Chương 30: Xem biểu diễn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Tiểu Khả hấp tấp vọt xuống dưới lầu, Sở Hàm ở trong vườn hoa chờ cậu, cậu chạy tới trước mặt anh, lộ ra vẻ tươi cười vô cùng sáng lạn, cả người lóa mắt giống như mặt trời nhỏ. Trong mắt Sở Hàm hiện lên một tia dị dộng, nhưng đã bị anh che giấu đi mất, Mục Tiểu Khả cũng không phát hiện.

Mục Tiểu Khả mặc một chiếc áo lông vũ trắng, bọc bản thân kín mít, thân mình nhỏ gầy cũng trở nên tròn tròn mập mạp, rất đáng yêu. Sở Hàm giơ tay xoa nhẹ cái đầu nhỏ đã lâu chưa chạm vào, sau đó đội mũ áo lên giúp cậu, "Đáng yêu quá."

Mục Tiểu Khả lập tức không thuận theo, "Sao lại nói em đáng yêu rồi!"

Sở Hàm cười đè mũ cậu lại, áp chế cậu bạn nhỏ đang xao động, "Được rồi được rồi, đưa em đi chơi, không nháo không nháo."

Mục Tiểu Khả ngẩng đầu, dùng ánh mắt lóe sáng nhìn Sở Hàm, dùng sức gật đầu.

Hôm nay Sở Hàm mặc đồ rất đẹp, một chiếc khoác dài bên ngoài lịch lãm, bên trong mặc tây trang nhàn nhã, nghiễm nhiên là bộ dáng nhân sĩ thành công, là thành phần tinh anh của xã hội, không chỉ như vậy, Mục Tiểu Khả còn nhìn thấy trên tay Sở Hàm đeo một chiếc đồng hồ không tệ, ngày thường không thường thấy.

Sở Hàm mang theo Mục Tiểu Khả lên xe, đây vẫn là lần đầu tiên Mục Tiểu Khả thấy Sở Hàm lái xe, liền gõ chữ hỏi anh: "Là xe của thầy sao?"

Sở Hàm lắc đầu, "Không phải đâu, là anh mượn anh Lâm Quân, còn nhớ anh ấy không?"

Mục Tiểu Khả gật đầu, anh trai kia nhìn thanh tú lịch sự lại văn nhã, không nghĩ rằng năng lực công tác cũng rất tốt, "Anh ấy thật tốt, lần đó giúp thầy đưa quà cho em, em còn chưa cảm ơn anh ấy tử tế."

Sở Hàm cười nói: "Không cần đâu, tôi đã cảm ơn rồi, em đó, không cần phải dính vào chuyện người lớn đâu."

Mục Tiểu Khả nhìn sườn mặt của Sở Hàm, không khỏi nhìn đến mê mẩn, đại ca ca đẹp trai như vậy, thật sự rất tốt.

Lúc chờ đèn đỏ, Sở Hàm nghiêng đầu nhìn cậu, "Tại sao không hỏi tôi đưa em đi đâu, ngoan ngoãn lên xe cùng tôi như vậy, lỡ như bị tôi bán đi thì làm sao bây giờ?"

"Thầy sẽ không bán em đâu, em cũng không đáng tiền."

"Bạn nhỏ trắng trẻo dễ thương như thế này mà không đáng tiền sao?"

Mục Tiểu Khả biết anh lại đang chọc mình, cố ý quay đầu không để ý tới anh.

Sở Hàm liếc anh một cái, tiếp tục lái xe, "Sau này không thể tùy tiện lên xe người khác như vậy, biết không?"

Mục Tiểu Khả có chút kinh ngạc, lúc nhìn về phía Sở Hàm, tựa hồ bộ dáng của anh chỉ là nhắc nhở cậu một chút vấn đề an toàn hàng ngày mà thôi.

Xe chạy một đường tới trung tâm thương mại phồn hoa nhất thành phố Y, cuối cùng Sở Hàm cũng dừng xe trước công viên lịch sử văn hóa kiến trúc thành phố.

Đây cũng là nơi rất nổi tiếng ở thành phố Y, người nơi khác tới du lịch cũng sẽ chọn nơi này xem triển lãm. Hai người xuống xe, Mục Tiểu Khả mê hoặc nhìn về phía Sở Hàm, Sở Hàm lại đội mũ lên lần nữa giúp cậu, "Trước tiên đi ăn đã, em có đói bụng không?" Mục Tiểu Khả chỉ có thể đi theo.

Tới gần một nhà ăn, Mục Tiểu Khả thấy được biển quảng cáo, chiều nay công viên này sẽ tổ chức buổi ra mắt bộ sưu tập mùa hè của thương hiệu xa xỉ LU!

Lúc Sở Hàm lấy đồ ăn còn bị nhét cho một tờ rơi, "Tối nay đi xem cùng tôi chứ?"

Mục Tiểu Khả đi cùng Sở Hàm lúc nào chứ, rõ ràng là Sở Hàm đi cùng cậu!

"Thầy Sở, cảm ơn thầy!"

Sở Hàm ngầm hiểu, lại nhẹ nhàng xoa đầu bạn học nhỏ.

Hai người ăn cơm rất vui vẻ, ít nhất Mục Tiểu Khả thật sự cao hứng, mấy ngày nay chuyện đè trong lòng cậu quá nhiều, mà người duy nhất cậu có thể tin tưởng là Sở Hàm lại đang ở nước ngoài, tuy rằng có thể liên hệ thường xuyên, nhưng rốt cuộc cũng không giống gặp mặt.

Mục Tiểu Khả cũng phát hiện mình thật sự quá ỷ lại Sở Hàm, mặc dù sau kỳ thực tập Sở Hàm đã từng nhắc nhỏ cậu, muốn cậu "cai sữa", nhưng rốt cuộc cũng không làm được, đương nhiên, đây là Sở Hàm dung túng cậu quá mức, nếu biết người đó có nhu cầu lại luôn đáp ứng, sao cậu có thể "cai sữa" chứ?

Sau khi ăn xong thì còn cách thời gian show thời trang mở màn một khoảng thời gian nữa, Sở Hàm đưa Mục Tiểu Khả đến nơi khác đi dạo. Trên đường, Mục Tiểu Khả nói kỹ càng tỉ mỉ chuyện Vinh Ngạn Triết uy hiếp nhà họ Mục. Cậu nói ra là vì có thể làm tâm tình của mình được giải tỏa, cũng là nhắc nhở Sở Hàm, nếu Vinh gia ngoan độc như vậy, Sở Hàm lại bị bọn họ theo dõi, nhất định Sở Hàm phải có sự chuẩn bị, không thể không phòng bị giống ba cậu mà bị người đánh trọng thương.

"Cuối cùng cậu ta vẫn là uy hiếp em." Sở Hàm nhìn Mục Tiểu Khả, hai người đều dừng bước chân. Mục Tiểu Khả không khỏi cúi đầu, đúng, cậu biết cuối cùng Vinh Ngạn Triết vẫn là uy hiếp, nếu về sau hắn còn tới trêu chọc cậu, cậu vẫn có thái độ như trước, tất nhiên sẽ tiếp tục chọc giận Vinh Ngạn Triết, vậy Vinh Ngạn Triết sẽ dùng thủ đoạn gì để ép bức cậu?

Mục Tiểu Khả chính là không có cách nào khác, cho nên ngày đó mới bất an thấp thỏm như vậy.

"Ngày đó em khóc..." Sở Hàm còn chưa nói xong, Mục Tiểu Khả lập tức ngẩng đầu nhìn anh, Sở Hàm cảm thấy rất có lỗi: "Là tôi nặng lời rồi, xin lỗi em."

Mục Tiểu Khả vội vàng lắc đầu, kỳ thật lúc đó cậu chỉ là cảm thấy oan ức, nhưng sau đó nghĩ lại, Sở Hàm là lo lắng cho cậu nên mới như thế, nói nặng như vậy cũng nhắc nhở cậu không nên làm việc lỗ mãng.

"Thầy là đều vì em, thầy không cần xin lỗi, là em không tốt, làm thầy lo lắng rồi."

Mục Tiểu Khả luôn có thể tìm được nguyên nhân từ bản thân mình, mà Sở Hàm không thích thói quen như vậy, anh nhẹ nhàng nhíu mày, nhưng nghĩ đến bộ dáng ngày đó Mục Tiểu Khả vừa khóc vừa ngủ, anh lại mềm lòng rất nhiều, anh giang hai cánh tay ra, "Có cần ôm một cái không?"

Mục Tiểu Khả sợ ngây cả người, nhìn Sở Hàm thật lâu không dám động đậy. Sở Hàm nghiêng đầu nhìn cậu, cậu đến gần hai bước, nhẹ nhàng dựa vào ngực anh, Sở Hàm dùng lực cánh tay vây quanh cậu. Ấm áp như vậy, mạnh mẽ dựa vào, cơ hồ có thể làm cậu rơi lệ. 

Mục Tiểu Khả ngẩng đầu nhìn anh, Sở Hàm tiếp tục nói: "Mọi việc đều nên có tính toán, tiến thêm một bước như thế nào, lùi một bước như thế nào, từ từ suy nghĩ cẩn thận hãy làm, có hiểu không?"

Mục Tiểu Khả gật đầu, mấy ngày nay sao cậu không nghĩ tới chuyện lần đó chứ, nếu cậu chịu đựng ăn mềm một chút, tùy tiện trả lời những câu hỏi râu ria kia, kỳ thật cũng có thể lừa gạt được. Nhưng cậu lại khẩn trương, Vinh Ngạn Triết lại luôn ở bên cạnh, với cậu mà nói chính là uy hiếp.

Tuy rằng cuối cùng phủi sạch quan hệ của cậu với Sở Hàm, nhưng lại kéo tới đại họa cho nhà họ Mục.

"Cho nên hiện tại em nên làm cái gì bây giờ đây, nhất định Vinh Ngạn Triết đã ghi hận em, em cũng không biết còn có thể làm gì để hòa hoãn quan hệ."

"Không cần chủ động đi xum xoe, nếu em đột nhiên thay đổi thái độ, đó mới là không đáng tín nhiệm. Lần sau nếu hắn tiếp tục làm khó dễ, em cứ quyết đoán, nếu không biết nên làm gì, liền hỏi tôi."

Mục Tiểu Khả nghe được câu cuối cùng này, tảng đá đè nặng trong lòng như lập tức biến mất, có người giúp cậu, không phải không ai giúp cậu!

"Tại sao em luôn dễ dàng vui vẻ như vậy, còn dễ dàng tin tưởng tôi, lỡ như tôi chỉ lợi dụng em thì sao?" Nghi vấn này từ lúc ban đầu hai người quen biết, Sở Hàm vẫn luôn nghĩ không rõ, nhưng nhìn Mục Tiểu Khả vui vẻ, anh cũng không khỏi cười rộ lên theo.

"Bởi vì thầy là người đáng giá để em tin tưởng, em có thể có cái gì cho thầy lợi dụng chứ?"

Vẻ mặt Mục Tiểu Khả ngây ngô thành thật, nhưng cậu không có nửa điểm ngụy trang, cậu thật sự không tin Sở Hàm sẽ tổn thương cậu, cậu cũng có giá trị để Sở Hàm lợi dụng mà. Đến nỗi tại sao Sở Hàm luôn đối xử tốt với cậu, trước kia cậu còn có chút hoài nghi, nhưng sau đó biết Sở Hàm cũng bị Vinh gia nhằm vào, loại cảm giác đồng bệnh tương liên này trực tiếp đánh tan những hoài nghi bé nhỏ không đáng kể đó.

Sở Hàm bất đắc dĩ lắc đầu, "Thật sự sợ rằng ngày nào đó em bị người ta bán đi mất."

Buổi chiều gần năm giờ, show thời trang bắt đầu, Mục Tiểu Khả đi theo Sở Hàm vào lối đi cho người bình thường, mà cách đó một trăm mét trái phải chính là các ngôi sao nổi tiếng trên thảm đỏ.

Sở Hàm đang muốn mang theo Mục Tiểu Khả tiến vào, không nghĩ tới Mục Tiểu Khả đang nhìn xung quanh thảm đỏ, nhìn đến ngây người.

Sở Hàm búng một cái lên đầu cậu, "Muốn đi xem đại minh tinh sao?"

Mục Tiểu Khả gật đầu, nhưng mà nơi đó đều bị vây lại, sao có thể đến đó chứ?

"Chúng ta liền đi xem." Sở Hàm cười kéo tay Mục Tiểu Khả chạy tới.

Mục Tiểu Khả còn không chưa kịp phản ứng lại, đã bị lôi kéo chạy ở trong gió lạnh, nhìn bóng dáng Sở Hàm, Mục Tiểu Khả đột nhiên cười rộ lên, cảnh tượng này cậu còn chưa từng trải qua!

Sở Hàn dẫm Mục Tiểu Khả chui vào nhóm phóng viên ngoài hàng rào, bên cạnh còn có một số fan được đưa vào, hai người Mục Tiểu Khả trà trộn vô rõ ràng không giống phóng viên lẫn fan, Sở Hàm mặc chính trang mà Mục Tiểu Khả mặc áo lông vũ quần jean giày thể thao, nhìn còn giống vị thành niên, tổ hợp hai người thế này nhìn sao cũng thấy khác thường.

Nhưng hai người có giá trị nhan sắc đều cao hơn những người xung quanh, không ít fan đang chờ thần tượng quay đầu chụp lén hai người. Một cô gái còn đánh bạo tiến đến gần, "Anh ơi, các anh là tới làm gì vậy, chẳng lẽ các anh tới xem mỹ nữ sao?"

Mục Tiểu Khả sửng sốt, Sở Hàm liền cười. Sở Hàm lôi kéo Mục Tiểu Khả tiến vào trong lòng ngực mình, miễn cho cậu bị người ta đè ép, sau đó đối bắt đầu nói hươu nói vượn với cô gái kia: "Đúng vậy, tới xem mỹ nữ."

Mục Tiểu Khả mặt cũng đỏ rồi.

Các minh tinh lục tục tới thảm đỏ, các mỹ nữ đua nhau khoe sắc khoe sắc, mắt Mục Tiểu Khả vẫn luôn dính ở trên người bọn họ không dời, di động chụp không ngừng. 

Sau đó không lâu, Sở Hàm mang theo cậu từ trong đám người đi ra, nhưng Mục Tiểu Khả còn đang đùa nghịch với những tấm ảnh vừa chụp xong, Sở Hàm có chút hụt hẫng, "Thật sự thích những mỹ nhân đó sao?"

Mục Tiểu Khả gật đầu, nhưng ngay sau đó lại lập tức lắc đầu, "Trang phục hôm nay họ mặc đều rất đẹp! Em phải về nghiên cứu thôi!"

Sở Hàm nghe giải thích xong, trừng mắt.

"Một lát nữa có thứ cho em xem!" Dứt lời thì kéo cậu đi!

Hai người tìm được chỗ ngồi trong nội trường như cung điện dài dằng dặc, Mục Tiểu Khả ngạc nhiên khi họ ngồi ở hàng ghế đầu của sàn diễn, chỗ này chẳng phải nên dành cho các nhân vật máu mặt và ngôi sao sao?

Cậu mở to mắt tràn ngập nghi hoặc, mà Sở Hàm liếc mắt một cái là có thể rõ ràng, "Nhờ Lâm Quân lo liệu đó, không thể nói ra biết không?" Dứt lời nhẹ nhàng nhéo mũi Mục Tiểu Khả.

Qua hai tiếng biểu diễn, điện thoại Mục Tiểu Khả cũng sắp hết pin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro