Chương 11 Sư phụ thích ta sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng thượng bị ám sát, ngay khi tin tức Lục Thanh Tắc vì bảo vệ Hoàng Thượng mà bị thường vừa truyền tới, Trần Tiểu Đao đã bay đến ngoài hoàng thành, nhưng vì không có thẻ ngà nên không thể tự tiện tiến cung, mỗi ngày chỉ có thể đỏ mắt chờ mong được cầu kiến, nhiều ngày qua phần lớn thời gian đều ngồi canh ở ngoài cung.

Cũng may thủ lĩnh của Cấm quân cùng nó quen thuộc hơn một chút, trong ca trực thấy nó ngồi xổm ở bên ngoài vô cùng đáng thương nên mới tốt bụng tiết lộ một chút tin tức, tính mạng Lục Thanh Tắc không gặp nguy hiểm khiến nó yên tâm hơn.

Có lẽ trong cung có thích khách, còn hỗn loạn nên bệ hạ mới không cho nó tiến cung?

Khi Trần Tiểu Đao đang nhàm chán đếm kiến trên mặt đất, Trường Thuận đã đến mời nó.

Rui* cung thành cao được bao phủ bởi ngói xanh, cung điện cao lớn uy nghiêm san sát nối tiếp nhau, khí thế trầm tĩnh.

(*Rui là một trong những bộ phận quan trọng tạo nên khung xương chịu lực cho mái ngói)

Trần Tiểu Đao vốn dĩ rất có hứng thú, nhưng nó lại lo lắng cho Lục Thanh Tắc nên cũng không hứng thú nhìn xem, lén lút lấy bạc ra đưa cho vị công công đang dẫn đường: "Vị công công này, xin hỏi công tử nhà ta thế nào rồi?"

Thái độ của tiểu hoàng đế đối với Lục Thanh Tắc rõ như ban ngày, Trường Thuận sao dám nhận đồ từ người Lục phủ, tít mắt cười đẩy bạc về: "Trần quản gia yên tâm, Lục đại nhân đã tỉnh rồi."

Trần Tiểu Đạo hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Chờ đến Càn Thanh cung, tiến vào noãn các, nhìn thấy Lục Thanh Tắc sắc mặt tái nhợt ngồi ở mép giường, hốc mắt Trần Tiểu Đao vẫn đỏ lên một chút, bất chấp xông đến ôm lấy thắt lưng Lục Thanh Tắc oa oa khóc lớn: "Công tử! Sao ngài lại xui xẻo đến như vậy oa, mỗi lần tiến cung đều xảy ra chuyện, ta lo lắng chết mất!"

...Lời phàn nàn này của ngươi quả thật rất sắc bén.

Tâm tình Lục Thanh Tắc phức tạp suy nghĩ.

Y bị đụng vào một chút, liên lụy đến miệng vết thương, âm thầm rít một tiếng, nhưng không biểu hiện ra bên ngoài, dở khóc dở cười sờ đầu thiếu niên, thở dài nói: "Được rồi, bây giờ không phải đã ổn rồi sao?"

Trần Tiểu Đao đang định nói tiếp thì bên cạnh truyền đến giọng nói lạnh lùng, nghe có vẻ không lớn tuổi lắm: "Ngươi làm động đến vết thương của sư phụ."

Trần Tiểu Đao giật mình, buông Lục Thanh Tắc ra, lùi lại phía sau vài bước mới chú ý đến thiếu niên nhỏ đang ngồi ở gần đó, tuổi tuy nhỏ nhưng khí thế kinh người.

Đây có lẽ là vị hoàng đế trong truyền thuyết?

Trần Tiểu Đao vội vàng quỳ xuống: "Thảo dân tham kiến bệ hạ, vừa rồi quá kích động, thỉnh bệ hạ đừng trách tội."

Ninh Quyện vừa rồi không nói chuyện, chỉ nhìn Trần Tiểu Đao, âm thầm so sánh.

Ngoại hình bình thường, nhìn cũng ngu ngốc, chắc chắn không thể so được với hắn.

Mãi cho đến khi Trần Tiểu Đao nhào vào trong lòng Lục Thanh Tắc, mới khiến hắn có chút bực bội.

Lục Thanh Tắc còn sờ đầu nó!

Hắn đi đến bên cạnh Lục Thanh Tắc, ôm lấy cánh tay Lục Thanh Tắc, cẩn thận giữ lấy: "Sư phụ có đau không? Vết thương có phải bị nứt ra rồi hay không, có muốn gọi thái y đến xem không?"

Trần Tiểu Đao bị phớt lờ, nhạy bén cảm thấy chút kỳ lạ.

Có phải nó bị ảo giác hay không, tiểu bệ hạ sao lại có vẻ như... có ý kiến với nó?

Lục Thanh Tắc xua tay: "Không yếu ớt đến như vậy, nhanh để Tiểu Đao đứng lên đi."

Tiểu hoàng đế mím môi dưới, không quá thiện ý liếc nhìn Trần Tiểu Đao, nhàn nhạt nói: "Bình thân, nể mặt sư phụ nên không so đo với ngươi."

Xem ra quả nhiên là ảo giác, chỉ là hoàng gia quá nhiều quy củ.

Trần Tiểu Đao cũng không tiếp tục nghĩ nhiều, lại đứng dậy cẩn thận dò hỏi.

Nó đã lo lắng mấy ngày nay, ngủ nghỉ không ngon, dưới mắt cũng có chút quầng thâm, Lục Thanh Tắc sờ đầu đứa nhỏ này: "Ta ở trong cung có thể xảy ra chuyện gì được, ngươi trở về nghỉ ngơi cho thật tốt đi."

Trần Tiểu Đao lẩm bẩm: "Vết thương này của ngài còn không phải bị ở trong cung."

Ninh Quyện đột nhiên cảm thấy trong lòng như vừa bị đâm một đao, mơ hồ có chút ủ rũ.

Lục Thanh Tắc vội vàng an ủi: "Không phải vấn đề của bệ hạ."

Sắc mặt Ninh Quyện càng tệ hơn.

Sư phụ thân thiết gọi quản gia này là Tiểu Đao, lại gọi hắn là bệ hạ!

Trần Tiểu Đao ban đầu còn có việc, vốn muốn đợi tiểu hoàng đế rời đi rồi mới nói, không ngờ sau khi trò chuyện hồi lâu, tiểu hoàng đế vẫn dính ở bên cạnh Lục Thanh Tắc, đành phải ám chỉ với Lục Thanh Tắc: "Đúng rồi, chuyện công tử giao trước khi tiến cung, ta cũng đã hoàn thành."

Lục Thanh Tắc vừa nghe đã hiểu, nghĩ đến đây là lễ vật y đặc biệt chuẩn bị để gây bất ngờ cho tiểu hoàng đế, tốt nhất là tránh đi trước.

Nghĩ nghĩ liền quay đầu, vẻ mặt ôn hòa nói: "Thần đã hôn mê nhiều ngày, bài tập của bệ hạ đã làm xong chưa?"

Ninh Quyện lại bị đâm một đao.

Có chuyện gì mà hắn không thể biết? Vậy mà còn muốn tránh hắn để nói.

Chính là dù cho không tình nguyện đến đâu, bị đôi mắt ôn hòa sáng ngời của Lục Thanh Tắc nhìn chăm chú, hắn vẫn xê dịch một chút, chậm rì đứng lên, hạ giọng nói: "Các ngươi nói chuyện trước, ta đến thư phòng."

Nói, còn trộm ngước mắt lên, lộ ra vẻ mặt đáng thương, ý đồ khiến cho Lục Thanh Tắc mềm lòng, lại hồi tâm chuyển ý.

......

Sao trông lại đáng thương như một chú cún nhỏ bị rơi xuống nước vậy?

Lục Thanh Tắc không nhịn được sờ vào đầu hắn, tiểu hoàng đế tính tình cứng cỏi, nhưng tóc lại rất mềm mại: "Đi đi."

Mùi máu tươi trên người y đều đã được tẩy sạch, chỉ còn lại mùi hoa mai quen thuộc và mùi thuốc đắng, bị sờ soạng đầu, Ninh Quyện rất hưởng thụ, nhưng vẫn có chút không vui, từng bước lưu luyến rời khỏi noãn các.

Không còn người nào khác, Trần Tiểu Đao cuối cùng cũng không còn lúng túng nữa, cúi xuống, mặt nhăn nhó nói: "Trong cung này quy củ cũng nhiều quá, công tử, ngài chịu khổ nhiều rồi."

Lục Thanh Tắc bật cười: "Lời này của ngươi đừng nói trước mặt những người khác―― Phạm đại nhân đi bốc thuốc?"

Trần Tiểu Đao gật đầu: "Ngày trước, ta dựa theo phân phó của công tử, mua thuốc mà hắn cần đưa cho hắn, Phạm đại nhân thập phần cảm kích, nếu không phải công tử đang ở trong cung, hắn đã sớm đến cửa bái tạ."

Lục Thanh Tắc mỉm cười: "Làm tốt lắm."

"Vậy công tử, ngài vẫn muốn tiếp tục ở lại trong cung sao? Ở đây cũng không thể gặp được Phạm đại nhân."

Ninh Tông hiện tại đã bị nhốt lại, ốc còn không mang nổi mình ốc, cũng không cần được Càn Thanh cung bảo hộ nữa.

Lục Thanh Tắc ậm ừ một tiếng: "Ta sẽ nói với bệ hạ một tiếng."

Không ngờ đến, việc Lục Thanh Tắc muốn hồi phủ bị Ninh Quyện từ chối.

Ninh Quyện thấy y vẫn đang đi trên mặt đất, sắc mặt rất khó coi, đỡ y ngồi xuống, lần nữa nhắc lại: "Không được."

Lục Thanh Tắc: "Nhưng Thục Vương tạm thời không còn uy hiếp, ta ở đây sẽ quấy rầy bệ hạ..."

Ninh Quyện ngắt lời y: "Sư phụ cũng biết, Thục Vương chỉ là 'tạm thời' không còn uy hiếp, hắn rất nhanh sẽ được Hình Bộ thả ra, lần này chúng ta đã hoàn toàn đắc tội hắn, sư phụ ở bên ngoài quá nguy hiểm."

Nói xong, lại rũ mắt xuống, lộ ra vẻ cô đơn: "Hơn nữa Càn Thanh cung lớn như vậy, lại chỉ có một mình ta, sư phụ làm sao có thể quấy rầy ta được."

Lục Thanh Tắc bị bộ dáng nhỏ bé đáng thương này đánh trúng.

Nhóc con một mình ở trong cung, cũng rất hốt hoảng lo sợ đi?

Hơn nữa Ninh Quyện nói cũng không sai, trước khi Ninh Tông rời kinh, chỉ sợ sẽ không ngăn được, trước mắt ở lại trong cung vẫn là an toàn nhất.

Nếu cơ thể này lại bị chém thêm lần nữa, chỉ e là cũng hoàn toàn kết thúc rồi, y bị ám ảnh bởi bóng ma của cái chết ở đời trước, đối với tính mạng của mình vẫn tương đối cẩn thận.

Lục Thanh Tắc bị thuyết phục: "Được rồi, vậy ta đi nói với Tiểu Đao một tiếng."

Ninh Quyện vốn dĩ vui mừng vì hai chữ trước, nhưng khi nghe được câu sau, lại cảm thấy rất khó chịu, nén giận nói: "Ta đỡ ngươi."

Lục Thanh Tắc sau khi ra ngoài một chuyến liền thay đổi chủ ý, Trần Tiểu Đao muốn nói lại thôi, dưới ánh nhìn lạnh lùng và thờ ơ của tiểu hoàng đế, chỉ có thể luôn miệng dặn dò Lục Thanh Tắc chú ý sức khỏe, mới lưu luyến mà rời đi.

Trường Thuận mang thuốc đã nấu xong tới, Ninh Quyện đích thân tiếp nhận, muốn dùng việc đút thuốc để cải thiện mối quan hệ.

Lục Thanh Tắc không chú ý đến dục vọng của tiểu hoàng đế, y bóp mũi và nhắm mắt lại, một hơi uống cạn, động tác thập phần thuần thục.

Ninh Quyện: "......"

Tỉnh lại liền lăn lộn như vậy một hồi, tinh thần Lục Thanh Tắc đã có chút mệt, sau khi uống thuốc xong cơn buồn ngủ lại không ngừng ập đến, Ninh Quyện thấy vậy, đỡ y nằm sấp xuống, tri kỷ đắp chăn cho y: "Sư phụ yên tâm ngủ đi, sẽ không có người quấy rầy nữa."

So sánh thái độ của tiểu hoàng đế trước đây và bây giờ, Lục Thanh Tắc trong lòng cảm thán một tiếng, nhưng thật sự không còn sức lực để trêu chọc cái gì, lông mi chớp chớp, liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Một giấc này đặc biệt dài, khi nhắm mắt lại sắc trời bên ngoài vẫn còn sáng, khi mơ mơ màng màng tỉnh dậy, bên ngoài một mảnh im ắng, có lẽ đã là buổi tối.

Trước khi mở mắt, y đã cảm thấy khát nước, đang muốn giãy giụa một chút, đứng dậy đi tìm nước uống, lại cảm thấy có thứ gì đó đè mình lại, hơi hơi lạnh, cẩn thận kiểm tra hơi thở của y.

Lục Thanh Tắc: "......"

Đối với một người bình thường, lúc này không sợ đến mức bỏ chạy ngay tại chỗ đã tốt rồi.

Y mở mí mắt khô khốc, hơi thở vẫn đều đều nên người bên mép giường cũng không phát hiện ra y đã tỉnh lại.

Đó là một bóng người nho nhỏ đang cúi xuống, Lục Thanh Tắc vừa nhìn là biết đó là ai.

Sau một hồi im lặng, Lục Thanh Tắc buồn cười hỏi: "Bệ hạ, làm (bài tập) xong rồi sao?"

Y bất ngờ lên tiếng, Ninh Quyện sợ đến mức da đầu nổ tung, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, nhưng gần như không phát ra tiếng..

Ngay sau đó mới bình tĩnh lại: "Sư phụ tỉnh lại khi nào?"

"Vừa tỉnh dậy, nhìn thấy bệ hạ lén lút ở bên cạnh giường của ta." Lục Thanh Tắc không biết nên khóc hay cười, "Ta nói bệ hạ, hơn nửa đêm rồi, ngươi không ngủ ngon ở tẩm điện của mình mà chạy đến phòng ta để làm gì?"

Ninh Quyện mím môi, đợi một lát mới thấp giọng đáp: "Ta sợ sư phụ đã chết rồi."

Năm lên năm tuổi, mẫu thân chính là trong giấc ngủ rời khỏi hắn.

Hắn một giấc tỉnh dậy, Tĩnh tần đã không còn thở nữa.

Giọng nói Ninh Quyện rất bình tĩnh, Lục Thanh Tắc nghe vậy trong lòng lại cảm thấy khó chịu, duỗi tay kéo hắn lại, lúc này mới nhận ra cả người tiểu hoàng đế đều lạnh buốt, sờ thêm lần nữa, chỉ mặc một cái áo ngủ.

Lục Thanh Tắc thở dài, dịch vào trong giường: "Không chết được, đây cũng sống không được tốt ―― lên đây nhanh lên, cũng không sợ dính phong hàn!"

Tuy rằng trong phòng có đốt chậu than, nhưng không ấm áp bằng địa long, ban đêm chỉ mặc mỗi áo ngủ đi loanh quanh chắc chắn sẽ lạnh.

Ninh Quyện dè đặt ba giây, sau đó lọc cọc một tiếng chui vào trong chăn, bị mùi hoa mai ấm áp bao bọc.

Những ngày Lục Thanh Tắc hôn mê kia, hắn vẫn luôn ngủ ở bên cạnh Lục Thanh Tắc, để có thể tùy thời kiểm tra hơi thở của Lục Thanh Tắc, xác nhận y còn sống.

Người này trông giống như được làm bằng tuyết, chỉ cần dãi nắng dầm mưa một chút, dường như sẽ vô thanh vô tức mà biến mất.

Hôm nay về ngủ một mình, hắn ngược lại trằn trọc mãi không ngủ được, thế nào cũng phải tới nhìn một cái mới có thể yên tâm.

Lục Thanh Tắc ngủ một giấc, bây giờ cũng không buồn ngủ nữa: "Bệ hạ..."

Ninh Quyện đột ngột nói: "Quả Quả."

Lục Thanh Tắc sửng sốt: "Cái gì?"

Ninh Quyện nằm bên cạnh y cuộn mình thành một quả bóng nhỏ, nhỏ giọng nói: "Nhũ danh của ta, mẫu phi gọi ta như vậy."

Hắn cũng muốn được Lục Thanh Tắc gọi giống như Trần Tiểu Đao, thân mật mà gọi hắn.

Hơn nữa càng muốn thân mật hơn.

Đứa nhỏ này sinh ra trong hoàng thất, khi còn nhỏ đã ăn qua không ít khổ, ham muốn được sưởi ấm có lẽ càng mạnh mẽ hơn người bình thường đi.

Lục Thanh Tắc trong lòng mềm mại, thanh âm cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Vậy khi không có người ngoài, ta sẽ gọi bệ hạ như vậy, có được không?"

Ninh Quả Quả.

Không ngờ bạo quân còn có nhũ danh đáng yêu như vậy, trong nguyên tác lại không được nhắc tới.

Ninh Quyện biết y lúc này nhất định đang mỉm cười rất ấm áp, mở to mắt, muốn trong bóng tối nhìn thấy Lục Thanh Tắc cười, đáng tiếc chỉ có thể thấy được một đường nét mơ hồ, thấp giọng đáp lại: "Sư phụ bây giờ đã có thể gọi ta như vậy."

"Được, Quả Quả." Lục Thanh Tắc lại cười nói, "Ngươi có phải đang làm nũng với sư phụ không?"

Ninh Quyện do dự một chút rồi im lặng.

Mấy ngày trước, hắn còn ở trước mặt Lục Thanh Tắc dõng dạc nói câu "Trẫm không bao giờ làm nũng."

Lục Thanh Tắc đoán được sự quẫn bách của cậu nhóc, thấp giọng cười, không trêu hắn nữa: "Ngươi vẫn là một đứa trẻ, có quyền được làm nũng, không cần gò bó ở trước mặt ta."

Màn đêm lặng lẽ trôi qua rất lâu, y mới nghe được Ninh Quyện "ừm" một tiếng, giọng nói có chút không ổn định, như thể đang run rẩy.
.
Lục Thanh Tắc thay vào đó vỗ vỗ lưng hắn, dỗ dành nói: "Ngủ đi."

Ninh Quyện hồi lâu không lên tiếng, Lục Thanh Tắc còn tưởng rằng hắn đã ngủ rồi, lại nhắm mắt lại, lúc sắp chìm vào giấc ngủ, đột nhiên bên tai lại truyền đến một câu: "Sư phụ thích ta sao?"

Có chút ngượng ngùng, lại rất xấu hổ hỏi.

Lục Thanh Tắc không nghĩ tới bạo quân trẻ tuổi sẽ hỏi đến loại vấn đề này, không khỏi mỉm cười nói: "Đương nhiên."

Không ngờ câu tiếp theo của tiểu hoàng đế lại là: "Vậy sư phụ có thích Trần Tiểu Đao không?"

......

Lục Thanh Tắc mở mắt ra, nhướng mày: "Thích."

Đều là đứa trẻ ngoan của y.

Ninh Quyện ngẫm lại mọi việc ban ngày, liền cảm thấy rất tủi thân: "Sư phụ có phải thích Trần Tiểu Đao hơn một chút hay không?"

Trong lòng không nhịn được nói: "Mau lên, nói thích ta hơn đi!

Lục Thanh Tắc trầm ngâm một lát: "Không, ta đối xử bình đẳng."

Ninh Quyện: "......"
------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:

Ninh Quả Quả: Trần Tiểu Đao vẫn còn sống, nhưng trong lòng ta, nó đã chết.

(@Ttradaosatac)



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro