm mình đơn độc tán gẫu.

Kết quả hai người vừa vào phòng nghỉ ngơi, Vương Huy liền đưa ra yêu cầu, muốn cùng hắn thi đấu cưỡi ngựa .

Nguyễn Môn không rõ: "Hai chúng ta có gì để so sánh ?"

Vương Huy: "Hai chúng ta còn thiếu so sánh sao? Từ nhỏ so đến lớn, hiện tại người trong đoàn phim cũng đều đã lén lút đem tôi và cậu ra so."

Nguyễn Môn bóp bóp cánh tay, "Không có hứng thú."

Vương Huy: "Cậu là không dám so sao?"

Nguyễn Môn đáp lại: "Vậy cậu cứ coi như là tôi không dám so đi."

Nguyễn Môn tự cảm thấy không cần thiết làm những chuyện này, thật chả biết sao Vương Huy lại nổi hứng muốn cùng hắn phân chia cao thấp.

"Tôi khuyên cậu đem tâm tư đặt ở kịch bản đi, đừng từ sáng đến tối muốn những thứ này có được không." Lúc này mới vừa khởi động máy hơn nửa tháng, đã bị chậm tiến độ, còn tiếp tục như vậy Lưu đạo không cao hứng là chuyện sớm hay muộn.

Bất quá Nguyễn Môn hảo tâm, hiển nhiên có mấy người không muốn lĩnh hội.

"Nguyễn Môn cậu có ý gì? cậu là nói kỹ xảo của tôi không sánh được với cậu sao?" Vương Huy ghét nhất người khác đem hắn và Nguyễn Môn ra so, bây giờ đối phương nói vậy, càng thêm cho là hắn đang làm nhục mình.

"Kỹ năng diễn xuất ai tốt ai xấu, tôi tin tưởng khán giả sẽ bình luận, không cần tôi tới nói. Bất quá bây giờ tôi muốn đi đóng phim."

Nói xong đi tới cửa, vừa đi vừa một bên gõ gõ hông mình, nơi đó dán dù đã dán không ít thuốc cao vẫn là đau nhứt không dứt.

Vương Huy ánh mắt khó coi, sau đó theo sát mà đi.

Thời điểm Nguyễn Môn vừa đi ra ngoài , Vương Huy hướng toàn bộ người tron đoàn phim trước mặt, lớn tiếng hô: "Nguyễn Môn, vậy chúng ta đã nói xong rồi, buổi chiều cùng đi trại ngựa thi đấu."

Nguyễn Môn quay người, từ trước đến giờ đều thờ ơ trong ánh mắt lại chợt lóe một vệt tinh quang.

Rất nhanh liền có người bên cạnh hiếu kỳ đến hỏi bọn họ muốn làm gì.

Vương Huy nói bởi vì buổi chiều có một cảnh diễn thúc ngựa , hắn và Nguyễn Môn liền muốn cưỡi ngựa chơi hai vòng.

Nguyễn Môn nhìn Vương Huy khóe miệng cười nhạt hỏi: "cậu nếu muốn so với tôi như vậy , vậy tôi cũng liền hảo hảo cùng cậu chơi một cái, bất quá nếu đã đánh cược, thế nào cũng phải có chút lợi tức đi."

Vương Huy hỏi: "Cậu muốn cược cái gì ?"

Nguyễn Môn cười nói: "Không bằng người thua mời toàn bộ đoàn phim ăn ba ngày Phúc Ký tiện lợi đi."

Phúc Ký tiện lợi cơm nước tương đối ngon, đối với nhân viên công tác mỗi ngày ăn đồ ăn kém cỏi ở đoàn phim tới nói, quả thực chính là một tin tức hạnh phúc .

Thôi biên kịch cầm vở trong tay , nhìn tình cảnh này, quay sang Lưu đạo bên cạnh nói: "Hai người này đây là tình huống gì ? Dự định tương ái tương sát sao?"

Thôi biên kịch cả ngày viết kịch bản, không tiếp xú nhiều với nhân sĩ xã hội , mắt nhì người không có chuẩn bằng Lưu đạo.

Lưu bình trong tay nắm một điếu thuốc, nói: "Cậu cứ viết kịch bản nhiều hơn đi! Bằng vào sự hiểu biết tôi đối Nguyễn Môn, hắn sẽ không đồng ý loại chuyện chuyện nhàm chán thế này, tám chín phần mười là bị Vương Huy không trâu bắt chó đi cày."

Thôi biên kịch: "Diễn lớn như vậy ? Ông không quản quản sao?"

Lưu bình: "Quản cái gì, Vương Huy cả ngày không phục Nguyễn Môn, luôn kìm nén một luồng sức lực muốn gây sự với hắn, không đả kích đả kích cậu ta, cậu ta cũng sẽ không biết thành thật."

Thôi biên kịch: "Có đạo lý, bất quá ông làm sao biết Nguyễn Môn nhất định sẽ thắng?"

Lưu bình cười nói: "Nguyễn Môn đứa nhỏ này cũng coi như tôi từ nhỏ nhìn đến trưởng thành, hắn người này tính tình không khác gì cái lão nhân, là cái loại chuyện gì cũng đều hiểu rõ, sự tình khi quyết định cũng chỉ chấp nhận thành công không cho thất bại. Hơn nữa hắn người này vô cùng khôn khéo, Vương Huy tính tình táo bạo không phải là đối thủ của hắn."

Thôi biên kịch: "Vậy ông nói Nguyễn Môn đã rõ ràng như vậy, tại sao tôi nói cho hắn thêm diễn, hắn lại không đồng ý. Ở vòng giải trí diễn viên người nào không muốn nhiều hơn chút đất diễn, tôi xem bộ dáng hắn có vẻ không quá muốn hồng."

Lưu bình hút một hơi thuốc, khẽ chau mày nói: "Ai, hắn kỳ thực cũng là cái hài tử đáng thương."

Lưu bình quay phim mấy chục năm, Nguyễn Môn còn bé cũng từng có hợp tác với hắn qua mấy lần, đương nhiên cũng biết một chuyện.

Thôi biên kịch vừa nghe có hi vọng, hắn loại người làm biên kịch này, thích nhất chính là thu tập tư liệu sống, lập tức mang vở bên người ra, chuẩn bị ghi chép tư liệu sống.

Kết quả nửa ngày cũng không thấy lưu bình nghẹn ra thêm một chữ.

"Ông không phải vẫn đang nói sao? ." Thôi biên kịch cuống lên.

"Nói cái gì? Tôi là người thích bàn lộng thị phi sao?" Lưu bình tức giận trừng liếc mắt một cái, hít sâu một hơi phun ra một vòng khói.

Thôi biên kịch không khỏi sặc sụa , "Cút cút cút, ông cái lão Lưu đầu, chỉ biết hút thuốc, miệng thúi chết."

Lưu bình thời điểm không quay phim cũng là một loại lưu manh , lập tức nói: "Ai nói tôi thúi, lại nói tôi thối, tôi liền hôn cậu ." (Hint ngập trời =))))

"Không biết xấu hổ."

Chương 21: Đua ngựa

Lâu Tử Trần hôm nay làm một chút bí ngô, chuẩn bị đưa đến cho Nguyễn Môn tiền bối dùng ăn vặt lúc rãnh rỗi, bên trong bỏ thêm rất nhiều quả ớt.

Trong tay ôm một bình thủy tinh vừa đi đến, vừa vặn liền nghe nói Vương Huy và Nguyễn Môn đánh cược đua ngựa.

Tay ôm cái bình lo lắng, gương mặt tuấn soái xuất trần hiện lên ánh mắt xa xôi nhìn hướng Vương Huy , tuy nói ánh mắt kia không có lực sát thương gì, nhưng vẫn là muốn trừng cho người hắn mọc ra hai cái lỗ.

Mang một gương mặt hung ác manh quay về đoàn phim.

Trần Tuấn Kiệt vừa nhìn thấy Lâu Tử Trần mới đi không tới năm phút đồng hồ đã trở lại, đùa giỡn : "sao trở lại rồi ? Không phải bị Nguyễn Môn đuổi về đi?"

Lâu Tử Trần: "Tuấn Kiệt ca, anh giúp tôi xin nghỉ nửa ngày đi."

Trần Tuấn Kiệt hỏi: "Chuyện gì?" Gần đây tôi nhớ không có thông cáo nào gấp muốn đuổi nha.

Lâu Tử Trần: "Nguyễn Môn tiền bối đánh cược với Vương Huy, buổi chiều muốn so đua ngựa, tôi không yên lòng muốn cùng đi."

Trần Tuấn Kiệt: "Vương Huy kia sao lại tìm tới Nguyễn Môn nữa rồi, chim gõ kiến mổ cây còn thường xuyên phải thay đổi, hắn làm sao không thay người khác gây phiền phức đây."

Nguyễn Môn đối với hắn cũng không có bất kỳ uy hiếp gì, hẳn là chuyện khi còn bé vẫn không bỏ xuống được đi.

Sau đó liếc mắt nhìn Hồ đạo bên kia, lắc lắc đầu nói: "Hồ đạo hôm nay tâm tình không được tốt, vừa nãy cũng có người tìm hắn xin nghỉ hai giờ, đều bị hồ đạo mắng trở về, tôi thật không dám đưa tới cửa mang ngược. Hai người bọn họ đua ngựa, cậu đi cũng không giúp được gì, tôi xem vẫn là ngoan ngoãn ở đây nghe tin tức đi."

"Không muốn, tôi nhất định phải đi." Lâu Tử Trần lắc đầu một cái, sau đó ôm bình bí ngô hướng hồ đạo đi đến.

Trần Tuấn Kiệt chỉ nhìn thấy hai người bọn họ ở nơi đó nói thầm một chút, so với lúc trước dữ dằn oán những người khác, Hồ đạo đối mặt với Lâu Tử Trần cười đến hòa ái dễ gần.

Cuối cùng thấy Lâu Tử Trần cầm bí ngô trong tay nhét vào tay Hồ đạo.

Trần Tuấn Kiệt nhìn người quay về , hỏi: "Làm xong?"

Lâu Tử Trần: "Ừm."

Trần Tuấn Kiệt: "Ăn hối lộ đi?"

Lâu Tử Trần: "Không phải, tôi vừa xin nghỉ Hồ đạo đã đồng ý, bí ngô là tôi dùng để cảm tạ hắn."

Trong khách sạn vẫn còn một ít, ngày mai lại đưa cho tiền bối một bình là được.

Trần Tuấn Kiệt khóe miệng thành hình chữ O, dựa vào mặt vậy cũng được?

Hồ đạo, ngươi khi nào trở nên nông cạn như thế ?

( thích khách ) đoàn phim bên trong phòng nghỉ công chúng.

Phương Huỳnh Huỳnh đạp giày cao gót, chống nạnh: "Vương Huy này là con rùa không biết xấu hổ, ông trời sao không cho hắn một đạo lôi, đã xấu xí còn làm chuyện xấu như vậy , thật chính là một con lợn, cả ngày rãnh rỗi như vậy, sao không đi phát sóng trực tiếp bán quạt máy đâu?..."

"Uống nước không?" Nguyễn Môn cầm một ly nước mới vừa rót đưa đến trước mặt Phương Huỳnh Huỳnh , hỏi.

Phương Huỳnh Huỳnh uống một hớp, sau đó dự định tiếp tục mắng.

"Được rồi, đừng mắng nắng, để lại chút khí lực thay em châm dầu đi." Nguyễn Môn cầm ly Starbucks bên cạnh , chậm rãi uống caramel macchiato.

"Tôi xem cậu sao không có chút nào tức giận vậy?" Phương Huỳnh Huỳnh hỏi.

"Tức giận có ích lợi gì, không kìm chế được nỗi lòng sẽ chỉ làm chỉ số thông minh của mình giảm xuống , còn không bằng bình tĩnh tâm tình suy nghĩ tiếp theo nên làm những gì."

"Vậy cậu đã nghĩ được cách làm sao thắng hắn chưa?" Phương Huỳnh Huỳnh vừa nghe liền hứng thú.

"Chưa nghĩ tới." Nguyễn Môn bình tĩnh một bên uống cà phê, một bên cầm kịch bản lên xem.

Phương Huỳnh Huỳnh đem kịch bản đoạt lấy, vội la lên: "Không nghĩ tới cậu còn có tâm trạng xem kịch bản uống cà phê?"

Nguyễn Môn cười nói: "Cưỡi ngựa này so bì chính là kĩ thuật cưỡi, chỉ xem bình thường kiến thức cơ bản ra sao, có thể có biện pháp gì đây ? Chẳng lẽ em học phim ảnh bỏ tuốc xổ vào ngựa hắn ."

Phương Huỳnh Huỳnh gật đầu: "Biện pháp này được đó! Bỏ thuốc xổ không sai, nếu không nữa thì chúng ta còn có thể chích kim vào mông ngựa hắn, mấy ngày trước tôi xem phim cung đấu, có cảnh giấu châm ở yên ngựa kia , khi ngựa chạy châm ở yên ngựa sẽ đâm vào, biện pháp này cũng thật không tồi."

Từ trong tay Phương Huỳnh Huỳnh cầm lại kịch bản, cười nói: "Chị vẫn là xem phim truyền hình quá nhiều rồi đi. Chúng ta đều là ở hiện trường chọn ngựa, chị có thể biết trược cậu ta chọn con ngựa? Đại gia phải dựa vào bản lãnh của mình, nếu bị thua thật, mời ba ngày cơm cho toàn đoàn phim em vẫn có thể chi được."

Nguyễn Môn một bộ dạng phật tử bình tĩnh như trước đây, không chút nào đem thắng thua để trong lòng.

Phương Huỳnh Huỳnh nhụt chí ngồi ở ghế tựa, "Thực sự là hoàng đế không vội, thái giám gấp chết ."

Nguyễn Môn lật kịch bản ra, nói: "Chị không làm thái giám được, nhiều nhất chỉ là cung nữ thôi, hơn nữa còn là một cung nữ nói lời thô tục , đã lâu không có thấy bộ dáng mạnh mẽ như vậy của chị."

Phương Huỳnh Huỳnh nhanh chóng sửa sang lại y phục, khôi phục một chút thần thái trên mặt, "Đây không phải là bị Vương Huy bức sao, cậu chớ đem việc này nói cho ông xã và con gái của tôi biết nha."

Nguyễn Môn gật đầu đáp ứng.

Phương Huỳnh Huỳnh trước đây vốn tính cách mạnh mẽ , sau này lấy chồng đã thu liễm tính tình không ít, hơn nữa làm người đại diện của Nguyễn Môn, cũng phải biết giấu cảm xúc, không thể nói lung tung.

Buổi chiều, bầu trời trong trẻo.

Nguyễn Môn theo đoàn phim xuất phát đến trại ngựa , bên người còn có một khuôn mặt bánh bao đang ngồi thở phì phò Lâu Tử Trần.

"Sao các cậu mỗi một người so với ta còn tức giận hơn?" Trước khi xuất phát Lâu Tử Trần đột nhiên xuất hiện muốn đi theo, sau đó toàn bộ hành trình đều là một bộ dáng vô cùng tức giận.

Lâu Tử Trần nguyên bản mặt chữ V , bởi vì tức giận liền thành một gương mặt bánh bao, "Anh ta là cố ý, biết tiền bối hai ngày nay đau thắt lưng, liền nhân cơ hội bắt nạt anh."

Phương Huỳnh Huỳnh ngồi ở hàng ghế sau, nhanh chóng gật đầu phụ họa, "Đúng vậy đúng vậy ."

Nguyễn Môn thấy gương mặt bánh bao tức giận của Lâu Tử Trần vô cùng đáng yêu, lấy tay chọt chọt mặt của y, "Không khác gì quả đông dường, da dẻ thật tốt."

Người nào đó mới vừa còn rất tức giận, bị Nguyễn Môn chọt vào, mặt bánh bao nhất thời bay hơi, lỗ tai đỏ lên, xấu hổ.

Đồng dạng ngồi ở hàng sau, Trần Tuấn Kiệt nhìn Lâu Tử Trần lỗ tai đỏ lên, không khỏi lắc đầu một cái, thật không có tiền đồ.

Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, xe càng đi càng xa ra ngoại ô, nhìn con đường càng ngày càng quen thuộc, chọc chọc người trước mặt, "Tử Trần, cậu xem bên ngoài một chút, sắp đến rồi."

Lâu Tử Trần đang thẹn thùng ngẩng đầu, nhìn ra phía ngoài, con ngươi lấp loé mang theo nghi hoặc.

Mãi đến tận xe đoàn phim dừng ở 'trại ngựa Long Nghị', Lâu Tử Trần đầu óc có chút ngây ngẩn.

Chuyện này sao lại chạy đến trại ngựa của mình rồi?

Mười năm trước y thích cưỡi ngựa, đây là trại ngựa ba mẹ đặc biệt xây dựng cho y.

Diện tích trại ngựa hơn 300 mẫu, có ba chuồng ngựa, nuôi mấy chục con ngựa quý báu, đường chạy của trại ngựa liền phân thành Đại Trung Tiểu .

Kiến trúc nơi này là một biệt thự độc lập , chủ yếu dùng để lúc thường mệt mỏi có thể nghỉ ngơi.

Được xem là một trại ngựa tư nhân, lúc thường không mở cho người ngoài, chỉ có người nhà cùng bạn bè trên phương diện làm ăn của anh trai mới có thể tới đây chơi một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro