Chương 4: Tự cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Tiểu Khả không ngừng nghỉ chạy một mạch về nhà, trước tiên tắm rửa bản thân sạch sẽ, cậu không muốn hồi tưởng lại bất kỳ ký ức nào liên quan đến con chó hung ác kia, ký ức quá đau khổ và khủng bố, cậu hận mình không thể chưa từng đến thế giới này, nếu trước nay cậu không hề xuất hiện, thì sẽ không hại chết người khác, sẽ không bị người vũ nhục đến tôn nghiêm cũng không còn.

Nhưng mà khi cậu mở mắt ra, nước ấm vẫn xối ở trên người cậu như cũ, đôi tay cậu vẫn là bất kham, như là dính đầy máu tươi, ô trọc dơ bẩn.

Không, cậu không thể để những bi kịch thảm khốc đó xảy ra lần nữa, ông trời để cậu sống lại một lần, không chỉ để cậu thay đổi vận mệnh của chính mình, cậu còn muốn chuộc tội, cậu muốn ngăn cản những bi kịch đó, cho dù như thế nào, cậu cũng không thể tiếp tục mê man như thế nữa, cậu phải làm gì đó, nhất định phải làm gì đó.

Như là đột nhiên tỉnh ngộ, Mục Tiểu Khả chạy nhanh ra khỏi phòng tắm, cậu bất chấp tóc còn nhỏ nước, sốt ruột tìm kiếm ngăn bí mật trong tủ quần áo.

Cậu muốn cứu lấy mình, cứu lại những người tốt bị cậu làm liên lụy, bước đầu tiên chính là phải có năng lực tồn tại, năng lực đường đường chính chính tự mình sống sót.

Cậu không có vẻ đẹp mỹ mạo của anh, không có trường tụ thiện vũ của anh, vẫn chỉ là một người tàn tật không có cách vào so với người bình thường, cậu biết dựa vào mình không dễ dàng, nhưng là dù như thế, cậu cũng đều phải thử làm.

Theo ký ức mơ hồ, rốt cuộc cậu cũng tìm thấy quyển bút ký được cất giữ.

Đây là di sản quý giá nhất mà mẹ cậu để lại.

Không biết khi nào, Mục Tiểu Khả bị người đánh thức, mở mắt nhìn lại, là ba cậu. Ba Mục Tiểu Khả cau mày xem cậu, lộ ra một tia quan tâm hiếm thấy, "Tại sao chăn cũng không đắp mà ngủ rồi, còn ôm sách?"

Mục Tiểu Khả sửng sốt, trong lòng ngũ vị tạp trần, đây không phải sách, là bút ký quan trọng nhất của mẹ lúc sinh thời, nhưng ba cậu lại không nhận ra, cậu thật sự rất muốn hỏi ba mình, rốt cuộc ba đối đãi với người vợ đã chết của mình như thế nào, bà ở trong lòng ông đáng giá bao nhiêu?

Nhưng cậu không thể hỏi, cũng không dám hỏi.

Cậu nhẹ nhàng đặt quyển bút ký xuống dưới gối, sau đó làm ngôn ngữ ký hiệu nói với ba rằng mình không có việc gì.

Lúc này, cửa phòng lại mở ra, bước vào chính là Mục Giai...Còn có Vinh Ngạn Triết!

Mục Tiểu Khả liền sởn tóc gáy, ánh mắt Vinh Ngạn Triết lãnh khốc ghim trên người cậu, cậu cảm thấy vừa lạnh vừa đau, không chỉ như vậy, Phó Gia Uân cũng tới.

Ba người bọn họ đứng chung một chỗ, đủ để cho Mục Tiểu Khả kinh hồn khiếp vía.

"Tiểu Khả thế nào rồi, ban ngày em làm anh Ngạn Triết và mấy vị khách sợ lắm đó." Mục Giai quan tâm nhìn cậu, trực tiếp ngồi xuống giường muốn kéo tay cậu.

Mục Tiểu Khả phản ứng lại trước và né tránh, hành động này làm cho những người bên cạnh cảm thấy bất ngờ, hoặc là nói, là làm cho bọn họ rất phẫn nộ.

Mục Tiểu Khả biết mình trốn tránh sẽ xảy ra điều gì, chỉ là cậu vẫn là muốn trốn, cậu không muốn thân cận với anh trai mình, cậu sợ hãi, ngoại trừ Vinh Ngạn Triết, người cậu sợ nhất đó là anh trai mình.

Anh trai cậu rất thông minh, sớm biết Mục Tiểu Khả thích Phó Gia Uân, Mục Tiểu Khả còn nhớ rõ Phó Gia Uân đã từng nói qua, sở dĩ hắn thường xuyên tới chăm sóc Mục Tiểu Khả đều là bởi vì Mục Giai thỉnh cầu. Trong mắt người ngoài, Mục Giai chính là người được anh trai săn sóc cẩn thận, làm hết thảy tựa hồ chỉ vì tác hợp em trai cùng với người em trai thích, nhưng này đó mặt ngoài hiện tượng phải có cái tiền đề, Phó Gia Uân cũng không có thích Mục Giai.

Nhưng mà Phó Gia Uân thích Mục Giai, ở trong mắt Phó Gia Uân trong mắt, Mục Giai ấm áp lương thiên, rộng lượng đến mức có thể nhường người thương, để người mình thích tới chăm sóc em trai tàn tật mình thương tiếc. Mà tên em trai này lại cố tình không biết cảm ơn, si tâm vọng tưởng, ghen tị hẹp hòi, Phó Gia Uân càng bị Mục Giai yêu cầu trông nom tên em trai kia, trong lòng lại càng chán ghét tiểu nhân này.

Trước kia vẫn là Mục Tiểu Khả non nớt không nhìn ra những điều này, cậu chỉ biết mình thích người anh trai lớn Phó Gia Uân, nhưng mà anh lớn lại không muốn nhìn cậu. Cậu chỉ có thể liều mạng làm một chút chuyện ấu trĩ để hấp dẫn sự chú ý của anh lớn, hoàn toàn không thể nghĩ được chuyện mình làm, ở trong mắt hắn quả thực chính là tội không thể tha.

Phó Gia Uân càng ngày càng ghét bỏ cậu, mãi cho đến khi cậu lên đại học, thấy được Phó Gia Uân ôm anh trai mình hôn lấy, anh trai cậu mới nói rõ cho cậu biết.

Chờ khi hiểu rõ dụng tâm hiểm ác của Mục Giai, cậu vừa ủy khuất lại vừa phẫn nộ, đi tìm Phó Gia Uân giải thích, muốn chọc lủng sự đê tiện của ca ca trước mặt người trong lòng , kết quả chỉ đổi lấy ánh mắt khinh miệt và chán ghét của Phó Gia Uân, cậu còn nhớ rõ lúc ấy Phó Gia Uân nói: "Cậu tâm cơ tiểu nhân như thế, sao xứng với sự quan tâm của cậu ấy đối với cậu?"

Chuyện sau đó...Chuyện sau đó đại khái chính là tiểu nhân đê tiện bị mọi người vạch trần, mà Vinh Ngạn Triết lại chấp nhận cậu, đứa trẻ bị ghét bỏ này, trong nhóm bạn, ai cũng đều khen Vinh Ngạn Triết thật tốt bụng.

Sau đó, mặc dù là cậu đã chết, anh trai cậu cũng nói: "Đều là nó sai, không trách được bất kỳ ai."

"Tiểu Khả...Em trách anh sao?" Giọng nói của Mục Giai từ trong hiện thực truyền đến, bừng tỉnh Mục Tiểu Khả đang bị hãm trong ký ức.

Mục Tiểu Khả nghe được lời này cực kỳ sợ hãi, lại tới nữa, lại tới nữa...Cậu hoảng loạn mà cuộn tròn lại, ngoại trừ lời xin lỗi từ ngôn ngữ ký hiệu của người câm, cái gì cậu cũng không làm được.

Ở đây chân chính có thể hiểu ngôn ngữ của người câm chỉ có ba cậu, nhưng mà ba cậu cũng đã rất lâu không rồi không còn nhìn đến cậu nữa.

"Đủ rồi!" Vinh Ngạn Triết đột nhiên thấp giọng rống lên một câu.

Trái tim Mục Tiểu Khả sắp nhảy ra ngoài, Vinh Ngạn Triết tức giận...

"Cậu ta đã sắp tắt thở đến nơi mọi người không nhìn thấy sao? Xin lỗi, chú Mục, bọn con đến nhầm lúc rồi, cáo từ."

Mục Tiểu Khả ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Vinh Ngạn Triết, trong mắt hắn vẫn sự khinh miệt xen lẫn ghét bỏ, Mục Tiểu Khả nhẹ thở phào một hơi, thật tốt quá, Vinh Ngạn Triết quang minh chính đại mà chán ghét cậu, thật tốt quá.

Còn Phó Gia Uân, cậu không dám nhìn, cậu biết mình không xứng, cũng không dám có bất kỳ liên hệ gì cùng với Phó Gia Uân nữa.

Nhưng mà Mục Tiểu Khả còn chưa kịp vui sướng, thế cho nên Vinh Ngạn Triết còn chưa đi đã cảm giác được hơi thở nhẹ nhõm kia, Vinh Ngạn Triết lại không vui, muốn phát tác trở lại, nhưng ngại ba Mục Giai ở đây. Đi lên nhìn Phó Gia Uân liếc mắt một cái, Phó Gia Uân cũng là biểu cảm không thể tưởng tượng được như vậy.

Sau khi người ngoài rời đi, Mục Hướng Dương nhìn hai đứa con trai của mình, ông không thể không thừa nhận con trai nhỏ lại không thể nói lần nữa làm cảm giác áy náy bị vùi lấp đã lâu nay lại bị khai quật lần nữa. Hiện giờ con trai lớn đã thay con trai nhỏ trở thành người thừa kế của Mục gia dưới sự cam chịu của mọi người, trong giới bạn bè nhà họ Mục đã không còn người lại đi so đo xuất thân của người con trai lớn nữa, ngược lại là phê bình kín đáo đối với người con trai bị tàn tật.

Không có ai xem trọng tương lai của Mục Tiểu Khả, một đứa trẻ ngay cả nói cũng nói không rõ về sau có thể nuôi sống chính mình cũng đã là hạnh phúc lắm rồi, sao còn hy vọng xa vời rằng nó có thể mang tới tiền tài cho gia đình được? Cho nên sau khi Mục Tiểu Khả dần dần khôi phục khả năng nói, Mục Hướng Dương cũng trở nên phiền chán đứa con trai có chút ồn ào lại ưa được mọi người vây quanh này.

Khi Mục Tiểu Khả lại xảy ra chuyện lần nữa, không khỏi gợi lên cho Mục Hướng Dương hồi ức về sự cố năm đó. Vốn dĩ Mục Tiểu Khả không phải bị câm bẩm sinh, là bởi Mục Tiểu Khả bị đối thủ kinh doanh của Mục Hướng Dương bắt cóc tạo thành chấn thương tâm lý nghiêm trọng,i dẫn tới tâm lý tính bị câm.

Hiện giờ bệnh cũ của Mục Tiểu Khả tái phát, khẳng định là bởi vì gặp chuyện gì đó, kẻ làm cha như ông thật là thất trách.

"Tiểu Giai, đừng quấy rầy Tiểu Khả nghỉ ngơi, hôm nay con cũng mệt rồi, đi rửa mặt nghỉ ngơi đi." Mục Hướng Dương vẫy vẫy tay, Mục Giai kinh ngạc, nhưng vẫn không làm trái ý cha mình, "Con biết rồi, vậy con ra ngoài trước, Tiểu Khả, em nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Mục Tiểu Khả không có ngẩng đầu, cậu không muốn ngẩng đầu, hiện tại ngẩng đầu làm bộ thân cận đối phương cũng không thể đền bù cho việc cậu mới lẩn tránh Mục Giai, đơn giản làm bộ ngây thơ ngu dốt không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, Mục Giai muốn trách tội cũng không thể nói gì, dù sao anh trai cậu chưa bao giờ có tình anh em ruột thịt chân chính.

Sau khi Mục Giai đi ra ngoài, Mục Hướng Dương nhẹ nhàng sờ sờ đầu Mục Tiểu Khả, "Con...Ăn cơm tối chưa?"

Mục Tiểu Khả nhẹ nhàng lắc đầu, Mục Hướng Dương vội vàng bảo dì giúp việc trong bếp nấu cơm.

Mục Tiểu Khả nhìn bóng dáng ba rời đi, tầm mắt cậu lại mơ hồ lần nữa, cậu không biết thì ra cũng từng có lúc ba quan tâm săn sóc cậu, nhưng đối với cậu mà nói, sự quan tâm đã xa xôi đến mức khó có thể nhớ tới. Nếu mẹ cậu còn trên đời, có phải cuộc sống của cậu sẽ không phải như bây giờ hay không?

Cậu âm thầm sờ quyển bút ký dưới gối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro