Chương 24: Hai chương hợp nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo quán tính, Vương Huy trực tiếp nhào lên lưng ngựa, căn bản không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Hai chân kẹp bụng ngựa , "Giá, giá giá, đi, mày đi cho tao..."

Lão gia ngài là chạy mệt quá sao? Chỉ còn cách có năm mét, mày trước tiên nhảy tới rồi mới nghỉ ngơi có được hay không?

"Giá giá, giá, đi một chút..." Liên tục đạp nhiều lần, không cần biết đạp thế nào, ngựa trắng kia chính là vẫn đứng tại chỗ bất động.

Tức đến Vương Huy xuống ngựa, tay lôi dây cương, định đem ngựa dắt về chung điểm, lúc trước đã nói ai tới chung điểm trước người đó liền thắng.

Kết quả đừng nói là dẫn ngựa, dù có kéo đi cũng không hữu dụng, toàn bộ sức lực từ thời cha sinh mẹ đẻ đều xuất ra, muốn đem ngựa hướng về phía trước túm đi đều không được, 'Hồng Hoa ' bị ép, ngạo kiều giương đầu lên, lui về phía sau hai bước.

"Tao gọi mày là bạch mã vương tử có được không? Chỉ còn có mấy mét, mày đi trước, một hồi tao cho mày ăn cỏ xanh có được không?" Vương Huy lần đầu tiên trong đời thương lượng cùng một con ngựa.

Thậm chí còn từ giữa sân cỏ nắm một nhúm cỏ xanh, muốn mê hoặc ngựa trắng, vẫn là không thể dùng.

Giận đến Vương Huy thiếu chút nữa liền muốn lấy dao ra đâm vào mông nó một cái, lúc đó xem mày có chịu đi hay không.

Mà Nguyễn Môn bên kia, vẫn cứ chậm rãi lắc lư, chậm rãi rút ngắn khoảng cách của hắn và Vương Huy, sau đó trong ánh mắt không thể tin của mọi người, lại chậm rãi vượt qua Vương Huy, đi qua vạch kết thúc.

Một đống vây xem ăn dưa quần chúng: Như vậy cũng có thể thắng? Con rùa thi chạy với con thỏ đều không có chơi như vậy đâu.

Thời khắc nhìn đến kết cục, Vương Huy thật muốn khóc , hắn thật oan ức nha! !

Cảm giác như toàn thế giới đều đang bắt nạt hắn.

Nguyễn Môn vươn mình từ trên lưng ngựa nhảy xuống, còn chưa đứng vững đã thấy Lâu Tử Trần đứng ở mái che nắng hưng phấn lao xuống, lập tức đem hắn ôm lấy: "Thắng thắng, tiền bối, chúng ta thắng."

" nhuyễn manh khuyển" cỡ lớn này vừa nhào tới , thiếu chút nữa đã đem Nguyễn Môn lộn nhào xuống đất, cười gật đầu đáp lời: "ừ, thắng."

"Tiền bối, anh thật lợi hại." Lâu Tử Trần khen Nguyễn Môn không hề keo kiệt, hận không thể nói hết ba ngày ba đêm.

Chọc đến Nguyễn Môn thật bất đắc dĩ, đứa nhỏ này cũng bắt đầu thay đổi thành phúc hắc rồi, y không phải là người rõ ràng nhất chuyện gì đang xảy ra sao?

Bên kia vẫn chưa thể phản ứng lại sự thật là mình đã thua, nghe đến âm thanh hưng phấn của Lâu Tử Trần, nhất thời gấp đỏ mắt, "Không tính, trận này không thể tính."

Không phải ngựa của hắn không thể thắng, mà là con ngựa này đột nhiên động kinh không chiu chạy.

Nếu không cho dù tốc độ ngựa của Nguyễn Môn có tăng lên gấp đôi, không đúng, nhanh hơn gấp ba cũng không thể thắng được hắn.

Hà tỷ lúc này đi xuống, nói: "Cuộc so tài này không thể tính, bởi vì các ngươi gian lận."

Lúc đó Vương Huy vẫn an tâm cưỡi ngựa, không nhìn thấy hành vi của Lâu Tử Trần , nhưng là Hà tỷ đứng trong mái hiên lại thấy rất rõ ràng, lúc đó chính là do Lâu Tử Trần huýt sao làm thủ thế, con ngựa kia mới đột nhiên dừng lại.

Vương Huy ngẩng đầu: "Gian lận? Cái gì gian lận?"

Hà tỷ chỉ vào Lâu Tử Trần nói: "Lúc đó Lâu Tử Trần hướng về phía ngựa trắng huýt một hơi sái, lại làm một động tác bất động, con ngựa của cậu mới dừng lại."

Không chờ Lâu Tử Trần hồi phục, Phương Huỳnh Huỳnh liền xông xuống, "Chính mình thua liền trách người khác, Tử Trần thổi cái huýt sáo có thể khiến con ngựa dừng lại, cô tại sao không nói hắn thổi cái huýt sáo có thể khiến heo leo cây đi. Không chung nổi cứ việc nói thẳng, chúng tôi Nguyễn Môn tuy rằng tiền kiếm ra không nhiều, bất quá chút tiền như vậy tôi và cậu ấy thu thập một chút vẫn có thể lấy ra được."

Hà tỷ lớn tiếng: "Cô nói chuyện chú ý một chút."

Phương Huỳnh Huỳnh vừa nghe lại nổi giận, sớm đã thấy hai người này không vừa mắt, không hề trở ngại bọn họ chuyện gì, lại từ sáng đến tối gây phiền phức.

Không phải chỉ là cãi nhau sao? Đến đi, lão nương ngang dọc sa trường nhiều năm như vậy, cãi nhau còn chưa từng thua qua đâu.

Nguyễn Môn tiến lên một bước, kéo Phương Huỳnh Huỳnh bắt đầu muốn liên hoàn pháo, đối Vương Huy nói: "Vương Huy, tôi nếu là nhớ không lầm, chúng ta lúc đó đã nói cẩn thận quy tắc tranh tài chính là người nào đến chung điểm trước người đó liền thắng. Bất quá nếu cậu thật sự thấy công bằng, tôi cũng có thể xem trận đánh cược này không tồn tại..." Ý tứ là coi như con ngựa kia thật sự do Lâu Tử Trần làm gian, hắn cũng là thua.

"Không phải là đặt bao hết một trăm tràng điện ảnh thôi sao, tôi ra." Vương Huy cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi đem câu nói này nói ra, trươc mặt nhiều người như vậy, nếu hắn thật sự ngay mặt đáp lại yêu cầu Nguyễn Môn coi như trận đánh cược này chưa từng tồn tại, không phải tương đương với hắn đang ăn vạ sao?

Hắn không làm được sự tình như vậy, rất mất mặt.

"Còn có ba ngày Phúc Ký tiện lợi." Lâu Tử Trần từ phía sau Nguyễn Môn chui ra, nhắc nhở một câu, sau đó lại nhanh chóng rụt về.

"Tôi biết rồi." Vương Huy cắn răng nói, sắc mặt không dễ nhìn, lần tranh tài này thua, hắn mới vừa muốn mở miệng yêu cầu thi thêm một trận, bên kia Lưu đạo liền lên tiếng, "Tốt, thời gian cũng không còn nhiều lắm, nếu đã tranh tài xong rồi, quay về đóng phim đi."

Vương Huy đem yêu cầu muốn thi đấu thêm nuốt lại vào bụng.

Lưu đạo rõ ràng là không muốn bọn họ lại tiếp tục nháo, Vương Huy cũng sẽ không đánh vào mặt mũi của ông ấy.

Tương lai còn dài, chúng ta cứ chờ xem.

Lâu Tử Trần mời mọi người một buổi trưa, dù sao cũng không có chuyện gì khác để làm, liền dứt khoát ngồi nhìn Nguyễn Môn đóng phim.

Vương Huy đại khái là tâm tình không tốt, một buổi trưa đóng phim trạng thái đều rất xấu.

Ngược lại Nguyễn Môn không bị ảnh hưởng gì, vẫn như biểu hiện thường ngày , kết thúc công việc cũng sớm.

Trên đường trở về, Nguyễn Môn và Lâu Tử Trần lần thứ hai ngồi trên xe bảo mẫu của minh tinh, Phương Huỳnh Huỳnh và Trần Tuấn Kiệt ngồi ở phía sau.

"Tử Trần, con ngựa kia không phải nghe lời cậu mới dừng lại thật đi?" Kỳ thực lúc đó Phương Huỳnh Huỳnh cũng đã nghi hoặc nhe vậy , chỉ là đang ở trước mặt người ngoài, cô không thể hỏi ra lời, nín một buổi chiều, rốt cục cũng có cơ hội hỏi.

"Con ngựa trắng kia gọi 'Hồng Hoa', là ngựa chuyên dụng của Lâu Tử Trần, từ khi sinh ra đã bắt đầu chỉ cho Lâu Tử Trần một người cưỡi, hôm nay Vương Huy thực sự rất may mắn." Trần Tuấn Kiệt cười nói.

"Là ngựa của cậu nha, khó trách." Trước đây Phương Huỳnh Huỳnh đã nghe người ta nói qua, có vài con ngựa cùng người ở lâu dài sẽ sản sinh tình cảm, sẽ cùng con người làm một chút hỗ động, nếu như sớm huấn luyện, còn có thể xem thủ thế mà nghe mệnh lệnh.

"Không đúng, cậu không phải không biết cưỡi ngựa sao?" Phương Huỳnh Huỳnh trước cũng có xem show thực tế , lúc đó rõ ràng Lâu Tử Trần biểu hiện bộ dáng là không biết cưỡi ngựa.

"Tôi, tôi, tôi biết cưỡi ngựa." Lâu Tử Trần đem đầu cúi xuống, "Tôi, lúc trước tôi chỉ là muốn cùng tiền bối cưỡi ngựa, cho nên mới nói không biết cưỡi."

"Tiền bối, tôi sai rồi." Lâu Tử Trần lớn tiếng hô một câu, lần này trực tiếp đem mặt toàn bộ chôn hết vào chân, bộ dáng cao như vậy, lại khom lưng vùi đầu thành như này.

Nguyễn Môn lo lắng eo hắn có thể hay không bị vặn đứt.

Lúc này Lâu Tử Trần lại từ giữa hai chân nhấc mặt lên, liếc mắt một cái muốn trộm nhìn sắc mặt Nguyễn Môn, hai người bốn mắt đối mặt một giây, Lâu Tử Trần liền nhanh chóng kinh sợ đem mặt tiếp tục vùi xuống, âm thanh từ giữa hai chân lần thứ hai truyền đến: "Tiền bối, tôi sai rồi."

"Được rồi, lại cúi thấp đầu nữa, cổ kia của cậu thật sự sẽ bị cậu làm cho đứt đoạn mất." Nguyễn Môn thân thủ nắm cổ áo Lâu Tử Trần, đem thân thể y kéo lên, nói: "Tôi không có giận cậu, lần sau đừng nói dối nữa là tốt rồi."

Kỳ thực trong vòng giải trí chuyện nói dối rất bình thường, chính hắn kỳ thực cũng là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, chẳng biết vì sao, hắn cũng không quá muốn Lâu Tử Trần đối với hắn có điều lừa dối.

"Tiền bối, tôi lần sau không dám nữa." Sau đó không dám nói, trước đây còn có lừa vài kiện, làm sao bây giờ?

Cũng không biết tiền bối sau khi biết có tức giận hay không.

Lâu Tử Trần nghĩ muốn tìm thời gian, hảo hảo cùng tiền bối giải thích một chút.

"Cho nên hai người các ngươi là cố ý thiết kế Vương Huy ?" Phương Huỳnh Huỳnh cuối cùng cũng phản ứng lại.

"Ừm, là chủ ý của tiền bối." Lâu Tử Trần cảm thấy tiền bối thật thông minh, biện pháp gì cũng nghĩ ra được.

"Cậu còn nói tôi." Nguyễn Môn thân thủ điểm trán Lâu Tử Trần một cái, nói: "Tôi còn không phải muốn giúp cậu hả giận sao."

Nguyễn Môn trước kia căn bản cũng không biết con ngựa Vương Huy chọn là của Lâu Tử Trần, cũng không biết tốc độ con ngựa kia rất nhanh.

Hắn chỉ dự định chọn đại một con ngựa cùng Vương Huy thi đấu công bằng, sau đó lại thấy thái độ Lâu Tử Trần có chút không đúng, biết đến con ngựa kia là của y, cũng biết con ngựa kia gọi Hồng Hoa, cùng Lâu Tử Trần tình cảm rất tốt, rất nghe lời y.

Lâu Tử Trần luôn luôn tức giận chuyện Vương Huy bắt nạt hắn, tuy rằng Nguyễn Môn không có cảm thấy mình bị bắt nạt, nhưng lại không muốn nhìn thấy gương mặt đẹp đẽ dễ nhìn như thiên sứ kia vẫn luôn mang theo một bộ bi thảm u sầu.

Nguyễn Môn liền nghĩ tính kế Vương Huy một chút để đứa nhỏ này cao hứng, vừa vặn cũng coi như là hắn đáp lễ Vương Huy.

Phương Huỳnh Huỳnh gật gật đầu.

Như vậy liền nói xuôi được rồi, chẳng trách Nguyễn Môn lại cố ý chọn một con ngựa thấp bé tới cưỡi , phỏng chừng đã biết ' Hông Hoa' sẽ nghe Lâu Tử Trần, cố ý trong lúc hắn ta sắp tới chung điểm thổi một cái huýt gió để nó dừng lại.

Nguyễn Môn cưỡi con ngựa chân ngắn chậm rãi vượt qua, như vậy có thể so với bình thường thắng Vương Huy sảng khoái hơn nhiều.

Ngẫm lại gương mặt xế chiều hôm nay Vương Huy kia không khác gì đang ăn đại tiện, sắc mặt vô cùng khó coi, tâm tình Phương Huỳnh Huỳnh nhất thời như ngày nắng nóng uống một hớp Sprite ướp lạnh.

Một chữ.

Sảng khoái!

Sau đó đột nhiên nhào tới ghế tựa sau lưng Nguyễn Môn, duỗi tay nắm lấy tay Nguyễn Môn nói: "Nguyễn Môn, chúng ta nhất định phải làm đồng bọn tốt cả đời, tuyệt đối không nên tan vỡ."

Phương Huỳnh Huỳnh vẫn luôn biết đến Nguyễn Môn bình thường nhìn như phật tử, nhưng cũng không phải dễ ức hiếp đâu.

Cứ nhìn đi!

Hắn thế mà âm thầm liền đem Vương Huy tức giận đến muốn hộc máu.

Vương Huy khẳng định cũng sẽ biết con ngựa kia có quan hệ với Lâu Tử Trần ,mà cho dù biết được cũng vô dụng, chỉ có thể tự mình sinh khí thôi.

Lần này nhất định sẽ bị đè nén mấy ngày.

Trần Tuấn Kiệt cũng gật đầu nói: "Nguyễn Môn, chúng ta cũng làm bằng hữu đi."

Phương Huỳnh Huỳnh nghiêng đầu lại thấy cặp mắt như lưu ly của Lâu Tử Trần cặp đang nhìn mình chằm chằm, hơn nữa còn xa gần liếc chỗ tay của cô cùng Nguyễn Môn, nhìn đến tay cô đều nóng lên.

Lập tức buông tay, tâm lý nghi hoặc, Lâu Tử Trần đây là đố kị sao?

Lúc thi đấu, có không ít người lấy điện thoại di động quay lại, cũng không biết là ai đem video post lên.

【 buổi chiều đoàn phim đi cưỡi trại ngựa đóng phim, Vương Huy lão sư và Nguyễn Môn lão sư hai người thi đấu cưỡi ngựa, Vương Huy lão sư chọn ngựa thuần chủng Anh quốc, Nguyễn Môn lão sư hình như đau thắt lưng , chỉ chọn điền mã, vốn tưởng rằng là kết cục đã không ngoài suy đoán, kết quả... 】

Vị kia bloger còn vô cùng nghịch ngợm, ở lúc hai người vừa bắt đầu leo lên lưng ngựa chuẩn bị xuất phát , cố ý quay hai con người một cảnh xa một cảnh gần ,khác biệt vô cùng lớn.

Cho dù là người không am cũng biết ngựa Vương Huy rất tốt.

Thi đấu bắt đầu, thời điểm xuất phát còn đem tốc độ của hai người đặc tả một cái, một con xinh đẹp tuyệt trần, một con khác như lão thái thái đang lái xe đạp điện.

Kết quả khi đến hậu kỳ, mắt thấy Vương Huy đã sắp thắng, ngựa của hắn cư nhiên ngừng.

Bloger đem cảnh Vương Huy nhổ cỏ nuôi ngựa, cùng ngựa ôn tồn nói chuyện thương lượng, lôi kéo dây cương muốn túm ngựa qua vạch một loạt hành vi, bị cắt biên tập thành phiên bản hài hước, hình ảnh kia quả thực vô cùng buồn cười.

Ống kính quay lại chỗ Nguyễn Môn, cưỡi ngựa thấp bé, chậm rãi vượt qua Vương Huy, lại chậm rãi đi vạch kết thúc .

Chuyện này không ngờ lại gây nên một hồi sóng giõ trên mạng.

Trên weibo rất mau ra hiện xuất hiện hai cái hot search.

# đau lòng Vương Huy #

# Cẩm Lý Nguyễn Môn #

Ngắn ngủi thời gian một tiếng đã bay lên top 20 trên hot search, đã vậy còn hướng bên dưới không ngừng nhảy , sau hai giờ hai cái hot search này phân biệt một cái chiếm vị trí đệ nhất và đệ tam.

"Ha ha ha ha quả thực muốn cười điên rồi, khó giải thích được đau lòng Vương Huy."

"Không được, tôi thấy video hài hước này, liền cười đến bụng đều đau ha ha ha ha."

"con ngựa thuần chủng Anh quốc này là Nguyễn Môn phái đến làm gian tế đi? Thật buồn cười."

"Ngỗng ngỗng ngỗng ngỗng ngỗng ta ngồi trước máy vi tính cười đến như kẻ ngu ."

"Nguyễn Môn là Cẩm Lý bản cá chép đi, cưỡi một con ngựa chân ngắn thắng ngựa thuần chủng Anh quốc, đây đại khái là lần đầu tiên ngựa thuần chủng Anh quốc bị bôi đen đến vậy ha ha ha ha."

"Chuyển phát Nguyễn Môn, để ta năm nay thi đại học đậu trạng nguyên."

"Chuyển phát Nguyễn Môn, để ta năm nay sự nghiệp liên tiếp thăng cao, túi lương to phồng."

"Chuyển phát Nguyễn Môn, chúc ta họp hằng năm trúng thưởng."

Khu bình luận nháo một đoàn đến không có cách nào nhìn.

Tất cả mọi người trong lòng đau Vương Huy, đồng thời lại bắt đầu từng người từng người đi chuyển phát Nguyễn Môn, cảm thấy vận may của hắn không phải tốt bình thường.

Tuy rằng cũng có chút người kỳ quái, nếu là thi đấu đánh cược, tại sao Nguyễn Môn lại chọn một con điền mã rõ ràng nhìn là biết thất bại như vậy.

Bất quá mấy người phân phát video kia rõ ràng cũng không muốn gây chuyện, chẳng qua chỉ là nói chơi mà thôi, cũng không có hướng mọi người công khai nói ra, cho nên những bình luận này cũng chỉ là một ít tâm sự tuổi hồng mà thôi.

Phần lớn người xem vẫn là thích náo nhiệt, cảm thấy có lẽ chỉ là đoàn phim bọn họ đang nói đùa thôi.

Cũng có người cảm thấy việc này qua đi, hai người bọn họ khả năng bất hòa.

Tình huống như vậy Nguyễn Môn và Vương Huy đều không dự liệu đến, một lần đánh cược còn để hai người bọn họ tại trên Hot search sững sờ hai ngày.

......

Phương Huỳnh Huỳnh có một việc đã đoán đúng, mấy ngày kế tiếp sắc mặt Vương Huy như mây đen giăng kín cực kỳ khó coi.

Hà tỷ thấy Vương Huy hai ngày nay tâm trạng không tốt, lấy điện thoại di động ra an úi: "Cậu cũng đừng quá khó tiếp thu, ít nhất sự tình cũng không phải hỏng toàn bộ, bởi vì video kia, cậu đã chiếm hai ngày trên bảng đề tài, chuyện này đối với bộ điện ảnh mới cậu tuyên truyền vẫn rất hữu dụng."

Vương Huy thiếu chút nữa tức giận muốn giơ chân, "Tôi còn thiếu một chút bảng đề tài này sao? Thấy Nguyễn Môn cũng cùng cùng nhau lên, cùng tôi nằm trên hot search, ngẫm lại liền tức giận."

Dù biết rõ ngày đó là bị Nguyễn Môn và Lâu Tử Trần kết phường tính kế, hắn cũng không có bất kỳ biện pháp gì.

Bây giờ thấy internet nháo video của hai người bọn họ, hắn lại không thể ra mặt giải thích, người internet chỉ biết bọn họ đánh cược thi đấu cưỡi ngựa, lại không biết đánh cược những gì.

Lúc Trần Tuấn Kiệt cầm vé vào cửa một trăm tràng điện ảnh đến tìm Vương Huy chi trả, mặt của hắn kéo đến so với mặt ngựa 'Hồng hoa' còn muốn dài hơn.

"Tôi biết cậu bận rộn đóng phim, loại chuyện nhỏ này sẽ không bắt các người tự mình đi, phiếu tôi cũng đã mua xong rồi, các người chỉ cần chuyển khoản là được ." Trần Tuấn Kiệt tay mang theo một cái túi rất lớn,lô hàng bên trong chia thành một trăm cái túi nhỏ, đúng lúc là một trăm tràng đặt điện ảnh.

"Ba mươi đồng một vé , vừa vặn sáu mươi vạn." Trần Tuấn Kiệt cầm túi đặt lên bàn, nói: "Cậu nếu là không tin, có thể đếm xem nơi này phiếu."

"Chuyển cho cậu ta." Vương Huy cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói. Nhiều phiếu như vậy, ai rảnh rỗi đến đếm chứ.

Trần Tuấn Kiệt nhanh chóng lấy điện thoại di động ra mở mã, Hà tỷ bên cạnh nắm điện thoại di động quét mã chuyển sáu mươi vạn qua, động tác ấn mật mã kia còn kém đem màn hình đâm ra một cái động.

"Vì cảm tạ cậu hùng hồn, Tử Trần nhà chúng ta nói cũng phải báo đáp các người một chút, hai ly cà phê Starbucks này không mắc, vừa vặn sáu mươi đồng, đưa hai người các cậu uống." Nói xong Trần Tuấn Kiệt đem hai ly cà phê trong tay khác phóng lên bàn, sau đó rời đi.

Vương Huy nhìn hai ly cà phê kia và một túi vé xem phim, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Sáu mươi vạn đổi sáu mươi đồng cà phê.

"Lâu Tử Trần có ý tứ gì? Cùng Nguyễn Môn đóng vai bạn bè đến cười vào mặt chúng ta đúng không?" Vương Huy thân thủ đem cà phê kia quét xuống mặt đất, "Thật coi nơi này là địa bàn của bọn họ."

Nói xong đứng dậy muốn đi mắng Nguyễn Môn.

"Cậu không cần tìm, cảnh diễn hôm nay của Nguyễn Môn đã kết thúc, vừa nãy lúc tôi bước vào, thấy Lâu Tử Trần đã mang theo cậu ta rời đi, hình như là đi xem phim." Hà tỷ khuyên nhủ : "Huống hồ đây lại là đoàn phim của Lưu đạo, cậu cũng không tiện nháo ra chuyện gì đâu."

"Vậy tôi liền phải để bọn họ khi dễ như vậy ?"

"Cậu tạm thời nhịn một chút, cậu bây giờ tuy nhân khí cao, nhưng cũng không đủ vững vàng, nếu là thật nháo ra cái gì không tốt, cậu cũng đừng nghĩ mình có thể tốt. Cậu còn phải trông cậy vào ( thích khách ) để chuyển hình, tốt nhất trước khi kết thúc quay chụp bộ điện ảnh này đừng có nháo ra chuyện gì, chỉ là một cái Nguyễn Môn mà thôi, cậu ta đã không hồng, sau này còn có rất nhiều cơ hội trừng trị cậu ta."

Vương Huy suy nghĩ một chút cuối cùng kiềm chế lại tính tình của mìh, "Thôi, hiện tại tôi không thèm quản bọn họ, vẫn là điện ảnh mới công chiếu quan trọng hơn."

Hôm nay là ngày bộ điện ảnh mới của hắn ( Đa dạng niên hoa ) công chiếu, đây là một bộ điện ảnh hài kịch nhẹ nhàng phong cách đô thị

Ngày hôm nay cũng là thời gian điện ảnh mới của Lâu Tử Trần ( vương thiên hạ ) chiếu phim, có lẽ do ảnh hưởng chuyện đua ngựa hai ngày trước của bọn họ, Vương Huy đã kìm nén một luồng sức lực muốn cùng Lâu Tử Trần đọ sức.

Nhân khí hai người bọn họ không phân cao thấp, Tân điện ảnh này cũng tuyên truyền không kém, Vương Huy liền muốn xem ratings của hai người ai cao hơn, ai phòng bán vé hội càng cao hơn.

"Sự tình tất cả an bài xong chưa?" Vương Huy hỏi.

"Yên tâm đi, ngày mai internet sẽ xuất hiện rất nhiều thông cáo liên quan đến điện ảnh ( Đa dạng niên hoa ) ." Nói trắng ra chính là sắp xếp người thổi phồng bộ phim này lên.

Rất nhiều bạn trên mạng chỉ cần thấy người trên internet đánh giá cao , sẽ sẵn lòng vào rạp chiếu phim xem.

Thời đại này không chỉ chất lượng điện ảnh trọng yếu, Marketing cũng là trọng yếu.

Hai người bọn họ ngồi chờ bảng đề tài ngày mai của weibo được thảo luận nhiều nhất.

......

Đèn rực rỡ sáng lên, ánh trăng đêm nay đặc biệt sáng.

Lâu Tử Trần ba ngày trước liền ước định muốn cùng hắn đi xem phim, hắn cũng đáp ứng, vừa vặn hôm nay đóng phim kết thúc tương đối sớm.

Nguyễn Môn đã sớm ở trên mạng đặt vé.

Lâu Tử Trần võ trang đầy đủ, mũ khẩu trang không hề thiếu.

Trên đầu còn đeo mũ lưỡi trai đen, mang một loại Hip hop phong cách.

Nguyễn Môn đơn giản hơn, dù sao hắn cũng không quá hồng.

Không cần ngụy trang, lúc thường mặc sao hiện tại liền mặc vậy.

Kết quả hai người xuất hiện ở rạp chiếu bóng, vừa chuẩn bị lấy vé xem phim liền bị người nhận ra.

"A a a a là Nguyễn Môn."

Cũng không biết ai rít lên một tiếng, sau đó bên cạnh không ít người đều nhanh chóng xoay đầu lại nhìn.

"Nguyễn Môn? Cẩm Lý Nguyễn Môn ở đâu?" Mọi người vừa nhìn thấy Nguyễn Môn, toàn bộ đều cầm điện thoại di động lên chụp ảnh.

Một chốc bên cạnh đã vây quanh một hàng người.

Hình ảnh như vậy, làm Nguyễn Môn vừa quen thuộc vừa xa lạ, hắn đã nhiều năm không bị người vây quanh như vậy.

Khoảng thời gian này hắn luôn luôn ở đoàn đóng phim, quên luôn ảnh hưởng lần trước quay show thực tế , show thực tế đó giúp hắn tích luỹ không ít fans, phần lớn đều là fans Lâu Tử Trần, hiện tại thành fans hai nhà.

Lâu Tử Trần nguyên bản luôn hưng phấn hôm nay được đi xem phim với Nguyễn Môn tiền bối.

Xem phim đó, đây chính là chuyện mỗi đôi tình nhân vẫn thường làm, ngẫm lại liền thấy lãng mạn!

Do đó gương mặt ẩn dưới lớp khẩu trang vẫn là một mảng đỏ , bọn họ như vậy xem như là hẹn hò sao?

Kết quả vừa đến rạp phim lại nhô ra thật nhiều 'Bóng đèn điện', làm tâm trang phấn chấn lãng mạn của Lâu Tử Trần lập tức tan vỡ.

Nhìn Nguyễn Môn tiền bối bị vây quanh , không ngừng hướng hắn nháy mắt ra dấu, Lâu Tử Trần nhận ra đây là tín hiệu cầu cứu.

Y được cứu trợ tiền bối!

Vì vậy thời khắc này, Lâu Tử Trần làm một cái quyết định cực kỳ to gan.

Hắn quyết định muốn điệu hổ ly sơn, giương đông kích tây, liều mình vong nghĩa, đánh rắn động cỏ.

Nói chung chính là muốn cứu tiền bối ở trong nước lửa.

Sau đó hắn gỡ khẩu trang cùng mũ xuống, đem khuôn mặt tuấn dật xuất trần kia bại lộ trong không khí.

Nguyễn Môn vừa nhìn thấy động tác Lâu Tử Trần, liền biết xong đời rồi.

Coi như hắn hiện tại nhân khí tăng một chút, bất quá không thể phồng quá nhiều, hơn nữa hắn đối phó loại tình cảnh này dù sao vẫn có chút kinh nghiệm.

Chỉ cần giúp mấy người fans chụp ảnh kí tên một cái, rời đi cũng sẽ không quá khó nhìn, còn dễ dàng thoát thân.

Lâu Tử Trần không bại lộ là tốt rồi, dù sao độ nổi tiếng của hắn cũng quá cao.

Kết quả hàng này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro