Chương 2: Tái ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Ngư là nghệ sĩ tuyến mười tám mà Thiên Tinh Giải Trí ký hợp đồng, hàng năm ở các phim truyền hình chạy các vai nhỏ, có thể có một hai câu lời kịch đã là tốt lắm rồi.

Cậu mỗi tháng có 2000 tệ tiền lương cơ bản, ở Lương Thành đô thị cấp 1 quả thật là túng quẫn.

Hiện giờ chỉ còn lại có một nửa, Thẩm Ngư cảm thấy chính mình khả năng sẽ bị đói chết.

Sinh hoạt bức bách, cậu quyết định tăng ca kiếm điểm chấm công.

Mới vừa rảo bước tiến vào cửa lớn công ty, Thẩm Ngư không để ý đụng phải một người.

"Đi đứng kiểu gì! Đụng phải Cố tổng!" Lập tức có người ra tiếng gầm lên.

Thẩm Ngư nghe vậy ngẩng đầu lên, giữa một đám lãnh đạo cấp cao bụng bự, liếc mắt một cái liền thấy Cố Thâm trẻ tuổi – người nắm quyền Thiên Tinh hiện giờ.

Thoáng chốc, Thẩm Ngư đôi mắt lạnh ba phần.

Nhìn thấy cậu, Cố Thâm mừng như bắt được vàng, bắt lấy cánh tay cậu, quan tâm hỏi: "Em không sao chứ?"

Thẩm Ngư lạnh mặt ném tay hắn ra: "Nhờ phúc của anh, vẫn còn tốt."

Cậu nói lời mang ý tứ, lãnh đạo Thiên Tinh sắc mặt không vui, đang muốn lên tiếng giáo huấn, Cố Thâm trước một bước mở miệng ngăn lại lời bọn họ: "Các anh đi trước tiếp đãi, tôi một lát sẽ tới, cần phải đem đàm phán lần này làm cho dứt khoát."

Nhóm lãnh đạo ý vị thâm trường âm thầm nhìn hai người bọn họ, sôi nổi cất tiếng rời đi.

Cố Thâm tìm phòng họp nhỏ gần đó, Thẩm Ngư trước một bước đi vào, hắn theo sát sau đó.

Đóng cửa lại, Cố Thâm liền sốt ruột hỏi: "Em tối hôm qua đi nơi nào?"

Thẩm Ngư lộ ra nụ cười khiêu khích: "Trên giường người khác."

Đồng tử Cố Thâm chợt co rút: "Không có khả năng! Tối hôm qua anh đã quan sát kĩ lưỡng tên mập kia mà!"

Thẩm Ngư lãnh mắng: "Quan sát tên mập kia kĩ lưỡng có ích lợi gì? Bọn họ hạ dược tôi, chẳng lẽ không phải anh ngầm đồng ý?"

"Anh không có!"

"Đánh rắm! Thanh danh tên mập đó anh còn không biết? Mang tôi ra ngoài xã giao, trong lòng anh tính toán cái gì chẳng nhẽ tôi không biết? Cố Thâm, muốn làm cái gì thì quang minh chính đại, đừng đem thủ đoạn anh đã đối phó với ba tôi và anh tôi ra đối phó với tôi!"

"Chuyện của bọn họ cùng với anh không liên quan. Anh có tính toán trên người em, em có thể bình an không có việc gì đến tận bây giờ sao?" Cố Thâm hỏi lại.

Thẩm Ngư cười lạnh: "Trong lòng anh có tâm tư xấu xa gì tự nhiên là anh rõ ràng nhất. Tối hôm qua tên mập không có khả năng xuống tay với tôi, bởi vì anh tính toán chờ tôi ngấm thuốc xong thì chính mình qua đây, đúng không?"

Mặt Cố Thâm nháy mắt trắng bệch.

Châm chọc trong mắt Thẩm Ngư càng sâu, "Đợi 5 năm, rốt cuộc chờ không kịp?" Cậu tiến lên phía trước một bước, đem khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại.

Trong mắt cậu đã không còn ngây ngô non nớt năm đó, thay vào đó là khí sắc khinh cuồng cùng kiêu ngạo.

Cố Thâm nhìn đến xuất thần, Thẩm Ngư bỗng nhiên nâng lên nắm tay cho hắn một quyền vào mặt.

Cố Thâm đau điếng, che lại mặt, theo bản năng lui về phía sau, khiếp sợ vô cùng nhìn cậu: "Thẩm Ngư!"

"Anh chết tâm với việc này đi! Tôi có ngủ cùng ai cũng sẽ không ngủ cùng anh!" Thẩm Ngư tức giận ném xuống những lời này, cũng mặc kệ biểu tình của Cố Thâm, đẩy văng cửa đi ra.

Bên trong Thiên Tinh có studio chuyên nghiệp, Thẩm Ngư gần nhất được giao cho vai nhỏ trong một bộ cổ trang.

Bởi vì tối hôm qua "vận động quá độ", cậu hôm nay đến muộn, đoàn phim sớm đã khởi công.

Thẩm Ngư đi tìm phó đạo diễn báo danh sau đó đi thay trang phục, kế tiếp là một cảnh đánh diễn ở vương phủ, cậu diễn một vai lính nhỏ.

Thay vào bộ giáp rách tung tóe, trên mặt có chút "vết máu", tạo hình miệng vết thương, Thẩm Ngư ở cảnh đại viện vương phủ mới dựng tìm góc đứng thích hợp.

Theo đạo diễn một tiếng "Action", hoạt động trong phim trường sôi động hẳn lên. Nam chính nữ chính cùng vai phản diện đánh đến khí thế ngất trời, tỷ thí công phu trên không trung, lực chú ý của mọi người dồn lên người họ.

Thẩm Ngư giả vờ giả vịt cùng một diễn viên phụ tên Ôn Vân Hoa đánh nhau.

Lúc trước vai diễn đầu tiên của Thẩm Ngư là diễn cùng Ôn Vân Hoa, quan hệ giữa hai người không tồi.

Ôn Vân Hoa một bên cùng cậu đấu kiém, một bên thấp giọng nói: "Nghe nói Cố tổng sáng sớm đã gọi tên đạo diễn tối qua dám đưa em ra ngoài xã giao mắng một trận. Nếu không phải lãnh đạo cấp cao ngăn cản, thiếu chút nữa đánh nhau cùng hắn."

Thẩm Ngư cười nhạo: "Anh ta tức chết mới là tốt nhất."

Ôn Vân Hoa khó hiểu: "Anh đã sớm cảm thấy Cố tổng có ý tứ với em, cho rằng chẳng bao lâu nữa em sẽ nổi đình nổi đám. Không nghĩ tới đã qua hai năm, hai ta vẫn là vai phụ không tên tuổi."

Y vừa nói vừa hướng ánh mắt Thẩm Ngư tới trên người nam chính đang cùng vai phản diện giao chiến, "Lần trước em hỗ trợ cứu cánh, làm thế thân cho nam chính, có thể nhìn ra kỹ thuật diễn của em cũng không kém. Em có thực lực, chỉ cần Cố tổng nâng đỡ em, con đường phía trước đều không phải lo. Điều kiện tốt như vậy, sao em còn muốn lãng phí?"

Thẩm Ngư thất thần: "Em không phải muốn kiếm tiền cho Cố Thâm." Cậu ký hợp đồng với Thiên Tinh là có ẩn tình khác, không tiện cùng Ôn Vân Hoa nhiều lời.

Ôn Vân Hoa thật sâu thở dài: "Đúng là kẻ ăn không hết, kẻ lần chẳng ra."

Thẩm Ngư phụt cười ra: "So sánh kiểu gì đây? Không đúng hoàn cảnh không nên dùng bừa." Thấy nam chính cùng vai phản diện đánh cũng gần xong rồi, hai người ăn ý làm cái động tác đồng quy vu tận, cùng nhau nằm ngã xuống đất. (Nhu: edit đến câu này cười ẻ:))))))

"Hợp đồng của anh sắp hết thời hạn, sau đó tính đổi công ty quản lý khác." Đưa lưng về phía camera, Ôn Vân Hoa đột nhiên nói. Trên người bọn họ cũng không mang thiết bị thu âm, hiện trường lại ồn ào, người ngoài gần như không thể nghe thấy đối thoại giữa hai người họ.

Kỹ thuật diễn của y thật không tồi, nhưng ở Thiên Tinh vẫn luôn bị chèn ép. Thẩm Ngư hiểu rõ tâm tình của hắn: "Tìm được công ty mới rồi sao?"

Ôn Vân Hoa dùng chớp mắt thay thế gật đầu: "Anh sẽ đi trước thăm dò tình hình. Nếu không có gì đáng ngại, sau khi em kết thúc hợp đồng cũng qua bên đây đi?"

Thẩm Ngư hướng y cười cười: "Cảm ơn anh."

"Khách khí cái gì." Ôn Vân Hoa so với Thẩm Ngư lớn hơn hai tuổi, xem cậu như là em trai nhỏ của mình, "Bất quá nghe nói Phó thị có ý thu mua Thiên Tinh, nói vậy Thiên Tinh về sau tiền đồ vô lượng."

Thẩm Ngư cả kinh: "Phó thị nào?"

"Còn có thể cái nào? Trăm năm vọng tộc, Phó thị quốc tế. Bọn họ đầu tư trước nay không lỗ, anh nếu không phải thật sự chịu không nổi đám lãnh đạo não tàn ở Thiên Tinh, Phó thị đầu tư, anh tuyệt đối không đi." Ôn Vân Hoa tràn đầy tiếc hận.

Thẩm Ngư ngẩn ra lại giật mình, nghe thấy đạo diễn kêu "Qua.", mới chậm rãi từ trong trí nhớ phục hồi tinh thần, ánh mắt mông lung mờ mịt.

Không nghĩ tới một ngày tòa miếu nhỏ Thiên Tinh còn có thể nghênh đón một tôn đại Phật như vậy.

Cậu trong lòng tính toán, cùng Ôn Vân Hoa cùng nhau bò dậy trên mặt đất, chuẩn bị cảnh diễn tiếp theo.

Cùng lúc, đoàn người Phó Thanh Hàn đi vào Thiên Tinh.

Cố Thâm dẫn đầu nhóm lãnh đạo cấp cao tiến đến nghênh đón: "Phó tổng, nghe danh đã lâu! Ngài có thể tới Thiên Tinh, thật sự là vinh hạnh của chúng tôi."

Phó Thanh Hàn sắc mặt nhàn nhạt, nhìn thấy vết bầm trên khóe miệng Cố Thâm, theo bản năng chú ý một chút.

Cố Thâm lộ ra nụ cười xấu hổ, che lấp nói: "Không cẩn thận bị ngã."

"Ngã thật đau." Phó Thanh Hàn hiểu rõ nhưng không lật tẩy, theo Cố Thâm dẫn đi phòng họp xa hoa nhất Thiên Tinh.

Buổi sáng Cố Thâm đưa ra một phương án không tồi, trợ lý không dám tự mình làm chủ, Phó Thanh Hàn liền tự mình đến xem.

Hai bên nhân mã theo thứ tự ngồi xuống, Phó Thanh Hàn đi thẳng vào vấn đề: "Báo cáo của quý công ty tôi đã xem qua, không đáng để Phó thị đầu tư."

"Nếu không đáng đầu tư, Phó thị lại vì cái gì muốn mua Thiên Tinh?" Cố Thâm một lời nói thẳng.

"Năm đó Thiên Tinh là công ty giải trí số một trong nước, hiện giờ đứng thứ mấy? Như thế nào lại biến thành cái dạng này, Cố tổng chẳng lẽ không rõ ràng lắm nguyên nhân? Nếu Phó thị mua Thiên Tinh, đương nhiên phải dùng quy củ của Phó thị quản lý Thiên Tinh. Mà đơn giản để đầu tư mà nói, Thiên Tinh chỉ biết lãng phí tài chính Phó thị." Phó Thanh Hàn là nhà tư bản khắc nghiệt hút máu, lời này liền thiếu chút nữa khiến tinh thần Cố Thâm suy tàn.

Cố Thâm sắc mặt không tốt.

Hắn đương nhiên rõ ràng hiện trạng của Thiên Tinh, không còn có người đầu tư, tài chính Thiên Tinh liền bị chặt đứt. Nếu không vì như thế, hắn cũng sẽ không một hai phải mượn sức Phó thị.

Nhưng Phó Thanh Hàn đưa ra giá cả thật sự quá thấp, lại còn có muốn đổi đi lãnh đạo cấp cao trong Thiên Tinh. Không có Thiên Tinh, hắn dùng cái gì trói chặt Thẩm Ngư?

Áp xuống tâm tư khác thường, Cố Thâm bình tĩnh nói: "Phó tổng, Thiên Tinh là tâm huyết của thầy tôi, mấy năm nay do du nhập ngành giải trí ngoại quốc, không thể vãn hồi, nếu không nhiều công ty giải trí như vậy, Phó thị cũng sẽ không để mắt tới Thiên Tinh."

"Nếu là Thẩm tổng điều hành Thiên Tinh, đương nhiên không phải là cái dạng này. Nhưng trước khác nay khác, tình hình phát triển đi xuống, giá trị của Thiên Tinh chính là càng ngày càng thấp." Phó Thanh Hàn nói một tràng, sau đó đợt nhiên nhớ tới cái gì, tò mò hỏi Cố Thâm, "Đúng rồi, tiểu Thẩm tổng cùng với cố phiếu của cậu ta đều là đi đâu hết rồi?"(Nhu: Thẩm tổng nhỏ - anh trai Tiểu Cá, con của Thẩm tổng trước đó - ba của Tiểu Cá, nghĩa là đời thứ hai tiếp quản công ty)

Cố Thâm thoáng chốc tâm thần chấn động, cố gắng trấn định nói: "Sự tình đột ngột, không ai biết đã đi đâu. Điều này không ảnh hưởng tới bản thân Thiên Tinh, Phó tổng không cần chú ý. Chúng ta vẫn là nói chuyện đầu tư đi."

Hắn không muốn cùng người khác đàm luận nghiền ngẫm việc này, bay nhanh nói sang chuyện khác, "Nếu Phó tổng cảm thấy phương thức của ban quản lý Thiên Tinh hiện tại có vấn đề, dựa theo tỉ lệ đầu tư, Phó tổng có thể phái người đầu tư hạng mục ở Phó thị."

"Tất cả đều để Phó thị định đoạt?" Phó Thanh Hàn hỏi.

Cố Thâm gật đầu: "Có thể, nhưng chỉ ở trong hạng mục Phó thị đầu tư. Hơn nữa nếu bởi vì người quyết sách bên Phó thị sai lầm, dẫn tới hao tổn hoặc bất luận cái gì bất lợi cho Thiên Tinh, Phó thị phải gánh vác hậu quả tương ứng, tiến hành bồi thường."

Phó Thanh Hàn rũ mắt trầm tư.

Cố Thâm sợ hắn không đáp ứng, cười nói, "Này kỳ thật ra so với kế hoạch thu mua ban đầu của Phó tổng càng thích hợp. Kể cả thu mua, Phó thị cũng là ít nhiều nhận lấy tổn thất, phương án tôi đưa ra lại giải quyết gần như mọi rủi ro. Thứ hai, đầu tư tài chính ban đầu không quá lớn, cho dù hao tổn, cũng là nằm trong phạm vi kiểm soát của Phó thị. Thế này so với mua lại Thiên Tinh, mới có thể phát hiện ra những tiềm năng xem xét xem Phó thị có nên đầu tư mạnh tay hơn không."

Dựa theo kế hoạch thu mua ban đầu của Phó Thanh Hàn, cho dù Thiên Tinh rớt đài, cũng không thể làm dao động căn cơ Phó thị. Nhưng như tằm ăn lên so với nuốt chửng càng dễ dàng làm cho người ta thỏa hiệp, hiện tại đã có rủi ro, phương án đầu tư càng nhỏ, hắn cũng thử cho vui một lần: "Những hạng mục nào có thể đầu tư?"

Cố Thâm ở trong lòng thở phào một hơi, đem kế hoạch đã sớm dự toán trước bày đến trước mặt Phó Hàn Xuyên. Hai bên nói chuyện một buổi trưa, cuối cùng bước đầu đạt thành thỏa thuận.

Mặt trời lặn Tây Sơn, Cố Thâm mời đoàn người Phó Thanh Hàn đi ăn cơm.

Thẩm Ngư cũng hết giờ, đổi về quần áo bình thường đi tháo trang sức. Cậu diễn người chết một ngày, không phải rất mệt, chỉ là trên mặt dính máu giả nhão nhão dính dính, có chút khó chịu.

Vai phụ bọn họ không có phòng hóa trang chuyên dụng, thông thường đều là chính mình đi toilet xử lý. Bởi vì là cùng nhau kết thúc công việc, người trong toilet rất nhiều, Thẩm Ngư liền trùm khăn lông đi lên toilet trên tầng. Nơi đó là toilet của văn phòng, người bình thường không dám đi lên, nhưng Thẩm Ngư không để bụng.

Cửa thang máy mở ra, Thẩm Ngư theo thói quen hướng đi phía trước, lại không nghĩ rằng đột ngột đụng phải một người.

Cậu ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy sườn mặt anh tuấn của Phó Thanh Hàn.

Thoáng chốc cậu lại nghĩ tới tình cảm mãnh liệt tối hôm qua, tức khắc cả người giống như mèo xù lông, cất bước liền chạy.

Phó Thanh Hàn phản ứng rất nhanh. Thẩm Ngư mới vừa xoay người, Phó Thanh Hàn liền từ sau túm cổ áo cậu, nói Thẩm Ngư không được rời đi.

"1000 tệ?" Người đàn ông cười như không cười, giọng nói ở sau người thấp thấp vang lên, giống như mang theo ma lực bao phủ Thẩm Ngư.

Hết chương 2.

______________

Nhu: mọi người nhớ vote truyện nhá. iêu mn 3000

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro