Chương 9 Trẫm không hề làm nũng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơi ấm trong chăn nhanh chóng tiêu tan, cả người Lục Thanh Tắc như bị khóa lại bởi khối sắt lạnh như băng, ngủ cũng không ngon, cả ngày hôm sau tinh thần không được tốt cho lắm, liên tục ho, rất không thích hợp để giảng bài.

Đơn giản đưa ra một số câu hỏi kiểm tra từ đề thi, đến làm một bài kiểm tra nho nhỏ.

Số học ở cổ đại khá bất tiện nên y chỉ đơn giản kết hợp toán học hiện đại vào đó để dạy cho Ninh Quyện, hoàng đế nhỏ lĩnh ngộ rất nhanh, ngay thẳng ngồi vào bàn, viết chữ “chó bò” của mình một cách nghiêm túc.

Trong bữa trưa, Trường Thuận mất tích suốt buổi sáng xuất hiện ở noãn các, vừa bước vào liền nói: “Bệ hạ, nô tài nghe được buổi sáng Thục Vương ở trong phủ nổi giận đùng đùng, nhưng không ai biết tại sao lại như vậy.”

Lục Thanh Tắc ngạc nhiên bưng phô mai hấp đường trước mặt lên, nghe vậy nhướng mày cười: “Ồ, vậy ra những người khác không ai biết hắn đã làm gì?”

Không quá ngạc nhiên nếu việc ngầm vươn một cành ô liu đến sư phụ của hoàng đế bị truyền ra ngoài, chưa kể đến các quan chức ở kinh thành sẽ nói gì mà ngay cả Vệ Hạc Vinh cũng sẽ cảnh giác.

Ninh Tông dù ngu ngốc đến đâu cũng biết hiện tại tốt nhất không nên cùng Vệ Hạc Vinh đối đầu.

Trường Thuận không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng đoán được hẳn là có liên quan đến Lục Thanh Tắc: “Đáng lẽ là như vậy, nghe nói Thục Vương sắp tiến cung nhưng sau khi nhận được tin tức này đã miễn cưỡng nhịn xuống.”

Ninh Quyện lén lút liếc nhìn Lục Thanh Tắc, nhìn y dùng muỗng lăn lộn với chén phô mai kia, ánh mắt lơ đãng mà lướt qua đầu ngón tay y, nghe được âm thanh thì cau mày: “Còn thấy ngon miệng sao?”

Lục Thanh Tắc gõ hai ngón tay lên mặt bàn: “Bệ hạ, tập trung làm kiểm tra, người còn có một câu hỏi lớn chưa viết.”

Mặt Ninh Quyện nhăn lại, vẻ mặt ủ rũ cúi đầu điền vào câu hỏi lớn .

Trường Thuận: “……”

“Nô tài không dám.” Trường Thuận hoảng hốt cho rằng chính mình bị hoa mắt, dùng sức chớp chớp mắt, “Nô tài nghe nói, Tĩnh Vương điện hạ sáng nay sẽ đến kinh thành.”

Lục Thanh Tắc múc hai muỗng phô mai cho vào miệng, hơi nheo mắt thưởng thức, hồi tưởng lại

Con cháu Đại Tề các thế hệ trước đây cành lá phân tán không được tốt, nửa chừng chết non quá nhiều, con cái của Sùng An Đế cũng vậy, quá ít người sống sót, đến cuối cùng chỉ còn lại Ninh Quyện.

Bây giờ, những người có huyết thống thân cận nhất với hoàng thất là Thục Vương Ninh Tông cùng Tĩnh Vương Ninh Cảnh.

So với sắc dục huân tâm*, tâm trí lại thiếu sáng suốt như Ninh Tông, danh tiếng của Tĩnh Vương Ninh Cảnh tốt hơn rất nhiều, nếu không phải mẹ ruột hắn chỉ là một cung nữ ti tiện, Đại Tề lại tôn sùng lập đích không lập hiền**, Sùng An Đế có lẽ sẽ không thể lên nắm quyền dễ dàng như vậy.

(*Sắc dục huân tâm ‘色欲熏心’: Tình dục che mờ con tim.
**Lập đích không lập hiền ‘立嫡不立贤’: hiểu nôm na là ngôi trữ quân nên chọn đích trưởng tử đảm nhiệm thay vì người có đức hạnh, tài năng.)

Nhìn thấy tiểu hoàng đế cau mày, trên khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết xuất hiện vài phần nghiêm túc, Lục Thanh Tắc dùng muỗng gõ nhẹ mép bát: “Bệ hạ đang lo lắng điều gì sao?”

Lông mày Ninh Quyện càng nhíu chặt hơn: “Hai phiên vương hồi kinh, tình hình kinh thành lại đang hỗn loạn, ngươi ngược lại không lo lắng.”

“Có gì phải lo lắng?” Lục Thanh Tắc chậm rãi nói, “Kinh thành là một vũng nước đục mới thích hợp cho chúng ta che giấu năng lực chờ đợi thời cơ, giống như chim hoàng anh ở phía sau.”

Thục Vương chạy nhanh ngàn dặm đến đây, ham muốn đối với ngôi vị hoàng đế rõ như ban ngày, Cảnh Vương nhìn như không tranh không đoạt, làm sao có thể thật sự thờ ơ?

Vệ Hạc Vinh bây giờ chắc hẳn là đang rất đau đầu với hai vị phiên vương này, không có thời gian tìm đến làm phiền y và tiểu hoàng đế.

Nếu còn không tận dụng cơ hội này để nhanh chóng hoàn thành một số công việc thì rất có lỗi với ân sủng của Sùng An Đế trên trời.

Ai nhìn Sùng An Đế, không nói được hai câu thì chết là rất tốt đâu.

Lục Thanh Tắc dáng vẻ bình tĩnh và nhàn nhã, nỗi khó chịu trong lòng Ninh Quyện dường như cũng tan biến, trầm tư gật đầu, đột nhiên lại nghĩ đến điều gì đó, quay đầu hỏi: “Người nọ tối hôm qua đâu?”

Trường Thuận cúi đầu: “Khi đánh đến bản thứ bốn mươi liền tắt thở.”

Ninh Quyện nhàn nhạt ừ một tiếng.

Trong cung mạng sống rẻ hơn cỏ rác, đây là điều hắn hiểu được khi mới năm sáu tuổi.

Nhìn ra thái độ thờ ơ của Ninh Quyển đối với mạng sống con người, Lục Thanh Tắc dùng đầu ngón tay khuấy phô mai.

Y sẽ dạy dỗ tiểu hoàng đế học cách quý trọng tính mạng của người khác, có điều đây không phải lúc động lòng trắc ẩn.

“Thần ăn xong rồi.” Lục Thanh Tắc đặt chén xuống, đứng dậy thu bài thi, “Bệ hạ dùng bữa trưa trước đi, thần xem người trả lời thế nào.”

Trong lúc Lục Thanh Tắc chấm sửa bài thi, xe ngựa của Tĩnh Vương phủ lộc cộc mà tiến vào kinh thành.

Trong xe ngựa là một nam nhân trung niên khuôn mặt nho nhã, hai mắt nhắm lại, nghe người đang quỳ gối trước mặt báo cáo tình hình.

Thuộc hạ đem từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ xảy ra gần đây trong kinh thành báo báo xong, cuối cùng lại bổ sung thêm một câu: “Đúng rồi, hôm qua trên đường đến hoàng cung, Thục Vương chặn đường thái phó của Hoàng thượng giữa đường, hoàng thượng giải vây còn bị Thục vương làm cho mất mặt. Nghe tin từ trong cung truyền ra, hoàng thượng tức giận đến mức cả đêm không ngủ, yêu cầu Lục thái phó ở lại trong cung trốn tránh Thục Vương.”

Nghe vậy, Ninh Cảnh mới mở mắt ra, đáy mắt xẹt qua tia trào phúng rất rõ: “Với tính tình của Lão Tứ, chắc hẳn vị Lục thái phó kia sinh ra cũng không tồi.”

Thuộc hạ nói: “Nghe nói là không tồi, năm Kiến An thứ hai mươi tư được phong làm tiến sĩ, năm ngoái trạng nguyên lang vì đắc tội Yêm Đảng nên bị tống vào thủy lao, sau khi tỉnh lại từ trận cửu tử nhất sinh, bệnh tật ốm yếu, thuộc hạ từ trong phủ hắn nghe được có vẻ như mấy ngày này sống không được tốt, trước khi tiên hoàng lâm chung đã phong hắn làm thái phó của tân hoàng.”

Ninh Cảnh vẻ mặt khó đoán: “Ồ? Nếu là trạng nguyên lang, hẳn là dạy dỗ tiểu bệ hạ cũng không tồi đi.”

“Không có.” Thuộc hạ lắc đầu, “Tân hoàng trước kia sống ở lãnh cung, chưa từng trải qua giáo dưỡng, tiến độ tập viết chậm, bây giờ vẫn còn học《 Luận Ngữ 》.”

Ninh Cảnh sắc mặt thoải mái hơn một chút.

Một ma ốm cộng thêm một tên ngu xuẩn nhỏ, không phải là một mối đe dọa lớn.

Mấu chốt vẫn là Nội các kia, cần phải cẩn trọng khi đối đầu với Vệ Hạc Vinh.

“Vương gia, bây giờ chúng ta nên đi đâu trước?”

Ninh Cảnh vén màn lên, nhìn về hướng hoàng thành, trong mắt hiện lên một tia u ám: “Tiến cung.”

Thời điểm Tĩnh Vương tiến cung tình cờ gặp được Thục Vương, hai người cùng nhau đến gặp tiểu hoàng đế.

Lục Thanh Tắc không khỏi nhớ tới những chữ trên mảnh tơ lụa tối qua, không nhịn được nổi da gà, trước khi người đến liền trốn ở noãn các, cũng không lo lắng Ninh Quyện sẽ không ứng phó được.

Chưa kể bây giờ ở trước mặt người ngoài, trong nguyên tác, giai đoạn đầu khi còn ngủ đông, Ninh Quyện chỉ cần ngụy trang để Vệ Hạc Vinh không thể phát hiện ra, đợi đến khi phản ứng lại thì tiểu hoàng đế cũng đã có thể cùng hắn đối đầu, vừa lộ ra răng nanh liền nhanh chóng và chuẩn xác tàn nhẫn giết hắn chỉ bằng một đòn, đồng thời giết chết cả nhà Vệ Hạc Vinh.

Có những ngưỡng cửa yêu cầu phải giả vờ ngu xuẩn, quá mức ngu ngốc và giả tạo, nhưng phải vừa đủ để không ai có thể phát hiện.

Ninh Quyện có thể nắm bắt được đúng mực.

Ninh Quyện đã không làm cho Lục Thanh Tắc thất vọng.

Trước với sự hỏi thăm thân tình của hai vị hoàng thúc, trả lời một cách tự nhiên nhưng không thiếu đi sự ngốc nghếch, những gì không nên hiểu thì không nghe hiểu, nên bị lừa khỏi tin tức sẽ bị lừa, cuối cùng sẽ lộ ra vẻ mặt trầm ngâm, dường như đang suy nghĩ có phạm sai lầm hay không.

Thoạt nhìn như là một dã hoàng đế chưa từng trải qua giáo dưỡng lớn lên từ lãnh cung.

Ninh Tông chưa từng đặt tiểu hoàng đế vào trong mắt, nhưng gã lại cố kỵ Ninh Cảnh, do dự hồi lâu*, ánh mắt bắt đầu không nhịn được đảo loạn khắp nơi: “Bệ hạ, không phải ngươi để Lục thái phó ở lại trong cung giảng bài sao, sao lại không thấy người?”

(*Câu gốc là 虚与委蛇了半天)

Ninh Cảnh cười ha hả, nương theo động tác cúi đầu uống trà, không dấu vết trợn mắt.

Lại đến nữa.

Gã nhắc đến như vậy, sắc mặt Ninh Quyện trở nên không quá tốt đẹp: “Thái phó cảm thấy không được khỏe, đã nghỉ ngơi rồi.”

Ninh Tông da mặt dày lên: “Ta với Lục thái phó nhất kiến như cố, sức khỏe y không tốt, ta cũng nên đi xem thử, các ngươi cứ nói chuyện, bổn vương đi thăm Lục thái phó một chút.”

Ninh Quyện không nóng không lạnh nói: “Đa tạ lòng tốt của hoàng thúc, chỉ là thái y có dặn dò không nên quấy rầy thái phó nghỉ ngơi.”

Nhớ đến khuôn mặt được nhìn thấy ngày hôm qua, lạnh lùng trong sạch giống như một mảnh tuyết mỏng, khóe mặt lại còn điểm một nốt ruồi lệ quyến rũ…

Trong lòng Ninh Tông vô cùng ngứa ngáy, tặc lưỡi, nhưng vẫn không chịu từ bỏ: “Nghe nói Lục thái phó dạy không được tốt lắm, không bằng như này, ta đề cử cho bệ hạ vài vị đại nho*, bệ hạ để Lục thái phó trao đổi lấy…”

(*Đại nho: Bậc học giả có đạo đức học vấn cực cao)

Ninh Quyện có ý muốn giết người, lồng ngực sôi lên, giọng điệu hoàn toàn trở nên lạnh đi: “Hoàng thúc, Lục thái phó là do tiên hoàng đích thân chỉ điểm cho trẫm, nếu ngươi có dị nghị, không bằng đi gặp tiên hoàng nói chuyện.”

Lời này vừa nói ra, cả phòng đều im lặng.

Quả nhiên vẫn còn là một đứa trẻ, quá thiếu kiên nhẫn.

Thấy Ninh Tông sắc mặt lập tức trở nên khó coi, Ninh Cảnh xem đủ náo nhiệt, ha hả cười nói: “Thục Vương chỉ là đùa một chút, bệ hạ sao phải tức giận. Tứ ca, bệ hạ sốt ruột muốn bảo vệ sư phụ, lời nói có hơi gay gắt, ngươi là trưởng bối hẳn là sẽ không để bụng đi.”

Ninh Tông u ám nhìn chằm chằm vào Ninh Quyện, ngoài cười nhưng trong không cười: “Lục đệ nói đùa, bổn vương sao lại có thể cùng một đứa trẻ so đo.”

Không khí căng thẳng như vậy, đương nhiên không thể tiếp tục hàn huyên được nữa, Ninh Tông cùng Ninh Cảnh lại cùng nhau rời khỏi Càn Thanh cung.

Cơn tức giận của Ninh Quyện lại không hề giảm chút nào.

Không chỉ bởi vì bị Ninh Tông từ trên cao nhìn xuống khinh thường, mà gã còn không chút che giấu mơ ước đến người bên cạnh hắn, dám đề nghị trao đổi!

Cảm giác nhục nhã đến tột độ.

Hiện tại hắn quá yếu ớt, không có quyền lực cũng không có ai trong tay, ngay cả Lục Thanh Tắc cũng không thể bảo vệ tốt.

Quyền thế.

Ninh Quyện gắt gao nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi hai chữ này, đáy mắt hiện lên vẻ thâm hiểm.

Lục Thanh Tắc chợp mắt một lát, dụi mắt đi vào noãn các, nhìn thấy tiểu hoàng đế như muốn nổ tung vì tức giận, nhoe mắt lại: “Trước đó đã nói với người cái gì, đối với quân giả, hỉ nộ không nên thể hiện ra quá rõ ràng.”

Ninh Quyện liếc y một cái: “Nhưng ta đang tức giận.”

“Khi tức giận chỉ cần hít sâu hai lần và kìm nén nó, tình thế sẽ xoay chuyển, quay đầu lại chỉ cần trả lại gấp mười lần.”

Ninh Quyện nghe y, hít sâu hơi lần, hương hoa mai nhàn nhạt và mùi thuốc quyện vào nhau trong không khí bay đến, phiền muộn tích tụ trong lòng quả thực đã tiêu tan đi một chút, nhưng vẫn còn buồn bực: “Chẳng lẽ một khi đã trở thành hoàng đế thì không thể có cảm xúc sao?”

Lục Thanh Tắc thấy hắn đã bình tĩnh lại một chút, không khỏi nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ đang tức giận, lại cười nói: “Đương nhiên là có thể, nhưng còn phải xem trước mặt là ai. Tỷ như ở trước mặt người là thần, muốn cười muốn nháo hay muốn làm nũng đều tùy ý.”

Ninh Quyện né tránh tay y, đối với lời này khịt mũi coi thường: “Trẫm không hề làm nũng.”

Đứa nhỏ này, cho đến bây giờ một tiếng sư phụ cũng chưa từng gọi.

Lục Thanh Tắc âm thầm lắc đầu.

Tìm cơ hội khác để tăng thêm sự tín nhiệm vậy.

Tối đến, Lục Thanh Tắc bị mời vào tẩm điện của Ninh Quyện.

Trong điện bốn góc đều đều có chậu than, ấm áp, trên người tiểu hoàng đế đã thay áo ngủ màu trắng, ngồi trên giường, cẳng chân vô thức lắc lư qua lại, thấy Lục Thanh Tắc đi vào, nâng cằm lên, ý bảo Lục Thanh Tắc nhìn sập La Hán trải đệm dày: “Ngươi ngủ ở đó đi.”

Sập La Hán kia được đặt ngay dưới cửa sổ. Cửa sổ đã được đóng chặt lại, còn dán một lớp giấy để tránh gió lùa.

Tuy rằng có chút hẹp, nhưng dáng người Lục Thanh Tắc mảnh khảnh, ngủ trên sập cũng sẽ không duỗi người.

Dựa vào tính cách biệt nữu của tiểu hoàng đế mà xem, có lẽ tối hôm qua thấy y ở trong ổ chăn lạnh lẽo, nên mới quanh co lòng vòng mà quan tâm y?

Nhưng xét theo tính tình cảnh giác của tiểu hoàng đế, sẽ khó có khả năng cho phép y ngủ cùng một phòng với mình, dù sao thì y vẫn chưa có được sự tín nhiệm hoàn toàn.

Trừ khi…

Lục Thanh Tắc đoán được đáp án: “Ồ, khó trách ban ngày người tức giận như vậy, Ninh Tông lại phát điên?”

Ninh Quyện nặng nề “hừ” một tiếng: “Lục thái phó, Ninh Tông thật sự dám ở giữa đường cướp ngươi đi.”

Đêm qua còn có một kẻ quấy rối, để cho Lục Thanh Tắc ngủ một mình hắn không yên tâm.

Hơn nữa… chắc sẽ rất lạnh.

Hàng mi dài của Ninh Quyện rũ xuống, không muốn thừa nhận bản thân quan tâm đến Lục Thanh Tắc, leo lên giường, đắp chăn cho mình đàng hoàng rồi nhắm mắt lại: “Nếu ngươi dám nghiến răng nói mớ trong lúc ngủ, trẫm sẽ ném ngươi ra ngoài.”

Hung dữ.

Lục Thanh Tắc buồn cười:  “Thần tuân chỉ.”

Đến cùng vẫn ổ của hoàng đế nhỏ, trên sập thoải mái hơn so với chiếc giường tối qua.

Lục Thanh Tắc tối hôm qua không được nghỉ ngơi tốt, tinh thần mệt mỏi, nằm xuống không bao lâu ý thức đã trở nên mơ hồ.

Mơ hồ không biết đã ngủ được bao lâu, Lục Thanh Tắc đột nhiên nghe được một tiếng động rất nhỏ.

Thân thể y yếu ớt, ngủ cũng rất nông, nhưng thường khi tỉnh dậy, phản ứng của cơ thể sẽ chậm hơn vài nhịp, khó khăn mở mắt ra thì nhìn thấy bên ngoài cửa sổ có một vài bóng đen lướt qua.

Bởi vì đúng lúc ngủ bên cửa sổ nên bị y phát hiện.

Lục Thanh Tắc nheo mắt, ý thức được có gì đó không đúng.

Càn Thanh cung nhiều noãn các như vậy, là vì để hoàng thường xuyên thay đổi nơi ở, đề phòng ám sát.

Những người đó thăm dò từ phòng này sang phòng khác.

Y im lặng liếc nhìn một mảnh tối tăm trong phòng, cúi người lặng lẽ bước xuống sập, mò mẫm trong bóng tối muốn đánh thức tiểu hoàng đế đi tìm một nơi để trốn và gọi thị vệ.

Không ngờ y chỉ vừa bước tới mép giường, chốt cửa đã bị cạy mở.

Khoảnh khắc chốt cửa bị mở ra, Ninh Quyển đã cảnh giác mở mắt, còn chưa kịp cử động thì đột nhiên bị người một phen ôm lên, cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng thét chói tai, xen lẫn tiếng kêu thảm thiết: “Thích khách! Có thích khách!”

Thích khách lục soát căn phòng này cũng phát hiện ra hai người, ánh kiếm sắc bén lập tức xuất hiện!

Phản ứng đầu tiên của Ninh Quyện không phải sợ hãi, mà là một mảnh bình tĩnh suy nghĩ: Lại phải bị vứt bỏ phía sau.

Khi Tĩnh Tần mới vừa bị ném vào lãnh cung, thật ra có mang theo một tỳ nữ, nhìn hắn lớn lên, quan hệ cũng không tồi.

Sau này khi Tĩnh Tần vừa chết, không còn sự che chở, người của Hoàng Hậu năm lần bảy lượt tìm đến lãnh cung gây sự, định giết người lớn trước rồi mới giải quyết đến đứa nhỏ như hắn.

Tỳ nữ kia liền bỏ rơi hắn và nương tượng một chủ tử khác.

Đến giờ hắn vẫn còn nhớ rõ ánh mắt chứa đựng cảm giác tội lỗi, tuyệt tình, khiếp đảm và sợ hãi kia, cho nên cũng không muốn nhớ lại quá nhiều, buộc bản thân xóa đi ấn tượng đó.

Nhìn hắn lớn lên mà tình nghĩa còn như thế, Lục Thanh Tắc cùng hắn chỉ mới quen biết hơn một tháng, sinh tử trước mắt, bây giờ cho dù Lục Thanh Tắc có vứt bỏ hắn mà chạy trốn, hắn cũng sẽ không ngạc nhiên chút nào.

Nhưng bàn tay đang ôm hắn không hề có dấu hiệu buông lỏng, thậm chí còn siết chặt hơn vài phần, nhanh nhẹn né tránh một kiếm kia, bỏ chạy ra sau tấm bình phong, hung hăng đá một đá.

Thích khách bị màn ngọc rơi xuống, động tác không khỏi chậm lại, khi lao đến lần nữa, tức khắc đau đớn kêu lên một tiếng.

Hắn bị Lục Thanh Tắc quen thuộc với căn phòng dẫn đến chậu than, không để ý đến dưới chân mà một bước dẫm vào.

Lục Thanh Tắc nhân cơ hồi này thu người lại, lao tới cạnh cửa!

Tuy nhiên bên ngoài cũng là một mớ hỗn loạn, so với trong phòng không an toàn hơn là bao, khoảnh khắc bọn họ lao ra ngoài đã bị chú ý đến.

“Nghe này.” Hơi thở của Lục Thanh Tắc có chút hỗn loạn, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh và nói rất nhanh, “Người trốn trong bụi hoa đi, Cẩm Y Vệ sẽ sớm đến đó, chỉ huy sứ Trịnh Nghiêu của Cẩm Y Vệ là người đáng tin cậy.”

Vừa dứt lời, thích khách trong phòng đã đuổi đến, thích khách trước mặt cũng chém hai cung nhân, cầm kiếm lao đến!

Mắt thấy sắp bị tấn công từ cả hai phía, Trường Thuận không biết đánh ở đâu lao ra theo đường chéo, túm lấy thích khách phía sau, lặp lại chiêu cũ ôm chặt đối phương, hét lên: “Chạy đi!”

Thích khách phía trước xông tới, khoảnh khắc lưỡi kiếm lạnh như tuyết đâm thẳng vào tiểu hoàng đế, Lục Thanh Tắc đột nhiên quay người sang một bên, chặn một kiếm kia.

Cơn đau nhói bùng nổ trong nháy mắt khiến cả người y run lên, tầm mắt đột nhiên trở nên đen kịt, trên tay cũng mất hết sức lực.

Ý thức y có chút loạn, hoàn toàn quên mất ban ngày còn nghĩ tìm cơ hội tăng thêm độ tín nhiệm, cũng đã quên mất trong lòng mình là hoàng đế, chỉ quan tâm đến việc bảo vệ tốt học trò của mình.

Cái mạng thứ hai này cứ như vậy mà đi luôn sao?

(*Câu gốc là “这白来的第二条命要交代出去了吗?”, không biết dịch sao cho đúng nữa;(( )

Ý nghĩ này nhanh chóng lướt qua trong đầu Lục Thanh Tắc, bên tai có chút ồn ào, dường như có ai đó đang chạy đến.

Y bị một đôi bàn tay nhỏ nhắn không dám nhẹ nhàng hay nặng nề ôm lấy, lời nói ngập ngừng mà dồn dập: “Tại sao?”

Đoán được hắn muốn hỏi cái gì, khóe môi Lục Thanh Tắc tái nhợt cong lên, khàn khàn thanh âm nhẹ nhàng mà chậm rãi: “Bởi vì… Ngươi là học trò của ta.”

Cho dù hôm nay không phải là Ninh Quyện, y cũng sẽ không bỏ rơi học trò của mình chạy trốn.

Ninh Quyện sững sờ tại chỗ, nhìn thấy Lục Thanh Tắc chịu đựng đau đớn nhắm mắt lại, đầu óc chợt ong lên một chút: “Sư phụ… sư phụ!”
—---------------------
Tác giả có lời muốn nói:

Lục Thanh Tắc: Mặc dù cuối cùng tôi vẫn bỏ chạy.

Ninh Tuyển: QAQ
(@Ttradaosatac)
—--------------------
Phô mai hấp đường:

Sập La Hán:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro