Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa nghe nói Du Mạn đến, Phương Huỳnh Huỳnh một buổi tối cũng không thể ngủ ngon giấc.

Vừa sáng sớm liền lái xe đến nhà trọ Nguyễn Môn.

Vốn tưởng rằng Nguyễn Môn nhất định là giống như nàng, trắng đêm khó ngủ, nhưng không nghĩ nàng đến, Nguyễn Môn cư nhiên lại xuất hiện với cái đầu ổ gà cùng bộ dáng chưa tỉnh ngủ.

"Cậu làm sao còn có thể ngủ được vậy nha? Tôi gấp cả một buổi tối, đến nổi miệng đều nổi bong bóng rồi này." Phương Huỳnh Huỳnh chỉ chỉ khóe miệng mình, xác thực là giận tím cả người.

"Không dưỡng tinh thần cho tốt làm sao ứng phó chuyện kế tiếp nha." Nguyễn Môn ngáp một cái, sau khi tối hôm qua cùng Phương Huỳnh Huỳnh
gọi điện thoại xong, liền gọi cho Trần Tuấn Kiệt, hơn nửa đêm đem người đánh thức.

Hết cách rồi, việc này xảy ra trong thời gian quá ngắn, dựa vào Phương Huỳnh Huỳnh mà nói, xác thực trong thời gian ngắn rất khó làm được.

Sau đó cậu liền ở trong đầu ngẫm vài phương án.

Buồn ngủ không chịu được mới đi ngủ.

"Đây là tư liệu chị cùng Tuấn Kiệt suốt đêm tra được , em xem một chút thử xem." Phương Huỳnh Huỳnh cầm trong tay một xấp tài liệu, đưa cho Nguyễn Môn.

Nguyễn Môn cho là bọn họ nhanh nhất cũng phải một ngày một đêm mới có thể tra xong, không ngờ một buổi tối liền tra ra được.

Năng lực và giao thiệp của Trần Tuấn Kiệt lần thứ hai vượt qua sức tưởng tượng của cậu rồi.

Còn chưa kịp xem, chuông cửa liền vang lên.

Nguyễn Môn nhìn từ mắt mèo ra, là Du Mạn.

Không nghĩ tới bà sẽ tới sớm như vậy.

"Là bà ấy. Chị trốn vào phòng em trước đi." Nguyễn Môn đẩy Phương Huỳnh Huỳnh tiến vào phòng ngủ, sau đó vừa nghĩ liền lôi kéo nàng vào gian phòng Lâu Tử Trần ngủ qua nói: "Vẫn là trốn bên này tốt hơn, chị khóa trái cửa lại. Không cần biết nghe được gì , cũng đừng đi ra."

Tư liệu cầm trong tay cũng nhét vào tay Phương Huỳnh Huỳnh.

Sau khi đóng kỹ cửa, cậu liền nhặt mấy tàn thuốc trên mặt đất vứt xuốn bồn cầu giội đi.

Đem thuốc và bật lửa giấu dưới ghế sô pha phía xong mới đi mở cửa.

Vẫn là cái đầu ổ gà cùng bộ dáng mặt mày chưa tỉnh ngủ.

"Mẹ, sao mẹ sớm vậy đã tới rồi a ?" Nguyễn Môn biểu hiện một mặt kinh ngạc.

"Đã mấy giờ rồi còn ngủ. Sao mở của lâu vậy, tao còn tưởng rằng mày suốt đêm chạy trốn." Du Mạn mang theo túi xách, lần thứ hai trực tiếp bước vào.

"Mẹ, mẹ thật biết nói đùa, hôm qua con ngủ tương đối trễ, trưa nay cũng không có thông cáo, nên mới định dậy muộn chút." Nguyễn Môn tùy ý nắm quả đầu ổ gà nói: "Mẹ, mẹ ăn sáng chưa? Có muốn con nấu cho mẹ ăn gì không?"

Du Mạn hoài nghi : "mày cũng biết nấu cơm?"

Nguyễn Môn có chút ngượng ngùng : "Không quá ràng, nhưng vẫn có thể nấu một chút."

"Thôi khỏi đi, tao cũng không đói bụng." Trước khi tới đây bà cũng đã ăn sáng ở khách sạn rồi, bà bước đến trên ghế salông, đem túi xách đặt bên cạnh nói: "Tao hôm nay tới là có chính sự muốn nói với mày."

Nguyễn Môn gật đầu: "Vâng, mẹ nói đi."

Du Mạn: "con cũng biết ta bây giờ trở về, cả xưng mẹ con cũng không tiện gọi mà cứ để con nuôi, dù gì cũng phải muốn làm chút chuyện. Vừa vặn trước đây ta vốn chẳng phải người đại diện của con sao, hiện tại cũng đã trở về, về sau hết thảy thông cáo đại ngôn toàn bộ con cứ giao cho ta quản là được."

Nguyễn Môn khó xử: "Mẹ, nhưng là con hiện tại có người đại diện rồi, đột nhiên liền đem người đuổi không hay lắm đâu?"

Du Mạn không thích : "Có cái gì tốt không ? Chẳng lẽ người ngoài còn có thể so với người làm mẹ ta đây càng tận tâm sao? Người khác đều là bắt con đương cây rụng tiền thôi, mỗi một người đều là sâu hút máu. Chỉ có con ngây ngốc bị người lợi dụng cũng không biết thôi."

Nguyễn Môn nhược nhược giải thích: "Chị Huỳnh Huỳnh đối với con rất tốt, lúc thường cũng rất chăm sóc con."

Du Mạn: "Tốt cũng có thể so với tao tốt sao? Mày còn gọi nó bằng chị? Tao lúc nào thì sinh thêm cho mày một người chị ? Dạng người nào cũng đều loạn tin tưởng , hay là mày không muốn để tao làm người đại diện ?"

Nguyễn Môn lập tức lắc đầu: "Không thể nào, con chỉ là cảm thấy tự nhiên đuổi người cũ đi không tốt lắm. Nếu mẹ thật lòng muốn làm người đại diện cho con, như vậy đi, con ngược lại hiện giờ ở trên tay cũng không có bao nhiêu thông cáo. Mẹ cho con chút thời gian cùng đối phương giải thích một chút, hai ngày nữa liền để chị ấy đem tất cả công tác nhiệm vụ đều giao cho mẹ được không?"

"Tốt." Du Mạn vốn là muốn giao liền trong hôm nay, bất quá cũng không thể làm quá gấp, hai ngày cũng nháo không ra trò gian gì được.

"Vẫn còn một chuyện. Ta lần này ly hôn, lão già kia một phân tiền đều không cho ta, khi ta tới liền tương đối gấp, không mang hành lý gì. Con xem ta một thân ta đây vẫn là quần áo ngày hôm qua, trời bên ngoài lạnh như thế, con cũng không thể để ta mỗi ngày mặc một thân quần áo mỏng manh này đi?"

Nguyễn Môn lập tức gật đầu, "đương nhiên là không thể."

Nói cậu liền nhanh chóng chạy trở về phòng mình, từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ thẻ ngân hàng, đặt trên khay trà nói: "Mẹ, kỳ thực cái này là hôm con nên đưa cho mẹ, bất quá hôm qua quá đột ngột, con nhất thời không nhớ ra được. Đây là thẻ ngân hàng của con, mật mã là sinh nhật của con mẹ cũng biết, bên trong có hai mươi vạn, mẹ thiếu quần áo gì quần áo cứ cầm đi mua."

Du Mạn có chút ghét bỏ, mới hai mươi vạn.

Này muốn mua một cái túi xácg lại mua vài cái áo khoác lông chồn làm đồ trang sức đều không đủ.

Thôi, cứ lấy tạm hai mươi vạn cầm trước vậy, hiện tại đã về đây, tiền của con trai sau này còn phải đều là tiền của bà, chậm rãi lấy là được rồi.

Trước kia cũng bởi vì người kia, nói Nguyễn Môn có hoài nghi, hiện tại vừa nhìn, cùng trước đây chả khác nhau chỗ nào, còn không phải vẫn là một bộ bé ngoan nghe lời sao, bà muốn làm cái gì thì làm cái đó.

"Được thôi, vậy ta trước hết đi mua hai cái túi xách với chút quần áo. Chuyện công tác của con cũng nhanh chóng giao qua đây đi. Đúng rồi, con ngày hôm qua sao lại đặt một gian phòng nhỏ như muỗi cho ta vậy? Phòng gì mà có mỗi cái giường phổ thông, nhỏ như vậy làm ta khó chịu muốn chết. Thôi vậy, nhìn con đã đặt trước ba ngày, mẹ cũng không phải loại người lập dị, ở tạm vậy. Bất quá phòng bên này con cũng nhanh chóng sửa sang nhanh đi, ta cũng không muốn ở mãi ở khách sạn, người đến người đi ta ngại phiền." Du Mạn đứng dậy, cầm thẻ ngân hàng trên khay trà, đem túi xách quàng lên.

Nguyễn Môn gật đầu nghe lời: "vâng, con sẽ nhanh chóng sửa sang lại phòng ở."

Thái độ của Nguyễn Môn khiến Du Mạn vô cùng hài lòng.

Cung kính đưa bà đi xong, Nguyễn Môn đóng cửa lại, nụ cười trên mặt trong nháy mắt thu lại.

Đi tới phòng khách gõ cửa phòng một cái nói: "Có thể ra được rồi."

Phương Huỳnh Huỳnh vừa ra tới liền muốn mắng người : "khách sạn Hilton cò chê bé chưa đủ tốt? Chẳng lẽ còn muốn ở khách sạn điêu thuyền ?"

Bà sao không lên thiên đường ở luôn đi?

Lúc trước Nguyễn Môn hot như vậy, hàng năm khổ cực quay phim như vậy đều bị nữ nhân này cầm soàn soạt rơi mất.

Hiện tại cũng không nhìn một chút Nguyễn Môn một năm thù lao đóng phim bao nhiêu, có thể để cho bà ở khách sạn năm sao đã rất tốt, còn muốn kiểu gì?

Nhiều năm như vậy đối con trai không quản không hỏi, vừa về đã lấy thẻ ngân hàng đi hưởng thụ.

Đồng dạng đều là mẹ, Phương Huỳnh Huỳnh liền không hiểu, trên thế giới này tại sao có thể có nữ nhân tim gan sắt đá như vậy đây?

Thật muốn mắng người đánh người.

Nguyễn Môn bảo cô trốn đi thật chính xác, bằng không đối mặt với người phụ nữ kia, Phương Huỳnh Huỳnh không xác định mình có thể nhẫn nhịn được hay không.

Phương Huỳnh Huỳnh quen Nguyễn Môn là 11 năm trước, khi đó bản thân cô cũng mới hơn hai mươi một chút, mới vừa tốt nghiệp đại học, sau đó liền làm trợ lý cho Nguyễn Môn.

Khi đó Nguyễn Môn vẫn chưa thoát ly khỏi sự khống chế của Du Mạn.

Bất quá khi đó Du Mạn một lòng đều nhào vào tên hào môn nào đó, đối với Nguyễn Môn cũng nới lỏng hơn, phần lớn chuyện đều giao cho trợ lý làm.

Dù như vậy, Phương Huỳnh Huỳnh đối với chuyện Du Mạn đối xử với Nguyễn Môn vẫn bị làm cho kinh hồn táng đảm, chưa bao giờ từng thấy người mẹ nào có tâm ác như vậy.

Biết rõ con trai phải thi tốt nghiệp trung học, nghề nghiệp áp lực nặng nề, lại còn liều mạng cho hắn diễn tiếp.

Nguyễn Môn tuổi còn trẻ, mấy lần mệt đến hư thoát phải vào bệnh viện, cả ngày đều là bộ dáng không có tinh thần.

Khi đó Nguyễn Môn mỗi ngày chỉ có thể uống cà phê nâng cao tinh thần, đối Americano bị nghiện.

Rõ ràng là người không yêu uống cà phê, cố tình buộc chính mình mỗi ngày uống cà phê đắng như vậy, Phương Huỳnh Huỳnh nhìn thấy đều đau lòng muốn chết.

Mà lại không thể đi tìm Du Mạn lý luận, bởi vì biết có nói cũng vô dụng, chỉ có thể làm Nguyễn Môn khó xử.

Hơn nữa buổi tối cậu còn bị mất ngủ vô cùng nghiêm trọng, mỗi đêm đều mệt mỏi nhưng lại ngủ không được, mỗi ngày cần nhờ bác sĩ khai thuốc trợ giúp ngủ.

Mãi đến tận Du Mạn đi, bị Phương Huỳnh Huỳnh buộc đi bác sĩ làm tâm lý, cậu mới từ bỏ cà phê. Vai diễn gì cũng không quay tiếp, giằng co hơn một năm, mới chậm rãi đem chứng mất ngủ chữa lành.

Xem dáng vẻ Du Mạn, vừa nãy Nguyễn Môn nhắc tới tên cô cũng không có phản ứng, đoán chừng là đã sớm quên cô rồi.

Cũng có thể hiểu được, khi đó người phụ nữ này sắp đem mắt đặt trên đỉnh đầu rồi, sao có khả năng sẽ nhớ tới một trợ lý nho nhỏ như cô.

"Chị đưa tư liệu cho em xem một chút với." So sánh với Phương Huỳnh Huỳnh phẫn nộ, năng lực khắc chế của Nguyễn Môn tốt hơn nhiều.

Ngoại trừ hôm qua bị kích động ở ngoài, hôm nay trên căn bản cậu đã khống chế được tâm tình gợn sóng của mình.

Phương Huỳnh Huỳnh đưa tư liệu cầm trong tay cho Nguyễn Môn, giải thích: "bà ấy mấy năm qua ở nước Pháp rất náo nhiệt, ngoại trừ mấy tháng đầu cùng chồng bà tương đối ân ái ở ngoài, sau đó chồng bà liền luôn lưu luyến bụi hoa. Bà cơ hồ mỗi ngày đều là cùng mấy tiểu thiếp đấu pháp."

"Vừa bắt đầu chồng bà còn có thể gạt bà, đối với nà có áy náy, bất quá sau đó Du Mạn huyên náo nhiều vô kể, đã thành thái độ lạnh. Bà kỳ thực một năm trước đã cùng chồng bà ly hôn. Sau trận bắt gian tại khách sạn một năm trước, cùng người phụ nũ kia đánh nhau quậy lên trang tít, đã đem mặt chồng bà vả bôm bốp. Việc này làm người đàn ông kia mất sạch mặt mũi, liền đòi ly hôn. Lúc ly hôn sẽ cho bà một ngàn vạn, bà không đồng ý."

"Bất quá tại nước Pháp, bà có không đồng ý cũng chẳng được gì, náo loạn hơn một tháng không kết quả, bà liền mang theo một ngàn vạn kia đi chơi. Những năm này bà tiêu tiền vô cùng lợi hại, một ngàn vạn vào trong tay bà hơn một nửa đều bị bà đánh bạc thua sạch."

Chỗ này Nguyễn Môn cũng biết, lúc trước thù lao đóng phim của cậu cao như vậy, vào tay Du Mạn liền không còn đồng nào, nguyên nhân chủ yếu còn không phải là do tật xấu bài bạc của bà ấy.

"Theo chị được biết, bà ấy không chỉ thua sạch một ngàn vạn, bây giờ còn thiếu 30 triệu lãi suất cao." Nghĩ đến đây, Phương Huỳnh Huỳnh liền tức giận, chẳng trách lại trở về.

Thiếu nợ nhiều tiền như vậy, không trở lại bà ấy còn có thể làm được gì. Đây là muốn trở về xem Nguyễn Môn như là cây rụng tiền mà dùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro