Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Tuấn Kiệt rời khách sạn, ở dưới lầu gặp được Cố Trạch Khải mới vừa giết tới.

Mặc trên người âu phục đen toàn tập , chỗ đi qua trồng ra một đống lớn hoa si từ nữ hài tử.

Hết cách rồi, lớn lên soái đến như vậy, nhìn này khí chất, lại nhìn một thân đồ anh xuyên, phảng phất đều đã hiện trên đỉnh đầu ba chữ " Cao Phú Soái " , không hút người mới là lạ.

"Không phải bảo anh không nên tới sao? Sao lại đến rồi?" Trần Tuấn Kiệt kinh ngạc.

"Em trai bị thất tình, tôi đến để an ủi." Cố Trạch Khải đứng ở cửa thang máy, ngón tay thon dài nhấn thang máy, một thân dáng dấp trang phục cao lãnh khí chất tinh anh, cùng lời nói ra không hề giống nhau.

Trần Tuấn Kiệt nhìn mấy cái tiểu cô nương bên cạnh đều đem ánh mắt rơi vào người Cố Trạch Khải, "Cậu ấy không cần tới anh an ủi, anh trước tiên đi theo tôi đi."

Cố Trạch Khải đứng ở cửa thang máy không phản ứng, Trần Tuấn Kiệt trực tiếp tiến lên lôi tay anh cường kéo rời đi, vừa đi vừa nói: "Anh bây giờ tốt nhất đừng đi lên, đã có người đi, người kia so với anh an ủi càng thích hợp hơn."

Cố Trạch Khải vừa nghe liền biết hắn nói tới ai, suy nghĩ một chút nếu thật là như vậy, chính mình dám cắn hỏng không gian Tử Trần cùng Nguyễn Môn một chỗ, tiểu tử kia phỏng chừng có thể cùng mình sinh khí nửa năm.

Ngẫm lại vẫn là quyết định không đi lên.

Rời khách sạn đứng ở cửa lớn, Trần Tuấn Kiệt nhận được tin nhắn Nguyễn Môn gửi đến: Hoàn thành.

Trần Tuấn Kiệt đem tin tức đưa Cố Trạch Khải xem, "Lần này yên tâm đi."

Sau đó tự mình dùng account weibo Lâu Tử Trần giải thích, vừa nãy là bị trộm tài khoản .

Ừm, đây là hình thức truyền thống nhất minh tinh loạn gửi tin tức sau thống nhất mượn cớ.

Cố Trạch Khải: "Vậy tôi đi về trước." So sánh với vị lão ca này, Tử Trần khẳng định càng muốn Nguyễn Môn bồi tiếp cậu ấy hơn.

Trần Tuấn Kiệt: "Có thể đưa tôi một đoạn đường không?"

Cố Trạch Khải nghiêng đầu: "Cậu không lái xe?"

Trần Tuấn Kiệt một tay sờ túi, mò thấy chìa khóa xe của mình, mặt không đỏ tim không đập đáp lời: "Ừm."

Cố Trạch Khải gật đầu: "Đi thôi."

Trần Tuấn Kiệt theo sau lưng, khoé môi sầm mỏng hơi cong, nhìn bóng lưng người kia.

Hai người đồng thời biến mất trong màn đêm.

Nhiệt độ rõ ràng náo nhiệt, theo thời gian cũng sẽ từ từ nhạt đi.

Lý đạo nương theo luồng gió đông này ở ngày thức ba sau khi sự kiện phát sinh phát ra một đoạn video giới thiệu 1p30s.

Nguyễn Môn nhiều năm như vậy mới lần thứ hai đảm nhiệm vai chính, gây nên không ít người chú ý, hơn nữa Lâu Tử Trần nhân khí cao, mấy ngày trước còn phủ sóng khắp hot search đem weibo làm băng.

Mảnh nội dung trước tiên là một đám người ngồi trên một chiếc phi thuyền cực lớn, ghép đôi với nội dung là giọng thuyết minh Chính phủ sợ tài nguyên Trái Đất suy kiệt, bởi vậy tiêu hao mấy năm thành công phỏng chế ra một quả địa cầu khác, đám người kia chính là nhóm nhân viên đầu tiên xuất phát thám hiểm địa cầu phục chế .

Nội dung sau đó liền từ từ trở nên kích thích, nguyên tưởng nhìn qua chỉ là một hành trình thám hiểm phổ thông bình thường, không ngờ lại là ngàn cân treo sợi tóc.

Điện ảnh từ tay Lý đạo trước giờ cũng là đã tốt còn muốn tốt hơn, dù cho chỉ là video giới thiệu, hiệu ứng đặc hiệu cũng không thể kém.

Video giới thiệu đến cuối cùng là một đám ba mươi người, cuối cùng chỉ còn dư lại Lâu Tử Trần và Nguyễn Môn hai người trở lại phi thuyền.

Vốn cho là cứ như vậy, không nghĩ Lâu Tử Trần nguyên bản đứng ở phía sau Nguyễn Môn đột nhiên lấy ra một cây dao, khóe miệng lộ ra một nụ cười âm hiểm.

Video giới thiệu tới đây là kết thúc.

Song song không gian, hai cái trái đất, loại điện ảnh song song vũ trụ này, đốt não lại không kém phần hồi hộp, lập tức gợi lên không ít người đam mê khoa học viễn tưởng yêu thích.

Kỳ thực phim khoa học viễn tưởng ở quốc nội không được tốt lắm, phần lớn là bởi vì hiệu ứng kỹ xảo không được tân tiến như nước ngoài, chủ yếu vẫn là quốc nội dùng phần lớn tiền đều chỉ để mời minh tinh, do đó mà phương diện hiệu ứng liền không có tiền đầu tư.

Bất quá sau khi xem xong video giới thiệu, mọi người đều sôi nổi cảm thấy có thể chờ mong một chút.

Video giới thiệu phát ra ngoài mới một canh giờ, lượt click đã phá mười vạn.

......

Bên trong Khách sạn!

Nguyễn Môn ngồi ở trên ghế sa lon xem phim, là phim khi còn bé cậu đóng .

Lâu Tử Trần nhất định muốn xem, Nguyễn Môn cũng chỉ đành theo y.

Ai bảo đối phương lại làm một chậu tôm hùm cho cậu ăn đây.

Mấu chốt còn không cần tự động thủ lột, Lâu Tử Trần vẫn luôn ở một bên lột tôm hùm cho Nguyễn Môn ăn , một bên xem ti vi.

"Tiền bối, anh khi còn bé thật sự rất là đẹp đó." Điện ảnh của Nguyễn Môn, Lâu Tử Trần mỗi một bộ đều xem không có mười lần cũng phải tám lần, lời kịch đều đã thuộc lòng.

Thế mà vẫn xem đến hăng say như vậy.

"Tôi khi còn bé cơ hồ là cậu từ nhỏ đã nhìn đến lớn , nhưng tôi lại không có thấy qua cậu khi còn bé, có chút không công bằng." Nhìn tướng mạo hiện giờ Lâu Tử Trần , Nguyễn Môn có thể tưởng tượng cậu ấy khi còn bé nhất định đáng yêu vô cùng.

"Nhà em có vài bức ảnh khi còn bé , lần sau em sẽ mang đến cho anh xem." Lâu Tử Trần lột một con tôm đút vào miệng Nguyễn Môn.

Nguyễn Môn há mồm còn liếm vào ngón tay đối phương, lỗ tai Lâu Tử Trần ngay lập tức liền đỏ.

Manh đến Nguyễn Môn đều sắp chảy máu mũi, thật là quá đáng yêu.

Tại sao có thể có người dễ đỏ mặt như thế đây, rõ ràng bọn họ quen nhau đều đã hơn một tháng.

Điện thoại Lâu Tử Trần  vang lên, y lấy bao tay xuống.

Là tin nhắn của anh hai.

Cố Trạch Khải: Tử Trần, em chừng nào thì có thể đem Nguyễn Môn mang về nhà xem một chút ? Ba mẹ đều rất muốn gặp đấy.

Lâu Tử Trần lặng lẽ liếc mắt nhìn Nguyễn Môn bên cạnh , sau đó trả lời: Không được, hai chúng em mới kết giao mấy tháng, không thể gấp.

Cố Trạch Khải: Vậy nếu không trước tiên mang cho anh nhìn chút đi?

Lâu Tử Trần: Không được, anh sẽ làm tiền bối sợ.

Cố Trạch Khải: Anh cũng không hung ác với cậu ấy , sao sẽ làm cậu ấy sợ đây ?

Lâu Tử Trần: tướng mạo anh cũng rất hung ác.

Cố Trạch Khải:...

Cố Trạch Khải tâm mệt mỏi quá, có một em trai cánh tay một lòng đều hướng bên ngoài , người vẫn chưa có rước về, đã trước tiên lo lắng bọn họ bắt nạt tâm can của mình.

Sau này nhất định là bị ăn đến gắt gao.

"Đang xem gì vậy ?" Nguyễn Môn đến gần, thổi khí vào tai Lâu Tử Trần.

Lỗ tai Lâu Tử Trần nháy mắt liền đỏ như rỉ máu, nói chuyện bắt đầu nói lắp, "Không, không có gì, chỉ là cùng anh hai tán gẫu chút thôi."

"Tử Trần, tôi muốn hôn cậu." Khóe miệng Nguyễn Môn nở nụ cười, nhìn đối phương nói ra những lời này , quả nhiên lỗ tai cậu ấy lại bắt đầu hồng hồng tràn ra đến ngoài mặt.

Đỏ mặt cúi đầu.

Nguyễn Môn duỗi một ngón tay ra khẽ hất cằm đối phương lên, nhẹ hôn xuống.

Lâu Tử Trần rất dễ liền bị hôn thành ý loạn tình mê, theo bản năng ôm lấy eo Nguyễn Môn , đem thân thể mình dán lên .

"Khụ khụ khục..." Đang lúc vui vẻ, Lâu Tử Trần ho kịch liệt.

"Làm sao vậy?" Nguyễn Môn thấy Lâu Tử Trần khụ đến nước mắt đều bay ra ngoài.

"Khụ khục... Quả ớt, bị sặc..."

Nguyễn Môn lập tức liền hiểu, cậu ăn không ít tôm hùm, cổ họng tất cả đều là mùi ớt.

Cố tình Lâu Tử Trần còn không biết ăn cay, hai người vừa rồi tiếp xúc vị cay truyền qua nên bị sặc.

Nguyễn Môn đứng dậy thay y rót một chén nước, đút tới mép miệng.

Lâu Tử Trần uống vào nửa chén , cảm thấy tốt rồi, mở miệng nói: "Tiền bối, em sẽ cố gắng học ăn ớt, lần sau nhấ định sẽ không bị sặc nữa."

Nguyễn Môn không khỏi nở nụ cười, còn chưa từng thấy người nào học ăn ớt chỉ vì hôn môi không bị sặc.

"Không cần, cậu không thích ăn không cần miễn cưỡng, bảo trì là tốt rồi, tôi không muốn cậu sống không còn là bản thân, cái gì cũng đều phải vây quanh tôi." Nguyễn Môn đến gần, ở môi Lâu Tử Trần đáp nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, nói: "Tôi lần sau nếu lại ăn ớt mà hôn môi sẽ đánh răng."

Nói xong cầm nửa chén nước vừa nãy Lâu Tử Trần uống qua hơn nửa , một lần uống hết.

Trực tiếp hôn môi gián tiếp.

Lâu Tử Trần hơi đỏ mặt, cúi đầu cẩn thận hỏi: "Kia, vậy em bây giờ còn có thể hôn không?"

Nguyễn Môn rất muốn ôm y ôm ôm hôn hôn giương cao cao, đứa nhỏ này sao lại khả ái như vậy.

"Có thể." Nói xong tiến vào phòng rửa tay cầm bàn chải đánh răng nhanh chóng đánh.

Lần này không dùng đồ rửa mặt khách sạn chuẩn bị sẵn nữa , trực tiếp dùng đồ của Lâu Tử Trần.

Thân đã hôn, ngụm nước cũng ăn rất nhiều, còn để ý phải dùng chung bàn chải đánh răng làm chi.

Không bao lâu hai người liền hôn vào nhau.

Nguyễn Môn mặc dù chưa từng nói qua luyến ái, bất quá trước đây cũng đã quay qua một ít điện ảnh và phim truyền hình về luyến ái, kinh nghiệm dù sao vẫn hơn Lâu Tử Trần một chút.

Cạy răng môi y ra , đầu lưỡi hai người quấn quýt lấy nhau, hôn vô cùng đắm say.

Càng cùng Lâu Tử Trần tiếp xúc, Nguyễn Môn càng cảm thấy trên người cậu ấy có rất nhiều địa phương hấp dẫn chính mình, con vật nhỏ đáng yêu này, cậu sợ là cả đời đều không muốn buông ra .

Trần Tuấn Kiệt có thẻ phòng Lâu Tử Trần, quẹt thẻ đi vào, vừa vặn thấy cảnh này.

Ôi , trời ạ!

Thực sự là làm mù đôi mắt chó hợp kim ti tan của hắn , hai người này còn có thể trắng trợn hơn một chút nữa sao?

Có cơ hội liền cùng nhau tình chàng ý thiếp, có suy nghĩ qua cảm thụ cẩu độc thân bọn họ hay không đây.

Nguyễn Môn nhìn thấy Trần Tuấn Kiệt trở về, rất bình tĩnh buông Lâu Tử Trần ra, thậm chí còn dùng ngón tay thay y lau lau khoé miệng.

Trần Tuấn Kiệt thực sự là không có chút nào muốn nhìn đến hai người bọn họ ở đây tú ân ái, cầm một tờ giấy đặt ở bàn trà nói: "Đây là lịch trình công tác tuần sau của cậu, ngắm nghía cẩn thận."

Nói xong liền rời đi, hắn cũng không muốn ở chỗ này ăn thức ăn cho chó.

Lâu Tử Trần nhìn tờ lịch công tác kia, biểu tình có chút khổ sở.

Nguyễn Môn biết cậu ta đang suy nghĩ gì, sờ sờ đầu cậu nói: "Cứ coi như chúng ta không ở cùng một đoàn, hiện tại giao thông phương tiện tiện lợi như vậy, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể tham ban lẫn nhau."

( Song song không gian ) chỉ còn ba ngày là quay xong, tới đó mọi người liền phải mỗi người một ngả.

Cho dù là Nguyễn Môn cũng sẽ có công tác an bài riêng, không thể luôn luôn cùng y dính vào nhau.

Lâu Tử Trần lầm bầm: "Nếu có thể em muốn mỗi ngày đều nhìn thấy tiền bối."

Đột nhiên thật ghét công tác, tại sao lịch trình của mình còn xếp đầy như thế?

Nguyễn Môn nói: "Chúng ta có thể mỗi ngày trò chuyện video, gởi tin nhắn âm thanh, như vậy cũng không khác gì mỗi ngày gặp mặt nha."

Lâu Tử Trần kỳ thực còn có một chuyện vẫn lo lắng, hơn một tháng qua, cùng Nguyễn Môn tiền bối nói chuyện yêu đương, luôn cảm thấy có chút không quá hiện thực, vẫn luôn sợ sệt đây chỉ là giấc mộng, sợ tỉnh lại liền không còn gì nữa.

Cuối cùng Lâu Tử Trần ngẩng đầu, đem nghi hoặc thật lâu trước kia hỏi ra lời: "Tiền bối, sao anh lại thích em vậy ?"

Trong lượng fans lâu năm cậu sở hữu mà nói, Lâu Tử Trần là hoàn mỹ nhất.

Đối Lâu Tử Trần mà nói, Nguyễn Môn là hoàn mỹ nhất trên đời này, cứ vậy đột nhiên liền cùng tiền bối nói chuyện yêu đương, làm cho y cảm thấy quá không chân thực.

Nguyễn Môn cười nói: "Cậu là muốn hỏi, tôi tại sao không thích nữ, mà thích cậu đứa bé trai này đi?"

Lâu Tử Trần gật gật đầu, cũng có thể hỏi như vậy.

Nguyễn Môn mím mím môi nói: "Đại khái là do nguyên nhân trước đây, dẫn đến tôi từ nhỏ đã không thích nữ, thậm chí có đoạn thời gian tôi thấy con gái người ta liền cảm thấy buồn nôn."

Xòe bàn tay ra vỗ về gương mặt Lâu Tử Trần, nói: "Nếu không thích nữ, vậy thích cậu cũng là rất bình thường, bởi vì cậu rất tốt."

Lâu Tử Trần có thể cảm giác Nguyễn Môn tiền bối trước đây giống như có cố sự, là cố sự mình không biết.

Y là fan đáng tin của Nguyễn Môn tiền bối, cũng là fan chân ái nhất.

Vì không tạo thành quấy nhiễu cho Nguyễn Môn, y xưa nay đều sẽ không điều tra sau lưng tiền bối, yêu thích tác phẩm anh ấy , sẽ không đi quấy rối cuộc sống riêng tư anh ấy.

Lâu Tử Trần hiện tại có chút hối hận , y thật muốn biết tiền bối trước đây đã phát sinh chuyện gì, y đã không có cách nào tham dự quá khứ của anh, nhưng vẫn muốn chia sẻ mọi đau xót cùng anh ấy.

Chỉ là không biết như vậy có gợi lên hồi ức khổ sở của tiền bối hay không?

Nếu như vậy, Lâu Tử Trần tình nguyện cả đời cũng không biết.

Lâu Tử Trần thật sự không biết ẩn giấu tâm tình, trong lòng nghĩ gì, mặt liền biểu lộ hết ra, Nguyễn Môn nhìn cái đều rõ rõ ràng ràng.

"Không có gì không thể nói, là bởi vì mẹ tôi." Cậu xác thực là vì mụ mụ, mới có thể trở nên không thích nữ sinh, từ nhỏ biến thành GAY.

"Muốn nghe một chút cố sự của tôi trước đây ư?" Nguyễn Môn hỏi.

Lâu Tử Trần gật gật đầu.

Một bên khác, người nào đó đồng dạng ngồi ở trong phòng, xem bộ điện ảnh của Nguyễn Môn trước đây.

Khi đó mặt cậu vẫn còn tròn vo, rất đáng yêu.

Đối phương nắm thật chặc nắm đấm.

"Nguyễn Môn, chúng ta cứ nhìn, tôi muốn cho cậu đẹp mặt ." Ngẩng đầu nhìn về phía người bên cạnh, hỏi: "Cậu nói cái người có thể phá huỷ Nguyễn Môn kia có liên lạc chưa?"

"Đã liên lạc, không có gì bất ngờ xảy ra thì rất nhanh liền có thể tiến hành . Trước đó tôi còn muốn đưa một phần lễ vật đặc biệt cho Nguyễn Môn nha."

Hai người đều nhìn nhau nở nụ cười, trong mắt lộ ra nham hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro