Chương 1: Sơ Ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quán bar Tình Ái, hộp đêm nổi tiếng nhất Lương Thành, buổi tối 11 giờ rưỡi đúng là thời điểm nào nhiệt.

Trong quán bar rộn ràng nhốn nháo, nơi nơi đều là khách tới mua vui, người trong sàn nhảy táo bạo lắc lư theo điệu nhạc.

Thẩm Ngư thần sắc khó coi từ ghế lô chạy ra, nghe phía sau không ngừng có tiếng bước chân tới gần, bước nhanh nhảy vào dòng người chen chúc xô đẩy bên trong quán bar.

Cổ họng cậu khát khô đến gần như có thể bốc khói, cánh môi cũng khô nứt khỏi da, trên khuôn mặt xinh đẹp lại xuất hiện những tầng ửng hồng không bình thường.

Vài tên to con hung thần ác sát từ ngoài cửa truy tìm tiến vào, khắp nơi tìm kiếm cậu.

Thẩm Ngư cưỡng bách chính mình trấn định lại, đưa lưng về phía sàn nhảy, ở góc quầy bar lập tức ngồi xuống, nói với bartender: "Cho một ly nước."

Bartender thực mau đưa qua một ly, Thẩm Ngư gấp không chờ nổi cầm lấy uống vội, cảm giác cay xé nháy mắt tràn ngập toàn bộ yết hầu - này thế nào lại là một ly rượu mạnh!

Cái này không những không thể giảm bớt tình trạng khát nước của cậu, ngược lại càng làm cậu cảm thấy cả người nóng cháy.

Bartender thanh âm bất đắc dĩ vội vàng vang lên: "Tiên sinh, đây là Vodka của vị tiên sinh bên cạnh gọi."

Thẩm Ngư lạnh mặt buông chén rượu, theo bản năng quay đầu nhìn lại, vừa lúc gặp được ánh mắt người nọ.

Đó là một người đàn ông thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn lãng thanh quý, hơi hơi nhướng mày nhìn cậu, ánh mắt cười như không cười.

Tuy là Thẩm Ngư nhìn quen mỹ nam, trong nháy mắt này cũng bị kinh diễm.

Hai tròng mắt sâu thẳm không thấy đáy của đối phương hướng tới khuôn mặt hơi hơi phiếm hồng của Thẩm Ngư, ngay sau đó ánh mắt nổi lên gợn sóng, hướng Thẩm Ngư lộ ra một cái cười hiền lành: "Không có việc gì, ly này tính vào của tôi. Lại lấy cho cậu ấy một ly nước." Một câu cuối cùng là nói với bartender.

Qua nửa giờ nữa chính là sinh nhật hai mươi tuổi của Thẩm Ngư, cậu vốn là tuổi không lớn, lớn lên tinh xảo, thoạt nhìn so với tuổi thật còn muốn non nớt một ít.

Thẩm Ngư dư quang khóe mắt thoáng nhìn thấy đám người truy đuổi cậu ở sàn nhảy không thu hoạch được gì lại hướng cậu mà đi tới, chạy nhanh xoay người sang chỗ khác.

Nhận thấy được sự khác thường ở cậu, Phó Thanh Hàn định quay đầu lại xem xét.

Thẩm Ngư sợ hắn khiến cho đối phương chú ý, vội lên tiếng hỏi: "Vị tiên sinh này xưng hô như thế nào?"

"Tôi họ Phó." Phó Thanh Hàn đạm đạm cười, thanh âm trầm thấp mà đầy từ tính, "Còn cậu? Xưng hô như thế nào?"

"Tôi......" Thẩm Ngư mới vừa mở miệng, đám người kia đã đi mau đến bên cạnh cậu. Nếu không phải cậu vừa lúc ngồi ở góc khuất nhất của quán bar, chỉ sợ sớm đã bị phát hiện.

Bọn họ từ cạnh quầy bar đi qua, cẩn thận quan sát mỗi một người ngồi ở cạnh quầy bar. Mắt thấy sắp đến phiên chính mình, Thẩm Ngư đem thân mình hơi hơi tới gần Phó Thanh Hàn.

Vị trí này ngày thường rất ít có người ngồi, cùng chỗ Phó Thanh Hàn ngồi dựa thật sự gần.

Thẩm Ngư thân mình thoáng đến gần một chút, lõa lồ da thịt bên ngoài cánh tay liền cùng Phó Thanh Hàn đụng chạm.

Thoáng chốc, cậu cảm giác khối da thịt bị đụng chạm kia phảng phất như lửa thiêu đốt khô nóng.

Đáng chết!

Thẩm Ngư ở trong lòng tức giận mắng, nhìn thấy những người đó không ngừng tới gần, linh cơ vừa động, cùng Phó Thanh Hàn nói: "Cảm ơn rượu Phó tiên sinh mời, không có gì báo đáp, không bằng tôi hôn anh một chút làm trả ơn?"

Đột nhiên bị một người xa lạ yêu cầu hôn, đại đa số người đều sẽ cho rằng đây chính là quấy rối tình dục, tức giận mà chạy lấy người.

Phó Thanh Hàn dáng người so với cậu cường kiện một ít, nhưng trong  quán bar ánh đèn lóa mắt, nếu là những người đó thình lình nhìn đến một người vội vàng rời đi, tám chín phần mười sẽ coi như là cậu.

Bọn họ đương nhiên sẽ đuổi theo Phó Thanh Hàn, chờ phát hiện ra nhận sai người, Thẩm Ngư sớm đã nhân cơ hội bỏ trốn mất dạng.

Thẩm Ngư tính toán thực tốt, liền chờ Phó Thanh Hàn thần sắc không vui rời đi.

Ai ngờ đối phương sửng sốt một chút, thế nhưng lộ ra một cái cười nghiền ngẫm: "Được thôi."

Lần này đến phiên Thẩm Ngư ngây ngẩn cả người.

"Tìm cẩn thận cho tao! Nhất định phải tìm được nó!" Thanh âm hung thần ác sát càng ngày càng gần, tâm Thẩm Ngư một trận xao động, nhảy xuống ghế nhỏ cao cao, ngẩng đầu hôn lên môi Phó Thanh Hàn.

Ánh bạc trên môi truyền đến hương bạc hà nhàn nhạt, người đàn ông dừng một chút, duỗi tay đem Thẩm Ngư ôm vào trong lòng ngực, thực mau sau đó là nụ hôn nóng cháy.

Bartender đem tới một ly Vodka mới pha chế xong đi tới liền thấy một màn như vậy, vội vàng quay đầu làm bộ cái gì cũng không thấy được, nội tâm âm thầm tự nhủ, thật là duyên phận đến bất thình lình.

Dừng một chút, anh ta lại đưa lưng về phía hai người, yên lặng đem chén rượu đẩy đến trước mặt bọn họ.

Cùng lúc đó, đám người thần sắc bất thiện cũng đi đến hai người phụ cận.

Trên đường từ ghế lô chạy ra, Thẩm Ngư đã đem áo khoác dễ dàng phân biệt vứt bỏ. Hiện giờ phân nửa thân mình cậu đều ẩn nấp trong bóng đêm, lại đem cả người chính mình đều bao phủ ở dưới thân hình cao lớn của Phó Thanh Hàn, cầu nguyện những người đó mau chút rời đi.

Hai người ôm hôn làm những người xung quanh có chút xấu hổ, những người đó đến gần liếc mắt một cái liền nhìn ra Phó Thanh Hàn không phải người bọn họ muốn tìm.

Thẩm Ngư tránh ở sau Phó Thanh Hàn cố ý hé một góc mặt.

Đám kia người vốn là không quen biết cậu, dưới ánh đèn tối tăm cũng không thể từ thân hình nhận ra cậu.

Bọn họ cũng đều biết Thẩm Ngư trốn đi chính là bởi vì không muốn lên giường với người khác, liền không để đôi cẩu nam nam này để ở trong lòng, hỏi bartender: "Có thấy một người tuổi trẻ không? Mười chín tuổi, vóc dáng cao chừng này." Hắn duỗi tay ở chính mình bên cạnh so đo Thẩm Ngư vóc dáng, bổ sung nói, "Mặc bộ quần áo màu đen."

Bartender theo bản năng muốn nhìn qua Thẩm Ngư, lại nghĩ tới hai người ôm hôn khí thế ngất trời, vội nhịn xuống ánh mắt của mình, lắc lắc đầu: "Không nhìn thấy."

Người đi đầu vô cùng tức giận: "Mẹ nó! Rốt cuộc đã chạy đi đâu?"

"Hay là từ cửa sau đi rồi?" Tên thủ hạ hỏi.

"Không có khả năng! Nơi đó có người thủ!"

Một tên thủ hạ khác thấp giọng nói: "Hắn trúng dược, căng không được bao lâu. Hay là trốn vào toilet?"

Người dẫn đầu ánh mắt sáng ngời, lập tức mang theo người rời đi: "Đi!"

Nghe tiếng bước chân bọn họ đi xa, Thẩm Ngư trong lòng thở phào một hơi. Cậu đẩy Phó Thanh Hàn ra, lại phát hiện đối phương như cũ ôm chính mình.

"Phó tiên sinh, không buông tay làm sao có thể tiếp tục uống rượu." Thẩm Ngư nhắc nhở.

Phó Thanh Hàn khóe mắt mỉm cười: "Tôi còn muốn cùng cậu tiếp tục thâm nhập giao lưu một chút."

Thẩm Ngư đương nhiên nghe được ý tứ từ lời hắn nói, trừng mắt nhìn thẳng Phó Thanh Hàn, đồng thời cũng phát hiện thân thể mình sinh ra biến hóa.

Nếu không phải vô ý bị tính kế, cậu làm sao có thể chật vật như vậy!

Vừa nãy cậu vẫn luôn chú ý nghe mấy người kia nói chuyện, nếu cửa sau đã có người gác, cửa trước tự nhiên cũng sẽ có người.

Dược hiệu không ngừng ăn mòn thần trí cậu, lấy trạng thái hiện tại của cậu muốn bình yên đi ra ngoài quả thực là nằm mơ bắt con tưởng bở.

Hiện giờ phương pháp duy nhất chính là ở chỗ này trốn cả đêm.

Trên lầu là khách sạn, nếu dùng thân phận của cậu đi thuê phòng, đó chính là chui đầu vô lưới. Nhưng nếu là dùng người khác......

Thẩm Ngư theo bản năng nhìn phía Phó Thanh Hàn.

Cậu có thể cảm nhận được thân thể Phó Thanh Hàn bởi vì vừa mới hôn nồng nhiệt, cùng cậu giống nhau, cũng nổi lên đồng dạng biến hóa.

"Phó tiên sinh, anh biết đến tôi sao?" Thẩm Ngư hỏi, bởi vì dược hiệu, giọng cậu hơi hơi có chút nghẹn ngào, lại có vẻ dị thường câu nhân.

Phó Thanh Hàn liếc mắt một cái không nháy mắt nhìn cậu: "Cậu nếu nguyện ý, chúng ta hiện tại liền có thể lên lầu từ tốn nhận biết lẫn nhau." Mấy chữ cuối cùng hắn thả chậm âm điệu, có vẻ vô cùng ý vị thâm trường.

Thẩm Ngư lại lần nữa đánh giá Phó Thanh Hàn, gương mặt anh tuấn, khí chất nho nhã, cùng với những người cậu từng gặp qua trước đây đều không giống.

Nếu đêm nay nhất định phải lên giường, cậu lựa chọn lên giường cùng người xa lạ này.

Từ quán bar đi lên tầng phòng cho khách có thang máy, Thẩm Ngư bị Phó Thanh Hàn kéo đi đến cạnh thang máy, cửa thang máy còn chưa mở ra, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng mắng giận của một người đàn ông: "Một đám phế vật! Một thằng nhãi cũng không quản được! Tao còn cần chúng mày làm gì!"

Thẩm Ngư nghe vậy trước tiên trốn phía sau Phó Thanh Hàn, cậu gắt gao cắn môi, gương mặt đỏ thắm ở trong nháy mắt trở nên tái nhợt vô cùng.

Phó Thanh Hàn thấp giọng trấn an cậu: "Ngoan, không sợ."

Cửa thang máy "Đinh" một tiếng mở ra, bên trong một đam thanh niên áo vest giày da nổi giận bừng bừng đi ra.

Đoàn người mắt nhìn thẳng, hùng hổ hướng bên trong quán bar đi đến.

Phó Thanh Hàn mang theo Thẩm Ngư đi vào thang máy, ấn nút tầng 19.

Hữu kinh vô hiểm tiến vào phòng, tâm tình Thẩm Ngư treo lơ lửng cuối cùng rơi xuống đất.

Tâm tình căng thẳng cực độ hồi lâu tại đây một khắc thả lỏng lại, dọc theo đường đi dược hiệu bị cậu kìm nén bỗng tràn lan, thổi quét mà đến, cắn nuốt lý trí cậu, làm cậu thần trí hoảng hốt.

Thẩm Ngư có chút chịu đựng không nổi, thân mình chậm rãi ở trên mặt đất lảo đảo đi.

Người đàn ông bên cạnh lại đỡ cậu.

Da thịt thân cận, Thẩm Ngư toàn bộ thân mình như bị ngọn lửa liếm láp, nóng đến lợi hại.

Phó Thanh Hàn rốt cuộc ý thức được không thích hợp, nhăn lại mày: "Cậu......" Còn chưa nói hết lời, liền đã bị Thẩm Ngư hôn lấy......

Trong lúc nhất thời, phòng nghỉ xa hoa cảnh xuân vô hạn, phong cảnh kiều diễm......

......

Thẩm Ngư tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau, rất đau đầu, cả người chua xót không thôi, nhìn trần nhà xa lạ, một hồi lâu mới nhớ tới chuyện tối hôm qua.

Thoáng chốc, Thẩm Ngư đột nhiên từ trên giường dựng thẳng lên.

Cả người chua xót cùng thân dưới đau đớn trong nháy mắt vọt tới, Thẩm Ngư hít ngược một hơi khí lạnh một lần nữa quăng ngã mình trên giường.

Quay đầu, cậu nhìn thấy bên cạnh quả nhiên là người xa lạ tối qua.

Thẩm Ngư hoàn toàn không biết người nọ, tối hôm qua nếu không phải thật sự khẩn cấp, cũng sẽ không tìm tới hắn.

Cậu tay chân nhẹ nhàng rời giường mặc quần áo, trông thấy Phó Thanh Hàn ngủ say như cũ, biết hẳn là vì tối hôm qua quá mệt mỏi.

Cậu không nghĩ cùng người xa lạ có nhiều liên hệ, nhưng mặc quần xong liền chạy có vẻ quá bạc tình, rốt cuộc số lượng ký ức không nhiều lắm nói cho cậu hay, tối hôm qua Phó Thanh Hàn kia chính là tương đối ra sức.

Thẩm Ngư nghĩ rồi lại nghĩ, từ tiền lương 2000 tệ ngày hôm qua mới nhận rút ra một nửa, nhét vào túi áo Phó Thanh Hàn, coi như là cho hắn mua đồ bổ.

Phó Thanh Hàn lúc tỉnh lại, trong phòng chỉ có một người là hắn. Tối hôm qua hết thảy phảng phất như một giấc mộng, hắn day day giữa mày, không rõ Thẩm Ngư chạy đi đâu.

Di động đã chuyển chế độ im lặng thông báo đầy cuộc gọi nhỡ, Phó Thanh Hàn lập tức gọi lại, đầu dây bên kia giọng trợ lý cảm động phát khóc: "Phó tổng! Hôm nay là ngày đàm phán thu mua Tinh Quang Giải Trí, ngài......"

Trợ lý vừa nhắc nhở, Phó Thanh Hàn mới nhớ tới việc này.

Nguyên bản là hẹn buổi sáng, hiện tại chạy tới nơi khẳng định đã không kịp, Phó Thanh Hàn liền nói: "Các cậu xử lý đi, giá cả vẫn là con số phía trước đã nói. Nếu đối phương đẩy cao giá trị, trực tiếp chạy lấy người."

Lúc trước Thiên Tinh Giải Trí là công ty giải trí số một trong giới, hiện giờ thay đổi chủ nhân, xu hướng công ty suy tàn rõ ràng, đối Phó Thanh Hàn mà nói chẳng qua chỉ là râu ria.

Thực chi vô vị, bỏ chi đáng tiếc.

Nếu không phải tập đoàn cố ý tiến quân giới giải trí, thu mua Thiên Tinh Giải Trí, lại suy xét một chút, Phó Thanh Hàn căn bản sẽ không suy xét đến cái này công ty.

Cắt đứt điện thoại, hắn đi tắm rửa. Thời điểm mặc quần áo phát hiện túi phình phình, có chút kỳ quái.

Hắn từ bên trong lấy ra một xấp 100 tệ, ý thức được đây là cái gì, thoáng chốc mặt liền đen.

Hết chương 1
_______________
Nhu: nhớ vote để Nhu có động lực edit nhanh hơn nhé những người bạn thiện lành😉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro