Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ hạn ba cái nửa tháng của điện ảnh ( song song không gian ) rốt cục quay xong.

Người đoàn phim hôm nay đang ở trong khách sạn làm tiệc hơ khô thẻ tre.

"Chúc mừng chúng ta ( song song không gian) hơ khô thẻ tre, đến đến đến, đầy rượu đầy rượu." Phó đạo diễn cao hứng cầm lấy một bình rượu vang đỏ, lần lượt rót rượu cho từng người.

Quản Thanh bưng ly rượu nói: "Phó đạo, tôi không uống được rượu."

Phó đạo diễn vỗ  bả vai hắn một cái, "Một đại nam nhân cả rượu cũng không biết uống, chẳng lẽ sợ thận hư à ?"

Này còn có thể nhẫn sao?

Quản Thanh vừa nghe, nhất thời ngồi thẳng người, đem ly đế cao của mình  hướng lên trên đưa: "Đến đến, đổ đầy đổ đầy."

Lâu Tử Trần cao hứng đem chén rượu mình đưa tới, cũng muốn uống một chút.

Nguyễn Môn đem chén y cầm về, "Cậu còn muốn uống say?"

Lâu Tử Trần nhược nhược nói: "Kỳ thực tửu lượng của em rất tốt."

Nguyễn Môn mím môi cười, cái tên này tự tin từ đâu tới nói ra câu này, xem ra cậu ta đối tửu lượng của mình có hiểu lầm rất sâu đậm.

Quản thanh thấy Nguyễn Môn cản rượu, đùa giỡn : "Nguyễn Môn, anh quản cũng quá nhiều đi, Tử Trần muốn uống anh liền để cậu ta uống đi chứ, quản nhiều như vậy tôi còn hoài nghi các người có gian tình đó."

Nguyễn Môn cười híp mắt nói: "Không bằng hai chúng ta đấu quán bar đi."

Quản thanh: "Coi như tôi chưa nói."

Lâu Tử Trần cầm ly đế cao trong tay hỏi: "Tiền bối, vậy em uống gì nha?"

Nguyễn Môn gọi nhân viên phục vụ tới, "Phiền anh mang một bình sữa bò tới."

Mọi người: "..."

Nhân viên phục vụ rất nhanh đã lấy tới, Nguyễn Môn đem sữa bò đẩy qua Lâu Tử Trần bên bàn nói: "Uống cái này đi."

Lâu Tử Trần vô cùng nghe lời, đem bình sữa bò mở ra rót vào ly đế cao.

Mọi người nâng chén chúc mừng, một bàn ngoại trừ Quản thanh uống chút rượu trái cây, chén sữa bò trong tay Lâu Tử Trần là bắt mắt nhất.

Ăn xong tiệc Hơ khô thẻ tre , mọi người đều trở về khách sạn chuẩn bị hành lý, từng người rời đi.

Lần sau gặp mặt hợp tác cũng không biết là lúcp nào.

Hàn Chí Hạo lôi kéo Lâu Tử Trần, đối người trong khoảng thời gian chơi du hí này đã đánh ra cảm tình sâu đậm, hai người hẹn ước phải gặp nhau nhiều lần.

Quản Thanh cũng rất không nỡ, hướng về phía mọi người thương cảm nói: "Thời gian trôi qua thật nhanh, lập tức đã phải ly biệt. Không bằng tôi giảng cho mấy cậu mấy câu chuyện cười nhạt hòa hoãn một chút bầu không khí sầu ly này đi?"

Mọi người: "Đừng, không cần."

Khoảng thời gian này chịu mấy chuyện cười nhạt của Quản Thanh đầu độc, đã đủ rồi.

Đi qua phòng lớn, trước đài có người gọi Nguyễn Môn lại, đem một thùng chuyển phát nhanh giao cho cậu.

Nguyễn Môn hỏi: "Là ai gởi cho tôi , cậu biết không?" Mặt trên cả địa chỉ người gửi đều không có.

Trước đài lắc đầu một cái: "Không biết, nhân viên chuyển phát nhanh đưa tới, không biết bên trong là cái gì."

Nguyễn Môn gật gật đầu, sau đó cầm lên.

Lâu Tử Trần vẫn đi theo bên cạnh cậu bước vào phòng, y một lòng một dạ muốn cùng tiền bối chia lìa.

Cùng theo vào cửa , mũi của y liền đâm về phía trước lưng Nguyễn Môn, cậu đột nhiên dừng lại.

Y che che mũi của mình, nghi hoặc hỏi: "Tiền bối?"

Nguyễn Môn quay người không nói một lời, tiện tay đóng cửa lại, đem người đặt trên tường, ngẩng đầu không hề có điềm báo trước hôn lên.

Chuyển phát nhanh trong tay rớt xuống.

Ngón tay thon dài chấp lên, Lâu Tử Trần luống cuống hai tay đặt ở bên hông mình, mang theo mùi rượu truyền qua.

Không chút do dự đem đầu lưỡi y đẩy ra ngoài, mút.

Lâu Tử Trần bị hôn đến trời đất đen kịt.

Một hồi lâu, Nguyễn Môn mới buông y ra, lót ở bên tai y nhẹ giọng nói: "Hiện tại có nếm được mùi rượu chưa ?"

Lâu Tử Trần: "..."

Nguyễn Môn hôn xuống lỗ tai y nói: "Trước ở trên bàn rượu, cậu liên tục nhìn chằm chằm vào rượu của tôi, không phải muốn uống rượu thì là cái gì?"

Lỗ tai Lâu Tử Trần chốc chốc đỏ, y lúc đó đúng là liên tục nhìn chằm chằm vào chén rượu , trong đầu nghĩ muốn cùng tiền bối đồng thời uống chén rượu giao bôi đó.

"Hiện tại uống đủ chưa?"

Lâu Tử Trần: "Đủ rồi." Kỳ thực không đủ.

Nguyễn Môn lần thứ hai hôn lên , mơ hồ không rõ nói: "Thật ra tôi còn muốn uy rượu cho cậu."

Lâu Tử Trần lần thứ hai mặt đỏ tiếp thu.

Hai người cùng nhau đóng phim mấy tháng, nói chuyện yêu đương một tháng hơn, mỗi ngày đều dính cùng nhau, hiện tại đột nhiên muốn rời đi, dù cho Nguyễn Môn cũng cảm thấy phi thường không muốn.

Hô hấp của hai người dần dần loạn, mãi đến tận có chút hô hấp không nổi, Nguyễn Môn rốt cục mới buông y ra.

Dựa vào việc nhặt chuyển phát nhanh trên đất mới bình phục tâm tình nôn nóng của chính mình, đem chuyển phát nhanh tiện tay đặt ở trên khay trà.

Lâu Tử Trần có chút hiếu kì hỏi: "Tiền bối, anh không mở chuyển phát nhanh ra sao?"

Nguyễn Môn nhìn chuyển phát nhanh kia vài giây, sau đó nói: "Cậu trước tiên xoay người đi."

Lâu Tử Trần nhược nhược hỏi: "... Tại sao?"

Thấy tiền bối có đồ vật muốn cố ý gạt mình, tâm lý hơi khổ sở, tuy rằng cũng biết mỗi người đều phải có không gian riêng, vẫn là không ngừng loạn tưởng được.

Lâu Tử Trần thật sự là người không giấu được tâm tình, trong lòng nghĩ gì toàn bộ đều biểu hiện lên mặt.

Nguyễn Môn dùng tay điểm mũi y một cái nói: "Thật sự là cái bao hẹp hòi. Cậu đã muốn xem thì cứ xem đi, một lát cũng đừng khóc nhè."

Nguyễn Môn tìm ra một đôi bao tay cao su mang lên, lấy dao con đem thùng chuyển phát nhanh kia mở ra.

"A ——" Lâu Tử Trần đầu tiên rít gào lên, Nguyễn Môn chưa kịp phản ứng , liền bị y ấn lại ôm vào trong ngực, đầu đặt trên bả vai mình.

Nguyễn Môn sững sờ, dựa vào bả vai Lâu Tử Trần, rõ ràng có thể cảm giác được thân thể y đang khẽ run.

Một bên run còn không quên an ủi Nguyễn Môn: "Tiền bối, không có chuyện gì, em ở đây, không sợ."

Rõ ràng chính mình rất sợ sệt, nhưng vẫn trước hết muốn bảo vệ mình, khóe miệng Nguyễn Môn hơi cong, Lâu Tử Trần như vậy hắn sao có khả năng không yêu đây.

Nguyễn Môn từ trong ngực của y lui ra ngoài, đem mặt y lộn lại, hôn môi y một cái nói: "Tôi không sao."

Nói xong quay người đem cái bọc kia cùng một cái chân giả đẫm máu một lần nữa đậy trở lại, bỏ vào phía dưới bàn trà.

Nhìn thấy đồ vật được cất đi rồi, biểu tình Lâu Tử Trần khá hơn một chút, "Tiền bối, anh đã sớm biết trong này là chân giả rồi à?"

Nguyễn Môn: "Không đoán được là chân giả , chỉ đoán đây không phải là vật tốt lành gì."

Cậu gần đây không hề mua đồ vật, chuyển phát nhanh này mặt trên cả địa chỉ gửi đến cũng không có.

Hành trình diễn viên bọn họ đóng phim đều là bảo mật, nếu như là fans gửi cậu, nên là gửi đến công ty mới đúng, sao có thể gửi đến khách sạn được đây.

Nếu là bạn bè cậu gửi, gửi tới cũng sẽ báo trước một tiếng , hoặc là sẽ gửi đến gia đình mình.

Loại bưu kiện không có địa chỉ người gửi này, còn gửi tới khách sạn, tám phần mười có vấn đề.

Lâu Tử Trần lo âu: "Tiền bối, chúng ta báo cảnh sát đi."

Chuyện như vậy báo cảnh sát phỏng chừng cũng không tra được gì, đối phương dám gửi nhất định là đã có chuẩn bị, bất quá xem Lâu Tử Trần một mặt lo lắng, Nguyễn Môn vẫn gật đầu đáp lời.

Gọi điện thoại báo cảnh sát xong, không bao lâu cảnh sát còn chưa tới, Trần Tuấn Kiệt đã tới trước.

Hắn là đến thúc giục Lâu Tử Trần ra sân bay, thời gian cách máy bay cất cánh chỉ còn dư lại hai giờ.

Lâu Tử Trần ngồi ở trên ghế sa lon, : "Em không đi, em muốn bồi tiền bối gặp cảnh sát."

Trần Tuấn Kiệt: "Cảnh sát?"

Nguyễn Môn đem chuyện vừa rồi cùng hắn nói một lần.

Trần Tuấn Kiệt ý nghĩ cùng Nguyễn Môn không sai biệt lắm, báo cảnh sát đoán chừng là thật sự điều tra không ra cái gì, mấu chốt là nhiều cảnh sát đối với những chuyện này không quá để bụng xử lý.

Rất nhanh cảnh sát đã đến, Nguyễn Môn lại đem chuyện vừa rồi cùng cảnh sát tóm tắt một lần.

Cảnh sát hỏi Nguyễn Môn gần đây có đắc tội người nào hay không.

Đắc tội người à , phỏng chừng chỉ có một thôi.

Hồ Phẩm Hiên.

Cảnh sát: "Được, chúng tôi sẽ chú trọng điều tra người này một chút."

Sau đó cảnh sát liền đi trước đài hỏi thăm tình huống, mang băng ghi hình theo dõi rời đi.

Trần Tuấn Kiệt lần thứ hai thúc giục Lâu Tử Trần: "Lần này có thể đi được chưa."

Lâu Tử Trần chừng trừ, có chút không muốn: "Tiền bối, em muốn đổi chuyến bay, em muốn đổi chuyến với tiền bối."

Nguyễn Môn giúp đỡ khuyên lơn: "Đừng cáu kỉnh, cậu tối hôm nay không phải còn có một thông cáo phải thu chế sao? Không thể bởi vì một mình cậu để toàn bộ người trong tổ đều chờ được . Lúc đó chúng ta vẫn có thể liên hệ bằng điện thoại di động mà."

Dù không muốn, Nguyễn Môn cũng sẽ không để Lâu Tử Trần làm ra loại đùa giỡn đại bài không đi quay chương trình này.

"Được rồi."

Lâu Tử Trần rất là không muốn, cẩn thận mỗi bước đi tiêu sái, tốc độ kia gấp đến độ Trần Tuấn Kiệt đều muốn nhấc y lên mà đi.

Nguyễn Môn cũng không thúc, không nói lời nào, đứng ở trong phòng nhìn.

Sắp đi tới cửa, Lâu Tử Trần đột nhiên chạy tới, cúi đầu ở trên môi Nguyễn Môn hôn, còn thuận tiện liếm một chút.

Liếm xong liền nhanh chóng chạy, bị vướng phải  thảm trải sàn ở cửa, thiếu chút nữa lộn nhào.

Y Miễn cưỡng đỡ lấy tay cầm, không để cho mình lăn nhào tới trước, sau đó như một làn khói bỏ chạy không còn tung tích.

Trần Tuấn Kiệt nhìn tình cảnh này, xoa trán.

Không tiền đồ, thật không có tiền đồ.

Nguyễn Môn nhìn người đi ra ngoài, sờ sờ môi mình, mặt trên còn giữ ngụm nước người nào đó liếm qua, không khỏi nở nụ cười.

Trước đây đều là chính mình chủ động, hiện tại đã học được cách cùng cậu đùa giỡn lưu manh.

Tiến lên đóng kỹ cửa phòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc, đồ vật của cậu không nhiều, thu thập cực kỳ nhanh.

Chuyến bay của cậu là buổi tối tám giờ, thu thập xong hành lý , an vị ở trong phòng chơi đến buổi chiều một giờ rưỡi mới trả phòng.

Đến cửa tiệm rượu được Phương Huỳnh Huỳnh tới đón .

Nguyễn Môn không sẽ không đem chuyện có người ác ý gửi chân giả đến nói cho cô biết, đỡ phải để cô lo lắng.

Đi sân bay sớm hai giờ , lúc nghỉ ngơi chờ đợi liền nhận được tin Lâu Tử Trần.

"Tiền bối, em đến địa điểm thu chế rồi."

"Cố lên , chờ thời điểm phát sóng tôi sẽ xem."

Lâu Tử Trần chủ yếu là đi trước quay chụp điện ảnh, một tháng nữa bộ điện ảnh mới của y sẽ công chiếu, cần phải tuyên truyền.

"Tiền bối, anh không nên xem, biểu hiện của em khẳng định rất ngu."

"Sẽ không, cậu biểu hiện thế nào tôi đều cảm thấy rất tốt , gọi Nguyễn ca đi." Cái này Nguyễn Môn đã sớm muốn sửa đổi , mỗi lần đều gọi cậu tiền bối, luôn cảm thấy bị y gọi thành già luôn rồi.

Bên kia một hồi lâu đều không có trả lời, Nguyễn Môn có thể tưởng tượng bộ dáng cái tên này bên kia đang sững sờ đỏ mặt.

Vừa lúc sân bay nhắc nhở đến giờ lên phi cơ.

Nguyễn Môn thu thập xong hành lý, cùng Phương Huỳnh Huỳnh hai người lên máy bay.

Chuẩn bị tắt máy, vừa vặn nhận được một cái tin nhắn âm thanh từ Lâu Tử Trần.

Cầm tai nghe nhét vào lỗ tai, mở ra nghe.

"Nguyễn ca."

Chỉ có hai chữ, không có khác, khóe miệng Nguyễn Môn cong cong.

Thời gian dài như vậy mới hồi, đứa nhỏ này không phải là chạy đi nhà xí ghi âm đi.

"Nỗ lực , ngoan ngoãn quay hình , tôi lên máy bay phải tắt điện thoại, lát sau lại hồi âm cho cậu."

Bên kia vẫn chưa có tin hồi về , Nguyễn Môn đoán chừng là đi thu tiết mục.

Phương Huỳnh Huỳnh ngồi ở một bên, tuy rằng không nghe được âm thanh , cũng đại khái có thể đoán được là đang cùng Lâu Tử Trần tán gẫu, ngoại trừ cùng cậu ta tán gẫu, Nguyễn Môn sao lại cười đến vui vẻ như vậy.

Hai người bọn họ nói chuyện yêu đương, Phương Huỳnh Huỳnh cũng biết, ban đầu có chút khiếp sợ.

Nguyễn Môn lúc thường chưa từng có biểu hiện hắn là người đồng tính luyến ái, khiếp sợ xong sau cũng là chúc phúc.

Ở vòng giải trí công tác, đối chuyện như vậy độ chấp nhận cũng cao hơn một chút, Nguyễn Môn vui vẻ là được rồi.

Chỉ là hiện tại không thích hợp công khai, cô căn dặn Nguyễn Môn lúc thường phải chú ý cẩn thận.

Ngồi ba tiếng máy bay, xuống phi cơ đã là mười một giờ.

Mùa đông A thị tương đối lạnh, vào tháng mười hai đặc biệt là buổi tối, gió lạnh thổi đến thẳng quát vào da người rất đau.

Nguyễn Môn cũng không muốn để Phương Huỳnh Huỳnh đưa, hai người cầm hành lý, từng người xách hành lý lên xe tắc xi chia nhau về nhà.

Nguyễn Môn không biết là tại lúc hắn mới vừa  rời sân bay không tới mười phút, có một chuyến từ Pháp bay đến A thị đáp xuống đất.

Một người phụ nữ từ trên máy bay đi xuống. Mặc trên người váy đen bó sát đến đầu gối , thân dưới là vớ cao đen, đạp trên giày cao gót đen, bên ngoài trùm một âu phục thâm sắc quá gối. Cả người thoạt nhìn rất là có phong cách tây âu.

"Quỷ thời tiết này, thật là lạnh." Trên tay không có quá nhiều hành lý, chỉ có một cái túi xách da màu đen chéo bên người , đón một chiếc tắc xi nói: "Nhanh chóng bật lò sưởi, lạnh chết rồi."

"Ai, được rồi ." Tắc xi tài xế có chút không nỡ bật lò sưởi, khách nhân yêu cầu cũng không thể không mở, lễ phép mỉm cười hỏi: "Khách nhân, ngài muốn đi đâu?"

"Đi chung cư Hương Tạ đường Chương Hương." Nói xong dựa vào sau đệm xe híp mắt lại nói: "tắt đài phát thanh đi , tôi muốn ngủ một hồi, xe khai vững vàng một chút đừng ầm ĩ tôi."

"Há, Được." Tài xế đem phát thanh đóng lại.

"Này cái quỷ xe gì đây , khí vị lớn như thế, thực sự không chịu được. Thôi, tạm ngồi vậy." Nữ tử ngồi sau một bên phùn tào, một bên dựa vào nhắm mắt lại ngủ.

Tài xế: "..."

Loại khách nhân này thật khó hầu hạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro