Chương 48: Uống rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không quá hai ngày, Vinh Ngạn Triết gửi tin nhắn cho Mục Tiểu Khả, "Tôi đã được thông qua phỏng vấn rồi."

Mục Tiểu Khả bắt đầu cuộc sống của học sinh lớp mười hai, nhìn đến tin nhắn này của Vinh Ngạn Triết, cậu càng an lòng, "Chúc mừng anh."

Rất nhanh Vinh Ngạn Triết đã phản hồi lại, "Em hy vọng tôi ra nước ngoài đến như vậy sao?"

Vinh Ngạn Triết nói như vậy, hiển nhiên là đã nghi ngờ ý đồ Mục Tiểu Khả khuyên hắn đi du học, cậu nhìn thấy điều này cũng có hơi hoảng loạn, không biết tại sao Vinh Ngạn Triết lại hỏi như vậy, chẳng lẽ hắn không tính ở lại du học sao?

Mục Tiểu Khả lại sợ rằng mình chọc thủng hoài nghi của Vinh Ngạn Triết, chỉ có thể vội vàng trả lời: "Anh thật sự không thích du học sao?"

Vinh Ngạn Triết nói thẳngkhông thích.

"Gần đây tôi luôn mơ thấy mấy thứ kỳ quái, mọi thứ xảy ra trong mơ đều đang cảnh cáo tôi, không thể cách xa em."

Mục Tiểu Khả nghe xong, bất an trong lòng đột nhiên dâng lên, vội hỏi: "Mơ gì vậy?"

"Không thể nói rõ, nhưng mà nó đang nhắc nhở tôi, nếu tôi rời khỏi em, em sẽ đi mất."

Mục Tiểu Khả nắm chặt di động, chẳng lẽ Vinh Ngạn Triết đã biết gì rồi?

Nhưng hắn có thể biết dược gì chứ, biết sự tồn tại của Sở Hàm hay là biết suy nghĩ trong lòng Mục Tiểu Khả?

"Mục Tiểu Khả, em vẫn luôn cách xa tôi, nếu tôi ra nước ngoài du học, có phải ngay cả bóng dáng em tôi cũng không thể nhìn thấy không?"

Mục Tiểu Khả tự hỏi hồi lâu mới hồi phục: "Tôi không hiểu anh đang nói gì, hiện tại tôi chỉ muốn chuẩn bị thi đại học thật tốt. " Mục Tiểu Khả nói như vậy là đang đánh cược, nếu Vinh Ngạn Triết thật sự có hảo cảm với cậu, như vậy thật đáng thương, hiện tại chỉ cậu có thể đi con đường thi đại học này, nếu Vinh Ngạn Triết chỉ vì ham muốn nhất thời muốn chinh phục Mục Tiểu Khả mà đến trêu chọc cậu, như vậy cũng nên biết thời gian tiếp theo của cậu đều sẽ bận về việc thi đại học, không cần bận tâm đến chuyện gì khác, mặc dù hắn tới tìm Mục Tiểu Khả tính sổ, cũng không hợp lý.

Rốt cuộc Vinh Ngạn Triết trầm mặc, mặc kệ hắn là vì cái gì.

Cuộc sống lớp mười hai rất bận rộn, mấy cuộc thi lớn thi nhỏ không ngừng, tốc độ học nhanh hơn rất nhiều so với lớp mười một, vô số công việc che trời lấp đất bay tới.

Một ngày Mục Tiểu Khả cơ hồ học đến mười tám tiếng, từ buổi sáng sáu giờ tới tối mười hai giờ, thời gian còn lại chỉ đủ để ăn cơm và ngủ.

Nhưng mà, mỗi ngày trước khi đi ngủ bạn học nhỏ đều tìm anh trai lớn gọi điện muốn chúc ngủ ngon.

Sở Hàm cũng đã có thói quen giữa trưa sẽ tiếp máy của Mục Tiểu Khả, ngày nào không thấy ngược lại sẽ lo lắng.

Quả nhiên, đúng giờ cuộc gọi video lại tới, Sở Hàm nhìn thấy Mục Tiểu Khả nằm trong ổ chăn, mắt sắp mở không lên, trái tim Sở Hàm cũng mềm đi, anh không tự giác được mà nhỏ giọng, "Hôm nay vất vả rồi, mau ngủ đi."

Mục Tiểu Khả vội vàng mở to hai mứt, mạnh mẽ lắc đầu, nỗ lực nhìn màn hình điện thoại di động gõ chữ, "Anh Sở Hàm, ngày hôm nay của anh có tốt không?"

Sở Hàm cười, "Tốt, nhìn thấy em liền tốt, tâm tình của anh rất vui." Sở Hàm không nói lời trong lòng của mình, nguyên nhân anh vui vẻ chính là cậu nhóc đáng yêu nằm trên giường nhìn đến mê hoặc, nỗ lực trợn tròn mắt cũng phải nhìn anh.

Bạn nhỏ đáng yêu như vậy, ai nhìn thấy mà không vui chứ?

"Ngoan nào, đi ngủ đi, em cứ cố chịu như vậy, anh đau lòng lắm."

Mục Tiểu Khả đỏ mắt và trốn vào trong chắn, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn cho người ta nhìn.

"Vậy em ngủ đây, chào anh Sở Hàm."

"Bye bye."

Dày vò đến cỡ nào, ngày thi đại học cũng tới.

Ngày thi đầu tiên, Mục Tiểu Khả đứng ở trước cửa xác nhận ba lần thẻ căn cước, giấy dự thi, bút thước đầy đủ mới yên tâm ra ngoài.

Khoảnh khắc mở cửa, Mục Tiểu Khả không ngờ có thể nhìn thấy người mà mình ngày đêm suy nghĩ đến!

Sở Hàm cười dang rộng cánh tay, đón cậu nhóc đáng yêu nhào vào trong ngực.

Mục Tiểu Khả liền nhanh chóng nhào vào trong ngực Sở Hàm, trong lòng kích động đến thét chói tai, Sở Hàm về rồi, Sở Hàm về rồi!

"Cục cưng ngoan, anh Sở Hàm đưa em đến trường thi, được không?"

Mục Tiểu Khả gật đầu!

Sở Hàm đẩy hành lý vào trong cửa, lại kiểm tra cặp sách giúp Mục Tiểu Khả một lần nữa, sau đó ôm lấy cậu cùng nhau ra cửa.

Vận khí của Mục Tiểu Khả rất tốt, địa điểm thi ở chính trường học của mình, vài phút sau hai người liến đến cổng trườn. Các thí sinh xếp thành hàng bước vào.

Sở Hàm nhìn về phía Mục Tiểu Khả, Mục Tiểu Khả cũng nhìn anh, Sở Hàm nắm lấy tay cậu, "Không vội vàng không hoảng loạn, tin tưởng vào chính mình, thi cho tốt."

Mục Tiểu Khả nắm lấy tay Sở Hàm, học sinh trước khi thi luôn mê tín, hoặc là nắm tay giáo viên, hoặc là nắm tay học bá, Mục Tiểu Khả đã là học bá của các bạn cùng lứa tuổi, không thể nắm tay chính mình, vậy đại học thần gần ngay trước mắt chính là Sở Hàm!

Sở Hàm không biết tâm tư của Mục Tiểu Khả, lại kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Mục Tiểu Khả nắm lấy tay anh!

Trong lòng Sở Hàm vừa động, nâng đầu cậu lên mà nhẹ nhàng hôn một nụ hôn chuồn chuồn lướt giữa mày cậu, "Cố lên!"

Mục Tiểu Khả ngây ngẩn cả người, giơ thay nhẹ chạm vào giữa mày theo bản năng, chẳng lẽ là bùa hộ mệnh là học thần cho cậu sao!

Mục Tiểu Khả cười, làm thủ ngữ, "Em sẽ cố gắng!"

Thời gian làm bài thi thật sự trôi qua rất nhanh, nhưng Mục Tiểu Khả làm bài rất vui vẻ, bởi vì đề bài cậu đều biết làm, môn văn thì cậu đã luyện qua dạng đề này, đại khái là được học thần phù hộ.

Sau khi thi xong ra ngoài, học thần đặc biệt của cậu còn đang ở cửa chờ cậu!

Cậu tiến lên kéo tay học thần, hận không thể hôn một cái, anh Sở Hàm thật quá tuyệt vờ!

Sở Hàm thấy cậu như vậy, đột nhiên hiểu ra cậu có ý gì, chẳng lẽ xem anh thành chân Phật, kiểm tra một lần thì ôm một lần sao?

Giữa trưa hai người về nhà ăn cơm, ăn rất đơn giản, bởi vì Mục Tiểu Khả nhỡ kỹ lời giáo viên nói, mấy ngày thi tất cả phải như cũ, làm việc nghỉ ngơi và uống đều không thể làm gì khác lạ.

Sở Hàm nhìn chằm chằm cậu ăn cơm xong lại nhìn chằm chằm cậu ngủ trưa, nhưng Sở Hàm lệch múi giờ tương đối vất vả.

Mấy môn thi tiếp theo, Mục Tiểu Khả đều đến sờ sờ anh trai học thần đáng yêu, thi xong thì ôm cảm ơn.

Hai ngày thi cực kỳ thuận lợi, Mục Tiểu Khả thi xong, cả người nét mặt tỏa sáng, những thí sinh khác cũng như thế, tựa như chú chim thoát khỏi lồng sắt, ngay cả túi đựng giấy tờ cũng muốn ném đi.

Tối hôm thi xong, Sở Hàm đưa Mục Tiểu Khả ra ngoài ăn cơm, Sở Hàm đặt bàn tại tầng cao nhất của một khách sạn bên bờ sông.

Dường như Mục Tiểu Khả chưa từng tới nơi như thế này, bàn của họ ở bên cửa sổ, cúi đầu có thể thấy du thuyền rực rỡ sắc màu trên sông, còn có cảnh đêm huy hoàng bên bờ sông bên kia.

Trên tất cả bàn ăn đều có giá cắm nến, đều là bàn hai người, hiển nhiên là địa điểm tuyệt vời để các cặp đôi hẹn hò.

Nhưng Mục Tiểu Khả không nghĩ nhiều như vậy, chỉ ngây ngốc nhìn cảnh đêm mỹ lệ bên ngoài, trong lòng vui vẻ lại kích động.

Sở Hàm chống cắm ngồi ở đối diện nhìn cậu, bộ dáng kia của bạn nhỏ khiến Sở Hàm rất thích, "Có vui không?"

Mục Tiểu Khả gật đầu!

Đời trước Mục Tiểu Khả luôn tràn ngập ảo tưởng đối với tình yêu, ảo tưởng mình có thể trở thành bạn đời với anh trai nhà bên yêu thầm đã lâu, đi khắp nơi có khung cảnh đẹp đẽ lãng mạng. Mặc dù sau khi chết tâm, cũng nghĩ mình có thể có cuộc sống mới với chồng mình, nhưng mà người kia lại nhốt cậu lại, đừng nói tới hẹn hò ở nơi xa xỉ như vậy, ngay cả ra cửa cũng trở thành mộng tưởng suốt đời của cậu.

Mà hiện tại, cậu chưa bao giờ nghĩ đến ảo tưởng không thực tế này, càng không yêu cầu quá mức như vậy đối với người khác, nhưng mà Sở Hàm lại dẫn cậu tới đây.

Cậu không tha mà di chuyển ánh mắt từ cửa sổ tới, nhưng ánh mắt Sở Hàm vẫn luôn dừng ở trên người cậu, tầm mắt cậu vừa chuyển qua liền bốn mắt nhìn nhau, Mục Tiểu Khả có chút nhịn không được muốn khóc.

"Làm sao vậy?" Sở Hàm mềm giọng hỏi.

Mục Tiểu Khả cười lắc đầu, "Em cảm thấy rất vui!"

"Nhìn ra rồi, nhìn ra bên ngoài cũng không muốn quay đầu lại, ném anh ở một bên."

Mục Tiểu Khả vội vàng giải thích: "Em không có bỏ anh, em cảm ơn anh còn không kịp nữa!"

"Cảm ơn cái gì, cảm ơn hai ngày nay cho em mê tín dị doan sờ tay sao?"

Mục Tiểu Khả đỏ mặt, không nghĩ rằng chút tâm tư nhỏ kia của mình đều bị nhìn thấy, "Mê tín chỗ nào chứ, đây là ám chỉ tâm lý! Hơn nữa có tác dụng rất lớn! Mỗi ngày em thi đều rất thoải mái!"

Sở Hàm giơ tay qua véo gương mặt cậu, "Tiểu tử thúi."

Mục Tiểu Khả cười né tránh, "Lần này anh trở về bao lâu, có thể tốt nghiệp chưa, em cũng tốt nghiệp rồi, anh còn không thể tốt nghiệp sao?"

Sở Hàm bất đắc dĩ lắc đầu, "Khả năng còn thêm nửa năm nữa, em chờ anh thêm một chút."

Mục Tiểu Khả chu chu môi, làm thủ ngữ, "Vậy được, chờ anh."

"Tiên sinh, có thể lên đồ ăn chưa ạ?"

Người phụ vụ tới đây, nhẹ giọng nhắc nhỏ bọn họ.

Sở Hàm gật đầu, "Mang lên đi."

Sở Hàm gọi một bàn đầy đủ, từ đồ ăn đến đồ ngọt cho Mục Tiểu Khả ăn từng chút một.

Mục Tiểu Khả gật đầu, ăn xong bụng căng muốn chết.

"Uống chút rượu không?"

Mục Tiểu Khả sửng sốt, hình như cậu còn chưa từng uống qua rượu đâu.

"Chưa từng uống sao?"

Mục Tiểu Khả gật đầu.

Sở Hàm liền xúi giục cậu: "Có muốn thử không, thử chút rượu vang đỏ?"

Ánh mắt Mục Tiểu Khả sáng lên, gật đầu.

Người phục vụ liền bưng rượu lên, đổ chút rượu cho hai người, tiến lên nhắc nhở Mục Tiểu Khả một câu: "Trẻ vị thành niên tốt nhất vẫn không nên uống rượu."

Mục Tiểu Khả đỏ mặt, làm thủ ngữ: "Tôi đã thành niên rồi!" Cái này chọc Sở Hàm cười ra tiếng, người phục vụ mê hoặc, Sở Hàm cười nói: "Em trai nhà tôi đã thành niên rồi, yên tâm đi."

Người phục vụ xấu hổ mà sờ sờ đầu, xoay người rời đi.

Sở Hàm nâng ly rượu lên, "Cụng một cái đi."

Mục Tiểu Khả vội vàng học theo, giơ ly rượu lên. Sở Hàm cười nói: "Chúc mừng bạn học Tiểu Khả đã kết thúc kỳ thi đại học một cách thuận lợi, lại cầu cho bạn học Tiểu Khả có kết quả thi thật tốt."

Mục Tiểu Khả cười chạm ly với anh, trong lòng yên lặng ước nguyện: Hy vọng Sở Hàm luôn gặp chuyện tốt đẹp!"

Mục Tiểu Khả nâng ly rượu vang đỏ lên, chậm rãi lắc ly, cậu cẩn thận dùng đầu lưỡi nếm mọt thút, đầu tiên là một vị ngọt nảy lên, sau đó là một chút cay xót, nhưng chút cay xót này không đáng kể so với vị ngọt.

Sở Hàm vừa uống vừa quan sát biểu tình của Mục Tiểu Khả, thấy cậu uống rượu vui vẻ, liền biết mình chọn đúng loại rượu ngọt có nồng độ cồn thấp rồi.

Cuối cùng, Mục Tiểu Khả trở nên tham lam.

Mục Tiểu Khả hơi say được Sở Hàm cõng rời khỏi nhà ăn, tới lầu một của khách sạn, Mục Tiểu Khả nhìn thấy cảnh đêm bên bờ sông đối diện, khỏi khỏi cảm thán thành phố thật thật đẹp, cậu vỗ vỗ bả vai Sở Hàm, chỉ vào bờ sông.

Sở Hàm quay đầu nhìn lại, một chút đã hiểu ý Mục Tiểu Khả, cõng cậu băng qua đường cái đến bên bờ sông.

Gió đêm mùa hè thổi lên mặt rất thoải mái, Mục Tiểu Khả say rượu mà quên mất mình đang làm gì, không tự giác ôm chặt lấy Sở Hàm, cọ cọ ở trên vai anh, khoảnh khắc này thật sự rất thoải mái.

Sở Hàm nghiêng đầu nhìn cậu, trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười lần nữa. Khi ở bên Mục Tiểu Khả, anh luôn vui vẻ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro