Chương 22 Đến hoàng lăng thuyết phục liệt tổ liệt tông trước đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Thanh Tắc mặt đầy chân thành: "Sao có thể?"

Diễn xong rồi, mới nhớ tới mặt đang nạ đeo trên mặt, Trình Văn Ngang không thể nhìn thấy vẻ chân thành y thể hiện, chỉ có thể tiếc nuối thu lại kỹ năng diễn xuất của mình, nghiêm túc nói: "Ta chỉ đang làm hết sức mình, Trình đại nhân hẳn là có thể hiểu, chỉ có lòng kính trọng vô tận đối với tổ tiên tiền bối, mới có thể vẽ được những bản vẽ hoàn hảo."

Trình Văn Ngang hoàn toàn không thể hiểu.

Hắn phẫn nộ nói: "Vậy ngươi cho rằng bản đầu tiên có thể, sao không nói sớm!"

Uổng công hắn quên ăn quên ngủ chuyên tâm vẽ bản vẽ mới!

Lục Thanh Tắc nghiêng đầu, vô tội nói: "Có lẽ bởi vì bản đầu tiên còn có chút không hoàn mỹ, ngươi xem, chỗ này cần lớn hơn một chút, nhô ra một chút, chỗ đó cần dời sang bên phải một chút."

Trình Văn Ngang nổi giận đùng đùng cầm lấy bản vẽ, trở về tiếp tục sửa lại.

Trần Tiểu Đao ở bên cạnh nhịn cười đến mức khó chịu, người vừa rời đi, cuối cùng cũng không kiêng nể gì mà bật cười thành tiếng: "Trình đại nhân này bình thường thích ở trước mặt công tử châm chọc như vậy, cũng xem như là một bài học dành cho hắn."

Lục Thanh Tắc cảm thấy hành vi bên A của mình quá mức thiếu đánh, nhàn nhã cầm chén trà, vớt vớt vụn trà: "Kỳ thật ta cũng không muốn như vậy."

Ai bảo Trình Văn Ngang tình cờ đụng vào đấy.

Trần Tiểu Đao ngồi xuống bên cạnh Lục Thanh Tắc, tùy tiện rót cho mình một chén trà, uống xong một ngụm, bị đắng đến mặt nhăn mày nhó: "Xì... công tử, sắp tới sinh nhật của bệ hạ rồi, có phải ngài lại định ở trong cung thêm mấy ngày nữa không?"

Nó đã quen rồi, hoặc là Lục Thanh Tắc bị tìm mọi cách mời vào trong cung, hoặc là hoàng đế bệ hạ đích thân lẻn tới Lục phủ.

Lục Thanh Tắc đẩy trà bánh trước mặt tới trước mặt Trần Tiểu Đao, cởi mặt nạ xuống, mỉm cười gật đầu: "Việc trong phủ sẽ giao cho ngươi."

Mặc dù đã quen nhìn mặt Lục Thanh Tắc, Trần Tiểu Đao vẫn có chút không dám nhìn thẳng, gãi gãi sau đầu.

Công tử nhà nó lớn lên đẹp như vậy, rõ ràng nên là người được các cô nương hoan nghênh nhất kinh thành, nhưng tin đồn bên ngoài ngày càng trở nên thái quá, ban đầu nói rằng khuôn mặt Lục Thanh Tắc bị thương nên mới đeo mặt nạ, sau này đồn Lục Thanh Tắc trời sinh xấu xí, mặt mũi hung tợn có thể dọa khóc trẻ em, mới luôn đeo mặt nạ, không để lộ bộ mặt thật của mình cho người khác.

Cô nương nhà ai nghe xong tin đồn đó, nào còn cảm giác hứng thú đối với công tử?

Trần Tiểu Đao than thở, vì hôn nhân đại sự của Lục Thanh Tắc mà lo đến rụng tóc.

Dưới sự cố ý trì hoãn của Lục Thanh Tắc, Công Bộ tiến triển chậm rãi, việc sửa chữa hoàng lăng còn chưa bắt đầu thì sinh nhật mười bảy tuổi của Ninh Quyển đã đến trước.

Ngày mười sáu tháng năm, kinh thành trời nắng đẹp, trong cung bố trí yến tiệc, mời tất cả quan viên và gia quyến đến dự tiệc.

Tình hình ở Giang Hữu không rõ, nhưng không trì hoãn Tết Càn Nguyên náo nhiệt của mọi người.

Lục Thanh Tắc và tất cả các quan viên, chờ đợi yến tiệc khi vừa tiến cung.

Quần thần trong triều đại khái chia thành ba loại, Vệ Đảng, Đảng của tiểu hoàng đế và gió chiều nào theo chiều đó, Vệ Đảng và Hoàng Đảng ranh giới rõ ràng, Hoàng đảng nhìn như có số lượng ít, Lục Thanh Tắc vừa xuất hiện ở ngoài cửa cung, đã có một vài đại thần quen thuộc tiến tới chào hỏi, nhỏ giọng thảo luận các loại tin đồn gần đây ở Yến Kinh.

Phạm Hưng Ngôn khoan thai đến muộn một bước, thấy mọi người đang thảo luận sôi nổi, liền miễn cưỡng nén lại lời nói của mình, trên mặt nở nụ cười ngây ngô, trông có vẻ muốn nói lại thôi.

Lục Thanh Tắc liếc hắn một cái: "Phạm huynh sao vậy? Muốn nói gì thì cứ nói, cần gì phải kiềm chế."

Dáng vẻ tươi cười của Phạm Hưng Ngôn không kìm chế được mà mở rộng, nụ cười càng thêm ngu đần: "Cũng không có gì, chỉ là... ta sắp được làm cha!"

Mọi người lập tức phá lên cười: "Chúc mừng nha Phạm huynh!"

Lục Thanh Tắc cũng cười rộ lên, thật tâm thật ý nói vài lời chúc mừng, che đậy dưới chiếc mặt nạ, y chỉ lộ ra đường quai hàm rõ ràng và khóe môi hồng nhạt, nhưng cũng đủ hấp dẫn người khác.

Mọi người không khỏi có chút đáng tiếc: Lúc trước Lục thái phó cũng là một thiếu niên vô cùng tuấn tú, nếu như mặt không bị thương, làm sao đến bây giờ vẫn không lấy được vợ?

Chủ đề bất tri bất giác từ Phạm Hưng Ngôn rơi xuống trên người Lục Thanh Tắc, có chút thận trọng: "Lục huynh dự định khi nào thì cưới vợ sinh con?"

"..." Chuyện này thì liên quan gì đến ta chứ?

Quả Quả, mượn ngươi dùng một chút.

Lục Thanh Tắc mỉm cười nói: "Ta là sư phụ của bệ hạ, bệ hạ chưa trưởng thành, quốc gia đại sự ở phía trước, sao dám suy xét đến vấn đề cá nhân."

Mọi người đều rất cảm động: "Lục đại nhân..."

"Ta nghĩ nếu bệ hạ biết được, nhất định cũng sẽ khuyên bảo Lục huynh lập gia đình trước!"

Lục Thanh Tắc nghe xong cảm thấy đau đầu, khóe mắt bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc, vội vàng nói: "Các vị vào trước đi, ta nhìn thấy một người quen, đi chào hỏi một tiếng đã."

Lục Thanh Tắc thoát thân, đi tới một góc hẻo lánh, quay sang người thị vệ đang canh gác ở bên đó, chào hỏi: "Tần công tử."

Tần Viễn An vốn đang thất thần, đột nhiên bị gọi một tiếng, hoảng sợ: "Lục đại nhân!"

Lục Thanh Tắc lại cười nói: "Tần công tử đang suy nghĩ cái gì mà lại xuất thần như vậy."

Lời nói khách sáo kiểu này, nói chung là mơ hồ qua đi, Tần Viễn An sắc mặt lạnh lùng, nhưng lại rất thành thật trả lời: "Một người bạn cũ sinh bệnh nặng, tâm tình buồn bực, hạ quan có chút lo lắng, cũng không phải cố ý lơ là nhiệm vụ."

Lục Thanh Tắc nhướng mày.

Bằng hữu sinh bệnh nặng? Là điều y đang nghĩ đó sao?

Vệ Hạc Vinh và Tần Huy đã sớm đường ai nấy đi, nhưng dường như lại không ảnh hưởng đến cảm tình của hai tiểu bối.

Nếu Vệ Tiều có thể gặp lại bạn cũ, cảm thấy vui vẻ hơn một chút, Vệ Hạc Vinh có lẽ sẽ không ngăn cản.

Lục Thanh Tắc đột nhiên tìm thấy được đột phá, nụ cười trở nên hiền lành hơn, nhưng cũng không tiếp tục nói, chỉ tùy ý nói: "Ta cũng coi như cửu bệnh thành y*, theo ta thấy, sinh bệnh còn bị nhốt trong nhà, tâm tình tất nhiên sẽ cảm thấy buồn bực, bệnh tình cũng khó có thể chuyển biến tốt đẹp. Tần công tử lúc rảnh rỗi, hãy đưa bằng hữu của ngươi đi dạo một chút, có lẽ sẽ tốt hơn đối với người bệnh."
*Cửu bệnh thành y (久病成医) bệnh lâu khỏi khiến bệnh nhân thành bác sĩ

Lục Thanh Tắc năm đó bị Yêm Đảng hãm hại, thiếu chút nữa mất mạng ở thủy lao, mấy năm sau, bệnh tình vẫn luôn tái phát, một thân bệnh cốt* gần như có mùi thuốc, đến bây giờ, cơ thể vẫn đơn bạc như tờ giấy, cứ ba bước lại thở một hơi, nói lời này cũng rất có sức thuyết phục.
*gốc là 一身病骨, nghĩa là xương đau nhức khắp cơ thể

Tần Viễn An nghiêm túc cảm ơn.

Trong lúc làm nhiệm vụ, nếu Tần Viễn An bị người khác phát hiện đang nói chuyện phiếm cũng không ổn, Lục Thanh Tắc không nhiều lời, quay người rời đi.

Ngồi vào chỗ không lâu, Ninh Quyện liền tới.

Mỗi năm sinh nhật đều phải tới một hồi như vậy, Ninh Quyện kỳ thật rất không thích.

Nhưng năm nay lại là ngoại lệ - vào thời gian này của những năm trước, Lục Thanh Tắc còn đau bệnh, phần lớn đều không thể gặp gió, sau khi được hắn đưa vào cung, cũng ngủ quên ở Càn Thanh cung, chờ hắn trở về.

Năm nay sức khỏe của Lục Thanh Tắc tốt hơn rất nhiều, có y tham yến, oa oa liệt táo* phía dưới đều thuận mắt hơn rất nhiều.
*Oa oa liệt táo (歪瓜裂枣) chỉ thứ xấu xí, ghê tởm.

Ngoại trừ Lục Thanh Tắc và một số Các lão được miễn quỳ, tất cả quan viên đều ồn ào quỳ xuống.

Khi đi ngang qua bên cạnh Lục Thanh Tắc, Ninh Quyện nhịn không được lặng lẽ quay đầu nhìn về phía y, bị Lục Thanh Tắc liếc sang một bên, mới cực kỳ oan ức quay đầu lại, đi đến ghế cao phía trên, kêu mọi người bình thân.

Sau đó bá quan dâng tặng lễ vật.

Ngoài ra, còn có phiên vương khắp nơi và nước phụ thuộc dâng tặng lễ vật, thứ Lục Thanh Tắc tặng là một bức tranh do chính mình vẽ, giữa vô số lễ vật chúc mừng rực rỡ, cũng không dễ thấy.

Ninh Quyện rất vui vẻ, lộ ra nụ cười chân tình thực ý* đầu tiên trong đêm nay.
*Chân tình thực ý (真情实意) thành ngữ, có nghĩa là Ngoài tình bạn chân chính

Chúng thần đều nhỏ giọng thảo luận xem ai là người tặng lễ vật độc đáo nhất, một tiếng kêu đột nhiên vang vọng khắp đại điện, cắt ngang tiếng nói của mọi người.

Lập tức khắp nơi truyền đến tiếng thì thầm nhỏ, ngay cả Vệ Hạc Vinh cũng rất hứng thú nhìn qua.

Một chiếc lồng sắt được đẩy vào trong điện, trong lồng là một con chim ưng trắng như tuyết vô cùng xinh đẹp, chỉ có bộ lông trắng và đốm nâu, cho dù có vẻ mệt mỏi, nhưng đôi mắt ưng vẫn cực kỳ sắc bén - lễ quan cũng giới thiệu: "Tam vương tử Thát Đát Ô Lực Hãn, dâng lên một con Hải Đông Thanh*, chúc mừng sinh nhật bệ hạ!"
*Hải Đông Thanh (海东青) là tên tiếng trung của loài Chim Cắt Bắc Cực, là loài lớn nhất trong Chi Cắt, sinh sản ở trên bờ biển Bắc Cực và các đảo ở Bắc Mỹ, châu u, và châu Á.

Lần đầu tiên trong đời Lục Thanh Tắc nhìn thấy một loại động vật được bảo vệ bậc nhất quốc gia còn sống, trong đầu không tự chủ được hiện ra ba chữ: Hình phạt thực sự.

Nhìn thấy Hải Đông Thanh này, Ninh Quyện cũng có chút hứng thú.

Binh Bộ thượng thư ngồi gần Lục Thanh Tắc, trên mặt hiện lên một tia khinh thường: "Thát Đát đã hai năm chưa dâng triều cống, nửa tháng trước Mạc Bắc báo tin thắng trận, Sử đại tướng thân đánh bại Thát Đát, nhóm người Thát Tử này biết được mới đạo trang tôn tử*.
*Đạo trang tôn tử (道装孙子) Đạo sĩ giả làm cháu trai

"Nghe nói lão Thát Đát Khả Hãn ốm nằm liệt giường đã hai năm, hiện tại người nắm quyền là tam vương tử Ô Lực Hãn này, hừ, tên nhóc tóc vàng này, còn không phải bị Sử đại tướng quân đánh đến tè ra quần."

Sau vài trận thì thầm to nhỏ, có người mặt nhăn mày nhó nói: "Nhưng nghe nói đại tướng quân trên chiến trường, dường như bị Thát Tử mưu hại..."

"Với bản lĩnh này của Thát Tử, sao có thể mưu hại được Sử đại tướng quân." Có người lập tức phản bác, "Thời gian biên ải báo tin thắng trận, sẽ không có bất kỳ tin đồn vô căn cứ nào xen vào."

Lục Thanh Tắc cau mày.

Trong nguyên tác Sử đại tướng quân chết vì bệnh, bởi vì bị trúng ám độc, nhưng không tĩnh dưỡng tốt, quanh năm ở Mạc Bắc dẫn binh tác chiến, trên người chồng chất ám bệnh.

Nếu có thể sớm tìm tiểu thế tử trở về, nói không chừng có thể viết lại một chút kết cục của lão tướng quân?

Tặng quà xong, yến hội chính thức bắt đầu.

Tầm mắt Ninh Quyện vẫn như có như không rơi vào người Lục Thanh Tắc, hận không thể lập tức kết thúc yến hội này, để hắn và Lục Thanh Tắc nói chuyện riêng với nhau.

Lục Thanh Tắc bị nhìn chằm chằm đến mức cảm giác như mặt nạ đang bị ăn mòn, lại không tiếng động liếc mắt một cái, ý bảo nhóc con này tập trung.

Khi ánh mắt hai người không tiếng động đảo qua đảo lại, dưới ghế ngồi Hứa Các lão đột nhiên nói: "Bệ hạ hôm nay vừa tròn mười bảy, cũng là lúc cân nhắc đến việc lấp đầy hậu cung, khai chi tán diệp rồi."

Lục Thanh Tắc: "..."

Thật là, hết chuyện hay để nói rồi sao.

Hứa Các lão nói như vậy, không ít đại thần cũng sôi nổi lên tiếng, suy nghĩ trọng tâm gần như đều giống nhau: "Bệ hạ cũng không còn nhỏ, đã đến lúc phải tuyển tú lập hậu rồi."

Bất luận là Vệ Đảng hay là Đảng của hoàng đế, đều hy vong Ninh Quyện sớm lập hậu một chút, lắp đầy người vào hậu cung.

Ninh Quyện theo bản năng liếc nhìn Lục Thanh Tắc, cảm thấy rất khó chịu, mím môi, lạnh lùng nói: "Hoàng lăng cách đây không lâu vừa bị nước mưa xói mòn, ban đêm trẫm nằm mơ thấy tổ tiên khóc lóc răn dạy, trong vòng ba năm không thích hợp để thành hôn, nếu như chư vị có dị nghị thì hãy đến hoàng lăng thuyết phục liệt tổ liệt tông trước đi."

Mọi người khiếp sợ nghẹn lại: "..."

Gì chứ!

Cái này cũng có thể lấy ra được sao?!

Lục Thanh Tắc vốn đang muốn giúp đỡ, nghe vậy thiếu chút nữa cười lớn.

Không hổ là học sinh của y, được y đánh giá cao.

Bị tra tấn vì chỉnh sửa bản vẽ đến hốt hoảng - Trình Văn Ngang: "?"

Tại sao hắn ta lại cảm thấy lời này của bệ hạ, có một loại cảm giác quen thuộc?

--------------------------
Tác giả có lời muốn nói:

Ninh Quả Quả: Cho dù ta có chết, từ đây nhảy xuống, cũng không thành thân lập hậu!

Lục Thanh Tắc: Vỗ tay!!!

Thầy trò trên thế giới đều đen giống nhau (bushi)
---@Ttradaosatac

Hải Đông Thanh:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro