04 Mất trí nhớ - Bạn trai cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by William_1405

Thương Quyết bận rộn cả ngày đến tận tối mới dọn dẹp xong nhà cửa.

Tầm mười giờ đêm, phòng ngủ cũng tạm coi như có thể ở được. Cậu chạy đi chạy lại suốt một ngày, sau khi tắm xong nằm xuống giường, vừa nhắm mắt lại cơn buồn ngủ lập tức kéo đến.

Nhưng đúng lúc này điện thoại cạnh gối lại vang lên.

Thương Quyết mệt mỏi lướt mắt qua màn hình, là một số lạ trong thành phố.

Thương Quyết bình thường không hay nhận cuộc gọi từ số lạ, nhưng số cùng thành phố có thể là từ trường học.

Suy nghĩ vài giây, cậu vẫn nhấc máy, giọng không giấu được sự mệt mỏi: "A lô?"

Vài giây sau, không rõ đầu dây bên kia nói gì, chân mày Thương Quyết khẽ nhướn lên.

"Tôi và hắn không phải bạn—"

Một chữ "bè" còn chưa kịp nói hết, giọng của cậu bỗng khựng lại.

"... Tai nạn xe?"

*

Thương Quyết vội vã đến bệnh viện, tìm tới phòng cấp cứu.

Cậu không rõ tại sao lại có cuộc gọi từ đồn cảnh sát cho mình, nhưng vì sự việc liên quan đến tính mạng con người, cậu vẫn nhanh chóng ra ngoài bắt một chiếc taxi đến ngay.

Trên đường, Thương Quyết cũng đã nghĩ tới việc có nên báo cho hai người cùng phòng 323 hay không, nhưng cuối cùng lại gạt đi.

Mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, thậm chí cậu còn nghĩ cuộc gọi lúc nãy có thể chỉ là một trò lừa đảo.

Nhưng tất cả suy đoán đều biến mất khi Thương Quyết trông thấy gương mặt quen thuộc và khó ưa trên giường bệnh.

Người nằm trên giường có vẻ không quá nghiêm trọng.

Thương Quyết nhìn hắn từ đầu đến chân một lượt, phát hiện ngoài cái băng trên đầu, dường như hắn không có vết thương nào nghiêm trọng. Biểu cảm của cậu lập tức trở về với dáng vẻ lạnh lùng, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.

"Cậu là người nhà của bệnh nhân à?" Một y tá bước tới hỏi.

"Không phải."

"Thế cậu có quen với bệnh nhân không?"

Thương Quyết miễn cưỡng gật đầu.

"Cậu ta bị nặng không?"

"Có nhiều vết trầy xước, đầu bị va đập. Phải chờ bệnh nhân tỉnh lại mới xác định được tình trạng cụ thể, nhưng không có tổn thương nội tạng."

Y tá nói xong liền ra ngoài liên hệ với phía đồn cảnh sát.

Nửa tiếng sau, hai cảnh sát trẻ đến bệnh viện, hỏi Thương Quyết về thông tin cá nhân và mối quan hệ với Lục Dữ Hành.

"Tôi là bạn học của hắn, chiều nay tôi nhận được cuộc gọi..."

Một cảnh sát trong số đó nhận ra giọng cậu, nói: "Chúng tôi chính là người gọi cho cậu."

Thương Quyết cảm thấy khó hiểu, thật sự không thể hiểu nổi tại sao cảnh sát lại liên lạc với cậu.

Cậu và Lục Dữ Hành chẳng phải thân thích, nói họ là bạn học đã là một cách phóng đại mối quan hệ của bọn họ rồi.

"Người nhà của cậu ta đâu?"

"Chúng tôi đã kiểm tra thông tin người thân của cậu ấy, chỉ có một người anh trai."

Thương Quyết khựng lại.

Cậu không biết nhiều về gia cảnh của Lục Dữ Hành, không ngờ hắn chỉ có một người thân duy nhất.

Hai cảnh sát giải thích tình hình cho cậu, người gây tai nạn đã uống rượu, thần trí không tỉnh táo nên không nhìn rõ đèn giao thông và tông vào người khác. "Chúng tôi đã liên hệ với anh trai của bệnh nhân, nhưng hiện giờ anh ấy đang ở nước ngoài, ngày mai mới về được. Anh ấy cũng nhờ chúng tôi liên lạc với bạn của bệnh nhân để giúp đỡ."

"... Tôi có thể hỏi một câu được không?" Thương Quyết cảm thấy đau đầu, "Sao các anh chắc chắn tôi là bạn của hắn?"

Hai cảnh sát nhìn nhau rồi đưa cho cậu chiếc điện thoại với màn hình vỡ.

Sau khi mở khóa, họ mở danh bạ ra.

Thương Quyết lướt mắt nhìn qua.

Danh bạ của hắn toàn ghi tên đầy đủ, tìm mãi không thấy người thân đâu, chỉ có một cái tên "Đồ ngốc" là nổi bật.

Số điện thoại đó, lại chính là số của Thương Quyết.

"Cậu là người duy nhất được ghi chú đặc biệt, chúng tôi nghĩ quan hệ của hai cậu chắc rất thân thiết."

Tình bạn của con người đôi khi thật kỳ lạ, những người bạn thân thiết nhất thường có những biệt danh khó đỡ nhất trong danh bạ.

"..."

Viên cảnh sát trẻ lại ngước lên nhìn Thương Quyết, phát hiện biểu cảm của cậu lúc này có chút khó hiểu.

"Chúng tôi hiểu lầm rồi sao?"

"Không." Nụ cười của Thương Quyết trở lại trên môi, nhưng nghe ra đầy sự mỉa mai: "Quan hệ của chúng tôi tốt lắm."

"Vậy thì tốt. Nếu được, cậu có thể liên hệ với anh trai của bệnh nhân giúp chúng tôi được không? Anh ấy đã nhờ chúng tôi nhắn cậu chăm sóc bệnh nhân qua đêm."

Thương Quyết im lặng một lúc, rồi nhận nhiệm vụ.

Cậu dùng điện thoại của Lục Dữ Hành gọi cho anh trai hắn, Lục Vân Sanh.

Điện thoại nhanh chóng được bắt máy.

"A lô?"

Giọng nói ở đầu dây bên kia khác hẳn với Lục Dữ Hành, giọng ấm áp và ôn hòa, nhưng ngữ điệu lại lo lắng, run rẩy.

"Chào anh, Lục tiên sinh. Tôi là Thương Quyết, bạn cùng phòng của Lục Dữ Hành."

"Chào em... Thương Quyết phải không? Anh phải tới tối mai mới về nước, tối nay có thể phiền em chăm sóc em trai anh được không?"

Đối với người lớn tuổi, Thương Quyết vẫn giữ sự lễ phép: "Không vấn đề gì ạ."

"Em sẽ chăm sóc cậu ấy đến sáng mai, anh đừng lo lắng quá."

Đầu dây bên kia liên tục cảm ơn cậu.

Cúp máy, Thương Quyết cúi đầu nhìn vào danh bạ trong điện thoại của Lục Dữ Hành, ngắm nghía cái tên chướng mắt của mình một lúc.

Ha, bình thường thì ăn nói có vẻ lịch sự, không bao giờ văng tục, thế mà biệt danh trong điện thoại lại thành thật thế?

Đúng là đồ giả nhân giả nghĩa. Cậu thầm nghĩ.

*

Trong cơn đau âm ỉ ở đầu do va đập, Lục Dữ Hành dần dần tỉnh lại.

Hàng mi dài, đen rậm khẽ rung vài cái, rồi chậm rãi mở ra.

Đôi mắt lơ mơ nhìn trần nhà trước mặt một lúc lâu, đầu óc dường như đang ở trong trạng thái vừa tỉnh ngủ, mơ hồ và hoang mang. Nhưng nó lại khác với việc vừa mới thức dậy, bởi vì sau khi hắn tỉnh dậy vài giây, cảm giác trống rỗng trong đầu vẫn không biến mất.

Không có bất kỳ ký ức nào kéo hắn ra khỏi trạng thái này.

"Em tỉnh rồi à," trong phòng cấp cứu, cô y tá phát hiện Lục Dữ Hành tỉnh lại, nhanh chóng đứng lên, "Cảm thấy ổn không?"

Lục Dữ Hành nghe thấy giọng nói này, cảm thấy như có thứ gì đó đã cắt đứt cuộc sống của hắn, những ký ức rời rạc tách ra, không thể nối liền.

Hắn hoàn toàn không thể hiểu rõ tình hình, dựa vào khả năng suy nghĩ ít ỏi còn lại, trả lời: "... Đau đầu."

Giọng y tá nhẹ nhàng: "Đừng lo, chỉ là chấn động não nhẹ, có vài vết trầy xước thôi. Không có chấn thương nặng."

Chấn động não, trầy xước...

Lục Dữ Hành rút ra được thông tin chính từ những từ đó.

Hắn đã hiểu rõ tình hình hiện tại: Hắn gặp tai nạn và được đưa vào bệnh viện.

Nhưng về việc đã xảy ra chuyện gì, Lục Dữ Hành không thể nhớ lại bất kỳ chi tiết nào.

"Còn chỗ nào khác thấy khó chịu không...?" Y tá vẫn hỏi hắn với giọng điệu dịu dàng.

"Xin lỗi," Lục Dữ Hành ngắt lời cô, đôi mắt đen sẫm lộ ra chút trầm ngâm, "Có thể gọi bác sĩ đến không? Tôi hình như bị mất trí nhớ."

"... Hả?"

Vài giây sau, y tá nhanh chóng bước ra khỏi phòng cấp cứu, "Tôi đi gọi bác sĩ Trình!"

"Giường số ba tỉnh rồi à? Người tỉnh thì báo cảnh sát đi!" Một y tá khác trong phòng, chưa rõ tình hình, tự mình dặn dò.

Thương Quyết chỉ vừa ra ngoài ăn trưa, khi quay lại phòng cấp cứu, liền nhìn thấy người đã ngủ mê cả đêm không biết từ khi nào đã tỉnh lại, nhíu mày khẽ nói chuyện với nam bác sĩ mặc áo blouse trắng bên cạnh giường.

Vẻ mặt lạnh lùng, hoàn toàn không giống một bệnh nhân vừa tỉnh lại sau tai nạn xe cộ.

Trông có vẻ rất tỉnh táo.

Thương Quyết từ từ bước đến bên giường bệnh.

Bác sĩ Trình là một người đàn ông khuôn mặt vuông vức, khoảng năm mươi tuổi, kinh nghiệm rất phong phú.

Nhưng lúc này vẻ mặt của ông lại vô cùng nghiêm nghị.

Thương Quyết không quá để ý. Khuôn mặt vuông vức nhìn vào lúc nào cũng có vẻ nghiêm trọng, giống như đang lo lắng về việc gì đó quan trọng.

Cậu đứng ở cuối giường số ba, một tay lười biếng chống lên tay vịn bên cạnh giường.

Lục Dữ Hành để ý thấy cậu, ngừng lời, nhìn Thương Quyết hai giây.

Ngay khoảnh khắc người này xuất hiện trong tầm nhìn của hắn, một cảm giác quen thuộc khó chịu ùa đến.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi tỉnh lại, hắn cảm thấy có dấu hiệu ký ức được khơi gợi.

Hắn biết người trước mắt.

Không biết vì sao, Lục Dữ Hành vô cớ cảm thấy ghét bỏ người trước mặt, toàn bộ dây thần kinh trong người đều đang kêu gào kháng cự.

Nhưng hắn vẫn giữ phép lịch sự cơ bản và phong độ, khẽ gật đầu chào Thương Quyết: "Xin chào."

Ánh mắt vốn thờ ơ của Thương Quyết bỗng thay đổi, "Cậu là ai?"

Lục Dữ Hành: ...

Đây đáng lẽ là câu hắn phải hỏi mới đúng.

"Cậu là người nhà bệnh nhân à?" Bác sĩ Trình hỏi.

Thương Quyết tưởng rằng Lục Dữ Hành sẽ phủ nhận ngay lập tức, nên đợi vài giây tại chỗ.

Nhưng Lục Dữ Hành chỉ lặng lẽ nhìn cậu.

Thương Quyết càng cảm thấy kỳ lạ, nói: "Bạn bè."

Cậu bị bác sĩ Trình gọi ra khỏi phòng bệnh.

"... Có lẽ là triệu chứng mất trí nhớ sau tai nạn. Triệu chứng của bệnh nhân hơi đặc biệt, dựa trên cuộc trò chuyện với cậu ta vừa rồi, ít nhất là đã mất ba năm ký ức."

"Mất trí nhớ?" Thương Quyết ngạc nhiên.

Gần ba năm ký ức...

Ba năm trước, cậu và Lục Dữ Hành còn chưa quen nhau. Chả trách lúc gặp cậu, Lục Dữ Hành mới có phản ứng đó.

"Có thể hồi phục không?"

"Vết thương trên đầu bệnh nhân không quá nghiêm trọng, khả năng cao là có thể hồi phục. Tuy nhiên cũng có vài trường hợp ngoại lệ, các cậu nên chuẩn bị tâm lý..."

"Nhưng cũng không cần lo quá, theo kinh nghiệm trước đây, triệu chứng mất trí nhớ sau tai nạn thường sẽ hồi phục trong vòng một đến hai tuần."

Thương Quyết khẽ thở phào nhẹ nhõm.

"... Được, cảm ơn bác sĩ."

...

Thương Quyết cầm một cốc nước ấm từ phòng nước, mang về phòng bệnh.

Lục Dữ Hành dựa vào đầu giường, khi thấy cậu bước vào, ánh mắt khẽ lướt qua.

Hai người ánh mắt chỉ chạm nhau trong chốc lát rồi lập tức rời đi.

Bản năng hắn cảm thấy ác cảm với Thương Quyết.

Vì lâu chưa uống nước hay ăn gì, môi Lục Dữ Hành hơi tái nhợt, nhưng khuôn mặt anh tuấn của hắn vẫn không hề bị giảm đi chút nào.

Thương Quyết kéo một chiếc ghế ngồi xuống, hai chân bắt chéo.

Mặc dù cậu không ưa gì Lục Dữ Hành, nhưng cũng không đến mức vui mừng khi thấy đối phương gặp tai nạn rồi mất trí nhớ.

May mà bác sĩ nói khả năng hồi phục là rất cao. Chút lòng thương hại đối với Lục Dữ Hành nhanh chóng tan biến.

Cậu nhẫn nhịn sự khó chịu, định đưa cốc nước cho đối phương.

"Tên của cậu?" Lục Dữ Hành đột nhiên hỏi.

"Thương Quyết."

"Quan hệ giữa chúng ta là gì?"

Trước khi Thương Quyết kịp trả lời, giọng nói của bác sĩ Trình vang lên trong đầu cậu.

'Theo kinh nghiệm trước đây, triệu chứng mất trí nhớ sau tai nạn thường sẽ hồi phục trong vòng một đến hai tuần.'

Một đến hai tuần...

Cậu nhớ đến cái biệt danh mà hôm qua cậu nhìn thấy trong điện thoại của Lục Dữ Hành, lời nói vừa đến miệng lại xoay chuyển trên đầu lưỡi.

Thương Quyết lạnh lùng cười, ôm tâm trạng chờ Lục Dữ Hành tỉnh táo lại để nhìn xem đối phương sẽ ra sao, cậu nói ra vài chữ:

"Tôi là bạn trai cậu."

Bạn... trai...

Trên khuôn mặt luôn giữ vẻ vô cảm của Lục Dữ Hành cuối cùng cũng có chút thay đổi.

Hắn mất khá lâu mới tìm lại được khả năng nói chuyện.

"Gì cơ?"

Thương Quyết đêm qua ở lại bệnh viện cả một đêm, sự tức giận trong lòng bất chợt tan biến theo trò đùa độc ác này. Cậu mỉm cười lặp lại: "Tôi là bạn trai cậu."

Lục Dữ Hành nhíu mày, lạnh lùng nói, "Bạn học Thương, tôi rất cảm ơn cậu đã đến bệnh viện thăm tôi."

"Nhưng lời cậu vừa nói, không hề vui đâu."

"Cậu nghĩ tôi đang đùa?"

"Đúng vậy." Lục Dữ Hành hờ hững nhìn cậu một cái, trong ánh mắt thoáng hiện lên sự khinh bỉ, "Tôi không thể nào thích cậu."

Câu nói này có vẻ hơi khinh thường người khác. Lục Dữ Hành tự mình cũng không nhận ra, dù anh mất trí nhớ, nhưng khi nói chuyện với Thương Quyết, lời nói của anh vẫn ẩn chứa sự chế giễu sắc bén.

Thương Quyết mỉm cười, không nói thêm gì nữa. Nhưng thay vì đưa nước cho Lục Dữ Hành, anh lại cho nước vào miệng mình.

Hiện giờ anh cảm thấy cái chết vì "khát nước" có vẻ phù hợp với người này.

Sự im lặng của anh lại khiến Lục Dữ Hành cảm thấy có chút không an tâm.

Sau khi uống xong, Thương Quyết đặt ly giấy sang một bên, không giải thích thêm gì.

Lục Dữ Hành không nhịn được nữa, "Cậu không có gì muốn nói sao?"

"Anh mất trí nhớ rồi, lại bị thương." Thương Quyết thể hiện sự quan tâm.

"Điều này không liên quan. Tôi đã nói, tôi không thể thích cậu."

"Cậu làm sao mà chắc chắn như vậy?"

"Bởi vì tôi không phải là người đồng tính." Lục Dữ Hành đáp.

Thương Quyết dường như không có ý định giải thích, chỉ gật đầu: "Ừ."

"Tôi không thích đàn ông."

Thương Quyết cười nói: "Hai câu đó có cùng một ý nghĩa."

"...... Tôi chỉ đang nhấn mạnh."

Thương Quyết im lặng một lúc, rồi mới nói: "Trước đây tôi cũng vậy, không thích đàn ông."

"......"

Lục Dữ Hành cảm thấy hơi nghẹn thở.

Nghĩa của câu nói này là, Lục Dữ Hành đã làm Thương Quyết từ một người thẳng trở thành người đồng tính?

Anh cố gắng bình tĩnh lại một lúc, nhưng vẫn không thể hoàn toàn làm chủ được cảm xúc của mình.

Thương Quyết không chỉ trích anh, thậm chí giọng nói của anh không hề có chút nào phàn nàn, nhưng lại khiến Lục Dữ Hành cảm thấy mình như một kẻ phản bội người mình yêu.

Lục Dữ Hành chăm chú nhìn Thương Quyết, cố gắng tìm dấu vết nói dối trên khuôn mặt anh.

Nhưng ánh mắt của Thương Quyết, ngoài một chút oán hận vô tình khi bị tổn thương vì lời nói của người yêu, còn lại chỉ có sự bao dung và tình yêu vô hạn.

Có lẽ, những gì Thương Quyết vừa nói là sự thật.

Hoặc là, người này là một kẻ lừa đảo tài ba.

"...... Tôi cảm thấy hơi không thoải mái." Lần đầu tiên Lục Dữ Hành cảm thấy việc nói chuyện là một điều khó khăn như vậy, cổ họng như bị gì đó chặn lại, âm thanh khô khốc.

Thương Quyết quan tâm hỏi: "Đau đầu à? Tôi đi gọi bác sĩ Trình..."

"Không cần!" Lục Dữ Hành quay mặt đi, không nhìn cậu.

Hắn cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu, "...... Tôi muốn nghỉ ngơi một chút."

"Được. Vậy tôi đi giúp cậu lấy một ly nước."

Thương Quyết lấy một ly giấy dùng một lần mới từ trong tủ ra, rồi rời khỏi phòng bệnh.

Cậu không vào phòng lấy nước, mà đứng đối diện tường ngoài phòng bệnh một lúc.

Một y tá vào ra trong phòng cấp cứu nhận ra anh, giảm tốc độ của xe đẩy y tế một chút, lén lút nhìn thêm vài giây vào anh chàng đẹp trai hiếm thấy này.

Nhưng khi nhìn thấy anh chàng đẹp trai đang đối diện với tường, toàn bộ vai của anh đều đang run rẩy.

"Phụp——"

Thương Quyết cố ý ở lại trong phòng lấy nước thêm mười mấy phút, suốt thời gian đó, nụ cười trên môi cậu không bao giờ tắt.

Khuôn mặt của Thương Quyết thật sự thu hút ánh nhìn, chỉ trong một ngày ngắn ngủi ở tầng này, đã có không ít người nhớ đến cậu.

Cậu hiếm khi cười một cách thoải mái như vậy, thường ngày chỉ mang một nụ cười giả tạo đặc trưng.

Khi thật lòng cười một lần, người khác mới thấy, hóa ra bên má phải của Thương Quyết có một lúm đồng tiền rất hút người, sáng rực và đẹp mắt, khiến người ta không thể rời mắt.

Sau khi bình tĩnh lại, đảm bảo rằng mình không sẽ không cười nhầm khi trở lại phòng bệnh, cậu mới từ từ quay lại.

Sau nửa giờ chiến đấu tâm lý, người bên trong rõ ràng đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

Nghi ngờ của Lục Dữ Hành vốn rất lớn, nhưng sau câu nói "Trước đây tôi cũng vậy, không thích đàn ông" của Thương Quyết chỉ còn lại bảy phần.

Hắn vẫn không tin lời Thương Quyết, nhưng hắn cần bằng chứng để bác bỏ.

"Chúng ta là người yêu, có bằng chứng gì không?"

"Bằng chứng?"

"Ví dụ, chúng ta bắt đầu yêu nhau từ khi nào."

"Ngày 1 tháng 11 năm ngoái."

Lục Dữ Hành nói với vẻ không rõ ý: "Cậu nhớ rất rõ."

"Ngày chúng ta yêu nhau, đương nhiên phải nhớ rõ."

"Thế cậu tỏ tình với tôi như thế nào?"

"......"

"Thế nào?" Thấy anh không trả lời, Lục Dữ Hành lập tức gặng hỏi.

Một lúc sau, Thương Quyết đáp với giọng buồn bã: "Bảo bối, là cậu đã tỏ tình với tôi."

"...... Không thể nào."

"Đừng gọi tôi như vậy." Khi Lục Dữ Hành nghe thấy từ "bảo bối" thân mật, hắn cảm thấy ghê tởm đến mức nổi da gà.

Thương Quyết suy nghĩ một chút về cách tỏ tình của sinh vật ngoài hành tinh như Lục Dữ Hành, rồi mở miệng:

"Cậu nói rằng, trong lòng cậu, tôi chỉ đứng sau môn Toán thôi."

"Không thể nào."

"Sau đó, chúng ta ở bên nhau."

"Không thể nào."

Thương Quyết cười nói: "Cậu làm sao biết được, việc thích tôi là hoàn toàn không thể?"

Lục Dữ Hành cũng không hiểu vì sao lại không thể.

Hắn thật sự không thể dùng lý luận để phản bác Thương Quyết. Vì khả năng hắn thích người trước mặt này, thật sự không phải là không có.

Dù chỉ có một phần mười nghìn khả năng, thì cũng có tồn tại.

Nhưng, "không thể là không thể."

"......"

Thương Quyết lại rơi vào một khoảng lặng khiến Lục Dữ Hành cảm thấy bất an.

"Cậu có ảnh chụp lúc chúng ta ở bên nhau không?"

Thương Quyết ngẫu nhiên bịa ra: "Cậu quên rồi, cậu không thích chụp ảnh."

Chỉ một câu bịa đặt như vậy, lại làm Lục Dữ Hành dập tắt đi nghi ngờ trong lòng một phần.

Hắn thật sự rất ghét chụp ảnh, từ nhỏ đến lớn, ảnh chụp để lại không nhiều.

Thương Quyết sợ hắn không tin, tiếp tục thêm mắm dặm muối: "Tôi cho dù cầu xin cậu chụp chung một tấm, cậu cũng không đồng ý."

"......"

"Tôi muốn chụp lén một tấm, tsk, cậu còn dám giận tôi." Thương Quyết vui vẻ rung chân lên, "Nhưng mà, tôi cũng thích khi cậu tức giận..."

"...... Đủ rồi!"

Thương Quyết im lặng.

Không phải vì bị Lục Dữ Hành dọa, mà là sợ người bệnh này còn chưa khỏi hẳn, lại bị mình làm cho tổn thương thêm.

Lục Dữ Hành cắn chặt môi, không nói lời nào. Không hỏi thêm nữa.

Nghe thêm câu nào nữa, tim hắn có lẽ cũng gặp vấn đề mất.

Thương Quyết ở bệnh viện cho đến chiều tối.

Để thực hiện lời hứa với anh trai Lục Dữ Hành hôm qua, hôm nay Thương Quyết đã bỏ hai tiết thể dục và một tiết lý thuyết xác suất.

Trong thời gian này, cậu cũng thỉnh thoảng trả lời vài tin nhắn của Cát Chí Thành.

Tối qua, hai người còn lại trong ký túc xá 323 phát hiện Lục Dữ Hành vẫn chưa về, đến khuya, điện thoại cũng không bắt máy, liền lo lắng tìm người phụ trách.

Thương Quyết giải thích tình hình cho hai người, bảo họ đợi vài ngày nữa rồi đến thăm bệnh viện.

Lại thêm tai nạn, mất trí nhớ, hơn nữa người gây tai nạn hiện vẫn ở đồn cảnh sát, anh trai Lục Dữ Hành tối nay trở về nước còn phải xử lý rất nhiều việc vặt.

Cát Chí Thành tính cách thất thường, Lâm Húc Anh tuy có phần tốt hơn, nhưng đến đây cũng chẳng giúp được gì, ngược lại còn gây rối.

*

Vào lúc tám giờ tối, một người đàn ông trẻ tuổi khoảng hai mươi sáu bảy tuổi vội vã bước vào phòng bệnh.

Thương Quyết chưa từng gặp anh trai Lục Dữ Hành, nhưng khi nhìn thấy anh ta, cậu lập tức nhận ra, đó chính là Lục Vân Sanh.

Gương mặt của hai anh em có vài điểm giống nhau, nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt.

Lục Dữ Hành thường có vẻ mặt nghiêm túc, không cười, khi không nói chuyện thì rất trầm lặng và lạnh lùng. Còn Lục Vân Sanh lại hoàn toàn ngược lại, mặc dù có thể thấy sự chín chắn do kinh nghiệm tích lũy theo năm tháng, nhưng không khiến người ta cảm thấy khó gần.

Thấy Lục Dữ Hành, Lục Vân Sanh lập tức bước đến quan sát hắn một hồi lâu, rồi ôm chặt Lục Dữ Hành với cảm giác áy náy.

Thương Quyết khi đó mới nhận ra rằng, chiều cao vượt trội của Lục Dữ Hành thật rachỉ là một trường hợp ngoại lệ.

Lục Vân Sanh, với tư cách là anh trai, lại gần như ngang bằng với Thương Quyết, thậm chí còn thấp hơn một hai cm.

Khi Lục Vân Sanh đứng dậy, tất cả sự chú ý của anh mới chuyển từ em trai sang Thương Quyết.

Thương Quyết chào hỏi Lục Vân Sanh. Hai người ra ngoài nói chuyện, Lục Vân Sanh không ngừng cảm ơn cậu.

"Không có gì, em là bạn của cậu ấy, đây là điều em nên làm. À, em sợ anh đi đường không an toàn nên không nói cho anh tình trạng của Lục Dữ Hành." Thương Quyết nhắc lại lời của bác sĩ Trình vào ban ngày.

"Anh đừng quá lo lắng, theo lời bác sĩ thì có thể hồi phục được."

Nghe tình hình mất trí nhớ của em trai, Lục Vân Sanh trầm tư một hồi lâu. "...... Anh hiểu rồi."

"Em có sao không?"

Lục Vân Sanh cười với Thương Quyết, "Chắc em cũng đã nghe cảnh sát nói rồi, Lục Dữ Hành chỉ có một người anh trai là anh."

"Cha mẹ anh lúc trước đã qua đời vì tai nạn giao thông, nên có chút..."

Thương Quyết rơi vào im lặng. Hiện giờ cũng không biết nói gì để an ủi.

Lục Vân Sanh thu lại cảm xúc, không muốn thể hiện mặt không trưởng thành trước mặt thanh niên nhỏ hơn mình.

"Đã muộn rồi, thật sự cảm ơn em đã chăm sóc em trai tôi, rất cảm kích."

Thương Quyết khách sáo đáp lại vài câu, rồi tạm biệt hai người.

"Anh tiễn em..."

"Không cần đâu. Anh cứ chăm sóc cậu ấy tốt, nhà em cách không xa."

Lục Vân Sanh cũng lo lắng cho vết thương của em trai, nghe vậy liền không kiên nhẫn nữa.

Thương Quyết liếc nhìn Lục Dữ Hành ở gần đó, khi thấy hắn nhìn về phía mình, cậu liền nói không rõ ràng bằng miệng.

Lục Dữ Hành đọc được ý nghĩa của câu đó, mí mắt giật mạnh.

Là "tạm biệt, bảo bối."

Kẻ lừa đảo đầy dối trá đã rời đi.

Hai anh em ở lại nửa giờ, Lục Vân Sanh tự nhủ, khả năng nhận thức của Lục Dữ Hành không bị tổn hại, trí tuệ và logic đều bình thường.

Trái tim treo lơ lửng của anh đã an ổn hơn nhiều.

Sau đó anh chạy đến đồn cảnh sát, thảo luận về việc xử lý người gây tai nạn.

Trở về, anh mang theo chiếc điện thoại của Lục Dữ Hành tạm thời để ở đó.

Anh đưa lại điện thoại cho Lục Dữ Hành.

Điện thoại đã được cài đặt mật khẩu.

Lục Dữ Hành thử một số mật khẩu mà hắn thường dùng khi học trung học, đã mở khóa thành công.

Điều này ít nhiều khiến hắn cảm thấy an ủi.

Ít nhất có một số thứ, không thay đổi theo thời gian.

Chỉ là, hắn suýt thử dùng ngày tháng mà Thương Quyết và hắn "ở bên nhau" để mở khóa.

"Xem ảnh trong album điện thoại đi," Lục Vân Sanh gợi ý, "Có thể thấy những bức ảnh cuộc sống gần đây, sẽ gợi nhớ được chút gì đó."

"Ừm." Lục Dữ Hành đáp một câu, nhưng không mở album ảnh, mà mở các ứng dụng mạng xã hội khác.

Hắn không thích chụp ảnh, không quan tâm là ảnh cuộc sống hay ảnh phong cảnh.

Hắn hiểu thói quen của mình, album thường xuyên được dọn dẹp, khả năng không có nhiều thứ bên trong.

"Anh, năm rồi, em có yêu đương không?"

Lục Vân Sanh ngẩn ra, "Không, anh không nghe em nói gì về chuyện đó."

Quả nhiên là kẻ lừa đảo. Lục Dữ Hành lạnh mặt nghĩ, mở WeChat xem tin nhắn, cố gắng tìm lại chút ký ức rời rạc từ các cuộc trò chuyện gần đây.

Từng tên trong danh bạ đều khiến Lục Dữ Hành cảm thấy lạ lẫm.

Cát Chí Thành, Lâm Húc Anh......

Có một người quen, chính là kẻ lừa đảo Thương Quyết.

Hắn dừng lại, vô thức nhấp vào avatar cáo đó.

Chỉ có một tin nhắn:

【Lục Dữ Hành】: [Chuyển khoản]

Số tiền chuyển khoản: 520.

Lục Dữ Hành: "......"

⟪Hết chương 4⟫

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro