Chương 25: Tôi đây là cái gì của anh?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang lúc Thẩm Ngư miên man suy nghĩ có nên không có tiền đồ cùng Phó Thanh Hàn phân phân hợp hợp hay không, nói không chừng thời điểm đó có thể lấy phí chia tay nhiều một chút, Đỗ Cảnh Lâm lại tung ra một cái kinh thiên đại lôi: "Thanh Hàn thực ra là vị hôn phu của tôi."

Thẩm Ngư cả người sững sờ tại chỗ.

Ngoài dự liệu, ngực bên trái thế nhưng hiện lên một trận đau đớn.

Phản ứng của cậu làm Đỗ Cảnh Lâm thực vừa lòng, giơ lên một mạt ý cười lại nói, "Chúng tôi vốn tính toán mùa đông sẽ tổ chức hôn lễ, nhưng hiện tại......" Hắn liếc mắt bụng Thẩm Ngư, không nói thêm gì nữa, nhưng ý tứ thực rõ ràng là muốn trách cứ Thẩm Ngư.

Thẩm Ngư lại một lần nữa đánh giá hắn.

Tây trang trên người Đỗ Cảnh Lâm cùng Phó Thanh Hàn giống nhau đều là đồ làm thủ công, đồng hồ giá cả ít nhất cũng tới bảy con số, giơ tay nhấc chân cũng mang theo một loại cảm giác cao cao tại thượng về sự ưu việt, nói như vậy sinh ra trong nhà không phú tức quý, cùng Phó Thanh Hàn môn đăng hộ đối.

Đối lập như vậy, Thẩm Ngư tức khắc cảm thấy mình như là vịt con xấu xí.

Muốn nói không mất mát đó là giả, nhưng cậu không biểu lộ ra ngoài, thoáng ở trong lòng hoài niệm ngày tháng cha mẹ còn sống, Thẩm Ngư hỏi lại Đỗ Cảnh Lâm: "Anh tìm tôi rốt cuộc muốn nói chuyện gì?"

Thẩm Ngư không có biểu hiện ra phát điên hoặc chột dạ như trong tưởng tượng của hắn, Đỗ Cảnh Lâm có chút ngoài ý muốn, giọng nói trầm đi ba phần nói: "Là cậu phá hủy hôn nhân của tôi và anh ấy."

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad của Nhu Nhu (YnYn1402). Tất cả những web khác đều là ăn cắp. Mọi người đọc truyện tại đây http://www.wattpad.com/user/YnYn1402 ủng hộ để mình có thêm động lực nhé<3

Thẩm Ngư khóe miệng thả một hơi, lộ ra ý cười trào phúng: "Đầu tiên, các anh còn chưa kết hôn, chưa lãnh chứng, không cần phải gấp gáp cho tôi cái mũ phá hư hôn nhân củangười khác. Tiếp theo, tất cả đều là lời nói một phía của anh, cụ thể như thế nào tôi muốn còn nghe Phó Thanh Hàn xem sao. Thứ ba, kể cả thật sự như lời nói của anh, sự việc đã phát sinh, anh muốn thế nào thì trực tiếp đưa ra phương án, tôi có thể thì sẽ làm theo, không thể làm theo thì chúng ta lại thương lượng."

Tuy rằng Thẩm Ngư không thể nói hiểu biết Phó Thanh Hàn, nhưng tiềm thức cảm thấy hắn không phải loại người đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi này.

Phó Thanh Hàn có thể tiêu xài kiểu tư bản, có điều kiện tùy hứng, hoàn toàn không cần thật cẩn thận che chở cậu, hống cậu như hiện tại.

Huống chi kể cả đúng như lời Đỗ Cảnh Lâm nói, hắn ta hoàn toàn có thể nhân lúc có cả Phó Thanh Hàn tới tìm bọn họ. Lại nhân lúc Phó Thanh Hàn không ở đây tới tìm cậu, muốn nói trong đó không tính toán, Thẩm Ngư không tin.

Bởi vậy sau một cái chớp mắt hoảng hốt, Thẩm Ngư thực mau lại bình tĩnh lại.

Tiết tấu của Đỗ Cảnh Lâm bị cậu quấy rầy, khí thế yếu đi ba phần: "Nếu cậu nói như vậy, tôi đây cũng không nhiều lời. Tôi hy vọng cậu rời khỏi Thanh Hàn."

Thẩm Ngư hôm qua cái còn mơ thấy ba cậu đuổi theo đánh cậu, anh trai mắng cậu vô lương tâm, vậy mà có thể sinh con cho kẻ thù, bởi vậy cũng không định ăn vạ bên người Phó Thanh Hàn không đi.

Chờ cậu đem Cố Thâm KO loại trừ, đoạt lại Tinh Thần sau, Thẩm Ngư tính toán tự mình mang theo đứa con sống tốt. Đến nỗi trong khoảng thời gian này Phó Thanh Hàn tạp tiền trên người cậu, Thẩm Ngư cũng đều âm thầm nhớ kĩ ghi chép lại, chờ có tiền tính toán lợi tức liền trả lại hắn.

Đến cả chuyện ngủ cùng nhau này......

Anh tình tôi nguyện, cùng nhau cũng đều sảng tới rồi, liền tính là huề nhau đi.

Những việc này Thẩm Ngư còn chưa cùng bất cứ ai đề cập qua, chẳng qua chính cậu muốn chạy là chuyện của cậu, Phó Thanh Hàn nếu là thật làm cậu trở thành tiểu tam, Thẩm Ngư liền có điểm khó chịu.

"Có thể a, anh ra giá đi." Thẩm Ngư nói.

Cậu nói trắng ra làm Đỗ Cảnh Lâm sửng sốt, sau đó thực mau phản ứng lại, một bộ biểu tình "Cậu quả nhiên chỉ là thích tiền của anh ấy", từ trên cao nhìn xuống lộ ra ý cười khinh miệt: "3000 vạn, rời khỏi anh ấy."

Sách, này còn không bằng dự đoán thấp nhất của Thẩm Ngư đâu.

"Anh cũng quá moi đi? Phó Thanh Hàn trong mắt anh chỉ có giá trị chút tiền ấy thôi à?"

Đỗ Cảnh Lâm không vui: "Vốn dĩ cậu chính là kẻ thứ ba chen chân, cho cậu tiền là còn không tồi, cậu còn muốn công phu sư tử ngoạm?"

Hắn đứng ở lập trường đạo đức cao, Thẩm Ngư nhất thời thế nhưng không cách nào phản bác. Nhưng cậu cũng là một nhân tài, thực mau chuyển hóa góc độ, mặt dày vô sỉ nói: "Dù sao ở trong mắt anh tôi cũng là một tội nhân, đối với tội nhân thì không cần yêu cầu quá cao. Mọi việc đều có đại giới, hôn nhân cũng vậy, phải xem anh nguyện ý trả giá bao nhiêu."

Đỗ Cảnh Lâm chán nản, bực bội hỏi: "Cậu muốn bao nhiêu?"

Thẩm Ngư ban đầu nghĩ đối phương nếu là cho cậu một trăm triệu, cậu liền trực tiếp lăn. Nhưng hiện tại xem thái độ Đỗ Cảnh Lâm cao cao tại thượng, nếu là không nói nhiều một chút, tựa hồ còn có điểm mất mặt.

Cậu hướng Đỗ Cảnh Lâm hơi hơi mỉm cười: "Giá hữu nghị, 1 tỷ."

Đỗ Cảnh Lâm khiếp sợ: "1 tỷ? Cậu sao không đi cướp đi!"

Thẩm Ngư tỏ vẻ bản thân mình là một công dân tốt tuân kỷ thủ pháp: "Cướp bóc là phạm pháp."

Đỗ Cảnh Lâm cho cậu một cái khinh thường: "Cậu quá tham lam. Nhiều nhất là năm ngàn vạn."

Thẩm Ngư cười nhạo: "Nói thật, Phó Thanh Hàn ở trên người tôi tùy tiện tạp chút tiền cũng không chỉ dừng lại ở con số này. Chút tiền ấy anh tính tống cổ xin cơm sao?"

Đỗ Cảnh Lâm mắt nhìn đồng hồ, thấy thời gian không còn nhiều lắm, lạnh lùng nói: "Tôi khuyên cậu thu liễm chút, đến lúc đó tiếc nuối chút tiền ấy cũng không còn."

Thẩm Ngư lộ ra nụ cười khiêu khích: "Đến lúc đó nói không chừng toàn bộ Phó gia đều là của tôi nha?"

Đỗ Cảnh Lâm không chút nào che giấu cười nhạo: "Cậu đang xuân thu đại mộng sao? Thanh Hàn sủng cậu mới có mấy ngày, giờ ngay cả chính mình là ai cũng không biết? Anh ấy nuôi cậu cùng với nuôi con chó không khác gì nhau."

Hắn càng nói càng khó nghe, Thẩm Ngư cũng không để chút mặt mũi nào, không chút khách khí phản kích: "Có vài người còn không bằng con chó."

Đỗ Cảnh Lâm thần sắc không vui: "Cậu mắng ai?"

"Ai nghe hiểu thì mắng người đấy." Thẩm Ngư một bên nói một bên duỗi tay nắm lấy cái ghế không ai ngồi bên cạnh.

Không ngoài sở liệu, Đỗ Cảnh Lâm nghe thấy cậu nói quả nhiên càng thêm tức giận, hùng hổ đứng lên hướng cậu đi tới, gắt gao nắm lên nắm tay tùy thời đều có khả năng rơi xuống.

Thẩm Ngư tay mắt lanh lẹ, trước một bước đem ghế trống vung lên, che ở giữa cậu và Đỗ Cảnh Lâm.

Đỗ Cảnh Lâm duỗi tay muốn đem ghế cướp đi, ai ngờ tay còn chưa đụng tới, hắn bỗng nhiên bị người đẩy ra.

Thân người Phó Thanh Hàn che trước mặt Thẩm Ngư, còn định đánh trả Đỗ Cảnh Lâm đang cả người sững sờ ở tại chỗ.

Thẩm Ngư hướng hắn khiêu khích thổi cái huýt sáo: "Tra nam tới rồi, anh có thể chất vấn thật tốt nè."

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad của Nhu Nhu (YnYn1402). Tất cả những web khác đều là ăn cắp. Mọi người đọc truyện tại đây http://www.wattpad.com/user/YnYn1402 ủng hộ để mình có thêm động lực nhé<3

Phó Thanh Hàn nghe được xưng hô của cậu với mình hơi hơi nhíu mày, quay đầu lại thấp giận: "Lại nói bậy." Tuy nói là giáo huấn, nhưng ngữ khí một chút cũng không nghiêm khắc, ngược lại tràn đầy sủng nịch, Đỗ Cảnh Lâm nghe được ghen ghét dữ dội.

Nhưng hắn phải nhẫn.

Đỗ Cảnh Lâm hít sâu một hơi, đối với Phó Thanh Hàn nặn ra một nụ cười: "Thanh Hàn, thật trùng hợp a, không nghĩ tới anh cũng ở chỗ này."

Phó Thanh Hàn khóe miệng nhấc lên nghiền ngẫm cười: "Trùng hợp? Xe tôi đã đỗ tốt ở bãi xe, đột nhiên có người gọi tôi đi dịch xe. Tới phía dưới rồi lại nói là gọi sai điện thoại, thật là trùng hợp."

Đỗ Cảnh Lâm làm bộ nghe không hiểu lời hắn nói, phụ họa nói: "Phải không? Kia cũng thật là không khéo, tôi cũng gặp phải việc này."

Phó Thanh Hàn hừ nhẹ một tiếng, thần sắc đạm mạc nhìn hắn, ngữ khí không tốt: "Có việc liền nói, không cần phải nói nhân lúc không có tôi. Có vài người không phải người cậu có thể động tới." Hắn tuy rằng không chỉ ra là ai, nhưng Đỗ Cảnh Lâm biết hắn chỉ chính là Thẩm Ngư.

Tay hắn rũ xuống chặt chẽ nắm lấy, nhìn Phó Thanh Hàn quay đầu lại kiểm tra Thẩm Ngư có bị thương chút nào hay không, hung hăng trừng mắt với cậu.

Thẩm Ngư nhận thấy được, cảm thấy có nắm đấm không cần cũng lãng phí, lập tức ủy khuất ba ba hướng Phó Thanh Hàn khóc lóc kể lể: "Anh ta trừng tôi."

Phó Thanh Hàn: "......"

Bảo bối nhi nhà hắn không sợ trời không sợ đất cư nhiên cũng sẽ làm nũng!

(Nhu: cười ẻ:)))))) vợ anh mà nghe thấy k dỗi mới lạ)

Nếu ở điểm này, Phó Thanh Hàn quyết định chút nữa thời điểm đánh Đỗ Cảnh Lâm xuống tay nhẹ chút. Nói thế nào cũng là nhờ phúc của hắn mới hưởng được phúc lợi này, muốn tri ân báo đáp!

Thẩm Ngư đột nhiên chuyển biến thái độ, làm trong lòng Đỗ Cảnh Lâm lộp bộp một tiếng, lại nhìn trên mặt Phó Thanh Hàn hiện ra không vui, hắn không khỏi ở trong lòng thầm mắng Thẩm Ngư, đồng thời hướng Phó Thanh Hàn nói: "Hiểu lầm, tôi không có trừng cậu ta."

"Anh ta còn nói dối." Thẩm Ngư ôm bụng cảm giác càng ủy khuất, nghĩ thầm may cậu không thực sự là người như vậy, không thì tên tuổi đệ nhất tiểu tình nhân thuộc về cậu chứ còn ai?

Đỗ Cảnh Lâm trong lòng cáu giận, còn muốn biện giải, Phó Thanh Hàn trước một bước lạnh lùng nói: "Tôi không mù. Mau xin lỗi Tiểu Ngư."

Đỗ Cảnh Lâm cắn chặt khớp hàm không nói lời nào.

Thẩm Ngư dùng khuỷu tay chọc chọc Phó Thanh Hàn, một bộ ngữ khí thuyết giáo: "Đối với vị hôn phu của anh khách khí một chút."

Phó Thanh Hàn thực vô tội: "Tôi đối với em chẳng lẽ còn không đủ ôn nhu sao?"

Thẩm Ngư bĩu môi ý bảo hắn nhìn phía Đỗ Cảnh Lâm: "Tôi nói anh ta. Anh ta nói với tôi anh là vị hôn phu của anh ta, mùa đông năm nay các anh còn tính toán kết hôn ấy."

Phó Thanh Hàn xanh cả mặt, nhíu mày hỏi Đỗ Cảnh Lâm: "Hôn ước sớm đã giải trừ, cậu thật dám nói như vậy?"

Đỗ Cảnh Lâm giảo biện: "Tôi nói chính là ban đầu, chúng ta ban đầu không phải chính là vị hôn phu sao." Hắn muốn làm ra bộ dáng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nhưng rốt cuộc chột dạ, thanh âm nói chuyện liền thấp xuống.

Phó Thanh Hàn lại hỏi: "Vậy ai cùng cậu định ra mùa đông năm nay kết hôn?"

Đỗ Cảnh Lâm phản bác: "Tôi cũng chưa nói là mùa đông năm nay ..."

Phó Thanh Hàn nghe ra hắn muốn chơi chữ, lạnh lùng nói: "Mùa đông của ba năm trước đây cũng như nhau cả thôi. Chuyện gạo xưa thóc cũ liền ít đặt bên miệng đi, cũng không sợ nhai nhiều sẽ trúng độc."

Phó Thanh Hàn luôn luôn là vẻ mặt ôn hoà đối với Thẩm Ngư, ngoan ngoãn phục tùng, Thẩm Ngư vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hắn như vậy.

Đối lập như vậy, Thẩm Ngư không khỏi ở trong lòng cảm thán Phó Thanh Hàn đối với cậu thật sự tốt quá.

Đỗ Cảnh Lâm sắc mặt khó coi, càng nghĩ càng không cam lòng: "Thanh Hàn, ba năm này tâm ý của tôi đối với anh vẫn luôn không thay đổi."

"Hiện tại tôi là người đã có vị hôn phu, mong cậu chú ý chút." Phó Thanh Hàn một tay một tay ôm chặt Thẩm Ngư, tuyên cáo chủ quyền, "Đồng thời tôi lại cùng cậu nhắc lại một lần, hôn ước của tôi và cậu ba năm trước đã giải trừ, chúng ta không có bất cứ quan hệ gì, cậu cũng không có quyền can thiệp tôi hoặc là quấy rầy người bên cạnh tôi. Đặc biệt là Thẩm Ngư của tôi, cách em ấy xa chút." Một câu cuối cùng mang theo ý tứ cảnh cáo rõ ràng.

Đỗ Cảnh Lâm nắm tay đứng tại chỗ thật lâu không nói.

Bọn họ ba người giằng co đã lâu khiến cho người trong tiệm liên tiếp ghé mắt qua, Thẩm Ngư không muốn bị người khác chụp hình lên đầu đề, nhìn sự tình xử lý không sai biệt lắm liền lôi kéo Phó Thanh Hàn đi rồi.

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad của Nhu Nhu (YnYn1402). Tất cả những web khác đều là ăn cắp. Mọi người đọc truyện tại đây http://www.wattpad.com/user/YnYn1402 ủng hộ để mình có thêm động lực nhé<3

Khi đi ngang qua chỗ ngoặt, đáy lòng cậu bỗng nhiên dâng lên một trận ác hàn, lưng như kim chích. Theo bản năng quay đầu lại liền gặp được đôi mắt hung ác nham hiểm như rắn độc của Đỗ Cảnh Lâm gắt gao nhìn chằm chằm cậu.

Thẩm Ngư giơ lên một mạt cười, diễu võ dương oai hướng hắn "Uông" một tiếng.

Đỗ Cảnh Lâm một ngụm thổ huyết.

Phó Thanh Hàn một bên tiếp nhận đồ ngọt đóng gói mà nhân viên cửa hàng đưa tới, một bên mi mắt cong cong hỏi Thẩm Ngư: "Sao lại học tiếng chó kêu?"

"Phó tổng nuôi tôi chẳng lẽ không giống như nuôi một con chó sao?" Thanh âm Thẩm Ngư không lớn không nhỏ, vừa lúc có thể để cho Đỗ Cảnh Lâm nghe thấy. Ngữ khí nhẹ nhàng như là đem quát cốt mỏng nhận. (này khum hỉu ạ)

Phó Thanh Hàn trở về đã muộn, không nghe thấy đoạn hội thoại này, thấp dỗi nói: "Làm gì có người nào tự nói mình là chó nhỏ."

Thẩm Ngư hỏi lại: "Tôi đây là cái gì của anh?"

Phó Thanh Hàn cười khẽ, trong mắt lộng lẫy như mang hồ nước mùa xuân, chiếu ra khuôn mặt giảo hoạt của Thẩm Ngư, sủng nịch mà ôn nhu: "Em là tâm can bảo bối của tôi."

Hết chương 25.

-----

Nhu: nhớ vote nhe các bồ<3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro