Chương 23 Sư phụ muốn thành thân sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các triều thần bị cách nói gần như vô lại của tiểu hoàng đế làm cho nghẹn đến không thể phản bác.

Bức tường của hoàng lăng bị nước mưa cuốn trôi là sự thật, Ninh Quyện dám đem tổ tiên ra để nói chuyện, bọn họ còn dám nghi ngờ tổ tiên sao?

Trong chốc lát mọi người nhìn nhau, cho dù là Vệ Đảng hay là Hoàng Đảng, tất cả đều rơi vào trầm mặc.

Không khí trong điện nhất thời trở nên kỳ quặc.

Ngược lại là Vệ Hạc Vinh dường như cảm thấy rất thú vị, nghiền ngẫm cười một tiếng, nâng ly về phía Lục Thanh Tắc đã dạy dỗ tốt: “Mấy năm nay Lục thái phó nỗ lực dạy dỗ bệ hạ, nên kính một ly, mời.”

Sức khỏe Lục Thanh Tắc không tốt, không nên động tới thịt và rượu, sắc mặt Ninh Quyện trầm xuống, lập tức muốn nói.

Ánh mắt sắc bén của Lục Thanh Tắc liếc một cái, bảo hắn câm miệng, sau đó quay đầu lại nhìn Vệ Hạc Vinh.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Lục Thanh Tắc đột nhiên sinh ra một loại cảm giác quái dị.

Cứ như, Vệ Hạc Vinh biết rằng y và Ninh Quyện không hề vô hại như vẻ bề ngoài.

Nhưng cảm thấy rất thú vị, giống như mèo vờn chuột, từ trên cao nhìn họ vùng vẫy trong lòng bàn tay mình.

— Vệ Hạc Vinh, ngươi thực sự đã sai lầm rồi.

Đây là bạo quân nhỏ Ninh Quyện trong nguyên tác đã đánh cho nhân vật chính chạy trối chết.

Lục Thanh Tắc âm thầm cong môi, bình tĩnh nâng ly đáp lễ: “Vệ thủ phụ quá lời rồi, ngài đã dốc toàn lực để hỗ trợ bệ hạ, đặc biệt là đem tấu chương về phủ xử lý, Lục mỗ vô cùng cảm động, phải là ta kính ngài một ly mới đúng.”

Một ly rượu lạnh xuống bụng, Lục Thanh Tắc mới nhận ra thân thể này thật sự không nên uống rượu.

Vị cay nồng của rượu xộc thẳng từ dạ dày lên tới cổ họng, hơi nước khiến mặt và cổ đều nóng lên, đầu nặng như rơi vào mây.

Không ngờ tửu lượng của cơ thể này lại kém đến vậy, Lục Thanh Tắc chỉ có thể bình tĩnh ngồi xuống, hơi thở có chút nặng nề.

Y đeo mặt nạ, cũng không ai có thể nhìn ra được sắc mặt y có gì khác biệt.

Cũng may chỉ là cảm giác nóng rát ở dạ dày, ý thức còn chưa mơ hồ, Lục Thanh Tắc lo lắng mình thật sự say, thành thật ngồi tại chỗ không nhúc nhích, uống vài chén trà, cố gắng tỉnh rượu.

Kết quả rượu vẫn chưa tỉnh, trái lại bởi vì uống quá nhiều trà, hơi muốn đi vệ sinh.

Lục Thanh Tắc ra sức chớp mắt, cố gắng kiểm soát chi dưới, đoán chừng có thể cử động bình thường, mới chậm rãi đứng dậy, không có gì bất thường mà hỏi đường tiểu thái giám phía sau, vững vàng rời khỏi đại điện.

Tầm mắt Ninh Quyện vẫn luôn như có như không bao phủ trên người Lục Thanh Tắc, thấy y rời đi, mạnh mẽ đè nén xúc động muốn đi theo, lơ đễnh gõ gõ bàn.

Hắn mệt mỏi khi phải ứng phó với đám triều thần giả tạo lá mặt lá trái này.

Trên đời này chỉ có có Lục Thanh Tắc, mới dùng ánh mắt chân thành, trong sáng và dịu dàng để nhìn hắn.

Tiểu thái giám dẫn đường cho Lục Thanh Tắc, là do Ninh Quyện đặc biệt sắp xếp, đi theo xung quanh, Lục Thanh Tắc đi ra, tiểu thái giám còn đang đợi ở bên ngoài.

Trong đại điện bầu không khí nặng nề, có lúc phải lá mặt lá trái với người khác, Lục Thanh Tắc đầu vẫn có chút nặng trĩu, muốn thanh tỉnh một chút, không vội trở về, xua tay nói: “Ta ở bên ngoài hít thở không khí, ngươi về trước đi.”

Tiểu thái giám cẩn thận nói: “Bệ hạ căn dặn nô tài, phải theo sát bên cạnh đại nhân.”

Có lẽ là sợ Lục Thanh Tắc xảy ra chuyện gì.

Ý nghĩ đầu tiên của Lục Thanh Tắc là “Ở trong cung còn có thể xảy ra chuyện gì”, nghĩ lại, ở trong cung nói không chừng thật sự sẽ xảy ra chuyện, cũng không đuổi người đi, chậm rãi đi dạo.

Chỉ là không hiệu quả lắm.

Đi được một lúc, cảm giác choáng váng không những không biến mất, trái lại men rượu tích lũy dần dần dâng lên.

Đầu óc Lục Thanh Tắc ngày càng mơ hồ, nhất thời không phân biệt được bây giờ là đêm nào, bước đi vẫn vững vàng, phong thái ung dung trầm tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra một chút say rượu nào.

Y mơ màng đứng giữa hoa viên, chắp tay sau lưng nhìn hoa hồng đỏ nở rộ trước mặt, ngẩn người.

Lục thái phó đang trầm tư phân tích thế cục trong triều hiện tại sao?

Tiểu thái giám nín thở, ngưỡng mộ nhìn Lục Thanh Tắc, không dám quấy rầy y.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân đến gần.

Tiểu thái giám có chút võ, nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu lại, trong lòng run lên, cao giọng nhắc nhở: “Nô tài tham kiến Vệ thủ phụ.”

Tư duy của Lục Thanh Tắc chậm lại một nhịp, mới nắm được từ khóa mấu chốt, cảm giác nguy cơ ập đến, đầu óc thoáng chốc tỉnh táo hơn một chút, chắp tay sau lưng chậm rãi quay người lại, quả nhiên nhìn thấy Vệ Hạc Vinh, giả vờ bình tĩnh gật đầu: “Vệ thủ phụ cũng ra ngoài hóng gió sao?”

Người khác không nhìn ra được tình trạng thực sự của Lục Thanh Tắc, Vệ Hạc Vinh ánh mắt lại rất sâu độc, nửa nheo mắt: “Lục đại nhân sức khỏe không tốt, nếu đã say rồi thì không nên gắng gượng.”

Trong lời nói dường như có thâm ý.

Lục Thanh Tắc hơi nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Đa tạ Vệ thủ phụ đã quan tâm, Lục mỗ có tệ đến đâu, kiên trì thêm mấy năm nữa cũng không thành vấn đề.”

Vệ Hạc Vinh trong đại điện cũng bị thuyết phục uống không ít rượu, có lẽ là hơi say, thoạt nhìn cũng không còn ngạo mạn cay nghiệt như ngày thường nữa, không giống như đang tìm phiền toái, trái lại cười: “Cần gì phải có địch ý như vậy.”

Lão gãy một cái lên những hoa hồng đỏ đang nở rộ, khoan thai nói: “Nhìn thấy dáng vẻ này của Lục đại nhân, đúng là khiến người ta hoài niệm quá khứ.”

Quá khứ trước khi làm quan của Vệ Hạc Vinh bị xóa sạch gần như không còn dấu vết, nhưng dựa theo điều tra của Cẩm Y Vệ, năm đó sau khi Vệ Hạc Vinh đậu công danh, đáng lẽ cũng là một quan viên ngay thẳng.

Loại cần cù và tận tâm ngay từ đầu này, sau đó đâu đâu cũng gặp khó khăn, có quá nhiều người trở thành gian thần đại ác, cũng không hiếm lạ.

Lục Thanh Tắc hơi nghiêng đầu: “Ồ, Vệ đại nhân trước đây rất giống với ta sao?”

Vệ Hạc Vinh tránh trả lời: “Cử tử trong thiên hạ, khi thi đậu công danh, ai mà không tràn đầy nhiệt huyết?”

Lục Thanh Tắc bị gió thổi đến nửa người lạnh buốt, trong cổ họng không khỏi ngứa ngáy, ho khan vài tiếng, cảm thấy càng chóng mặt hơn: “Sau đó đã xảy ra chuyện gì?”

Tay Vệ Hạc Vinh đặt trên cành hoa quấn quanh nhau, đột nhiên hơi dùng lực một chút, bẻ gãy nụ hoa diễm lệ.

Hoa hồng đỏ nở nộ lặng lẽ ngượng ngùng, tiểu thái giám nhìn thấy mí mắt giật giật dữ dội.

Lão hời hợt nói: “Không đáng.”

Dứt lời, không nói thêm lời nào nữa, quay người rời đi.

Lục Thanh Tắc xoa xoa thái dương đau nhức, nhớ lại những gì Ninh Quyện đã nói với y trước đó, mười mấy năm trước, trận chiến bi thảm của võ quốc công ở Mạc Bắc.

Là Vệ Hạc Vinh và các quan viên khác, vì Mạc Bắc vận chuyển đến một tia hy vọng sống.

Vệ Hạc Vinh vừa rời đi, tinh thần căng thẳng cũng được thư giãn, men say lại ập đến, xé tan dòng suy nghĩ.

Lục Thanh Tắc gần như không thể phân biệt được đông tây nam bắc, chỉ có thể đầu váng mắt hoa yếu ớt nói: “Cảm phiền, đưa ta đến một cái đình nghỉ ngơi một lát đi.”

Nếu không tìm được nơi để nghỉ ngơi một lát, y sợ mình thật sự sẽ say đến bất tỉnh.

Tiểu thái giám cuối cùng cũng thấy được y không thoải mái lắm, nhanh chóng phản ứng lại, dẫn Lục Thanh Tắc đi vào một con đường rải sỏi khác.

Không ngờ vừa đi được vài bước, lại có người bất ngờ gọi lại: “Lục thái phó!”

…… Lại đến nữa!

Lục Thanh Tắc trong lòng kêu cứu mạng, bối rối nhìn sang, là một nam nhân trung niên trông không quen lắm.

Đối phương chắp tay cười nói: “Lục đại nhân, vừa rồi ở trong điện không có cơ hội chào hỏi, lâu rồi không gặp.”

Trong đầu Lục Thanh Tắc có chút hỗn loạn, nhưng sau khi say y không những không phát điên mà còn rất yên lặng và điềm tĩnh, thậm chí có thể tùy ý giao tiếp với người khác, bình tĩnh “ừm” một tiếng.

Đối phương lại nói rất nhiều lời, Lục Thanh Tắc khó khăn lắng nghe, tựa như đang bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với y, vì thế y khiêm tốn mỉm cười gật đầu.

Cái gì Trạng Nguyên? Nhưng y thật sự là Trạng Nguyên tỉnh.

Đối phương lại khen ngợi con gái của mình: “Vừa rồi trong yến hội, Lục đại nhân có nhìn thấy tiểu nữ không? Tiểu nữ năm nay vừa tròn mười sáu, ha ha, không phải tại hạ khoe khoang, tiểu nữ cầm kỳ thi họa, thành thạo mọi thứ, tướng mạo cũng không tồi…”

Lục Thanh Tắc mắt say lờ mờ, cũng không có ấn tượng gì với vị đại nhân này, càng đừng nói đến ấn tượng với con gái hắn ta, nhưng vẫn nể mặt gật đầu: “Lệnh viện* quả thực dung nhan hơn người.”
*Lệnh viện (令媛) tiếng tôn xưng con gái người khác, chẳng hạn như con gái của ông,..

Được Lục Thanh Tắc khen ngợi, đối phương càng kích động: “Lục đại nhân năm nay đã hai mươi bốn rồi, trong phủ vẫn quạnh quẽ như vậy… Tiểu nữ ở khuê phòng, ngưỡng mộ Lục đại nhân đã lâu, nếu tại hạ có thể kết Tần Tấn chi hảo với Lục đại nhân…”
*Tần Tấn chi hảo (秦晋之好) là một thành ngữ có nguồn gốc từ câu chuyện xưa, chỉ hai nước Tần Tấn nối đời thông hôn, về sau dùng để chỉ mối quan hệ hôn nhân giữa hai họ. Link cho ai muốn tìm hiểu thêm nhe: https://www.chuonghung.com/2023/06/dich-thuat-xui-nen-ke-tan-nguoi-tan-nhu.html

Lục Thanh Tắc bị rượu ảnh hưởng, suy nghĩ có chút trì trệ, lúc này nghe được trọng điểm, mới chợt nhận ra.

Hóa ra là đến đây để thúc giục kết hôn.

Thúc giục học sinh xong giục luôn cả giáo viên, đây là sở hôn giới Đại Tề sao.

Y có chút dở khóc dở cười, đang định từ chối, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Một tầm mắt không biết từ khi nào rơi xuống phía sau, nóng đến mức gần như nhìn xuyên qua người y.

Sau đó trên eo đột nhiên thắt chặt, có người ôm lấy eo y, dùng sức kéo lại.

Vẻ mặt của vị đại thần lải nhải nửa ngày này thay đổi, vội vàng hành lễ: “Vi thần tham kiến bệ hạ.”

A, là Quả Quả sao?

Khóe môi Lục Thanh Tắc nở nụ cười quay đầu lại, tức khắc sửng sốt.

Thiếu niên phía sau có chút không giống với ký ức của y.

Dưới ánh trăng, sáng tối đen xen, tiểu hoàng đế trước mặt y lúc nào cũng giống như một chú chó biết làm nũng, lúc này sắc mặt bị bảo phủ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, khuôn mặt kiêu ngạo tuấn tú lạnh như băng, đường nét căng chặt, đáy mắt phiếm chút tàn bạo.

Như một con sói có thể một ngụm cắn đứt chiếc cổ yếu ớt của kẻ thù, lộ ra móng vuốt và răng nanh sắc nhọn, đầy tính công kích.

Ninh Quyện lạnh tanh nhìn chằm chằm đại thần đối diện đang toát mồ hôi lạnh: “Nói xong chưa?”

Lục Thanh Tắc không hé răng, chờ sau khi vị đại thần kia cuống quýt cáo từ rời đi, mới cau mày khẽ rít lên một tiếng.

Bàn tay quấn quanh trên eo, dùng quá nhiều lực.

Siết y đau quá.

Ninh Quyện lại như không biết, mặt không biểu tình cúi đầu, khuôn mặt hoàn toàn chìm vào trong bóng tối, ngoại trừ một đôi mắt, sắc lạnh như sói, nhẹ nhàng hỏi: “Sư phụ thích thiên kim nhà Chu đại nhân, muốn thành thân sao?”

--@Ttradaosatac

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro