Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Kỵ Trứ Tảo Trửu Khứ Hỏa Tinh ( Kim Nhàn)

Edit : Sắc Tức Thị Không
Beta : Zhen

Mưa to từ trên trời rơi xuống tự giác tránh khỏi Úc Lễ, không dám làm ướt thân thể của hắn.

Ninh Diệu đầu óc trống rỗng đối diện Úc Lễ một lúc, sau đó mới phản ứng thoáng mà thụt lùi.

Mùi hương của nước mưa bên ngoài hoà lẫn với mùi máu tươi nồng nặc phiêu đãng tiến vào bên trong xe ngựa, cổ hương vị ấy lập tức tản ra khắp bên trong.

Mùi máu tươi ở đâu ra?

Đây vẫn là lần đầu tiên Ninh Diệu trực tiếp đối mặt với mùi máu tanh trên người kẻ khác, ngón tay tinh tế trắng nõn dưới chăn nắm chặt, đuôi mắt nhìn Úc Lễ cũng bắt đầu phiếm hồng.

Bên trong xe có ánh đèn nhu hòa có thể chiếu rõ ràng khuôn mặt của Ninh Diệu. Trong tình cảnh này, nếu đổi lại là kẻ khác chắc chắn sẽ mềm lòng, sẽ dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất dỗ dành y vui vẻ.

Nhưng tất nhiên Úc Lễ không phải kẻ khác.

"Ta đã nói với ngươi, ngoan ngoãn chờ ta trở về." Úc Lễ cong khoé miệng cười nhưng trong đôi mắt đen nháy lại không có một chút ấm áp, "Ninh tiểu thiếu gia hình như xem lời nói của ta như gió thoảng qua tai nhỉ?"

Giọng điệu Úc Lễ nghe như tùy ý nhưng Ninh Diệu không dám hoài nghi, nếu y trả lời không tốt, chắc chắn đầu sẽ rơi xuống đất ngay lập tức.

"Không có...... gió thoảng qua tai mà." Ninh Diệu cái khó ló cái khôn, y tránh qua một bên nhường ra một chỗ trống, "Mưa gió bên ngoài rất lớn nha, có lạnh hay không? Mau tiến vào tránh mưa đi, ta đã chuẩn bị xong đầy đủ mọi thứ để cùng ngươi lên đường rồi."

Khi Ninh Diệu nói chuyện, thanh âm trước sau luôn mang theo chút mềm mại, y giương mắt cẩn thận quan sát Úc Lễ, một lúc sau lại thong thả dời đi, nhìn chằm chằm vào hoa văn khắc trên vách xe ngựa.

Chiếu theo trong sách, tốc độ giết người của Úc Lễ nhanh như vậy, chỉ cần y không nhìn Úc Lễ, nếu vậy y có thể chết mà không kịp phản ứng, đúng không?

Quả thật là trong cái rủi có cái may mà.

Không biết qua bao lâu, Ninh Diệu nghe thấy tiếng cười khó giải thích của Úc Lễ, ngay sau đó thùng xe hơi run lên, Úc Lễ vốn dĩ đứng ở ngoài xe đã ngồi xuống bên cạnh y.

Hương vị máu tanh kia càng thêm nồng nặc, Ninh Diệu nhịn xuống cảm giác buồn nôn, tận lực làm như không biết nhìn xuống mấy dấu vết phía dưới, y nhìn thấy sàn xe ban đầu sạch sẽ hiện giờ lại được in thêm mấy dấu chân đẫm máu đặc sệt.

Ninh Diệu: "......"

"Vốn dĩ ở đây cũng sẽ trộn lẫn với máu của ngươi." Úc Lễ nói, "Đáng tiếc."

Ninh Diệu: "............"

Trước mặt kẻ mà ngươi sắp tiễn đi nói cái này thật sự được sao?

Ninh Diệu coi như đối với trình độ của ma đầu Úc Lễ nhận thức được càng nhiều, y cảm giác bản thân giống như cừu con bé nhỏ bị buộc ở bên một con sói độc ác, vì vậy những giọt nước mắt sợ hãi lại bắt đầu muốn rơi ra.

Nhưng lần này không chờ nước mắt kịp rơi trên mặt đất, đầu gối Ninh Diệu đã được đặt sẵn một cái rương gỗ.

Rương gỗ rộng khoảng ba bốn gan tay, cao cỡ một gan, nước mắt Ninh Diệu rơi vào rương gỗ biến thành đá quý cũng chỉ là chiếm một phần nho nhỏ trong góc.

Ninh Diệu ôm rương gỗ ngẩng đầu, không rõ nguyên do nhìn về phía tên đầu sỏ gây tội đã đưa y cái này.

"Về sau, mỗi ngày ngươi phải khóc được ít nhất nửa rương linh thạch" Úc Lễ nói, "Nếu không......"

Úc Lễ không có nói hết, nhưng cho dù là ai cũng có thể nghe hiểu ý tứ của hắn.

Ninh Diệu nhỏ giọng vì bản thân tranh thủ chút an ủi cuối cùng: "Từ ngày mai mới bắt đầu tính hả?"

Khoé môi Úc Lễ hơi cong, lời nói giá lạnh đánh gãy tia ảo tưởng cuối cùng của Ninh Diệu: "Từ giờ trở đi."

----

Cơn mưa rào vừa dứt thì mặt trời cũng hiện ra, xe ngựa tự động vẫn như cũ không biết mệt mỏi lên đường hướng thẳng đến thành trì kế tiếp.

Trong xe ngựa, thanh niên choàng áo nhạt màu ôm một cái rương gỗ với thần sắc ưu sầu.

Da thịt của thanh niên vốn dĩ trắng thuần thanh tú, một mảnh trắng trẻo càng khiến hốc mắt phiếm hồng kia trong nhu nhược đáng thương, chỉ tiếc hiện tại không người thưởng thức.

Ninh Diệu thở dài.

Một ngày khóc ra nửa rương bảo thạnh, thật sự quá khó.....

Y cũng không phải cái máy có thể làm ra đá quý cả năm mà không cần nghỉ ngơi đâu, nếu luôn cưỡng bách theo chế độ chín chín sáu* sẽ nhanh hỏng lắm!

*Chín chín sáu: một chế độ làm việc ở TQ, đi làm lúc 9h sáng, tối tan ca lúc 9h tối, một tuần 6 ngày.

Bên người không có một ai, Ninh Diệu cầm rương huơ huơ, lén trộm từ túi trữ vật lấy ra bảo thạch lúc trước y cất giữ, đổ vào rương gỗ.

Thật nhanh, rương gỗ đã đầy một nửa, Ninh Diệu nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định Úc Lễ không nhìn thấy mới thở dài nhẹ nhõm.

Úc Lễ cũng không phải lúc nào cũng lưu lại bên người y, chỉ ngẫu nhiên xuất hiện, kiểm tra y có hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày hay chưa, những lúc khác đều không thấy bóng dáng.

Ninh Diệu đối với chuyện này cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao trong nguyên tác, Úc Lễ trải qua đủ loại phản bội nên về sao vẫn luôn đơn độc một người, ai cũng không thể chân chính ở bên cạnh hắn. Tuy rằng hiện tại tên Úc Lễ này chỉ mới trải qua một phận suy sụp, nhưng việc không thích người khác tới gần cũng rất bình thường.

Ninh Diệu cũng có hỏi thử với Úc Lễ, bọn họ kế tiếp sẽ đi đâu, Úc Lễ chỉ nói đi thành trì tiếp theo gặp cố nhân một lần.

Đọc làm cố nhân, viết làm kẻ thù.

Nghĩ đến kẻ thù trải rộng khắp thiên hạ của Úc Lễ, Ninh Diệu không tiện nói.

Ninh Diệu sau khi dựa vào gian lận hoàn thành nhiệm vụ hôm nay thì phát ngốc một lúc, đột nhiên y nhớ tới một chuyện:【 Hệ thống, ta còn có cơ hội trở lại thế giới của ta không? 】

Hệ thống:【 Có. 】

Ninh Diệu cả kinh:【 Sao ngươi không nói sớm? Làm sao mới có thể trở về? 】

Hệ thống vẫn như cũ phát ra âm thanh máy móc âm:【 Thời cơ chín muồi chúng tôi sẽ đưa ngài trở về, ngài chỉ cần nỗ lực sống sót thôi. 】

Không có nhiệm vụ như trong tưởng tượng, Ninh Diệu hoang mang nhíu mày, sau khi suy nghĩ vẫn là đem chuyện này vứt sau đầu.

Dù sao nếu hệ thống không nói y cũng muốn nỗ lực sống sót.

Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, không bao lâu, Ninh Diệu xuyên qua cửa sổ đã trông thấy một hồ nước.

Mặt hồ yên tĩnh trong xanh, khiến người khác chỉ cần nhìn thôi tâm tình cũng vui vẻ.

Ánh mắt Ninh Diệu sáng lên, quyết định dừng xe, y từ xe ngựa đi xuống.

Đi không quá hai bước, y liền thấy Úc Lễ đang dựa vào một thân cây cách đó không xa.

Đại ma đầu vẫn một thân hắc y như cũ, tùy tiện liếc mắt một cái cũng đủ làm Ninh Diệu run rẩy.

"Ta muốn đi rửa mặt mặt." Ninh Diệu nỗ lực cố gắng trấn an bản thân, dụi dụi mắt, "Khóc lâu như vậy, cảm giác trên mặt rất dơ."

Ninh Diệu càng nói càng cảm thấy ủy khuất: " Chỉ nhiêu đây cũng không cho, vậy ngươi dứt khoát chém chết ta đi."

Nghĩ tới việc bản thân trở nên xấu xí, Ninh Diệu liền muốn nhảy hồ.

Thật ra hiện tại tiểu thiếu gia kỳ thoạt nhìn cũng sạch sẽ, không hề dơ bẩn. Úc Lễ đánh giá y vài lần, cũng không nói gì, chỉ tự mình đi tới xe ngựa.

Này là thái độ ngầm đồng ý rồi, Ninh Diệu vô cùng cao hứng tiếp tục đi tới bên hồ.

Úc Lễ trở lại bên trong xe ngựa, hắn thông qua cửa sổ nhìn thấy Ninh Diệu đã đi tới bên hồ ngồi xổm xuống rửa tay, trong mắt toát ra vài phần lạnh lẽo.

Hồ nước này nhìn thì bình thường, nhưng dưới mặt hồ phẳng lặng thật ra lại cất giấu một con yêu thú có thể lập tức nuốt chửng một tu sĩ dưới Kim Đan kỳ vào bụng.

Người biết chuyện này không nhiều lắm, lúc hắn trọng sinh trở về là một trong những số đó.

Úc Lễ không để ý Ninh Diệu nữa, hắn mặt không biểu tình ngồi xuống, mở ra rương gỗ đang đặt trên bàn.

Rương gỗ vừa mở ra, linh khí nồng đậm lập tức phiêu tán khắp nơi, cho thấy được sự thuần khiết bên trong linh thạch.

Úc Lễ tùy ý cầm lên một viên nắm trong lòng bàn tay, linh lực từ nó liền không ngừng cuồn cuộn truyền tới, tẩm bổ những kinh mạch bị thương của hắn

Linh lực được cung cấp đầy đủ làm cho Úc Lễ nháy mắt chấn động, nhớ lại kiếp trước.

Không lâu về trước, lúc hắn vẫn là ma đầu làm cho thiên hạ run rẩy, đứng ở đỉnh cao.

Tất cả những kẻ khinh hắn, nhục hắn, phản bội hắn, mưu toan cướp lấy tính mạng của, đẩy hắn vào bóng đêm u tối, toàn bộ đều được hắn giết chết.

Hắn dần dần quen với việc một mình, quen với ác ý của những kẻ trong thiên hạ này đối với hắn.

Mà điều hắn cần phải làm đó là diệt trừ hết thảy.

Tu vi Úc Lễ không ngừng tiến bộ, mà mỗi một lần tiến giai, Úc Lễ đều sẽ nhận ra được ác ý từ kẻ khác.

Úc Lễ cuối cùng cũng hiểu rõ.

Trên thế giới này, ác ý đối với hắn sâu nhất không phải người khác, mà là Thiên Đạo.

Một khi đã như vậy, hắn phải phá huỷ Thiên Đạo.

Úc Lễ thành công, lúc Thiên Đạo sắp tiêu tán, hắn nghe thấy giọng nói phẫn nộ của Thiên Đạo.

Thiên Đạo nói, muốn cho hắn hối hận, để hắn gặp phải nạn kiếp không thể vượt qua, có thể cướp đi sinh mạng của hắn.

Sau khi tỉnh lại, hắn ta đã trở về quá khứ với thân mình đầy thương tích trong trận chiến với Thiên Đạo.

Tất cả mọi thứ đều giống như lúc trước, chỉ trừ ...... Tiểu thiếu gia này, khi khóc sẽ xuất hiện linh thạch.

Úc Lễ dám khẳng định, tên Ninh Diệu trước kia bị hắn giết chết không có bản lĩnh này, hơn nữa khi hoảng sợ bộ dạng cũng vô cùng xấu xí.

Bàn tay hơi dùng sức, viên linh thạch trong tay lập tức hóa thành bột mịn, từ khe hở kẽ tay trượt xuống.

Úc Lễ ném đám bột phấn ra cửa sổ xe ngựa, tầm mắt lần nữa quay lại trên bóng dáng mảnh mai bên bờ hồ.

Theo lời Thiên Đạo, đây là kẻ có thể lấy mạng hắn.

Hắn tò mò sự tình sẽ phát triển, muốn biết người này sẽ làm cách nào để lấy mạng hắn, cho nên cũng không lập tức động thủ mà là mang theo bên người.

Nhưng nếu y tự mình khiến bản thân chết trước thì sao ?

----

Hồ nước mát lạnh, dễ dàng rửa sạch những nhớp nháp trên da thịt.

Ninh Diệu rửa sạch tay, lại nhắm mắt cúi người xuống rửa mặt.

Lúc Ninh Diệu rửa mặt không thấy xung quanh, nhưng cổ của y lại cảm giác hơi ngứa, giống như cái gì đó đầy lông đang cọ cọ y.

Ninh Diệu: "?"

Ninh Diệu ngẩng đầu, lau khô nước, y vừa mở mắt liền thấy một thân ảnh lông vàng mềm mại, là một vật nhỏ có lẽ so với nắm tay lớn hơn một chút dán trên người y, đôi mắt đậu đen nhìn y không chớp mắt.

...... Vịt con?

Ninh Diệu nhìn khắp xung quanh, không hề thấy những con vật khác, cũng không có vịt lớn ở đâu.

Ninh Diệu sờ sờ lớp lông vàng mềm mại của vịt con, nhẹ giọng hỏi: "Bé con ơi, mẹ của em đâu?"

"Chíp chíp!" Vịt con tiếp tục dán lên người Ninh Diệu, sau một lúc lâu mới nhảy lên chân Ninh Diệu, đổi địa phương khác dán vào.

"Em muốn đi theo ta sao?" Ninh Diệu sờ đầu vịt con đầu, kéo nó ra khỏi người: "Không được, ta một kẻ sắp không giữ được mình*, làm sao có thể cứu được em, người nhà em nhất định vẫn còn ở gần đây."

*一个即将破碎的我: raw là ta là một kẻ rách nát. Mà bỏ vô thì hơi kì nên mình sẽ edit thành như vậy nhé.

Hoàn cảnh nơi này tốt như vậy, nhìn sao cũng thấy so với đi theo y, ở bên cạnh Úc Lễ càng tốt hơn. Nói không chừng sẽ Úc Lễ giơ tay chém xuống, biến vịt con thành vịt nướng, để hắn trở thành máy chế tạo đá quý không có tình cảm.

...... Tuy rằng y hiện tại cũng không khác gì lắm.

Ninh Diệu sờ sờ túi, mò được một túi đồ ăn vặt tùy thân, vì thế y lấy ra đút cho vịt con, không khí hoà thuận vui vẻ.

Ninh Diệu không hề phát giác, cách đó không xa bên trong xe ngựa, ánh mắt Úc Lễ lộ ra vẻ kinh ngạc hiếm có.

Tu vi của Ninh Diệu thấp, rất nhiều thứ nhìn không thấu, nhưng với cảnh giới của Úc Lễ, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.

Chỗ kia làm gì có vịt con nào, rõ ràng là yêu thú dưới đáy hồ hung danh hiển hách.

Bản thể của nó vốn dĩ to lớn, có thể há miệng nuốt chửng người khác một cách dễ dàng, hiện giờ lại hóa thành ấu thú, tựa như sủng vật, vì khiến người đó vui vẻ còn ngoan ngoãn ăn thứ thức ăn ngày thường chướng mắt?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro