Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu Tử Trần ở trước mặt mọi người thừa nhận có người thích, việc này coi như Trần Tuấn Kiệt có năng lực đem miệng phóng viên niêm phong lại, cũng không phong được toàn bộ người có mặt trong trường quay.

Phong đến nút tử, thời điểm đó nếu không cẩn thận bị tiết lộ phong thanh, sự tình gây ra trái lại càng lớn.

Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.

Lâu Tử Trần xuất đạo đến bây giờ tuy nói có cho ra mấy bộ phim, thế nhưng tác phẩm lại đều không đoạt được giải, không tính là tác phẩm tiêu biểu gì.

Rất nhiều fans đều vì nhan sắc cậu ấy mới gặm.

Việc này thọc ra nhất định sẽ mất không ít phấn, bất quá cũng như Trần Tuấn Kiệt nói, người khác sợ rơi phấn là do sợ không có tài nguyên, mà bọn họ không sợ.

Lúc trước khởi bước cũng không sợ.

Đã như vậy, cùng với việc để những phóng viên kia viết linh tinh một trận, không bằng đem quyền chủ động nắm giữ trên tay mình.

Chủ động đem sự tình thọc ra.

Xử lý tốt nói không chừng còn có thể nhờ vào đó phồng lên một làn sóng phấn.

Trần Tuấn Kiệt nhanh chóng liên hệ đoàn đội thuỷ quân , chọn một cái blog doanh tiêu chính mình nuôi , phát ra một bài viết tin nóng liên quan tới Lâu Tử Trần.

【 kinh sợ, Lâu Tử Trần ở trường quay phim thừa nhận có người thích 】

Tiêu đề phía trên kia, phía dưới đính kèm vô số chữ.

'Theo nhân sĩ nặc danh báo về , hôm nay có phóng viên đi tham ban đoàn phim ( song song không gian ), ngay thẳng BOY đã ngay thẳng nói chính mình có người thích. Theo tin tức đáng tin truyền ra, Lâu Tử Trần sở dĩ mến mộ người này là vì người này khi còn bé đối với cậu ấy từng có ân cứu mạng, Lâu Tử Trần niên kỷ nhỏ như vậy đã phương tâm ám hứa*...'

(*đơn phương hứa hẹn, ước định )

Nội dung cơ bản là thật, chỉ là không có chỉ ra người đã cứu cậu ta là nam hay nữ.

Đối phương đối Lâu Tử Trần từng có ân cứu mạng, ân tình như vậy fans tiếp thu tình yêu của họ sẽ tương đối dễ dàng hơn.

Đỉnh cấp lưu lượng mị lực xác thực lợi hại, weibo này phát ra ngoài không bao lâu liền lên đỉnh hot search, hot search tương quan còn có mấy cái. Dùng tốc độ hoả tiễn mà phóng lên trên .

Sau đó hệ thống weibo đóng băng...

Nhóm tiểu ca phụ trách kỹ thuật cho weibo vốn là muốn hai ngày nữa là ngày lễ đượ nghỉ dài hạn, bọn họ trạch nam rốt cục có cơ hội ra ngoài chơi. Sau đó liền trơ mắt nhìn tin tức Lâu Tử Trần bạo sau ra, weibo bị đóng băng.

Bọn họ khẩn cấp bị công ty gọi về làm việc, chữa trị weibo.

Mà này đó phóng viên nguyên bản đã chuẩn bị xong một đống bản thảo dự định phát , nhìn hệ thống rơi vỡ mà ngây ngẩn cả người.

Bọn họ còn chưa có phát đâu , sao đã bạo hết ra rồi , người nào tay chân nhanh như vậy, chưa gì đã đuổi ở phía trước bọn họ . Lại nhìn cái nội dung kia. Ta thao , so với nội dung bọn họ soạn càng toàn diện hơn nhiều. Đây tuyệt đối là nhân viên nội bộ.

Vô liêm sỉ, quá vô sỉ.

Bọn họ vất vả lấy cái tin nóng muốn xào một chút rất dễ dàng sao?

Cái thứ nhất phát ra đều đã được mọi người xem hết , bọn họ cùng lắm chỉ được tính là người góp gió mà thôi.

Mặc dù như thế, bọn họ vẫn là tranh nhau theo sau cùng phát thông cáo.

Weibo không thể phát ra, còn có tieba cùng vô vàn con đường khác.

Ngoại trừ phóng viên cùng kỹ thuật tiểu ca muốn khóc. Muốn khóc nhất chính là người ship cửa thành CP, từ khi lên chiếc thuyền này, bọn họ liền mỗi ngày vui vẻ sứt mẻ tìm đường.

Trên thế giới tối chuyện vui là cái gì, chính là bọn họ ship CP thường xuyên chính thức phát kẹo.

Ngoại trừ một đống phấn cửa thành CP từ show thực tế, phía sau mỗi ngày cũng đều tăng rất nhiều fans.

Lâu Tử Trần thường xuyên sẽ phơi bày một ít sự tình liên quan bên trong đoàn phim, phần lớn đều cùng Nguyễn Môn có quan hệ.

Này đối CP thực sự là quá ngọt, bọn họ nguyện ý vẫn luôn sứt mẻ như vậy.

Thậm chí còn có cửa thành CP phấn, mỗi ngày sẽ ở weibo mình phát một cái: Ngày hôm nay Lâu Tử Trần đối Nguyễn Môn thổ lộ chưa ? Không có, vậy tôi ngày mai lại tới xem một chút.

Đối với CP phấn tới nói, không cần biết nam nữ, chỉ cần có thể sinh đường là được, ai bảo đây là con đường sứt mẻ mình tự chèo đây.

Kết quả hôm nay đột nhiên tuôn ra một tin nóng lớn như vậy, Lâu Tử Trần lại có người từ nhỏ thầm mến?

Nha nha nha, bọn họ CP không còn, đường này có độc.

Chuyện hôn sự này bọn họ không đồng ý, bọn họ chỉ nhận thức cửa thành CP.

Nhân viên kỹ thuật weibo không phải để trưng, sau một tiếng hệ thống bị băng liền sửa chữa trị khôi phục bình thường.

Nguyễn Môn buổi tối tắm rửa, tùy tiện chà xát một chút tóc tai, ngồi ở trên ghế salông trong phòng xem nội dung weibo.

Ân nhân cứu mạng?

Khi còn bé? Đoàn phim?

Căn cứ mấy cái này nhắc nhở, Nguyễn Môn trí nhớ cự kỳ tốt, liền nhớ ra một ít chuyện.

Cậu ấy là tên nhóc khi con nhỏ kia?

Sau đó cười cười, khó trách.

Phỏng chừng cậu ta trong lòng bây giờ rất lo lắng, Nguyễn Môn cũng không đi quấy rối người, cầm kịch bản Phương Huỳnh Huỳnh trước đó đưa xem một hồi.

Điện thoại di động thả ở bên cạnh vang lên, là Trần Tuấn Kiệt gọi.

Điện thoại mới vừa nhận, bên kia liền truyền đến tiếng Trần Tuấn Kiệt: "Nguyễn Môn, anh mau đến xem xem Tử Trần đi, tên gia hoả này hết thuốc chữa rồi."

"Cậu ấy sao rồi?"

"Anh mau nhìn xem weibo cậu ta đi, cậu ta điên rồi."

Nguyễn Môn cúp điện thoại, mở weibo ra xem. Sau đó liền thấy cậu ta liên tiếp phát weibo.

【 dùng ít nhất hối hận đối mặt quá khứ, dùng ít nhất lãng phí đối mặt hiện tại, dùng nhiều nhất giấc mộng đối mặt tương lai. Chúng ta muốn đi xong hoàn mỹ quy hoạch đường xá , sẽ phải có bình thản, lại phải có ly kỳ. chúng ta cần là thản nhiên đối mặt. 】

【 không quản đường bao xa, cũng có thể đi tới phần cuối; bất luận thống khổ bao sâu, cũng sẽ có một ngày kết thúc. 】

【 mỗi buổi sáng sớm, chúng ta đều lại một lần nữa nhắc nhở chính mình, sinh mệnh ngắn ngủi mà tốt đẹp, không có thời gian xoắn xuýt, cũng không có thời gian tính toán. 】

【... 】

Tiểu tử này xác thực điên rồi, cư nhiên phát liên tiếp ra năm cái weibo, tất cả đều là canh gà.

Lúc thường nhìn không ra cậu ta có nhiều tâm linh canh gà như vậy nha?

Nguyên bản tin nóng Lâu Tử Trần có người thích trước đó cũng đã khiến weibo đủ rối loạn, thật vất vả tiểu ca kỹ thuật mới cấp cứu lại được.

Hiện tại cậu ta phát một chuỗi lớn trích lời tâm linh canh gà ra ngoài.

Một đoàn phấn tỏ vẻ quan tâm idol mình không biết bị gì rồi.

Rất nhiều người suy đoán là do truyền thông tuôn ra này đó việc tử của Lâu Tử Trần, dẫn đến tâm tình cậu ta không được tốt.

Từng cmt từng cmt dồn dập ở phía dưới an ủi, một bên thuận tiện đem mấy thứ tin tức truyền thông viết phun tào một lần.

Nguyễn Môn không thể không cảm thán đỉnh cấp lưu lượng đáng sợ, hắn hỏa thời điểm internet vẫn chưa có phát đạt như hiện tại, fans cũng không đáng sợ như thế.

Một lời không hợp liền tập thể quần xé.

Chỉ trong chốc lát, lại có nhắc nhở weibo Lâu Tử Trần có đổi mới.

【 nhân sinh, có bao nhiêu tính toán, liền có bao nhiêu thống khổ; có bao nhiêu khoan dung, liền có bao nhiêu sung sướng. 】

Trần Tuấn Kiệt gửi tin nhắn cầu viện : Nguyễn Môn, cứu mạng, hiện tại chỉ có anh có thể trấn được cậu ấy .

Nguyễn Môn nhanh chóng đem kịch bản bỏ lên bàn, đứng dậy mở cửa đi đến phòng đối diện. Vừa mới gõ hai lần, bên kia cửa liền lập tức mở, phỏng chừng Trần Tuấn Kiệt đã ở sau cửa chờ.

"Cứu mạng." Trần Tuấn Kiệt nói không hề có một tiếng động, biểu tình đều sắp khóc, xưa nay chưa bao giờ gặp sự tình khó xử như vậy.

Vừa nãy Cố Trạch Khải bên kia còn đánh cho hắn liên tục vài cái điện thoại, hỏi tình huống thế nào.

Trần Tuấn Kiệt đương nhiên cũng là nói thật, Cố Trạch Khải bên kia gấp đến độ liền chuyện của công ty đều không quản, phỏng chừng đã giết trên đường tới rồi.

Ngay cả bác trai bác gái ở nước ngoài du lịch đều đánh tới vài cuộc điện thoại quan tâm.

Ai, tâm mệt mỏi quá!

"Tôi đến cùng cậu ấy trò chuyện, cậu cứ về trước đi." Nguyễn Môn nhỏ giọng nói.

Trần Tuấn Kiệt để bọn họ có không gian riêng trò chuyện tâm tình, đem cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Nguyễn Môn đi vào, nhìn thấy người nào đó cả người mặc đều màu trắng, mang mũ vệ y , ngồi ở trên giường đưa lưng về phía cửa , cúi thấp đầu xuống cầm gì đó trong tay.

Hẳn là đang phát tâm linh canh gà đi.

"Tử Trần." Nguyễn Môn lên tiếng.

Lâu Tử Trần ngừng động tác lại, sau đó chậm rãi xoay người, vừa nhìn thấy Nguyễn Môn liền sợ ngây người không thể tin tưởng được.

Đôi mắt còn mang theo nước, ửng đỏ.

Gương mặt manh manh kia lại còn mang một bộ biểu tình oan ức, làm Nguyễn Môn lại một lần nữa nghĩ tới tiểu thỏ tử.

Chẳng biết vì sao, Nguyễn Môn có chút đau lòng, nhưng nhiều hơn vẫn là muốn cười.

"Tiền bối, sao anh lại tới đây?" Lâu Tử Trần hiện tại mới phản ứng, quá mất mặt, lập tức nghiêng đầu đem đôi mắt ướt nước cấp tốc lau đi, làm bộ người vừa nãy khóc nhè không phải mình.

"Cậu vừa nãy đang phát gì cậy?" Nguyễn Môn tiến lên hai bước, muốn nhanh tay đoạt xem.

Lâu Tử Trần lập tức đưa điện thoại di động giấu đi, nói: "Không, không có gì."

Nguyễn Môn: "Tôi xem một chút."

"Không, thật không có gì." Lâu Tử Trần giấu càng hăng say, hai tay đều đặt ở phía sau.

Một người ngồi một người đứng, ngược lại nhìn Nguyễn Môn so Lâu Tử Trần cao hơn.

Lâu Tử Trần ngẩng đầu hung hăng lắc đầu.

Nguyễn Môn làm bộ muốn cướp, nhân cơ hội hôn lên môi Lâu Tử Trần một cái.

Trực tiếp đem Lâu Tử Trần toàn thân bối rối, hai tay không nghĩ phản kháng, người cũng bàng hoàng.

Nguyễn Môn tranh thủ đem điện thoại di động phía sau y lấy ra, quả nhiên mặt trên còn đang biên soạn văn tự.

【 trong lòng tôi có một giấc mộng, như thải điệp uyển chuyển nhảy múa, là như vậy tao nhã, bao quanh xán lạn quần hoa... 】

Blog này vẫn không có phát ra ngoài, hiển nhiên là chưa biên tập xong.

Nguyễn Môn đem những chữ này từng cái từng cái cắt bỏ, nói: "Tài hoa không tồi nha, thông cáo điện ảnh lần sau cũng có thể cho cậu đến viết được rồi."

Lâu Tử Trần cả người có chút chưa kịp phản ứng, hai ngón tay miết miết môi mình, lẩm bẩm nói: "Trước, tiền bối. Anh anh..."

Nguyễn Môn nhíu mày hỏi: "Tôi cái gì..."

Lâu Tử Trần: "Anh vừa nãy..."

Nguyễn Môn hỏi ngược lại: "Tôi vừa nãy làm sao vậy?"

Lâu Tử Trần nhìn đối phương một mặt tự nhiên, hoài nghi vừa nãy có phải là mình nằm mơ hay không ?

Vừa nãy tiền bối khả năng không có hôn mình , có phải là mình bị bệnh tâm thần ảo giác hay không?

Sau đó liền thấy Nguyễn Môn lần thứ hai cúi đầu, hỏi: "Cậu nói tôi mới vừa như vậy có đúng không?"

Trên môi lần thứ hai bị hôn một cái.

Lần này Lâu Tử Trần là chân thật cảm nhận được.

Nhìn Nguyễn Môn tiền bối cong cong khóe miệng, nụ cười mê người.

Lâu Tử Trần chỉ cảm thấy.

Tôi là ai?

Và đây là đâu?

Tôi đang làm gì?

Tại sao lại cảm thấy trước mặt mình là một đống lớn phấn hồng phao phao đang bốc lên?

Nguyễn Môn nguyên bản còn muốn nói thêm gì đó, lại thấy Lâu Tử Trần mặt như si mộng ở trên bắp đùi mình dùng sức bấm một cái.

Lâu Tử Trần lẩm bẩm nói: "Không đau, mình quả nhiên là đang nằm mơ."

Nguyễn Môn thân thủ ở trên cánh tay y bấm một cái, hỏi: "Như vậy đau không?"

Lâu Tử Trần gật đầu: "Đau."

Nguyễn Môn đem hai chân cuộn lại của y lôi ra, nói: "Vẫn luôn ngồi đè lên như thế, chân đều ngồi tê đến mất cảm giác rồi."

Lâu Tử Trần ngẩng đầu ngóng ngóng hỏi: "Tiền bối, anh hôm nay không uống rượu có đúng hay không?"

Nguyễn Môn: "Ừm."

Lâu Tử Trần lần thứ hai hỏi: "Anh cũng không có mộng du có đúng hay không?"

Nguyễn Môn ngồi ở mép giường gật đầu: "Ừm."

Lâu Tử Trần hơi sốt sắng hỏi: "Anh vừa nãy thân tôi, không phải tôi nằm mơ có đúng hay không?"

Nguyễn Môn: "Ừm."

Lâu Tử Trần chiếm được đáp án xác thực, hưng phấn lập tức tựa chôn đầu dưới đáy gối, hai chân ở trên giường bay nhảy loạn xạ.

"Đi ra, lại không ra ngoài sẽ bị ngộp thở chết." Nguyễn Môn vỗ nhẹ lưng Lâu Tử Trần, kéo mũ vệ y của cậu một cái.

Lâu Tử Trần từ dưới đáy gối chui ra, đột nhiên nghiêm túc nói: "Tiền bối, em thích anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro