Chương 22: Áo may ô rơi mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu bình từ một chiếc xe khác bước xuống, dặn dò người đem đạo cụ cẩn thận chuyển xuống.

Lâu Tử Trần ngóng ngóng chạy lên hỏi: "Lưu đạo, nghe nói trại ngựa Long Nghị này lúc thường không thuê ra ngoài , ông làm sao thuê được vậy?"

Lưu bình cười nói: "Ở đây hoàn cảnh vô cùng tốt , trước kia lúc liên hệ bọn họ vẫn luôn không đồng ý, tôi đều đã chuẩn bị chọn cái khác, kết quả bên kia lại chủ động điện tới nói đồng ý."

Đây là trại ngựa tư nhân, thế nhưng hoàn cảnh so với trại bên ngoài còn tốt hơn, chủng loại mã cũng đa dạng, hơn nữa còn rất yên tĩnh, dễ dàng quay chụp.

Lâu Tử Trần gật gật đầu.

Nguyễn Môn đi tới bên cạnh Lâu Tử Trần hỏi: "Sao vậy? Có gì không đúng sao?"

Lâu Tử Trần lắc đầu: "Không có gì."

Lấy điện thoại di động ra gởi nhắn tin cho Cố Trạch Khải: 【 Anh, trại ngựa là anh an bài sao ? 】

Cố Trạch Khải: 【 nghe Tuấn Kiệt nói đến chuyện đánh cuộc, em cũng muốn đi theo, tốt xấu gì cũng là trại ngựa nhà mình, ngựa bên trong em cũng hiểu biết rõ ràng, em có thể giúp hắn chọn một con ngựa thật tốt . 】

Lâu Tử Trần khóe miệng loan nụ cười sạch sẽ ấm áp: 【 cảm ơn anh. 】

Bên này mới vừa gửi xong tin nhắn , vừa vặn liền thấy Vương Huy từ trên xe bước xuống, đứng ở cửa trại ngựa , đối Nguyễn Môn nói: "Nguyễn Môn lão sư, đi thôi, chúng ta đi vào chọn một con ngựa."

Nguyễn Môn gật đầu: "Được, ngươi chọn trước đi ."

Lâu Tử Trần lập tức đứng trước người Nguyễn Môn che chở như con nít ,trừng Vương Huy, "Tiền bối, không cần sợ, tôi chọn cùng anh."

Ngựa nơi này hắn không dám nói rõ tính khí toàn bộ, có điều dù sao vẫn hiểu biết hơn người ngoài như Vương Huy .

Đang suy nghĩ có nên chọn ngựa 'Tật phong' của anh trai cho tiền bối kỵ không , con ngựa kia là con chạy trốn nhanh nhất ở trại ngựa.

Ngẫm lại lại dứt khoát bác bỏ, 'Tật phong' chạy trốn rất nhanh, bất quá tính khí cũng rất cứng, lúc thường có thể cưỡi , ngoại trừ anh trai người khác cũng đừng mơ đến.

Lâu Tử Trần nghĩ không bằng để ' Hồng Hoa ' của mình cho tiền bối cưỡi đi, Hồng Hoa cũng coi như ngựa chạy trốn số một số hai trại này.

Một đám người bọn họ đi vào, bên trong lập tức liền có nhân viên tiếp tân ra đón, có người mang theo tổ đạo cụ hướng bên kia đặt xuống , có người tiếp đãi mọi người đi chọn lựa ngựa.

Chuồng ngựa phân số 1 số 2 số 3, số 1 bên trong toàn bộ đều là ngựa người nhà mình kỵ, tất cả đều là ngựa thuần chủng, số 2 bên trong là một ít ngựa thường cung cấp cho khách nhân kỵ, đương nhiên cũng là ngựa quý.

Số 3 bằng là một ít ngựa con vừa ra đời, hay một ít giống ngựa thấp bé.

Cố Trạch Khải bên kia đã đánh tiếng trước, nhân viên chăn nuôi cho dù có nhận ra Lâu Tử Trần cũng sẽ giả dạng như đối xử với khách nhân phổ thông.

Trước kia nhân viên chăn nuôi tiếp nhận nhiệm vụ là để mọi người chọn ngựa ở chuồng số 2 số 3 , bất quá Lâu Tử Trần muốn cho Nguyễn Môn kỵ 'Hồng Hoa', cố ý cùng nhân viên chăn nuôi nháy mắt ra ám hiệu.

Mà Nguyễn Môn có thể vào chọn lựa, Vương Huy kia đương nhiên cũng có thể chọn.

Một đám người lục tục ở trong chuồng ngựa lựa chọn , ánh mắt Vương Huy vẫn rất tốt, liếc mắt một cái cư nhiên chọn trúng " Tật Phong" của Cố Trạch Khải.

Lâu Tử Trần ở trong lòng tối tăm đâm đâm: Hừ, muốn kỵ tật phong, nó có thể cho anh leo lên, coi như tôi thua.

Sau đó mang theo Nguyễn Môn đi tới trước mắt ngựa chuyên dụng của hắn 'Hồng Hoa', nói: "Tiền bối, tôi xem con ngựa này không tồi, tinh thần chấn hưng có lẽ sẽ chạy trốn rất nhanh."

'Hồng Hoa' vừa nhìn thấy Lâu Tử Trần hưng phấn hí lên.

'Hồng Hoa' là một loại ngựa trắng thuần chủng của Anh quốc, tính cách rất ôn hòa, thời điểm lúc trước mang tới nó vừa ra đời.

Ngựa khi bé không có được cao như bây giờ , khi đó Lâu Tử Trần vì muốn cùng Hồng Hoa bồi dưỡng tình cảm, mỗi ngày chạy tới bồi nó nói chuyện cùng nó chơi, sau đó lớn lên một chút, Lâu Tử Trần liền cưỡi nó chơi đùa trong trại, tình cảm của bọn họ vô cùng tốt.

"Ai ya." Lâu Tử Trần gãi gãi cổ Hồng Hoa , an ủi tâm tình nó.

Hồng Hoa lập tức tựa đầu đặt trên tay Lâu Tử Trần cọ cọ.

Phương Huỳnh Huỳnh: "Nó hình như rất thân với cậu."

Lâu Tử Trần sững sờ, rụt tay về nói: "Vậy à."

Nguyễn Môn cũng muốn cùng Hồng Hoa tương tác lẫn nhau, cưỡi ngựa quan trọng nhất vẫn là cùng ngựa có cảm giác.

Nếu như đây là một con ngựa cứng đầu, không nghe lời người , vậy đừng nói muốn thắng, người cưỡi ngựa nói không chừng trong quá trình cưỡi còn bị té xuống.

Tay hắn còn chưa mò tới Hồng hoa, liền bị người giành.

"Ngựa này nhìn không tệ, tôi liền chọn ngựa này đi ." Vương Huy thân thủ nhanh chóng mò lên ngựa, giành trước cầm lấy.

Phương Huỳnh Huỳnh đã sớm nhịn Vương Huy từ lâu, lên tiếng nói: "Cậu có chút mặt được không? Tôi rõ ràng là thấy Nguyễn Môn chọn trước."

Vương Huy người đại diện Hà tỷ nói giúp vào: "Cô nói chuyện kiểu gì vậy ? Ngựa để ở chỗ này, Nguyễn Môn vẫn chưa có dắt ra, a huy sao không thể chọn."

Vương Huy bảo người đem ngựa dắt ra, người dẫn ngựa bên cạnh sắc mặt có chút khó khăn, ánh mắt liên tiếp hướng Lâu Tử Trần nhìn.

Lâu Tử Trần: "Ngựa này anh không thể cưỡi."

Ngựa của hắn sao có thể để cho người khác kỵ!

Tiền bối không giống nhau, tiền bối là người một nhà.

Vương Huy nhíu mày: "Tại sao không thể cưỡi?"

Lâu Tử Trần tức giận đến mặt đỏ rần, y lại không thể nói ngựa này là của y, vạn nhất Vương Huy biết toàn bộ trại ngựa đều là của mình, thua lại đổ thừa người khác thì làm sao bây giờ.

Nguyễn Môn nắm cánh tay Lâu Tử Trần, động viên nói: "Không có chuyện gì, để hắn chọn đi ."

Lâu Tử Trần: "Nhưng là..."

Nguyễn Môn: "Nơi này còn có rất nhiều ngựa tốt."

Vương Huy hài lòng dắt ngựa đi ra, ly khai chuồng ngựa.

Lâu Tử Trần tức giận, một chút lại bắt đầu lên tinh thần thay Nguyễn Môn chọn lựa, bất quá y chính mình cũng biết được, muốn thắng Hồng hoa , phỏng chừng chỉ có 'Tật phong' của anh trai, cố tình con ngựa kia ngoại trừ anh hai ai cũng không cho kỵ.

Nếu tất cả mọi người đều đã vào chuồng ngựa lựa chọn, Trần Tuấn Kiệt và Phương Huỳnh Huỳnh cũng cùng đi chọn một chút, dự định tự vui vẻ.

Trần Tuấn Kiệt ở trại ngựa này cũng có ngựa chuyên dụng của mình , Phương Huỳnh Huỳnh không biết cưỡi ngựa, cô cũng chỉ chọn một con ngựa nhỏ , an vị trên lưng ngựa, để người dẫn ngựa nắm đi hai vòng cho đã nghiền.

Hai bên tách ra chọn, bên người có một nhân viên chăn nuôi giới thiệu tính khí cùng tính cách của ngựa.

Nguyễn Môn sau khi xem hết ngựa ở chuồng số 1, không có đặc biệt yêu thích, nơi này trừ bỏ tiểu bạch long vừa nãy, những con khác đều rất mãnh liệt, bước bước chân hướng chuồng số 2 mà đi.

Chuồng Số 2 sau khi xem xong, liền dự định thuận tiện sang chuồng số 3 nhìn một chút.

"Tiền bối chuồng số 3 cũng không có ngựa tốt gì, đều là vài con ngựa thấp bé cùng ngựa con vừa ra đời, chúng ta nếu không về chuồng số 1 xem một chút đi." Lâu Tử Trần nghĩ thầm nếu không mượn ngựa của Tuấn Kiệt ca dùng một chút.

Tâm lý vẫn cứ tức giận 'Hồng hoa' bị chọn đi ,"Hồng Hoa" của mình a!

Nguyễn Môn nhìn người nào đó phía trước còn đang nghiêm túc thay hắn chọn ngựa , đáy mắt xẹt qua một tia do dự, Lâu Tử Trần hành vi có chút kỳ quái, y giống như đối với trại ngựa này rất quen thuộc.

"Tử Trần, tôi có lời muốn hỏi cậu ." Nguyễn Môn gọi người trước mặt lại.

Lâu Tử Trần quay đầu lại mặt mơ màng, vẫn chưa biết mình khoác áo may ô có chút rơi mất.

....................

Áo may ô : Áo choàng, áo mưa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro